[Dịch]Xuyên Vào Cái Nồi Lẩu! - Sưu tầm
Chương 2 : ĐỀU DO NAM SẮC CHỌC HỌA
.
"Tử Huyên, công tử nhà ngươi đã tỉnh?"
"Ách, a ha ha... là Lam tướng quân sao? Tỉnh, công tử nhà ta đã tỉnh, chỉ là có chút... ách, có một chút đau đầu..."
Cao Trường Cung nhíu mày. Tử Huyên là nha hoàn bên người Lục Kiêu, thường ngày tính cách có hơi bộp chộp, nhưng đối với Lục Kiêu lại hết lòng săn sóc. Như thế nào hiện tại hắn đang có bệnh, nàng không ở bên cạnh chiếu cố, lại thủ ở bên ngoài?
"Ta tới xem hắn."
Nói rồi chuẩn bị đẩy cửa.
"Không." - mắt thấy tay Cao Trường Cung sắp chạm vào cánh cửa, Tử Huyên liền ngồi bật dậy, lấy thân mình chặn ngang.
"Hửm?"
Có cổ quái! Tuyệt đối có cổ quái!
Tử Huyên cũng nhận ra bản thân Thất thố, liền ha ha cười gượng:
"Lam tướng quân, ngài đừng hiểu lầm. Không phải nô tỳ không để ngài đi vào, chính là... chính là công tử nhà ta đang ngủ, cho nên... cho nên..."
"Thực đang ngủ?" - Cao Trường Cung híp mắt.
"Quả thực đang ngủ! Lam gia, nô tỳ tuyệt đối không dám dối gạt ngài a." - Tử Huyên gật đầu như giã tỏi.
"Tốt nhất như thế! Nếu hắn tỉnh dậy, lập tức thông tri cho ta."
...
Kest~~~
"Thế nào? Hắn đi rồi?"
Nhìn thấy người đi vào là Tử Huyên, Lục Ly thở ra một hơi.
"Nha, đã đi rồi!" - Tử Huyên ngồi xuống ghế, rót cho mình một cốc nước rồi một hơi uống sạch, sau đó khoa tay. "Tiểu thư, vừa rồi thực hung hiểm đâu, dọa chết nô tỳ!"
"Khoa trương như vậy?" - Lục Ly bĩu môi. "Ngươi bất quá chỉ ngăn hắn đi vào, hắn có thể làm gì? Ăn ngươi không thành?"
"Ây da, tiểu thư, vị Lam gia kia tốt xấu cũng là tướng quân, sát phạt sa trường, khí thế sắc bén. Tiểu nữ tử như nô tỳ, đứng nói chuyện với hắn, đương nhiên có chút quá sức a..."
"Cũng có lý..." - Lục Ly gục gặc gật đầu.
Tử Huyên nhìn nhìn Lục Ly mái tóc đen óng xõa xuống vai. Tiểu thư nhà nàng vừa rồi muốn thay nội y, may mà nàng thủ ở bên ngoài, nếu không, hậu quả khó mà lường a...
"Tiểu thư, ngươi nói xem, người kia một bộ mặt than, nếu để hắn biết tiểu thư là nữ cải nam trang, liệu có hay không..." - Tử Huyên liếc liếc mắt, tay đưa đưa lên cổ. "Khực~~~"
"Không phải chứ?" - Lục Ly giật nảy người. "Ta cùng hắn không thù không oán, còn giúp hắn lập công, hắn sao có thể?"
"Suỵt... tiểu thư, nhỏ giọng một chút!" - Tử Huyên tiến lại gần giường, ghé sát vào Lục Ly. "Nô tỳ nghe bà tử trong phủ nói qua, nam nhân a, nặng nhất mặt mũi. Nếu hắn biết tiểu thư lừa hắn, sẽ thẹn quá thành giận, đến lúc đó, ai có thể biết được?"
Lục Ly nhìn nhìn Tử Huyên, thấy tiểu nha đầu một bộ chính khí lẫm lẫm, không tự giác suy nghĩ những điều nàng nói. Càng nghĩ, lại càng thấy có lý.
Nam nhân kia tên Ngô Quý Lam, là tâm phúc bên người Bình Nam vương Cao Trường Cung.
Nhắc đến Cao Trường Cung, lần đầu tiên khi ba chữ này đập vào trong óc, Lục Ly đã hoảng hồn, còn nghĩ bản thân xuyên về cổ đại chiến loạn. Cũng may, chỗ này không phải Bắc Tề, người kia cũng không phải Lan Lăng vương, mà là Bình Nam vương.
Bình Nam vương thân là chủ soái, tự nhiên nên thủ ở trận doanh. Vì vậy, mới lệnh cho tâm phúc là Ngô Quý Lam, một tháng trước cầm lệnh bài chứng minh thân phận đi tới Lục gia, nói rõ ý định mượn thuyền vượt biển.
Lại nói, Lục gia mười mấy đời sinh ý dựa vào biển, đối với chế tạo thuyền hay kỹ năng đi biển đều là bậc nhất. Bình Nam vương muốn dựa vào Lục gia dẫn đường, đi vòng qua biển, đánh úp tổng đàn Vu tộc.
Lục gia tuy không nhập sĩ, nhưng trong cốt vẫn có nghĩa khí, không nói hai lời liền khẳng khái đáp ứng rồi. Có điều, dẫn người lý ra là Lục Kiêu, cuối cùng đổi thành Lục Ly.
Nguyên nhân nói ra thực xấu hổ. Là do cố chủ một cái liếc mắt liền bị Ngô Quý Lam nam sắc dụ đến ngơ rồi, tâm hồn nhỏ bé chỉ toàn là hắn, hận không thể thời thời khắc khắc ở bên cạnh. Bởi vậy, một khóc hai náo ba thắt cổ, huyên Lục gia gà bay chó chạy.
Lục lão gia có năm nhi tử, đến tứ tuần mới có được Lục Ly một ái nữ này, tự nhiên là đặt trên đầu quả tim mà phủng. Lần này, cũng như thường lệ giơ tay xin hàng, tùy theo ý nàng.
Kim Lăng thành đối với nữ tử tuy cởi mở không ít, nhưng một cô nương gia lăn lộn cùng quân lính truyền ra vẫn không dễ nghe. Bởi vậy, Lục Ly phẫn nam trang, đối ngoại dùng thân phận song sinh ca ca của nàng, Lục Kiêu.
Kế hoạch thành công, Bình Nam vương đại thắng Vu tộc, Lục gia hiển nhiên cũng là một công thần. Bởi vậy, Ngô Quý Lam ngỏ ý mời "Lục công tử" cùng nhau hồi kinh. Lục Ly đương nhiên vui vẻ đồng ý.
...
Nhưng, kia là cố chủ a!
Bây giờ, chiếm cứ thân thể này là nàng phải không? Nàng không muốn đến kinh thành được chứ?
Đùa sao? Ở Kim Lăng, nàng cơ hồ muốn gió được gió, muốn mưa có mưa, vì cái gì phải theo nam nhân kia đến kinh thành?
Lại nói, lời của Tử Huyên cũng thực hữu lý! Nàng nữ cải nam trang lừa gạt hắn, sau khi hắn biết được, phản ứng như thế nào còn chưa biết được đây.
Có câu, không có nữ chủ mệnh, đừng có nữ chủ bệnh! Nam nhân, là thứ không đáng tin!
Không được, nhân lúc còn chưa xuất phát, nàng nhất định phải nói với hắn : Lão nương - thay đổi chủ ý rồi!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện