[Dịch]Xuyên Qua, Tôi Muốn Bồi Thường Một Hôn Lễ - Sưu tầm
Chương 12 : Chúng ta hãy cùng lén lút ngắm cảnh
                                            .
                                    
             Mấy  ngày này hẳn là rất bận rộn đối với Như Tâm, không phải do công việc  hàng ngày tồn đọng hay gia tăng khối lượng công việc mà bởi vì cô dành  thời gian buổi tối cho việc lân la lãnh cung. Có thể bạn sẽ thắc mắc vì  sao lại là lãnh cung một địa điểm gần như bị lãng quên tại hoàng cung sa  hoa rộng lớn này, rất đơn giản là do người nào đó ngây thơ tin tưởng  vào những gì đọc được trong tiểu thuyết thường thấy thì lãnh cung là nơi  ít người lui tới lại thường có mật đạo dẫn ra bên ngoài hoàng cung.
Nhưng  thực tế lại không giống với tiểu thuyết, ừ thì đúng là cái nơi khỉ ho  cò gáy hẻo lánh này có bói ra cũng chả mấy ai lui tới, hẳn là vị vua trẻ  tuổi ở đây tính tình không mấy bốc đồng động một chút là đầy ải phi tử  vào ở nơi đây, mà thật ra là hắn chưa có nạp phi để mà có cơ hội "bốc  đồng" (─.─||)
Như Tâm đã lục tung mọi ngóc ngách cũng không tài  nào thấy được bất cứ kẽ hở nào chứ đừng nói là lối ra bên ngoài bức  tường thành cao ngất, nhức mắt kia. Buồn bực, chán nản, cả người uể oải,  cô ngồi phịch xuống nền đất tựa đầu vào cột bên hiên nhà khẽ thở dài  đưa tay ngắt từng ngọn cỏ dưới chân mà tự kỷ. Bất thình lình tiếng nói  phía sau lưng vang lên đầy chế giễu:
- Nếu ngươi thích dọn cỏ tới vậy, thì ngày mai liền xin tới đây dọn dẹp và trông coi toàn bộ nơi này đi.
Nếu  ai đó nói cô cùng gã thái giám tên Phong là oan gia, cô sẽ hoàn toàn  tin tưởng. Lần nào gặp gỡ hắn cô cũng bị một phen hao tổn tinh thần mà.  Khẽ trừng mắt với hắn cho bõ ghét rồi lại thở dài quay đi, không buồn để  tâm tới hắn. 
Trần Thiên Phong lấy làm lạ trước biểu hiện đó của  Như Tâm rất không giống với những lần gặp gỡ trước, trong lòng khẽ thắc  mắc rốt cuộc có chuyện gì xảy ra khiến nàng ta xuống tinh thần như vậy,  nghĩ vậy hắn liền tiêu sái ngồi xuống bên nàng cất tiếng hỏi:
- Ngươi đang có tâm sự?
Qua  quá trình dài tìm kiếm mà không mang lại kết quả như mong muốn, cả  người thì mệt nhoài, tâm trạng thì ủ rũ, nay lại gặp gã thái giám ở đây  mặc dù cô không hi vọng sẽ có đáp án mong muốn từ hắn song ít ra cũng có  người để cô chia sẻ nỗi lòng, huống hồ biết đâu được hắn có thể cho cô  một sự bất ngờ, bởi vì với cô lúc này cho dù chỉ là một chút hi vọng cô  cũng muốn bấu víu kiếm tìm.
- Ngươi có biết làm cách nào có thể xuất cung được không?
Quả nhiên câu trả lời nhận được khiến Như Tâm như chết đuối vớ được cọc nước, hắn nói chắc nịch:
- Biết.
Thấy  vậy cô liền như được tiếp thêm năng lượng, khuôn mặt rạng rỡ, ánh mắt  lóe sáng, hớn hở đầy chờ mong, bám lấy cánh tay hắn mà líu ríu:
- Thái giám yêu quý, ngươi mau chỉ cho ta đi, năn nỉ ngươi đó.
Vẫn  biết nàng ta rất khác người nhưng trước sự động chạm thân thiết của  nàng, khuôn mặt nàng gần ngay trước mắt. Hắn đã gặp qua không ít gương  mặt kiều diễm mỹ lệ hơn nàng nhưng không ngờ tới chính nàng ta lại khiến  tâm trạng hắn xao động. Nhưng lúc này nàng đang hỏi hắn cách nào để  xuất cung, vì sao chứ? Nàng không muốn ở đây? Nàng không cần gặp người  nàng coi là bạn như hắn? Hay là bởi lí do nào đó? Hắn nên chỉ cho nàng  sao? Khẽ hắng giọng cất lời:
- Cổng thành gần nhất ở hướng đông, ngươi có thể ra khỏi hoàng cung theo lối đó.
Như  Tâm nhìn khuôn mặt tỉnh queo khi trả lời của hắn, rõ ràng là đang trêu  chọc cô, khiến cô tức chết mà. Vậy nên người xưa có nói hi vọng càng  nhiều thất vọng càng lớn quả không sai, và đặc biệt cô không nên trông  chờ vào gã thái giám này sẽ cho cô đáp án thích đáng.
- Uổng công  ta coi ngươi là bạn bè tốt, vậy mà ngươi đã không giúp đỡ lại còn chọc  tức ta, đáng ghét, không thèm nói với ngươi nữa.
Trần Thiên Phong  biết rằng lúc này nàng đã thực sự tức giận, đôi mày cau lại, đôi má  phúng phính của nàng khiến hắn rất muốn đưa tay véo một cái, nhưng hiển  nhiên điều đó chỉ có thể trong suy nghĩ của hắn, không trêu chọc nàng  thêm nữa, hắn bắt đầu nghiêm túc tìm hiểu lí do từ nàng:
- Vì sao ngươi lại muốn xuất cung?
Như Tâm tựa cằm vào đầu gối, nhàn rỗi đưa tay nghịch nghịch mũi hài:
- Nếu ta nói với ngươi, ta không phải người của thế giới này mà từ một nơi khác xuyên tới, ngươi có tin ta?
Đây  không phải lần đầu tiên hắn nghe từ miệng nàng những điều khó hiểu,  nhưng thực sự với hắn những gì nàng vừa nói rất xa lạ cùng kì quái. Như  Tâm nhìn vẻ mặt ngây ngốc của hắn, liền cười nhạt, tự giễu, cô biết rõ  mọi người ở đây sẽ không ai tin câu chuyện của cô, không chừng còn coi  cô là kẻ điên mất trí cũng nên. Lại lần nữa cúi xuống vẽ vòng tròn lên  mũi hài:
- Trước giờ ta không chịu được gò bó khuôn khổ, ta là  người tùy tiện luôn muốn làm theo những gì mình thích. Vậy mà nay phải  chịu giam mình sau những bức tường thành hun hút tẻ nhạt này. Ta không  rõ là khi nào bản thân sẽ bị bức điên vì u uất nữa.
Tư tưởng của  người con gái này quả không giống những cô gái bình thường, mỗi năm tại  giang sơn của hắn có biết bao thiếu nữ tới tuổi cập kê tìm đủ mọi cách  để có thể tham gia tuyển tú để được vào hoàng cung, vậy nhưng nàng lại  hi vọng thoát khỏi nơi ấy. Điều không thích hợp ở đây đó là hắn lại đồng  tình cùng nàng, nếu không phải phụ thân mất sớm, mẫu hậu lại chỉ có một  mình hắn, giang sơn này không thể không có người cai quản, vậy nên hắn  đành phải gác lại mong muốn ngao du sơn thủy để lao đầu vào những cuộc  đấu đá dẹp loạn trong và ngoài nước, mang trong mình trọng trách lớn,  trở thành người trị vì giang sơn rộng lớn này. Tuy là có thấu hiểu cho  nàng, nhưng sao hắn có thể để nàng rời xa hắn chứ.
- Là do ngươi  chưa thấy hết cái đẹp trong hoàng cung, qua thời gian ngươi sẽ dần thích  nghi và yêu thích nơi này. Nếu ngươi muốn, ta sẽ dẫn ngươi đi ngắm cảnh  quanh hoàng cung này.
Mặc dù tham quan ngắm cảnh là thú vui lúc  trước của cô cũng là một trong số những sở thích của cô song ở nơi đây,  có không ít điều khiến con người ta phải để tâm mà e dè.
- Trong cung quy định qua giờ dậu, nếu muốn đi lại trong cung cần có thẻ bài, ngươi tính dẫn ta đi kiểu gì?
Trần Thiên Phong nghe vậy liền cười đầy ngụ ý, chắp tay sau lưng khẽ nghiêng người cúi xuống nhìn thẳng vào mắt cô mà hỏi:
- Như vậy, ngươi bằng cách nào tới được đây?
Lúc bấy giờ cô mới chột dạ, như bị bắt quả tang khi làm điều khuất tấc, liền le lưỡi cười xòa, nhỏ giọng thủ thỉ:
- Ngươi không được nói với ai đâu đó, ta . . . lén trốn tới đây.
Hắn  biết rõ đáp án của nàng sẽ là như vậy bởi vì bất cứ động tĩnh bất  thường của kẻ nào ở trong cung đều không qua mắt được hắn, nếu không có  hắn dung túng cùng bao che liệu nàng có thể tự do tự tại hành động tùy ý  như thế không?
- Đã vậy, chúng ta hãy cùng lén lút ngắm cảnh vậy.
Lời  vừa dứt, Như Tâm còn chưa kịp định hình tiếp nhận thông tin trên, đã  thấy cả người nhẹ bẫng, dường như cả cơ thể đang lơ lửng trên không  trung.  					 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện