[Dịch]Xuyên Qua, Tôi Muốn Bồi Thường Một Hôn Lễ - Sưu tầm
Chương 5 : Hi vọng vụt tắt.
                                            .
                                    
             
- Như Tâm, sao cô lại ở đây?
Là  gọi tên cô. Tốt quá rồi, rốt cuộc nơi này không phải địa phủ cũng chẳng  phải nằm mơ, vẫn còn có người biết đến cô, tức là cô còn  có thể hi  vọng trở đoàn tụ cùng gia đình. Hớn hở quay người về hướng phát ra âm  thanh, liền trông thấy một người con gái ăn mặc kì quái không kém gì tên  thái giám đẹp trai kia. Trong thâm tâm khẽ thở dài, giờ thì cô đã hiểu  cái cảm giác hi vọng càng nhiều, thất vọng càng không ít. Như Tâm cô  chắc hẳn không trông mong gì nơi cô gái này.
Người con gái kia để mặc cô thẫn thờ đứng chôn chân tại chỗ, tiến vội đến bên cô vừa kéo lôi cô đi vừa quở trách:
-  Nhờ cô mang giúp chút đồ qua chỗ Lý ma ma, không biết cô đã đưa chưa mà  đi mãi không thấy về, làm ta lo muốn chết. Thật không nghĩ được, cô lại  la cà chốn này.
Bị cô gái lạ tha lôi đi, Như Tâm cuống quýt cố  gắng gặng hỏi cho bằng được, nhưng lần nữa lại nhận được câu trả lời là  cái thời đại cô chưa từng nghe danh, ah hình như cô mới nghe tên thái  giám nhắc qua, đành miễn cưỡng chấp nhận thực tại rằng mình đã xuyên  không.
Náo loạn một hồi rốt cuộc chỉ còn lại một mình Trần Thiện  Phong đang cau mày nhìn theo bóng dáng đang khuất dần trong bóng đêm của  người cung nữ lạ lùng, thật ra hắn vẫn chưa định hình được chuyện gì  xảy ra, hẳn là đáng xấu hổ cho kẻ có trí tuệ siêu việt như hắn, lại mù  mờ ngu ngơ trước sự điên khùng của nàng ta. Một người con gái kì lạ, chỉ  là, bộ mặt hung dữ, thẳng tay nện lên người hắn, rồi vô cớ nức nở òa  khóc như một đứa trẻ. Đây là lần đầu tiên hắn tiếp xúc với một người con  gái náo nhiệt và thú vị như nàng ta, hắn tự nhủ, tại sao bấy lâu nay  trong hoàng cung của hắn có một thú vui độc đáo chừng ấy mà hắn lại  không hề hay biết, khóe môi bất giác nhếch lên ngập tràn ý thích thú.  Hẳn là hắn đã quên bẵng đi buổi hẹn hò đàm luận thi ca cùng cô nương Đạm  Vân của Tố Nguyệt lầu, mà cứ đứng thất thần tại đó, nếu như không có  một cơn gió nhẹ lướt qua, ám vệ cận thân của hắn - Trần Tử Kỳ đang đứng  chắp tay phía sau nhắc nhở:
- Chủ tử, lúc này đã sang giờ dần (khoảng 3 -5 giờ sáng) xin người về Điện Phong Long  nghỉ ngơi chuẩn bị tới giờ thiết triều.
Nhìn  lên sắc trời cũng đã sắp sáng, hẳn là nên quay trở về rồi, trước lúc  phất tay áo sải bước tiêu sái về tẩm cung, hắn vẫn không quên dặn dò Tử  Kỳ tìm hiểu thêm về người cung nữ có tên Như Tâm kia. Có lẽ từ bây giờ,  cung điện của hắn bởi vì sự xuất hiện của nàng ta mà sẽ không còn tẻ  nhạt và buồn chán nữa, lần nữa khuếch đại nụ cười khoa trương làm điên  đảo chúng sinh. Chỉ tiếc là tại thời điểm này chỉ có tên ám vệ mặt lạnh  theo sau hắn chiêm ngưỡng, rõ ràng người này không có gan thưởng thức nụ  cười đó mà hơn thế nữa sống lưng khẽ lạnh buốt còn có một chút rùng  mình, bởi vì những lúc chủ tử của hắn mỉm cười, liền có kẻ gặp chuyện  chẳng lành, khẽ trầm mặc, mặc niệm cho kẻ xấu số nào đó, rồi lại tung  mình ẩn thân vào trong bóng tối.  
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện