[Dịch]Xuyên Vào Cái Nồi Lẩu! - Sưu tầm
Chương 15 : CÁI GIÁ CỦA MẤT ĐI
.
Cao Trường Cung nhập ma!
Tận mắt chứng kiến người trong lòng vì bản thân mà vẫn lạc, rõ ràng gần trong khoảnh khắc mà không thể nắm giữ. Loại thống khổ này, đào tâm liệt phế, khiến Cao Trường Cung gần như phát cuồng.
"AAAAAAAAAA...."
Hắn khuỵu gối, mũi kiếm cắm chặt xuống đất, lần nữa gào lên. Tựa như tiếng gào của dã thú trong cơn tuyệt vọng, mang theo vô tận thê lương.
Yên tĩnh!
Không biết là vì sự bi thương của nam nhân kia, hay vì sự hy sinh vô oán vô hối của nữ tử ấy, không gian xung quanh đột nhiên trở nên tĩnh lặng.
Triệu Chí Minh đã gục xuống. Hắn thiêu đốt huyết nhục cùng lực lượng của bản thân để thi triển bí chú kia, đến hiện tại chỉ còn một hơi thở. Nhưng đôi mắt hắn vẫn mở to. Là ngơ ngẩn, là không thể tin, thậm chí... còn có một tia giải thoát...
Mậu Thiên Thiên sững sờ. Thiếu niên kia, không ngờ lại là "nàng". Lúc này, cảm xúc của nàng ta đối với Lục Ly rất phức tạp. Vừa cảm động vì mối chân tình mà nàng dành cho Cao Trường Cung, lại vừa hận vì từ nay địa vị của nàng trong lòng hắn không ai có thể lay động. Thậm chí, còn cảm thấy may mắn, may mắn vì nàng đã không còn trên thế gian.
Nhân loại, chỉ cần có dục vọng, tự sinh ra ích kỷ. Cho dù Mậu Thiên Thiên ngày thường tự nhận bản thân thanh cao thiện lương, đối diện chấp niệm trong lòng, vẫn trở nên hèn mọn.
Dạ Phong sững sờ, là vì Cao Trường Cung. Trong trí nhớ của Dạ Phong, người nam nhân kia, luôn trầm tĩnh kiên định. Cho dù là khi tám tuổi diện thánh, hay khi thiếu niên đối diện vạn quân nơi sa trường, hắn chưa từng lộ ra Thất thố. Vậy mà, vì một thiếu niên... không, lúc này Dạ Phong đã biết nàng là nữ tử, Cao Trường Cung lại trở nên bi thống đến vậy.
Hai hắc y nhân sững sờ, là vì Lục Ly. Thân là Vu tộc trưởng lão, bọn hắn tự nhiên biết rõ bí chú kia có bao nhiêu uy lực. Không chỉ Cao Trường Cung, mà cho dù bất kỳ ai trong võ lâm ngũ đại cao thủ ở đây, trúng một chiêu này, chắc chắn kết quả chỉ có một: thân thể nổ tung, hóa thành từng đoàn huyết vụ, thi cốt vô tồn!
Vậy mà, nữ nhân kia trúng phải Tử Vong chú, thân thể cư nhiên lại bảo toàn nguyên vẹn. Cho dù nàng vẫn bị thương, cho dù nàng rơi xuống tử cốc kia cũng chỉ có một con đường chết, nhưng sự thật này vẫn khiến bọn hắn không cách nào tiếp nhận. Chẳng lẽ nói, nàng còn lợi hại hơn võ lâm bắc đẩu? Không thể! Tuyệt đối là không!
Cho đến khi Tử Huyên vừa khóc vừa chạy đến vách núi, nhìn xuống Tử Vong cốc, miệng hô to "Tiểu thư, tiểu thư...", Cao Trường Cung mới từ trong đau thương tỉnh lại.
Mà hai tiếng "tiểu thư" này, không thể nghi ngờ là một nhát dao, thật sâu đâm thêm vào tim hắn.
Uổng cho hắn tự nhận thông minh, uổng cho hắn vẫn cho là bản thân đủ quan tâm nàng. Nàng bên cạnh hắn lâu như vậy, nhưng đến chuyện nàng là nữ nhi thân hắn cũng không hề phát hiện ra.
Thậm chí, hắn còn chưa kịp nói với nàng, hắn yêu nàng...
Có đôi khi, chết không đáng sợ, mà ngược lại là một sự giải thoát nhẹ nhàng. Chân chính đáng sợ, là muốn chết mà không thể chết, là sống mà tâm đã chết.
Cao Trường Cung không thể chết. Bởi vậy, hắn càng thêm đau đớn, càng thêm thống khổ. Ôm lấy ngực, hắn phụt một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi.
Khí huyết toàn thân như đảo ngược, Cao Trường Cung có cảm giác hàng nghìn, hàng vạn độc trùng đang di chuyển khắp cơ thể, thôi thúc hắn, ép buộc hắn...
Giờ phút này, hắn hận!
Giờ phút này, hắn muốn giết người!
Uuuuuuu......
"Cái này... sát... sát khí..."
Hai hắc y nhân hoảng loạn nhìn Cao Trường Cung. Mái tóc của hắn tung ra từ khi nào, phần phật bay trong gió. Bạc mâu thâm trầm lúc này đỏ như máu, thập phần quỷ dị. Hắn khẽ nở một nụ cười lạnh lẽo, chống kiếm đứng dậy.
Sát khí! Là vô tận sát khí! Một cỗ khí tức cực kỳ khủng bố lấy Cao Trường Cung làm trung tâm, ầm ầm lan tràn. Ngay cả hai nữ tử không có nửa điểm nội lực là Mậu Thiên Thiên cùng Tử Huyên cũng cảm nhận rành mạch được sự run rẩy đến từ nội tâm, càng không nói đến những người còn lại.
Đám Dạ Phong không nói hai lời liền quỳ xuống. Còn hai gã hắc y vu nhân cũng khó khăn lắm mới có thể trụ vững. Trong mắt bọn hắn, Cao Trường Cung lúc này giống như ma thần hàng lâm, từng bước từng bước tiến đến, bễ nghễ không thể kháng cự.
Ông ông ông....
Quỷ dị còn chưa chấm dứt! Từ bên trong bọc hành lý của Cao Trường Cung vang lên một tiếng xoẹt. Tiếp theo đó, vải bọc nát vụn, một thanh đao đột nhiên tự mình bay ra, lao thẳng đến trước mặt Cao Trường Cung.
"Huyết Ẩm đao?" - Dạ Phong kinh hãi hô lên.
Thanh đao này, tự bản thân nó đã có danh khí cực lớn. Trước đây, võ lâm có một nơi gọi là Quỷ Cốc, mười dặm xung quanh tử khí u u, bất cứ vật sống nào tiến vào đều bị hấp huyết đến chết. Bảy năm trước, trời sinh dị tượng, thiên lôi tam đạo bổ xuống, đất đá vỡ vụn, lộ ra một thanh huyết đao.
Tương truyền, đây là thanh ma đao hai trăm năm trước Quỷ Đạo Nhân đã sử dụng, độc bá võ lâm. Giang hồ lập tức dấy lên một trận mưa gió máu tanh tranh đoạt thần binh, làm kinh động đến cả triều đình.
Cao Trường Cung năm ấy mười chín tuổi, trở về từ sa trường, vừa vặn đi ngang qua Quỷ Cốc. Không ngờ cơ duyên xảo hợp, bảo đao nhận chủ.
Từ đó đến nay, hắn sử dụng hai thân phận, cũng mang theo hai loại binh khí. Giang hồ Lam công tử dùng Vô Tình kiếm, Bình Nam vương sử Huyết Ẩm đao. Mỗi lần dùng thân phận Ngô Quý Lam, thanh ma đao kia đều được cất kỹ, tránh tầm mắt thế nhân.
Nhưng, bảo đao dẫu quý cũng bất quá là vật chết, sao có thể tự mình bay tới?
Dạ Phong chợt nhớ tới lời của Phổ Đức đại sư năm nào.
"Huyết Ẩm là ma đao, nó mang trong thân lệ khí, cho nên có được linh tính. Chỉ có những người tâm trí kiên định như Bình Nam vương, bản tâm vững vàng, mới có thể khống chế được ma đao..."
Chủ tử, người vì nữ nhân kia, lẽ nào đã không giữ vững được bản tâm rồi?
Trước mặt Cao Trường Cung, Huyết Ẩm đao không ngừng rung lên,
thân đao ánh lên từng luồng huyết văn kỳ dị, tựa hồ đang phấn khích, đang cộng hưởng cùng sát khí tỏa ra từ người hắn.
"Chạy!"
Khí tức khủng bố của Cao Trường Cung không ngờ đã làm hai gã hắc y vu nhân đánh mất ý niệm chống lại. Cả hai nhanh chóng lấy ra một viên đan dược, nuốt vào. Dược hoàn này được điều chế theo bí phương của Vu tộc, trong nháy mắt có tác dụng bạo tăng chân khí. Đan điền nóng lên, bọn hắn không do dự tụ khí vào mũi chân, thi triển khinh công, chia ra hai hướng đào thoát.
"Muốn chạy?" Cao Trường Cung nhếch môi.
Một người cũng đừng mơ tưởng!
Hắn đưa tay nắm lấy Huyết Ẩm đao, cảm nhận được thân đao từng trận rung động. Chỉ trong một sát na, không ai kịp nhìn rõ cách hắn xuất thủ, hai đạo đao phong đã rít gào lao thẳng về phía hai gã hắc y vu nhân. Cả hai chỉ kịp hét thảm một tiếng, rồi khí tuyệt bỏ mình.
Dạ Phong còn chưa kịp vui mừng, lại thấy Cao Trường Cung lần nữa vung tay. Đao quang lạnh lẽo mà sắc bén lướt qua ba người thân vệ, chỉ trong một chiêu đã lấy đi tính mạng của bọn hắn.
Chết tiệt!
Dạ Phong thầm kêu không ổn.
Hắn cũng là người luyện võ, hiểu được Cao Trường Cung đây là lệ khí công tâm. Nếu tiếp tục như vậy, nhẹ thì khí huyết đảo ngược, tẩu hỏa nhập ma; nặng hơn là tự bạo mà chết.
Đương trường chỉ còn lại Dạ Phong cùng Mậu Thiên Thiên, Tử Huyên và hai thân vệ khác. Mắt thấy Huyết Ẩm đao lại đánh thẳng về phía hai người kia, tiếp theo khẳng định sẽ là hắn hoặc Mậu Thiên Thiên, Dạ Phong vội kéo nàng ta núp sau xe ngựa, vừa vặn tránh được một kiếp.
Ầm... xe ngựa nổ tung, Dạ Phong vì che chắn cho Mậu Thiên Thiên, lưng bị va đập mạnh, thương không nhẹ.
Tử Huyên bị dọa đến mặt mũi trắng bệch. Nhưng khi nhìn Cao Trường Cung hai mắt đỏ như máu, tiến dần về phía Dạ Phong, nàng không hiểu sao có được dũng khí hét lên:
"Ngô Quý Lam, dừng tay! Tiểu thư chỉ mong ngươi có thể hảo hảo mà sống!"
Hảo hảo mà sống...
Hảo hảo mà sống...
Ngô Quý Lam, hảo hảo mà sống...
Đôi ngươi huyết sắc của Cao Trường Cung đột nhiên mờ mịt, cánh tay cầm đao cũng khựng lại. Trong đầu hắn, hiện lên hình ảnh bạch y thiếu nữ với nụ cười nhẹ, rơi xuống vực rồi vẫn cố nói với hắn...
Ngô Quý Lam, ngươi nhất định phải sống thật tốt...
"AAAAAAA...."
Ngửa cổ lên trời hét một tràng dài, Cao Trường Cung rốt cuộc buông đao, quỳ xuống.
Trên má hắn, lăn dài hai hàng lệ chói mắt.
Huyết lệ!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện