[Dịch]Xuyên Và Ngược Xuyên - Sưu tầm

Chương 10 :  Cưỡng gian

Người đăng: 

.
Edit: Windy Beta: EU Vì thế, kẻ cuồng đam mỹ như sói ta không chút do dự trèo tường vào… …… Trong viện có đủ loại cây trúc, đào, thấp thoáng có bóng của lầu các ở sâu bên trong, cửa sổ cửa chính đều đã đóng kín, sói ta đang không tìm được cửa vào, bỗng một tiếng kêu tiếng kêu thê lương cơ hồ có thể được xưng danh thảm thiết đột nhiên từ lầu hai truyền ra! Sói ta lập tức hai mắt tỏa sáng, roạt roạt roạt hai ba cái kiền bò lên lầu hai, còn có tinh thần vô cùng chuyên nghiệp liếm ẩm ngón tay định đâm một cái lỗ trên cửa sổ giấy. Đáng tiếc trái đâm phải đâm, đầu ngón tay đã đỏ lên cũng không đâm được lỗ hổng nào! “Mẹ nó! Chọc một cái lổ chiếu trong mấy bộ phim căn bản chỉ là gạt người thôi!!” Tôi thấp giọng oán giận, chẳng lẽ Tàng Xuân lâu này đều dùng cửa sổ chống đạn hết cả à?! Tôi đang ở bên ngoài gấp đến độ vò đầu bứt tai, bên trong tiếng rên rỉ kia tựa hồ cố nén ngừng trong chốc lát, bỗng nhiên cúi đầu nói một câu: “Bị loại súc sinh như ngươi vũ nhục… Ta thà chết ở chỗ này còn hơn!” Những lời này nói đến nghiến răng nghiến lợi, cực kì bi phẫn, ngay cả tôi nghe xong cũng sửng sốt. Hỏng rồi! Tiểu thụ không muốn sống chăng! Tiểu công, ngươi mau chóng nghĩ cách nha! “Chết? Tốt, vậy ngươi liền đi chết đi, gia ta không ngại gian thi*…” (*gian thi: khụ, là cưỡng gian thi thể…) Một thanh âm khác cùng với tiếng thở dốc nặng nề âm lãnh lạnh lùng trả lời. “Này, cái giọng nói này hình như là…” Tôi như bị sét đánh trúng sững sờ ngay tại trận. Không có sai, tiếng nam nhân ướt sũng trơn tuột như vậy, cảm giác giống như có động vật máu lạnh bò qua làn da, nghe được thanh âm này thì cả người cảm thấy một hồi không thoải mái, chỉ cần nghe qua một lần liền tuyệt sẽ không quên! Không sai, tiểu công dĩ nhiên là con rắn độc xấu xí kia rồi! ! ! A a a a a a a a a – !!!! Thẩm mỹ quan của tôi không cho phép – !!!!!! Hai cánh cửa rầm rầm sụp đổ! ! Giữa một mảnh hôi phi yên diệt làm nổi bật lên vẻ mặt dữ tợn phát điên của bà đây… Cắn răng nghiến lợi từ trên mặt đất nhặt lên một khối ván gỗ, trong cổ họng phát ra tiếng ừng ực tức giận của dã thú… “Nam nhân xấu xí còn dám ở trước mặt ta chơi trò BL!! ” (giọng nói đến từ địa ngục) “Ngươi !! Dám vũ nhục danh từ « Đam mỹ » vĩ đại này!!” Bộ mặt dữ tợn giơ tấm ván gỗ lên cao… “Ngươi…đi…chết…đi…!!!!” Nện vào bên trong! …… Vì thế con rắn đầu đàn nào đó dưới tình huống còn không thấy rõ người đến là ai liền đầu rơi máu chảy chết ngất trên mặt đất … Ném tấm ván gỗ dính máu xuống, mặt không chút thay đổi quay đầu, nhìn đến tiểu thụ xiêm y không chỉnh tề, nằm ở trên giường, mắt tôi không khỏi sáng ngời! Ôi! Mỹ thiếu niên! Bộ dáng chỉ có mười lăm mười sáu tuổi, tóc đen đen thùi sợi nhỏ, hơi thở sạch sẽ, dáng người hơi có vẻ gầy yếu mảnh khảnh, kích thước lưng áo rất nhỏ, khuôn mặt đầy đủ thể hiện mỹ cảm đặc thù khó phân của cái tuổi này, mà cả khuôn mặt hấp dẫn người ta nhất chính là ánh mắt hắn, một đôi mắt giống nho tím chín , con ngươi thấp thoáng dưới lông mi dày sặc sở lóa mắt. Không biết có phải hay không bị ánh mắt chuyên chú quá mức nồng cháy của tôi nhìn chằm chằm khiến không được tự nhiên, mỹ thiếu niên cau chặt mày thấp giọng quát: “Đi ra ngoài!” Hả? Đi ra ngoài? Tôi sửng sốt, không phải chứ? Tốt xấu gì tôi cũng coi như ân nhân cứu mạng của ngươi nha — tuy rằng động cơ không chính nghĩa lắm. (là rất không bình thường đi?) Thái độ của tiểu tử thúi này cũng đâu cần độc ác tới mức đó chứ? Ít nhất phải nói tiếng cám ơn… “Ta đi ra ngoài là được rồi, nhưng là cái kia…Hay là xử lý trước thì tốt hơn?” Tôi nhìn chằm chằm vệt màu đỏ sẫm và trắng sữa giữa hai chân của mỹ thiếu niên, chậc chậc, con rắn độc này xuống tay cũng ngoan độc thật! Phỏng chừng đã bị tét đi? (người nào đó bộ dáng rất có kinh nghiệm) Ai ngờ mỹ thiếu niên kia liền xanh mặt! Hai tay ôm lấy chăn gấm quấn chặt, các đốt ngón tay trở nên trắng bệch! “Cô đi ra ngoài cho ta…! Cút! Cút ra ngoài!” “Ta không đi.” Tôi thở dài, vỗ vỗ tay đứng lên, “Bởi vì… Trên mặt ngươi viết: chỉ cần ta vừa đi ra, ngươi liền đi tìm cái chết.” Đôi mắt đẹp của mỹ thiếu niên đột nhiên phóng đại ra! Gương mặt kích động vì bị nhín thấu tâm tư. Há miệng thở dốc, hắn lại không có lực gục đầu xuống, giọng nói còn chưa kịp biển đổi có chút thê lương quẩn quanh trong căn phòng trống rỗng tràn đây hơi thở nhục dục ghê tởm…hàm chứa sự yếu đuối, bất lực, cam chịu… “… Thân là một nam nhân… Thân là con cháu của Tiêu gia… Không chỉ không thể báo thù rửa hận… Ngay cả mình cũng không giữ được… lại bị một nam nhân… một tên súc sinh… Làm ra chuyện bừa bãi thế này.. Thế nhưng làm ra chuyện này… Chuyện này! … Ta… Ta còn có mặt mũi nào sống trên đời? Ta còn…” Móng tay của hắn cắm sâu vào mép giường, dùng sức đến nổi cả người run run, đốt ngón tay trở nên trắng bệt. “… Ta còn mặt mũi nào sống trên đời? Ta còn có mặt mũi nào đi đối diện với liệt tổ liệt tông? Ta còn có mặt mũi nào đi đối mặt với một trăm tám mươi người chết oan của Tiêu gia chúng ta? Ngươi nghĩ nói như vậy đúng hay không?” Tôi tiếp lời của hắn. ! ! ! Hắn sững sờ nhìn tôi, ánh mắt đầy khiếp sợ, làn môi mềm mại khẽ nhếch lên… “Ai…” Tôi nhàm chán thở dài, “Cho ta xin đi, lời kịch của ngươi tí xíu mới mẻ cũng không có ~ “ Từ từ tiêu sái đi qua, ngồi xuống bên cạnh hắn, dõi nhìn vẻ mặt đầy nước mắt của hắn, tôi chậm rãi giơ tay lên, cho hắn một cái tát. Hắn không có tránh né. “Ngươi nghĩ rằng ngươi chết là không làm người nào thất vọng sao? Không phụ lòng con súc sinh đang nằm trên mặt đất kia sao, hay là không phụ lòng ta đã cứu ngươi một mạng? Không làm liệt tổ liệt tông ngươi thất vọng, hay là không phụ với một trăm tám mươi người chết oan ở Tiêu gia? Bị súc sinh vũ nhục thì làm sao? Cô nương ở Tàng Xuân lâu chưa từng bị vũ nhục có mấy người? Còn sống tốt đẹp có bao nhiêu? Nam nhân bị tổn thất lớn hay là nữ nhân bị tổn thất lớn hơn? Ngay cả cô gái yếu đuối như vậy còn kiên cường sống, một đại nam nhân như ngươi lại tìm cái chết, vậy có khó coi không?…” Lấy hơi, tôi nhìn mỹ thiếu niên mặt hơi sưng đỏ, có chút hối hận. Quả nhiên, tuy rằng một cái tát đánh tỉnh một người có bộ dạng rất tuấn tú không tự sát, nhưng là đối mặt với mĩ nhân tôi vẫn không nỡ hạ thủ! Cái này cũng giống như tội ác đánh nát tác phẩm nghệ thuật ở viện triển lãm a! Do do dự dự nửa ngày, vẫn là nhẹ nhàng bỏ tay xuống. Hít vào một hơi, tôi quyết định dùng một câu danh ngôn ngược đời dõng dạc nới với kẻ định tự sát: “Cho nên nói… Chỉ có người không thành thục mới anh dũng đi tìm chết, mà người thành thục vì sự nghiệp vĩ đại sẽ ti tiện sống!” Mỹ thiếu niên kia nghe thế, hai mắt sáng rọi rồi đột nhiên ngưng tụ, nhìn tôi chằm chằm. Không phải… không phải là lời nói của tôi mạnh mẽ quá đó, hắn bây giờ lại đang trong cảm xúc bất ổn sau khi bị cường bạo, sẽ không nhất thời xúc động mà giết tôi cho hả giận chăng?! Hắn. . . Hắn hẳn là đánh không lại tôi đi? Nhưng người liều mạng tiềm lực chiến đấu là vô cùng… Tôi đang bị hắn làm cho sợ hãi, mỹ thiếu niên bỗng nhiên buông lỏng tay đang nắm chặt mép giường, cánh tay dài duỗi ra, đem tôi ôm vào trong ngực thật chặt, đầu gối lên cổ của tôi, lặng lẽ rơi lệ… Sợi tóc mảnh mai của hắn, lông mi dài dài, nước mắt lành lạnh phớt qua cổ mẫn cảm của tôi khiến tôi nhịn không được ngứa muốn tránh, lại bị hắn ôm chặt hơn vào trong ngực. “Đừng nhúc nhích! … Một lần cuối cùng… Đây là một lần cuối cùng ta rơi lệ… Chỉ có hiện tại… Van cầu cô, duy lúc này đây cứ để ta tùy hứng.” Hoàng hôn dần dần buông xuống, những tia sáng màu vàng kim ùn ùn kéo đến lọt qua cửa sổ bao phủ ở trên người chúng tôi. Yếu ớt cùng kiên cường, một khắc dung hợp như thế thật xinh đẹp… Nhẹ nhàng vỗ mỹ thiếu niên trong lòng, có mĩ nhân yêu thương nhung nhớ, hắc hắc… Quả thật là định luật xuyên qua hoàng kim nha! Lạc đường còn gặp chuyện tốt phát sinh ~ tiểu tử này từ đây nên mê luyến tôi rồi? Nga ha ha ha… “Này…” Mỹ thiếu niên trong lòng rầu rĩ gọi tôi, còn mang theo giọng mũi do đã khóc. “Hả?”Giọng nói tôi vô cùng mềm nhẹ đáp lại hắn. “Cô có vẻ giống mẹ ta nha…” “…” Tôi – kháo!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang