[Dịch]Xuyên Qua, Tôi Muốn Bồi Thường Một Hôn Lễ - Sưu tầm
Chương 20 : Chương 20
                                            .
                                    
             Gã nam nhân nọ đôi  mắt sắc sảo quan sát không bỏ sót bất kỳ phản ứng nào của tên tiểu nam  nhân gầy yếu phía đối diện, thấy gương mặt bầu bĩnh phúng phính làn da  mịn màng trắng trẻo dễ khiến cho người ta cảm giác rất sảng khoái khi  đưa tay véo lên. Còn có đôi mắt to tròn long lanh ánh nước, đôi mày khẽ  nhíu lại, đôi môi anh đào căng mọng như tinh nghịch dụ dỗ, khiến lòng  hắn khẽ chột dạ nhưng ngay sau đó hắn như nhận ra điều thú vị liền không  khỏi khẩn trương đưa tay lên cổ của người đối diện nới ra lớp vải che  đậy trên cần cổ trắng ngần. Khoé môi hắn hơi nhếch lên, ánh mắt hoa đào  như đón gió xuân không rời khỏi người kia.
Như Tâm nghĩ đến sẽ có  ngày cầm nhầm phải tay của người lạ, không những thế còn bị hắn đường  đột động chân động tay lên trang phục của mình, tuy là chưa xảy ra điều  gì nghiêm trọng nhưng nếu để yên như thế thì còn gì là tôn nghiêm cùng  thể diện của cô chứ. Cứ như thế cơn giận trong cô sóng sau xô sóng trước  muốn vỡ bờ khẽ mím môi dồn hết sức dùng chân giẫm lên hài của gã trai  đáng trách kia, còn cố tình di di vài vòng. Hắn không chút phòng bị liền  bị cô làm cho đau buốt cả chân, buông xuống hình tượng nam tử đào hoa  người gặp người mê mà ôm chân xuýt xoa. Như Tâm dường như rất hài lòng  trước phản ứng của hắn hả hê khoanh tay đứng nhìn hắn vẻ mặt đầy thách  thức. Vừa hay trông thấy Phong khuôn mặt đầy lo lắng đang sải bước vội  về phía bên này, không đợi hắn tới cô liền hớn hở chạy lại bên hắn vịn  lấy cánh tay rắn chắc của hắn:
- Ơn trời, ngươi đây rồi, ta đang lo nếu không tìm thấy ngươi, sẽ không biết phải làm sao nữa.
Thiên  Phong lần đầu tiên trong đời có người con gái nắm tay dạo quanh khắp  phố, nàng vô tư không một chút  thực dụng, ánh mắt biết cười của nàng  đôi môi nàng tất cả những gì thuộc về nàng như hiển hiện tỏa sáng rực rỡ  trong mắt hắn, khẽ tự nhủ, hắn nên sớm đưa nàng cùng dạo chơi khắp chốn  kinh thành chắc hẳn nàng sẽ rất cao hứng. Ngay khi đoàn múa lân đi qua  nhìn dòng người đông đúc quanh đó rất dễ gây hỗn loạn hắn có ý tốt cúi  xuống nhắc nhở nàng nhưng không ngờ tới nàng bị gì mà vội rụt tay khỏi  tay hắn, cả nàng và hắn cùng bị đẩy ra xa nhau. Có chút nôn nóng quan  sát bốn phía kiếm tìm bóng dáng nàng rốt cuộc hắn cũng xác định được vị  trí của nàng lại nhìn thấy nàng đang bị một nam nhân vô lễ, không suy  nghĩ nhiều vội đi như bay tới giải cứu nàng, sau đó sao nhỉ nàng như con  nhím nhỏ xù lông giẫm lên chân tên kia, hắn không khỏi hài lòng, xem  như tiểu cô nương này cũng không để bản thân phải chịu thiệt thòi. Nhìn  nàng vui vẻ chạy lại bên mình tà áo phất phơ trong gió đến bên hắn như  cơn gió mát dịu thật muốn khiến trái tim hắn xuyến xao mà. Không biết ma  xui quỷ khiến thế nào mà hắn khẽ đưa tay véo cái mũi bướng bỉnh của  nàng, tới khi nhận ra sự bất mãn của nàng mới khẽ hắng giọng ra vẻ trách  cứ:
- Ta đã nói ngươi nắm chắc lấy tay ta, vậy mà ngươi lại buông tay.
Như  Tâm nghe hắn nói mà cảm giác nóng mặt, nàng có nên thú nhận với hắn  rằng lúc đó hắn thổi hơi bên tay khiến nàng đỏ mặt mới giật mình buông  tay, ai da, vẫn là không nên, với bất cứ người đàn ông nào thì đó là  điều bình thường nhưng còn hắn . . . Ừ thì nàng suýt nữa thì quên mất  thân phận của hắn, đành cười xoà lấp liếm:
- Hì hì khi đó ta không cẩn thận nên mới buông tay ngươi ra.
Như  bao che cho hành động cùng lời giải thích hời hợt của nàng, hắn đưa tay  gạt sợt tóc mai ra sau tai nàng rồi nói, ánh mắt đầy quan tâm:
- Không có chuyện gì xảy ra với ngươi chứ?
Nói  rồi quay ra nhìn gã nam nhân dám phi lễ với cô khí thế áp bức bỗng tăng  lên ngùn ngụt. Thật không ngờ tới cả ba người cùng đồng loạt cất lời:
- Ta không sao.
- Phong?
- Vũ? 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện