[Dịch]Xuyên Vào Cái Nồi Lẩu! - Sưu tầm

Chương 13 :  TẬP KÍCH

Người đăng: 

.
"Công tử, ngươi cùng Lam tướng quân, đến cùng là có chuyện gì?" - Tử Huyên ngồi trong xe ngựa, miệng cắn hạt dưa, khó hiểu nhìn Lục Ly. Lục Ly lắc đầu. Nàng cũng không hiểu chính mình đang nghĩ cái gì. Bản thân rõ ràng thích hắn đến vậy, chỉ muốn thời thời khắc khắc được dính bên người hắn, cũng thực mong lấy lòng hắn. Thế nhưng, chỉ cần nhìn thấy hắn dịu dàng với Mậu Thiên Thiên, trong lòng liền dậy hỏa, cảm xúc không thể khống chế được, trở nên gắt gỏng vô lý. Ngô Quý Lam hắn… có phải hay không cảm thấy nàng đặc biệt tùy hứng, đặc biệt đáng ghét đâu? Cũng khó trách nàng. Trước khi xuyên qua, Lục Ly bất quá chỉ là cô nhóc mười bảy tuổi. Nếu đổi lại ở thời đại này, mười bảy tuổi đã là đại cô nương, lúc này nên ở trong khuê phòng hảo hảo học cách quản gia, chờ ngày xuất giá. Nhưng mười bảy tuổi ở kiếp trước của Lục Ly, lại là mưa rào thanh xuân, bồng bột và tinh khôi. Nàng mang theo tâm hồn tươi tắn ấy xuyên qua, ở đâu biết được cách che giấu cảm xúc? Vui, buồn, giận dỗi… cơ hồ đều viết ở trên mặt. So với Mậu Thiên Thiên tâm tư thâm trầm, Lục Ly có thể nói là quá đơn giản rồi. "Theo nô tỳ thấy, cái này..." - Tử Huyên đột nhiên ngừng lại, liếc liếc xung quanh, rồi ghé sát vào tai Lục Ly, thì thầm. "...người đang ghen nha!" "Cái gì, cái gì mà..." - Lục Ly mặt đỏ bừng, hai tay vung loạn. "Ngươi đó, cả ngày chỉ biết ăn rồi nói chuyện không đâu. Đợi hồi Lục gia, ta nhất định sẽ đem ngươi bán cho tam ca!" Đến lượt Tử Huyên mặt hồng thành một mảnh. "Công tử, nô tỳ biết sai, nô tỳ không nói nữa là được rồi." Nói xong bĩu môi. Tiểu thư, bộ dạng này của cô, nhìn thế nào cũng giống như đang thừa nhận đây này. Rõ ràng nhìn Mậu tiểu thư kia không vừa mắt, còn nói không phải là ghen? Tử Huyên không nói, Lục Ly cũng im lặng, không khí bên trong xe ngựa có chút trầm mặc. Đi thêm một đoạn, Tử Huyên xoa xoa hai tay: "Công tử, càng lúc càng lạnh, để nô tỳ lấy thêm áo cho người." "Ừm." Lục Ly gật đầu. Nàng vẫn nhớ Ngô Quý Lam đã nói qua, hôm nay sẽ đi qua một mảnh rừng băng, nhiệt độ ở đó cực thấp. Khoác thêm một chiếc ngoại sam, Lục Ly đã cảm thấy đủ ấm. Nhìn thấy Tử Huyên ở bên cạnh không ngừng mặc thêm, nàng hơi ngạc nhiên: "Tử Huyên, có lạnh đến vậy sao?" Tử Huyên phủ thêm đến ba lớp áo, mới miễn cưỡng có thể chịu được, nhìn Lục Ly chỉ hờ hững khoác một tấm ngoại sam, hoảng lên: "Công tử, người sao lại mặc như vậy? Bị lạnh rồi biết phải làm thế nào?" Nữ nhi gia thân thể chiều chuộng, tuyệt đối không thể nhiễm cung hàn. Nếu để hạ xuống bệnh căn, tương lai con nối dòng sợ là có gian nan. Lục Ly buồn bực: "Ta rất ấm áp! Thật sự!" "Sao có thể nha? Công tử, bên ngoài đều nhanh đóng băng rồi." Nghe Tử Huyên nói, Lục Ly đưa tay định vén rèm cửa, lại kinh hãi phát hiện, rèm lụa thế nhưng đã băng hóa, trở nên có chút cứng rắn. Hé mắt nhìn ra, thiên địa quả nhiên đã đổi sắc, bên ngoài nhìn đâu cũng là một mảnh trắng buốt. Đường mòn. Hàng đại thụ hai bên. Thậm chí đến từng lá cây ngọn cỏ. Tất cả, đều phủ lên bởi một lớp băng dày, trở nên cô tịch, lạnh lẽo. Tử Huyên càng lúc càng run đến lợi hại, Lục Ly cơ hồ nghe được tiếng răng của tiểu nha đầu đập vào nhau cộp cộp. Nàng đau lòng, nhường ấm lô cho Tử Huyên cầm, cũng đưa luôn áo lông cho nàng ấy mặc. Kỳ quái là, bản thân Lục Ly vẫn không hề cảm thấy lạnh. Mới vừa rồi, nàng còn không để tâm tới, nhưng hiện tại đã nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này. Nguyên chủ từ nhỏ lớn lên ở phía Nam, quanh năm ôn hòa, thân thể chưa từng gặp hàn, theo lý hẳn là không thể chịu nổi mới đúng. Kiếp trước, chỗ nàng ở tốt xấu gì mùa đông cũng có tuyết, ngoài trời lạnh giá, cơ thể đã sớm quen. Thế nhưng mỗi lần vào xem băng đăng triển lãm, nàng đều mặc thành con gấu, mà vẫn lạnh đến thấu xương. Khung cảnh trước mắt, so với băng đăng ở kiếp trước, chín phần tương tự. Mảnh thiên địa băng này, nhiệt độ có lẽ dưới ngưỡng âm ba mươi đấy. Thân thể này nhìn qua mảnh mai thực, mỡ không có lông lại càng không, (ý bà Ly là bả không giống gấu ), sao lại có thể thản nhiên chịu được loại lạnh giá này? Viu~~~ Hự... Hự... Híiiiiiii~~~ Xe ngựa đột nhiên chao đảo. Hàng loạt âm thanh vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của Lục Ly. Nàng còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra, đã nghe bên ngoài hô lên. "Có địch nhân!" "Cẩn thận!" "Bảo hộ tướng quân cùng Mậu tiểu thư!" Lục Ly giật mình. Có nguy hiểm sao? Không kịp suy nghĩ, cũng không kịp sợ hãi, Lục Ly đẩy cửa xe ra, trước ánh mắt hoảng loạn vì không kịp ngăn cản của Tử Huyên, nàng xông ra ngoài. Ngô Quý Lam đâu? Hắn ổn sao? ... Lúc trước, Cao Trường Cung luôn đi phía đầu. Từ khi có Mậu Thiên Thiên gia nhập, hắn bất đắc dĩ lui về đoạn giữa, cưỡi ngựa bên cạnh xe ngựa của nàng ta. Nhưng cũng vì thế mà khoảng cách giữa hắn và Lục Ly gần hơn một ít, vì nàng luôn ở phía sau cùng. Khi hắn thình lình cảm thấy có sát khí, theo bản năng đã rút kiếm ra, chỉ trong một tích tắc, vừa vặn dùng kiếm gạt bay một mũi tên đang bay tới. Có địch nhân! Chỉ trong tích tắc, một đám hắc y nhân xuất hiện, số lượng không hề ít hơn bọn hắn. Đám người này đều có vũ khí, hiển nhiên là có chuẩn bị mà đến. Lai giả bất thiện! Chỉ là, còn chưa biết đối phương muốn nhắm vào hắn, hay là Mậu Thiên Thiên? Cao Trường Cung quay lại, vừa khéo nhìn thấy Lục Kiêu lao ra khỏi xe ngựa, tâm hắn lập tức nảy lên một cái. Tiểu tử kia không biết võ công, xông ra ngoài muốn làm cái gì? Song phương ánh mắt chạm nhau. Trong đôi mắt hắc bạch phân minh kia, là lo lắng không thể che giấu. Cao Trường Cung ngẩn người, trong lòng chợt ấm. Lục Kiêu, lo cho hắn sao? "Dạ Phong, bảo hộ Lục công tử!" Sau tiếng hét của Cao Trường Cung, Dạ Phong lập tức bay đến bên cạnh Lục Ly, vừa kịp đâm một tên hắc y nhân muốn xuống tay với nàng. "Lục công tử, ngươi đứng phía sau ta." Lục Ly tự biết bản thân lúc này là bao cỏ, tuy chân tay đã mềm nhũn vì sợ, nhưng vẫn mười phần cố gắng phối hợp, run rẩy trốn sau lưng Dạ Phong. Cho dù trong hoàn cảnh nào, nàng cũng tuyệt đối không muốn trở thành phiền lụy của kẻ khác. Thiên trắng. Địa trắng. Hắc y nhân. Huyết đỏ đậm. Những mảng màu đối chọi, tạo thành chấn động thật sâu đối với Lục Ly. Nàng ôm đầu, dưới chân quay cuồng, đất trời loạn đảo, mấy lần thiếu chút ngã xuống. Nhưng là, có một loại tín niệm bắt nàng đứng vững, bắt nàng mở mắt nhìn chằm chằm, bắt nàng dõi theo Cao Trường Cung. Ở bên này, Dạ Phong vì bảo hộ Lục Ly bị vướng tay vướng chân, không thể tham đánh, chỉ đành co lại phòng thủ. Phía Cao Trường Cung, chém giết ác liệt hơn rất nhiều. Ngoại bào của hắn lúc này đã bị máu tươi nhuộm đỏ. Tay trái hắn vung kiếm, tay phải nắm lấy Mậu Thiên Thiên gương mặt tái nhợt. Lục Ly bật khóc. Là máu của hắc y nhân, hay là của hắn? ... Nếu như có thể, Cao Trường Cung ước gì, người đứng trước mặt bảo hộ Lục Kiêu không phải Dạ Phong, mà là hắn. Chỉ là, đám người kia rõ ràng mục tiêu là hắn. Hắn không thể để Lục Kiêu đến gần mình. Chỉ cần nghĩ đến tiểu tử kia nếu có cái gì không hay, hắn liền muốn phát điên! Có một loại cảm xúc nào đó, lúc này không khống chế nổi, ầm ầm bạo phát! Thân ở giữa chém giết, nhưng tâm của Cao Trường Cung lại có một cỗ nhu hòa nhè nhẹ. Hắn minh bạch rồi! Hắn sẽ không tiếp tục trốn tránh nữa! Chờ sau khi giải quyết xong đám người này, nhất định hắn sẽ cùng Lục Kiêu nói ra. Tâm hắn, có Lục Kiêu. Nam nhân thì sao? Kinh thế hãi tục thì sao? Hắn cần người hắn muốn, cho dù cả thế gian phản đối, lại tính cái gì đâu?
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang