[Dịch]Xuyên Thành Nữ Phụ - Thay Đổi Vận Mệnh - Sưu tầm
Chương 19 : giao dịch
.
Trên tàu lượn siêu tốc xuống, 4 người chúng ta chia thành 2 cảnh tượng.
Bên ta thì:
- Vui quá đi a. Lâu lắm rồi ta mới được chơi lại trò này a. Đi tiếp thôi nhanh lên nhanh lên.
Bên hắn thì:
Hắn mặt mũi tái xanh. Lập tức chạy lại gốc cây và....
*ọe.....*
- Y Ngôn a. Khổ thân người. Không chơi được thì cứ nói là không chơi được a. Còn phải sĩ diện làm gì.
- người.... hãy đợi đấy *ọeeee*
- haha. Người nhanh a. Đi tiếp thôi.
- hừ. Người liền tự mình đi đi. Ta ngồi trong kia đợi người. Đi cùng người ta mới không toàn mạng trở về ấy.
- vậy được. Hạ Nhi. Người đi tiếp hay ở lại
- ta ở lại a.
- vậy được. Quan Nhiên.
- ta....
- người phải đi a. Ta không muốn đi 1 mình
Chưa đợi hắn nói xong ta đã chặt đứng câu nói của hắn.
Nghe ta bá đạo yêu cầu. Hắn há hốc mồm ra.
- đi thôi a. Nhanh lên nhanh lên.
Chưa đợi hắn kịp phản ứng. Ta đã kéo hắn đi.
Ta chơi khắp mọi nơi: đu quay, nhà phao, nhà bóng,...
Mọi trò chơi đều rất suôn sẻ. Chỉ là có vài tình huống "nho nhỏ" xảy ra thôi:
Lúc trên đu quay xuống. Vì quá hào hứng. Ta chạy nhanh đến chỗ hắn đợi để đi chơi tiếp. Ai ngờ đâu hắn cũng đi đến chỗ ta. Thế là ta đập * bộp* 1 phát vào ngực hắn.
Lúc trên nhà phao. Ta đứng không vững ngã xuống. Đè lên người hắn. Ôi. Ngại chết mất T0T
Còn chỗ nào để chơi nữa không vậy a T0T
- Quan Nhiên. Người tìm xem còn trò chơi nào không a
- Không mệt sao?
Hắn đưa tay lên khẽ vuốt tóc ta. Trong mắt còn kèm theo tia ôn nhu
Cái tình trạng gì đây aaaaaaa
- aaaaa. Ở .....kia..... còn trò chơi bắn súng a. Đi đi thôi
Ta vội chạy đi. Vừa nãy là do tình huống. Còn bây giờ thì tại sao a T^T
Chỉ hắn ra đây chỉ để là thoát khỏi cảnh ngượng ngùng đó. Nhưng đến đây, đập vào mắt ta là 1 con gấu bông to đùng ngã ngửa. Đáng yêu chết đi được. >0<
- Quan Nhiên. Ta muốn nó a.- cầm tay hắn khẽ lắc.
- được a. Chờ ta chút.
- ân.
- ông chủ à. Bắn trúng bao nhiêu phát mới được nó vậy?- hắn lập tức ra chỗ chủ quầy.
- trúng 100%.
- được. Cho ta 1 lượt
Nhìn hắn bắn mà ta lập tức há hốc mồm.
Bách phát bách trúng.
Haizzz. Đúng là nam chính a. Làm gì cũng giỏi mà.
- của người đây
Đang chìm trong suy nghĩ, một con gấu bông to đùng đập trước mặt ta
- woaaaaa. Đẹp quá. Quan Nhiên. Ta yêu người chết mất. A. Mà vừa nãy ta thấy trò thám hiểm a. Đi thôi.
Ta vô tâm vội chạy đi mà...
..... Nào biết rằng.....
Đã để lại phía sau 1 ai đó vẫn đang chìm trong lời nói của ta
"Quan Nhiên. Ta yêu người chết mất"
........................"Ta yêu người chết mất"
................"Yêu người chết mất"
- Quan Nhiên. Người đứng đó làm gì a. Mau đi thôi
- ân. Được.
Ta đến gửi con gấu bông ở chỗ bác bảo vệ. Lập tức kéo tay hắn đi vào. Bỏ qua cả bảng chỉ dẫn.
Ta thích thám hiểm a.
Vội vàng đi lên phía trước. Hào hào hứng hứng. 1 lúc sau,nhìn quang cảnh trước mắt ta mới phát hiện ra: đây là thám hiểm trong lâu đài bị ma ám.
Trên đời này. Cái gì ta cũng không sợ. Chỉ sợ ma
Vội vàng dừng lại. Đi sát sau hắn. Ta phải nhanh ra khỏi đây mới được.
Cứ nghĩ đi đằng sau là an toàn. Bống nhiên ta thấy lạnh gáy. Rồi thấy có ai đó vỗ vai ta.
Ta quay lại *uỳnh uỳnh*
Là 1.... 1....1.... con ma tóc tai rũ rượi, máu me be bét đang nhìn ta cười thân thiện.
- aaaaaaaa. Đừng lại gần ta. Quan Nhiên. Ô ô
Ta vội ôm lấy người hắn,hai chân vòng qua hông. Vì quá sợ mà không phát hiện ra động tác xấu hổ này
Theo phản ứng. Hắn đưa tay ôm lấy eo ta
- ân. Những trò chơi nguy hiểm người không sợ. Mà người lại sợ ma sao.
- chính là thế đấy. Người mau đi khỏi đây a. Ô ô
- đừng khóc. Ta lập tức đưa người ra khỏi đây a.
Ta nhắm tịt mắt, áp mặt vào ngực hắn.
Hắn mà bắt cóc ta đi thì lúc này ta cũng không biết a.
- ra ngoài rồi.
Ta mở mắt ra nhìn. Phù. May quá. Cho chừa cái tính hấp tấp của ta.
- người còn định ở trên này đến bao giờ a - hắn cười khẽ
"Ở trên này"? Trên đâu a? Trên...nnn... người hắn 0.0
- ta...ta... đi về chỗ Y Ngôn a. Ta đói rồi.
Nhảy xuống người hắn. Ta vội chạy đi. Sao ta có thể làm cái động tác khiếm nhã như thế này chứ T0T
- khoan.
Tay ta bị hắn kéo lại. Đừng nha. Ta đã muốn kiếm cái hố chui xuống rồi
- người không đi lấy gấu bông sao?
- a. Gấu bông? Đi thôi. Sao ta lại quên được chứ.
......
- bác bảo vệ. Con cảm ơn bác a.
- không có gì - kèm theo là 1 nụ cười thân thiện
Ta lủi thủi đi sau lưng hắn.
Sau một phút đấu tranh tâm lý. Ta khẽ kéo áo hắn.
- quan Nhiên. Người đừng nói cho Y Ngôn chuyện này ha
- tại sao vậy?
- hắn cười ta chết đó.
- haha. Chị em là người đúng là đáng yêu ha. Được rồi. Ta đồng ý. Với 1 điều kiện
- điều kiện gì a?
- nghĩ sau. Giao dịch chứ?
- được. Giao dịch thành công .
Tha thứ cho tính hiếu thắng của ta.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện