[Dịch]Xuyên Qua, Tôi Muốn Bồi Thường Một Hôn Lễ - Sưu tầm
Chương 2 : Ta đánh chết ngươi, cái gã xấu xa vô trách nhiệm.
.
Phải chăng cô đã rơi vào cõi u linh tịch mịch. Nhưng sao lại có cảm giác người nào đó cất tiếng gọi văng vẳng bên tai. Thì ra chết là như vậy sao? Giống như những bộ phim cổ trang thần thoại Trung Quốc cô đã từng xem, sẽ có tục lệ gọi hồn, có phải là, kế đó sẽ có mấy gã "đầu trâu mặt ngựa" tới dẫn đường đưa cô tới gặp lão diêm vương báo danh? Nhưng nếu vậy thì, đáng ra cô hiện là một hồn ma có thể nhẹ nhàng di chuyển, lướt nhẹ trong không khí chứ, tại sao vẫn có thể cảm nhận được toàn thân bị lay lay lắc lắc rất khó chịu.
Cố gắng vươn tay gạt ra sự quấy rối phiền toái đó, rất nhanh một tiếng "bịch" vang lên, cả người cô "rung động" tiếp đất, xương cốt ê ẩm, đặc biệt là đầu của cô. Thật là muốn nổi đóa, có biết đầu là bộ phận tối quan trọng của mỗi người không vậy, làm nó tổn thương có thể làm giảm đi trí thông minh, mà nghiêm trọng hơn là dẫn tới án mạng đó.
Cô nhăn nhó khẽ nheo nheo đôi mắt dần hé mở có chút chưa kịp thích nghi với ánh sáng le lói phía trước. Bầu trời lúc này đã về đêm, tiếng côn trùng đua nhau réo rắt đặc trưng của buổi đêm ở vùng quê cô tất nhiên là lúc trước khi cô chưa bị rơi xuống, đặc biệt khiến cô chán ghét. Ngơ ngác nhìn cảnh vật trước mắt nhận ra mình đang ở trong một lùm cây, bên cạnh là một bồn hoa rất lạ mắt, xin thứ lỗi vì cô là kẻ mù kiến thức về hoa lá cành, nên không thể nhận dạng những khóm hoa mỏng manh đang đung đưa trong gió đó, chỉ có thể tấm tắc mà ngưỡng mộ vẻ đẹp của nó.
Kế đó bất thình lình một cái đầu từ trên cao cúi nhìn cô đầy tò mò, có thở phào, có một chút gì đó áy náy. Không lẽ đây là gã "đầu trâu mặt ngựa" trong truyền thuyết? Nhưng làm sao có thể lãng phí một cực phẩm trai đẹp ở chốn địa ngục xúi quẩy thế này chứ, khẽ tặc lưỡi tiếc hận, đồng thời cũng ngây người ngắm nhìn gã trai đẹp. Cả khuôn mặt hắn đối xứng hoàn hảo tới từng đường nét, nếu nói đó là vẻ đẹp đậm chất nam tính thì ở hắn lại có một chút gì đó bồng bột của người trẻ tuổi, còn nếu đem so sánh với những chàng hotboy choai choai mới nổi với gương mặt rất xứng với danh hiệu "mỹ thụ" thì người thanh niên này có khí chất quý phái và lôi cuốn hơn hẳn. Hắn rất cao, với chiều cao tiêu chuẩn của mấy anh chàng người mẫu phương Tây, hẳn là một body có sức công phá khiến các sắc nữ phải gào thét phụt máu mũi mà thèm thuồng. Chỉ duy bộ quần áo và đầu tóc của hắn có chút quái gở, làm che giấu bớt phần nào sự quyến rũ chết người, Như Tâm từ từ nghiền ngẫm suy nghĩ, rốt cuộc thì cũng tìm ra đáp án cho sự thắc mắc nãy giờ, rằng bộ dáng của hắn thật là không khác gì trang phục và hình tượng của mấy tay thái giám trong phim cổ trang.
Gã trai trẻ vẫn lặng lẽ thu hết những phản ứng với vô số sắc thái kì quái của cô, lúc bấy giờ mới không đủ kiên nhẫn mà cất lời, giọng nói rất êm tai:
- Ngươi tỉnh lại là tốt rồi, ta còn tưởng đã lỡ tay đẩy ngươi đập đầu vào bồn hoa, mà tử nạn luôn rồi.
Hình như hắn vừa mới nói là "lỡ tay đẩy cô" ? Nỗi phẫn hận vì bị ông chú trung niên "lỡ tay" để rớt cô từ trên tầng thượng xuống còn chưa có cơ hội phát tiết thì nay lại nghe cái từ chói tai đó từ miệng hắn. Cơn tức giận trong cô liền bộc phát, để mặc toàn thân vẫn ê ẩm và cái trán sưng tấy, đau buốt, liền loạng choạng bò dậy lao về phía hắn vung tay đá chân đập hắn - kẻ còn đang sửng sốt, không kịp trở tay trước hành động đường đột của cô.
- Ta đánh chết ngươi, cái gì mà lỡ tay chứ? Chỉ cần các người nói lỡ tay là có thể phủi sạch tội lỗi khi gây ra nguy hiểm tới tính mạng của người khác sao? Cái tên chết tiệt này, ta phải đánh cho ngươi chừa cái thói xấu xa vô trách nhiệm đó mới được.
Như Tâm thở hổn hển ra sức trút giận lên tên xấu số đó mà không hề hay biết một luồng sát sắc rét lạnh đầy nguy hiểm bắn về phía cô, mà lí do có thể tránh cho cô thêm một lần mất mạng nữa là nhờ ám hiệu của cái gã đang chật vật chống đỡ sự công kích của cô.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện