[Dịch]Xuyên Vào Cái Nồi Lẩu! - Sưu tầm
Chương 26 : SỞ LÃO ĐẠI QUÁ LỢI HẠI RỒI
Ngày đăng: 19:04 24-12-2017
.
Thân là thành chủ, Tư Mã Hoành có thể coi như một nửa quan viên. Cả nhà hắn bị người diệt sát, bất luận thế nào, triều đình cũng không thể không có một chút động tĩnh. Hơn nữa, đại nữ nhi của Tư Mã Hoành là Tư Mã Lan Tâm, tiến cung đã hai năm, hiện tại thánh sủng chính nùng, lại đang hoài long tử. Nghe nói, nàng ta sau khi nhận được tin tức, hôn mê hồi lâu, khi tỉnh lại còn gặp hồng, khiến cho Thái y viện một phen khốn đốn. Trên long điện, Càn Nguyên đế mặt rồng giận dữ, lập tức phái người gấp rút đến Thiên Tuyết thành điều tra.
Biết được việc này, Lục Ly lo lắng cực kỳ! Nghĩa phụ cùng sư huynh của nàng dẫu trên giang hồ hô phong hoán vũ, đối diện với hoàng quyền vẫn là không có sức chống cự đấy, nàng sao có thể an tâm đâu?
Khâm sai đến từ kinh thành, không biết là người nào? Muốn gặp nàng, để đòi khẩu cung sao?
...
Trong Tư Mã phủ.
Khách phòng rất rộng, bài trí thanh nhã. Bên cạnh một lò hương, một bình trà, có một nam nhân mặc y phục tơ lụa màu xanh nhạt, lông mày cong cong hiển nhiên trải qua xử lý tỉ mỉ, làn da non mịn, ngón tay dài nhỏ cho dù nữ nhân thấy cũng cảm giác xấu hổ, giờ phút này ngón cái cùng ngón giữa tay phải đang cầm bạch kỳ, chậm rãi ưu nhã đặt lên bàn.
"Vương gia, đến lượt ngài."
Ngồi đối diện hắn, Sở Bắc Tiệp đã cởi bỏ chiến bào, một thân tử y kết hợp với tuyệt thế dung mạo càng phát ra cao quý, khẽ mỉm cười giơ lên một quân hắc kỳ, không nhanh không chậm đặt xuống.
"Trình đại nhân, thất lễ rồi!"
Trình Cung hơi nhíu mày, sau một lát thản nhiên nói: "Kỳ nghệ của vương gia quả nhiên bất phàm, Trình mỗ cam bái hạ phong, thua tâm phục khẩu phục!"
"Bất quá là may mắn, Trình đại nhân cần gì hạ thấp chính mình?"
"Kỳ nghệ cũng giống như binh pháp, Vương gia nổi danh Sở quốc chiến thần, tự nhiên có bản lĩnh này, ta đây là múa rìu qua mắt Lỗ Ban." Trình Cung xua tay, ngừng lại một lát rồi nói tiếp. "Đối với huyết án lần này, hạ quan cũng cần đến ngài chỉ điểm một hai."
"Chỉ điểm, hai chữ này Sở mỗ thực không dám nhận. Chân tướng vụ án chẳng phải đã rất rõ ràng? Trình đại nhân còn gì muốn làm rõ? Hoặc giả... ngươi căn bản vẫn tin vào lời giang hồ đồn đại?"
"Cái gọi là chân tướng kia..." - Trình Cung trên mặt ý cười không giảm. "Vương gia, ngài không cảm thấy, quá mức trùng hợp?"
Bên ngoài đồn đại, Nhật Nguyệt giáo vì muốn thay giáo chủ ái nữ xả giận mà không kiêng dè đồ sát Tư Mã toàn gia. Thế nhưng khi tiến hành điều tra, mọi bằng chứng lại chỉ ra, Tư Mã Hoành từ lâu thông đồng với Nữ Chân tộc, trục lợi phản quốc. Mà lần huyết án này, cũng là do song phương có xung đột về lợi ích mà dẫn ra.
Nữ Chân tộc là bộ lạc hùng mạnh nhất ở phía Bắc, từ lâu đã nhòm ngó Thiên Tuyết thành. Nếu Tư Mã Hoành thực sự cấu kết với người Nữ Chân, chuyện này vô cùng trọng đại, tại sao lúc trước không có chút phong thanh, đến nay lại dễ dàng lộ ra?
"Trùng hợp hay không, đâu phải ta ngươi nói là được?" - Sở Bắc Tiệp nhấp một ngụm trà.
"Tư Mã Hoành là thành chủ, há có đạo lý từ bỏ chính mình lợi ích?" - Trình Cung tiếp tục đưa ra nghi vấn. Nếu Nữ Chân tộc thật sự tiến công Thiên Tuyết thành, thiệt thòi đầu tiên không phải Tư Mã gia?
"Trừ phi... có loại lợi ích lớn hơn!" - Sở Bắc Tiệp gật đầu. Quả nhiên là trà ngon!
"Nghe khẩu khí này của vương gia... Trình mỗ cả gan phán đoán, ngài dường như biết chút gì?"
"Ta cũng như Trình đại nhân, tất thảy đều là phán đoán. Cụ thể thế nào, ngày mai chẳng phải sẽ biết?"
Trình Cung khẽ hừ một tiếng. Sở Bắc Tiệp này quả nhiên miệng kín như bưng, khó có thể nhặt ra được cái gì. Bất quá, hắn nói không sai, ngày mai chẳng phải mọi thứ sẽ rõ ràng?
Trong lúc lục soát thư phòng của Tư Mã Hoành, bất ngờ phát hiện ra một cái cơ quan cực kỳ bí mật. Nếu không phải thủ hạ của Trình Cung hắn đối với cơ quan thuật có nghiên cứu rất sâu, tuyệt đối sẽ không phát hiện ra. Bên trong mật thất có một cái địa đạo rất dài, điểm cuối là một thạch môn bí hiểm, toát ra một loại khí tức cực kỳ cổ xưa. Trình Cung cẩn thận xem xét qua, đích thực không có dấu vết bị người động thủ, hẳn là từng chưa có ai tìm ra nơi này.
Trình Cung vốn muốn lập tức xông vào, nhưng bên ngoài thạch môn kia cơ quan trùng trùng, bên trong tình huống càng chưa rõ, nếu không có chuẩn bị kỹ lưỡng, e là tổn thất nặng nề. Bởi vậy, hắn cùng Sở Bắc Tiệp đưa ra lời hẹn, sáng hôm sau sẽ cùng dẫn theo thủ hạ tiến vào.
Chuyện vốn theo tự nhiên mà đến, nhưng không hiểu sao, trong lòng Trình Cung vẫn có một loại cảm giác cực kỳ quỷ dị khó nói rõ! Tựa như, hắn đang đi trong một bàn cờ, mà người chơi cờ... là kẻ trước mặt đây...
...
Đêm không trăng cũng không sao, gió se se lạnh, không gian bàng bạc mênh mông, cảnh vật tĩnh mịch chìm vào màn đêm u huyền đầy bí ẩn. Đột nhiên trên quan đạo xuất hiện ba bóng đen lướt đi như tia chớp, dựa vào khinh công mà phán đoán, hẳn cả ba đều là cao thủ nhất giai.
Sau một hồi, ba bóng đen đến trước một thư lầu thì dừng lại. Thư lầu này có lẽ được xây dựng khá lâu, tường vách loang lổ nhiều mảng, rêu phong phủ dày. Bên trong chính phòng chỉ có một ngọn đèn dầu nhỏ, tỏa ra thứ ánh sáng nhạt nhòa. Một thiếu niên chừng mười chín, hai mươi đang ngồi trầm tư trong không gian vô cùng tĩnh lặng. Đột nhiên, khóe môi hắn giương lên, lộ ra một nụ cười tà mị:
"Ba vị đã đến, sao còn không vào?"
Ba bóng đen đưa mắt nhìn nhau rồi lặng lẽ gật đầu, nối tiếp cất bước đi vào. Nhờ ánh đèn có thể nhận ra người đi trước là một hoàng y đại hòa thượng, theo sau là trung niên đạo trưởng mặc thanh bào, bên hông đeo trường kiếm, giữa ngực áo có hình tượng âm dương. Cuối cùng là một tục gia thanh niên chừng hơn hai mươi tuổi, diện mạo khá đĩnh đạc khí phái, hẳn là đệ tử danh môn.
Do dự giây lát, hòa thượng trước tiên cất lời: "Bần tăng đến từ Tung Sơn Thiếu Lâm tự, pháp hiệu Thiên Y, đương đêm quấy rầy tiểu thí chủ thật đắc tội, đắc tội!"
"Thì ra là Thiên Y đại sư!" - thiếu niên cười cười. "Ta nghe nói, đệ tử Thiếu Lâm đến hàng chữ Thiên đều là cao thủ, hôm nay có dịp gặp gỡ, hạnh ngộ, hạnh ngộ!"
Nói rồi, hắn liếc mắt về phía trung niên đạo trưởng, hiển nhiên có ý chờ người này lên tiếng. Đạo nhân không chút chậm trễ, hắng giọng:
"Bần đạo là Võ Đang Phi Vân Tử. Còn vị này là Giang Hào, gia phụ của hắn là Tổng trại chủ Động Đình thập nhị trại."
"Phi Vân Tử đạo trưởng, Giang đại hiệp, nghe danh đã lâu!" - Thiếu niên vẫn giữ trên môi nụ cười như tắm gió xuân. "Ba vị hôm nay tìm đến Phong mỗ, hẳn là có chuyện quan trọng?"
"Không dám giấu thí chủ, chúng ta vì tin tức thượng cổ bảo tàng mà tới." Thiên Ý hòa thượng hai tay ôm quyền.
"Thượng cổ bảo tàng? Có ý tứ gì?"
"Âu Dương Phong, thôi giả vờ giả vịt!" - Phi Vân Tử hừ lạnh. "Chúng ta đều được đến tin tức, xác thực vô cùng, ngươi còn định chối? Phải chăng ngươi muốn liên thủ với đám quan quân triều đình, độc chiếm bảo tàng?"
Âu Dương Phong nhíu mày.
Môn phái lớn nhỏ, ở các thành trì phần lớn đều có phân đà, tin tức mau lẹ chút vẫn có thể hiểu. Nhưng việc này trọng đại, vốn được coi là cơ mật, bất quá mới qua vài cái canh giờ đã để lộ tiếng gió, bên trong khẳng định có vấn đề!
Hay là... có người cố tình đem tin tức truyền ra ngoài?
Có ý tứ!
"Người sáng mắt không nói tiếng lóng! Âu Dương Phong, có điều kiện gì, cứ việc nói thẳng." - Giang Hào đập bàn, lớn tiếng nói, hiển nhiên không phải là người biết kiên nhẫn.
"Ba vị sợ là có hiểu lầm!" Âu Dương Phong thản nhiên cười, trên tay phe phẩy quạt giấy. "Phong mỗ quả thực nhận được tin tức, bên dưới Tư Mã phủ có một thạch động cổ. Bất quá, có phải là thượng cổ di tích hay không, ai dám xác định?"
"Chuyện này quá mức trọng đại, cho dù tin tức có lầm, chúng ta cũng phải tận mắt nhìn thấy. Phong thí chủ, ngươi có thể có biện pháp?"
"Đại sư có phải đã đánh giá tại hạ quá cao rồi hay không? Ta lại không phải người của triều đình, đến tư cách đi vào cũng không có, lấy cái gì liên thủ cùng ba vị?"
"Bớt nói nhảm! Chúng ta tìm đến ngươi hợp tác, ngươi nên cảm thấy vinh hạnh. Lão tử không tin, ngươi lại không chút nào động tâm."
"Giang đại hiệp, ngươi tin cũng thế, không tin cũng thế." - Âu Dương Phong thanh âm biến thành cực độ lạnh lùng. "Tóm lại, Phong mỗ vẫn là câu trả lời đó. Nếu không còn chuyện gì, mời ba vị về cho."
"Ngươi..."
"Thí chủ... haiizzzz.... Nói vậy, lão nạp lần này coi như một chuyến không công. Bái biệt."
"Không tiễn!"
"Âu Dương Phong! Ngươi đừng hối hận!"
Ba người đến lặng lẽ, rời đi cũng âm thầm, trong chớp mắt đã không còn nhìn thấy bóng dáng. Qua một khắc, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng động. "Giá" một tiếng, lục y thiếu nữ nhảy xuống khỏi yên ngựa, thở hổn hển chạy vào.
"A Ly?"
Nhìn người chạy vào là Lục Ly, Âu Dương Phong vội vàng nghênh đón. Lại thấy nàng tóc mai tán loạn, gương mặt đỏ bừng, hắn nhịn không được đau lòng:
"Muộn như vậy, sao lại quay về? Có biết rất nguy hiểm?"
Nói rồi, giận dữ nhìn Tần Minh.
Lục Ly thấy trong mắt Âu Dương Phong ẩn ẩn sát ý, vội kéo tay hắn: "Sư huynh, Tần Minh đến đón ta từ rất sớm. Là trên đường gặp chút chuyện, làm trễ thời gian, huynh đừng trách lầm hắn."
Đều do nàng thích lo chuyện bao đồng, giữa đường gặp một cô nương tội nghiệp bán thân chôn cha, lại bị đám lưu manh chọc ghẹo, không nhịn được liền ra tay thu thập một phen.
Đều nói, tiễn người tiễn đến Tây Thiên. Giúp người nếu chỉ nửa vời, không chừng ngược lại thành hại người. Lục Ly lo sợ khi nàng rời đi, thiếu nữ kia sẽ bị đám lưu manh quay lại trả thù, bởi vậy không những giúp nàng ta chôn cất phụ thân, còn tiễn một đoạn đường, đưa cho nàng ấy lộ phí rời khỏi nơi này. Làm xong mọi chuyện, đã mất gần ba canh giờ.
"Không nói chuyện này nữa. Sư huynh, khâm sai từ kinh thành có làm khó ngươi? Cha ta cùng nương đâu? Họ thế nào?"
"Tất cả đều ổn! Sư phụ, sư nương đều đã đi nghỉ. Chúng ta vô can, tự nhiên có thể gối đầu ngủ ngon."
"Vô can?" - Lục Ly trợn mắt. Rõ ràng là hung thủ, như thế nào biến thành vô can?
"Nha đầu ngốc! Quan gia nói chúng ta vô can, thì chính là vô can! Ngươi thắc mắc làm cái gì?"
Lão Thiên! Đây có phải là chạy án? Nhưng Hoàng đế nổi giận, quan khâm sai khẳng định không thể qua loa. Như thế, chứng cứ hẳn phải vô cùng xác thực.
Là ai? Lại có bản lĩnh thông thiên như vậy, cư nhiên che mắt được trọng quan triều đình?
Lục Ly và Tần Minh nhìn nhau, cùng thấy được trong mắt đối phương một cái đáp án.
Sở Bắc Tiệp!
Trong chuyện này, hắn khẳng định có một chân!Thân là thành chủ, Tư Mã Hoành có thể coi như một nửa quan viên. Cả nhà hắn bị người diệt sát, bất luận thế nào, triều đình cũng không thể không có một chút động tĩnh. Hơn nữa, đại nữ nhi của Tư Mã Hoành là Tư Mã Lan Tâm, tiến cung đã hai năm, hiện tại thánh sủng chính nùng, lại đang hoài long tử. Nghe nói, nàng ta sau khi nhận được tin tức, hôn mê hồi lâu, khi tỉnh lại còn gặp hồng, khiến cho Thái y viện một phen khốn đốn. Trên long điện, Càn Nguyên đế mặt rồng giận dữ, lập tức phái người gấp rút đến Thiên Tuyết thành điều tra.
Biết được việc này, Lục Ly lo lắng cực kỳ! Nghĩa phụ cùng sư huynh của nàng dẫu trên giang hồ hô phong hoán vũ, đối diện với hoàng quyền vẫn là không có sức chống cự đấy, nàng sao có thể an tâm đâu?
Khâm sai đến từ kinh thành, không biết là người nào? Muốn gặp nàng, để đòi khẩu cung sao?
...
Trong Tư Mã phủ.
Khách phòng rất rộng, bài trí thanh nhã. Bên cạnh một lò hương, một bình trà, có một nam nhân mặc y phục tơ lụa màu xanh nhạt, lông mày cong cong hiển nhiên trải qua xử lý tỉ mỉ, làn da non mịn, ngón tay dài nhỏ cho dù nữ nhân thấy cũng cảm giác xấu hổ, giờ phút này ngón cái cùng ngón giữa tay phải đang cầm bạch kỳ, chậm rãi ưu nhã đặt lên bàn.
"Vương gia, đến lượt ngài."
Ngồi đối diện hắn, Sở Bắc Tiệp đã cởi bỏ chiến bào, một thân tử y kết hợp với tuyệt thế dung mạo càng phát ra cao quý, khẽ mỉm cười giơ lên một quân hắc kỳ, không nhanh không chậm đặt xuống.
"Trình đại nhân, thất lễ rồi!"
Trình Cung hơi nhíu mày, sau một lát thản nhiên nói: "Kỳ nghệ của vương gia quả nhiên bất phàm, Trình mỗ cam bái hạ phong, thua tâm phục khẩu phục!"
"Bất quá là may mắn, Trình đại nhân cần gì hạ thấp chính mình?"
"Kỳ nghệ cũng giống như binh pháp, Vương gia nổi danh Sở quốc chiến thần, tự nhiên có bản lĩnh này, ta đây là múa rìu qua mắt Lỗ Ban." Trình Cung xua tay, ngừng lại một lát rồi nói tiếp. "Đối với huyết án lần này, hạ quan cũng cần đến ngài chỉ điểm một hai."
"Chỉ điểm, hai chữ này Sở mỗ thực không dám nhận. Chân tướng vụ án chẳng phải đã rất rõ ràng? Trình đại nhân còn gì muốn làm rõ? Hoặc giả... ngươi căn bản vẫn tin vào lời giang hồ đồn đại?"
"Cái gọi là chân tướng kia..." - Trình Cung trên mặt ý cười không giảm. "Vương gia, ngài không cảm thấy, quá mức trùng hợp?"
Bên ngoài đồn đại, Nhật Nguyệt giáo vì muốn thay giáo chủ ái nữ xả giận mà không kiêng dè đồ sát Tư Mã toàn gia. Thế nhưng khi tiến hành điều tra, mọi bằng chứng lại chỉ ra, Tư Mã Hoành từ lâu thông đồng với Nữ Chân tộc, trục lợi phản quốc. Mà lần huyết án này, cũng là do song phương có xung đột về lợi ích mà dẫn ra.
Nữ Chân tộc là bộ lạc hùng mạnh nhất ở phía Bắc, từ lâu đã nhòm ngó Thiên Tuyết thành. Nếu Tư Mã Hoành thực sự cấu kết với người Nữ Chân, chuyện này vô cùng trọng đại, tại sao lúc trước không có chút phong thanh, đến nay lại dễ dàng lộ ra?
"Trùng hợp hay không, đâu phải ta ngươi nói là được?" - Sở Bắc Tiệp nhấp một ngụm trà.
"Tư Mã Hoành là thành chủ, há có đạo lý từ bỏ chính mình lợi ích?" - Trình Cung tiếp tục đưa ra nghi vấn. Nếu Nữ Chân tộc thật sự tiến công Thiên Tuyết thành, thiệt thòi đầu tiên không phải Tư Mã gia?
"Trừ phi... có loại lợi ích lớn hơn!" - Sở Bắc Tiệp gật đầu. Quả nhiên là trà ngon!
"Nghe khẩu khí này của vương gia... Trình mỗ cả gan phán đoán, ngài dường như biết chút gì?"
"Ta cũng như Trình đại nhân, tất thảy đều là phán đoán. Cụ thể thế nào, ngày mai chẳng phải sẽ biết?"
Trình Cung khẽ hừ một tiếng. Sở Bắc Tiệp này quả nhiên miệng kín như bưng, khó có thể nhặt ra được cái gì. Bất quá, hắn nói không sai, ngày mai chẳng phải mọi thứ sẽ rõ ràng?
Trong lúc lục soát thư phòng của Tư Mã Hoành, bất ngờ phát hiện ra một cái cơ quan cực kỳ bí mật. Nếu không phải thủ hạ của Trình Cung hắn đối với cơ quan thuật có nghiên cứu rất sâu, tuyệt đối sẽ không phát hiện ra. Bên trong mật thất có một cái địa đạo rất dài, điểm cuối là một thạch môn bí hiểm, toát ra một loại khí tức cực kỳ cổ xưa. Trình Cung cẩn thận xem xét qua, đích thực không có dấu vết bị người động thủ, hẳn là từng chưa có ai tìm ra nơi này.
Trình Cung vốn muốn lập tức xông vào, nhưng bên ngoài thạch môn kia cơ quan trùng trùng, bên trong tình huống càng chưa rõ, nếu không có chuẩn bị kỹ lưỡng, e là tổn thất nặng nề. Bởi vậy, hắn cùng Sở Bắc Tiệp đưa ra lời hẹn, sáng hôm sau sẽ cùng dẫn theo thủ hạ tiến vào.
Chuyện vốn theo tự nhiên mà đến, nhưng không hiểu sao, trong lòng Trình Cung vẫn có một loại cảm giác cực kỳ quỷ dị khó nói rõ! Tựa như, hắn đang đi trong một bàn cờ, mà người chơi cờ... là kẻ trước mặt đây...
...
Đêm không trăng cũng không sao, gió se se lạnh, không gian bàng bạc mênh mông, cảnh vật tĩnh mịch chìm vào màn đêm u huyền đầy bí ẩn. Đột nhiên trên quan đạo xuất hiện ba bóng đen lướt đi như tia chớp, dựa vào khinh công mà phán đoán, hẳn cả ba đều là cao thủ nhất giai.
Sau một hồi, ba bóng đen đến trước một thư lầu thì dừng lại. Thư lầu này có lẽ được xây dựng khá lâu, tường vách loang lổ nhiều mảng, rêu phong phủ dày. Bên trong chính phòng chỉ có một ngọn đèn dầu nhỏ, tỏa ra thứ ánh sáng nhạt nhòa. Một thiếu niên chừng mười chín, hai mươi đang ngồi trầm tư trong không gian vô cùng tĩnh lặng. Đột nhiên, khóe môi hắn giương lên, lộ ra một nụ cười tà mị:
"Ba vị đã đến, sao còn không vào?"
Ba bóng đen đưa mắt nhìn nhau rồi lặng lẽ gật đầu, nối tiếp cất bước đi vào. Nhờ ánh đèn có thể nhận ra người đi trước là một hoàng y đại hòa thượng, theo sau là trung niên đạo trưởng mặc thanh bào, bên hông đeo trường kiếm, giữa ngực áo có hình tượng âm dương. Cuối cùng là một tục gia thanh niên chừng hơn hai mươi tuổi, diện mạo khá đĩnh đạc khí phái, hẳn là đệ tử danh môn.
Do dự giây lát, hòa thượng trước tiên cất lời: "Bần tăng đến từ Tung Sơn Thiếu Lâm tự, pháp hiệu Thiên Y, đương đêm quấy rầy tiểu thí chủ thật đắc tội, đắc tội!"
"Thì ra là Thiên Y đại sư!" - thiếu niên cười cười. "Ta nghe nói, đệ tử Thiếu Lâm đến hàng chữ Thiên đều là cao thủ, hôm nay có dịp gặp gỡ, hạnh ngộ, hạnh ngộ!"
Nói rồi, hắn liếc mắt về phía trung niên đạo trưởng, hiển nhiên có ý chờ người này lên tiếng. Đạo nhân không chút chậm trễ, hắng giọng:
"Bần đạo là Võ Đang Phi Vân Tử. Còn vị này là Giang Hào, gia phụ của hắn là Tổng trại chủ Động Đình thập nhị trại."
"Phi Vân Tử đạo trưởng, Giang đại hiệp, nghe danh đã lâu!" - Thiếu niên vẫn giữ trên môi nụ cười như tắm gió xuân. "Ba vị hôm nay tìm đến Phong mỗ, hẳn là có chuyện quan trọng?"
"Không dám giấu thí chủ, chúng ta vì tin tức thượng cổ bảo tàng mà tới." Thiên Ý hòa thượng hai tay ôm quyền.
"Thượng cổ bảo tàng? Có ý tứ gì?"
"Âu Dương Phong, thôi giả vờ giả vịt!" - Phi Vân Tử hừ lạnh. "Chúng ta đều được đến tin tức, xác thực vô cùng, ngươi còn định chối? Phải chăng ngươi muốn liên thủ với đám quan quân triều đình, độc chiếm bảo tàng?"
Âu Dương Phong nhíu mày.
Môn phái lớn nhỏ, ở các thành trì phần lớn đều có phân đà, tin tức mau lẹ chút vẫn có thể hiểu. Nhưng việc này trọng đại, vốn được coi là cơ mật, bất quá mới qua vài cái canh giờ đã để lộ tiếng gió, bên trong khẳng định có vấn đề!
Hay là... có người cố tình đem tin tức truyền ra ngoài?
Có ý tứ!
"Người sáng mắt không nói tiếng lóng! Âu Dương Phong, có điều kiện gì, cứ việc nói thẳng." - Giang Hào đập bàn, lớn tiếng nói, hiển nhiên không phải là người biết kiên nhẫn.
"Ba vị sợ là có hiểu lầm!" Âu Dương Phong thản nhiên cười, trên tay phe phẩy quạt giấy. "Phong mỗ quả thực nhận được tin tức, bên dưới Tư Mã phủ có một thạch động cổ. Bất quá, có phải là thượng cổ di tích hay không, ai dám xác định?"
"Chuyện này quá mức trọng đại, cho dù tin tức có lầm, chúng ta cũng phải tận mắt nhìn thấy. Phong thí chủ, ngươi có thể có biện pháp?"
"Đại sư có phải đã đánh giá tại hạ quá cao rồi hay không? Ta lại không phải người của triều đình, đến tư cách đi vào cũng không có, lấy cái gì liên thủ cùng ba vị?"
"Bớt nói nhảm! Chúng ta tìm đến ngươi hợp tác, ngươi nên cảm thấy vinh hạnh. Lão tử không tin, ngươi lại không chút nào động tâm."
"Giang đại hiệp, ngươi tin cũng thế, không tin cũng thế." - Âu Dương Phong thanh âm biến thành cực độ lạnh lùng. "Tóm lại, Phong mỗ vẫn là câu trả lời đó. Nếu không còn chuyện gì, mời ba vị về cho."
"Ngươi..."
"Thí chủ... haiizzzz.... Nói vậy, lão nạp lần này coi như một chuyến không công. Bái biệt."
"Không tiễn!"
"Âu Dương Phong! Ngươi đừng hối hận!"
Ba người đến lặng lẽ, rời đi cũng âm thầm, trong chớp mắt đã không còn nhìn thấy bóng dáng. Qua một khắc, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng động. "Giá" một tiếng, lục y thiếu nữ nhảy xuống khỏi yên ngựa, thở hổn hển chạy vào.
"A Ly?"
Nhìn người chạy vào là Lục Ly, Âu Dương Phong vội vàng nghênh đón. Lại thấy nàng tóc mai tán loạn, gương mặt đỏ bừng, hắn nhịn không được đau lòng:
"Muộn như vậy, sao lại quay về? Có biết rất nguy hiểm?"
Nói rồi, giận dữ nhìn Tần Minh.
Lục Ly thấy trong mắt Âu Dương Phong ẩn ẩn sát ý, vội kéo tay hắn: "Sư huynh, Tần Minh đến đón ta từ rất sớm. Là trên đường gặp chút chuyện, làm trễ thời gian, huynh đừng trách lầm hắn."
Đều do nàng thích lo chuyện bao đồng, giữa đường gặp một cô nương tội nghiệp bán thân chôn cha, lại bị đám lưu manh chọc ghẹo, không nhịn được liền ra tay thu thập một phen.
Đều nói, tiễn người tiễn đến Tây Thiên. Giúp người nếu chỉ nửa vời, không chừng ngược lại thành hại người. Lục Ly lo sợ khi nàng rời đi, thiếu nữ kia sẽ bị đám lưu manh quay lại trả thù, bởi vậy không những giúp nàng ta chôn cất phụ thân, còn tiễn một đoạn đường, đưa cho nàng ấy lộ phí rời khỏi nơi này. Làm xong mọi chuyện, đã mất gần ba canh giờ.
"Không nói chuyện này nữa. Sư huynh, khâm sai từ kinh thành có làm khó ngươi? Cha ta cùng nương đâu? Họ thế nào?"
"Tất cả đều ổn! Sư phụ, sư nương đều đã đi nghỉ. Chúng ta vô can, tự nhiên có thể gối đầu ngủ ngon."
"Vô can?" - Lục Ly trợn mắt. Rõ ràng là hung thủ, như thế nào biến thành vô can?
"Nha đầu ngốc! Quan gia nói chúng ta vô can, thì chính là vô can! Ngươi thắc mắc làm cái gì?"
Lão Thiên! Đây có phải là chạy án? Nhưng Hoàng đế nổi giận, quan khâm sai khẳng định không thể qua loa. Như thế, chứng cứ hẳn phải vô cùng xác thực.
Là ai? Lại có bản lĩnh thông thiên như vậy, cư nhiên che mắt được trọng quan triều đình?
Lục Ly và Tần Minh nhìn nhau, cùng thấy được trong mắt đối phương một cái đáp án.
Sở Bắc Tiệp!
Trong chuyện này, hắn khẳng định có một chân!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện