[Dịch]Xuyên Qua, Tôi Muốn Bồi Thường Một Hôn Lễ - Sưu tầm
Chương 11 : Kẻ đại ngốc, mắt để dưới gan bàn chân.
                                            .
                                    
             
Trần Thiên Phong  hẳn là đã thích ứng qua quá trình tiếp xúc cùng Như Tâm bởi vậy hắn  không lấy làm lạ khi thấy những kẻ thân cận bên mình bị nàng dọa chết  khiếp. Trên cương vị là một người đứng đầu một quốc gia rộng lớn, ngày  ngày hắn phải bù đầu với trăm công ngàn việc, luôn luôn phải vắt óc xử  lí những vấn đề quốc gia nghị sự, cùng những mưu tính đáp trả cũng như  đẩy lùi những thế lực chống phá, thù địch. Quả là hiếm khi hắn mới được  thư thái cười một cách sảng khoái thế này mỗi khi ở bên người cung nữ  này. Hắn liền nảy sinh ý nghĩ trêu chọc nàng, làm như tốt bụng nhắc nhở  nàng:
- Ngươi có biết ngươi may mắn cỡ nào khi dám vô lễ đả kích  Lê công công người theo hầu thân cận của hoàng thượng mà vẫn được ông ấy  đại nhân độ lượng không buồn truy cứu.
Vừa nghe tới đây Như Tâm  như bị điện giật cả người tê dại, cô thật sự không nghe nhầm chứ? Bởi vì  đã quen với sự đối đáp bộp chộp ngày thường ở kiếp trước vậy nên cô  bỗng dưng quên mất rằng ở cái chốn này từng cử chỉ hành động lời nói dù  là nhỏ nhặt cũng sẽ dễ dàng liên lụy tới cái đầu của bản thân, mà cô thì  vừa mới đắc tội với “kẻ có quyền”, thảm rồi, cô khẽ nhăn mày tặc lưỡi  tự xỉ vả bản thân mình ngu ngốc, đồng thời nhanh ý vội vã quỳ rạp người  xuống đất học tập dáng điệu của kẻ dưới với người bề trên khi nhận lỗi ở  trên truyền hình mà dập đầu, giọng nói không tránh được có chút lập cập  run rẩy:
- Lê công công đại nhân đại lượng, người cao cao tại  thượng, đại nhân không nên chấp nhặt với kẻ tiểu nhân. Xin ngài thứ lỗi  cho tiểu nữ ngu muội có mắt đặt phía sau gáy không nhận ra mà còn có  những lời lẽ mạo phạm tới ngài. Tiểu nữ trăm ngàn lần mong ngài bỏ quá  cho tiểu nữ ạ.
Lê công công trước đó nhận được ý chỉ không trách  phạt thông qua lời nói của hoàng thượng, song ông không ngờ tới người  cung nữ này cũng là kẻ thức thời vội vã xin thứ tội mau chóng tới vậy.  Ông ta có chút khó xử hướng tới hoàng thượng muốn xin lệnh xử trí, nhưng  lại thấy người đã tươi tỉnh đi tới bên nàng ta nhàn nhã ngồi xuống bên  cạnh gõ nhẹ vào vai nàng mà nói:
- Ta không ngờ ngươi cũng là kẻ thức thời.
Như Tâm len lén cảnh giác nhỏ giọng đáp lời hắn:
-  Ngươi nói bằng thừa, trong cung cấm kẻ không thức thời mới là kẻ ngốc,  mỗi người chỉ có một cái đầu, một cái mạng, ta mà không mau chóng nhận  lỗi chẳng phải tội càng nặng thêm sao? Còn ngươi nữa, mau nghĩ cách van  xin ông ấy giúp ta đi. Ở đó mà bày đặt hỏi han nọ kia, hừ.
Trần  Thiên Phong thật không biết nói gì cùng người con gái này, đành bất lực  thở dài đưa tay cốc nhẹ trán Như Tâm như muốn kiểm tra coi có phải trong  đầu nàng ta chỉ toàn là sỏi đá hay không, đồng thời không quên chế  giễu:
- Ta nghĩ ngươi quả là kẻ đại đại ngốc, mắt đặt xuống dưới gan bàn chân, ha ha ha.
Như  Tâm đương nhiên thì bị cốc một cái đau điếng nhưng trong tư thế cùng  tình cảnh lúc này không thể ra tay đáp trả lại tên thái giám đáng ghét  kia, chỉ biết ôm một bụng tức tối hỏi han họ hàng tổ tông của hắn cũng  như nghĩ cách tính sổ cùng hắn sau này. Lê công công nhận được cái nháy  mắt ẩn ý của hoàng thượng liền chỉnh lại dáng điệu nghiêm nghị trịnh  thượng đứng trước mặt nàng:
- Thấy ngươi một lòng biết hối lỗi  như vậy, ta đây đại nhân cũng không cùng kẻ tiểu nhân so đo. – Dù vậy  trong lòng vẫn không quên oán thán những lời ngỗ ngược trước đó của nàng  mà không có chỗ phát tiết chỉ có thể nghiến răng không cam lòng, ngậm  ngùi cho qua. – Đứng lên đi.
Nghe được lệnh đặc xá, Như Tâm như  mở cờ trong bụng vội vàng dập đầu cảm tạ cùng nhanh chóng đứng lên nép  người phía sau tên thái giám như muốn lấy hắn làm tấm bình phong che  khuất tầm nhìn của Lê công công.
Không khỏi phì cười trước hành  động đó của nàng, Trần Thiên Phong biết rõ một màn vừa rồi cũng đã khiến  lá gan chuột nhắt lại hay cư xử xấc nổi của nàng bị một phen hú vía nên  cũng không tiện trêu đùa nàng thêm nữa. Huống hồ cũng đã chậm trễ thời  giờ thỉnh an mẫu hậu, vì vậy hắn chỉ đơn giản nhắn nhủ nàng:
-  Lần sau nhớ phải chú ý lời ăn tiếng nói. Còn nữa, ta tên là phong, hai  mươi tuổi. – Ngập ngừng một lúc như đang phải đấu tranh tư tưởng rất  nhiều nhưng rồi hắn vẫn cương quyết buông lời. – Là thái giám theo hầu  hoàng thượng dưới trướng của Lê công công.
Thực tế chứng minh,  một lời nói của kẻ có quyền có sức nặng cùng sự ảnh hưởng ghê gớm tới  nhường nào. Hắn vừa dứt lời Lê công công không tự chủ được liền run tay  đánh rơi mất cây phất trần, còn thảm hơn thế nữa đó là Trần Tử Kỳ,  nguyên tắc số một của một ám vệ như hắn đó là một khi chủ tử chưa có chỉ  thị thì dứt khoát không được lộ diện thế nhưng tên ngốc nghếch là hắn  lại vì câu nói của chủ tử mà xúc động tới nỗi trượt chân ngã rớt khỏi  thân cây, hiển nhiên đối mặt cùng hắn là sáu con mắt không giấu nổi sự  kinh ngạc cùng tò mò. Trần Tử Kỳ biết rõ lỗi ngớ ngẩn mình phạm phải có  thể dẫn tới không toàn mạng liền vội vàng đứng nghiêm ngay ngắn cúi đầu  chờ đợi phán quyết của chủ tử. Nhưng đáp lại chỉ là tiếng xuýt xoa của  người cung nữ ngỗ ngược:
- Chà chà, trai đẹp từ trên trời rơi xuống, quá xuất thần, quá hoành tráng.
Trần  Thiên Phong nhìn dáng bộ tặc lưỡi bình phẩm cùng chiêm ngưỡng của Như  Tâm trong lòng liền nổi lên một sự không hài lòng. Liền đưa tay kéo tay  nàng quay người lại đối mặt cùng hắn. Mặt đối mặt gần ngay gang tấc, lúc  này những tia nắng lung linh chiếu rọi, ngập tràn trong ánh sáng lấp  lánh huyền ảo, vẻ đẹp hút hồn của hắn dễ dàng khiến người đối diện không  khỏi rời mắt đắm chìm chiêm ngưỡng. Chỉ tiếc là. . . Như Tâm trong lòng  không khỏi oán thán cùng thương tiếc thay dáng vẻ anh tuấn rúng động  lòng người của gã thái giám. Giọng nói trầm nhẹ của hắn như rủ rỉ bên  tai đầy câu hồn mê hoặc:
- Ngươi thấy, hắn đẹp hơn ta?
Cô phản xạ theo tự nhiên liền vội vã lắc đầu bày ra bộ dạng thưởng thức trai đẹp cùng nịnh hót:
- Ngươi là đẹp nhất ha ha.
Nhìn dáng vẻ xun xoe đáng ghét của nàng, Trần Thiên Phong mới tạm hài lòng lại một lần nữa cốc trán nàng mà nói:
- Lần sau chỉ cho phép ngươi nhìn ta. Cấm ngươi đưa mắt nhìn linh tinh.
Như  Tâm ngơ ngác không hiểu vì sao mình lại bị hắn cốc trán lần nữa, còn cả  những lời khó hiểu của hắn nghe có vẻ như một sự bá đạo của người đàn  ông đối với người phụ nữ của mình, nhưng còn hắn, hắn có được cọi là đàn  ông sao? Toan cùng hắn lí sự đòi công bằng nhưng coi lại hắn trừng mắt  đầy uy nghiêm cùng khí thế bức người rất không giống với khi hắn nhún  nhường tránh né khi cô bắt nạt hắn lần trước, cô liền không dám lộn xộn  thêm nữa. Nghe hắn nói sơ qua vị trai đẹp từ trên cây rơi xuống kia là  ám vệ cận thân của hoàng thượng, kế đó không ai buồn bận tâm tới cô mà  rảo bước đi về phía Điện Mỹ Lệ, hẳn là vội vã hầu hạ hoàng thượng thỉnh  an thái hậu.
Mà Như Tâm cô cũng tới lúc phải trở về với công việc  thường ngày của mình. Dẫu sao cuộc gặp gỡ thú vị ngày hôm nay cũng  khiến cô cảm thấy vui vẻ, dù gì thì trước lúc rời đi gã thái giám tên  Phong cũng nói qua với cô câu “hẹn gặp lại” nghĩa là bọn họ còn có cơ  hội gặp gỡ và mặc định là người bạn, người quen, từ giờ cô sẽ không còn  phải cô đơn nữa, điều này khiến cô phấn khích không thôi cả ngày hôm đó. 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện