[Dịch]Xuyên Qua Tôi Là Sách Ma Pháp - Sưu tầm
Chương 67 : Chương 67
                                            .
                                    
             
Lạc Lan vỗ nhẹ  mặt Zeref, cố gắng làm cho anh tỉnh lại, cho dù còn đang hôn mê hay mê  man thì anh tuyệt đối không sống được yên ổn: “Zeref…… Zeref? Tỉnh  tỉnh……”
Cô để tay ra sau lưng sờ chính thắt lưng của mình, chạm  được đau đớn, Lạc Lan “A” một tiếng, hút một ngụm khí lạnh: “Người  kia……” Sau khi cùng với Ultear quyết đấu, nói lời tuyên bố được một  đoạn, thì cô liền ném lại cho Gray, mang theo Zeref chạy về hướng bờ  biển.
Khắp nơi trên hòn đảo này đều có chiến đấu mang đến âm  thanh nổ vang, hình như là toàn bộ thành viên của hiệp hội hắc ám —  Grimoire Heart đều xâm nhập vào trên đảo Tenrou. Cô vừa mới chạy về  hướng bờ biển được một đoạn, Zeref bị cô mang theo không biết là đang ở  giữa hôn mê “Thấy” cái gì, đối với phía sau thắt lưng của cô đánh một  cái.
Ở dưới tình huống hoàn toàn không có ý thức, cứ coi như cô  vẫn sử dụng khu vực chủ đạo để làm phòng ngự thì vẫn không thể chịu được  một đòn có thể nói là đau đớn thê thảm này. Bị khuỷu tay Zeref cho một  đòn “Trọng thương” như vậy, Lạc Lan là con gái có chút không chịu được,  cô đem Zeref xách tới một bên trong rừng cây, tìm địa phương tương đối  có thể ẩn nấp được, đem người thả xuống dưới.
Cô giải trừ ma pháp  khu vực. Mưa còn đang càng không ngừng rơi xuống, cả người đều ướt đẫm  khiến cho Lạc Lan có cảm giác vô cùng khó chịu.
“Tình huống này  cũng quá ác liệt……” Lạc Lan xoa xoa ánh mắt, lau chùi nước mưa dính ở  trên mặt mình, tiếp tục vươn tay vỗ nhẹ mặt Zeref: “Zeref, mau tỉnh  lại……”
Vừa dứt lời, chỉ thấy cây đại thụ Thiên Lang to lớn ở trên  đảo Tenrou bỗng nhiên vang lên một tiếng “Ùng oàng” rồi ngã xuống. Nhìn  như vậy thì giống như bị vật gì đó đó chặn ngang rồi chặt đứt — một  thân cây to lớn như vậy, làm sao có thể bị người chặt đứt!?
Tại  màn mưa mỏng manh rơi xuống bên trong, cây đại thụ Thiên Lang nghiêng đổ  xuống dưới có vẻ vô cùng tráng lệ. Điều này làm cho Lạc Lan, người chưa  từng gặp qua tình cảnh như vậy xem có chút ngây người.
Ngay tại  lúc cô duy trì làm động tác vỗ nhẹ trên mặt Zeref, ngồi nhìn về phía cây  đại thụ Thiên Lang, thì người cô muốn làm cho tỉnh dậy rốt cuộc cũng có  phản ứng…… Cũng là phản ứng bình thường.
Ánh mắt Zeref là mở ra, nhưng là ở trong hai đầu mắt là một mảnh màu sắc yên tĩnh — Đây điềm báo cho việc thân thể anh phát bạo.
Lạc  Lan nhíu mày gãi cổ — Sau khi theo anh lên đảo Tenrou để đặc huấn thì  người này đã luôn khắc chế không ít, buổi tối hai người cũng chỉ là ôm  nhau ngủ, vốn ba ngày là có thể đánh trận [Bíp –] một lần, lúc này có vẻ  đã muốn vượt qua giới hạn.
Chậc…… Lạc Lan mặt vừa nhíu: “Thời  điểm vừa mới bị Ultear ôm thì làm sao anh không phóng làn sóng hắc ám  của mình ra chứ?” Cô có chút tức giận đi nhéo mặt Zeref, cố ý không đi  giúp anh ngăn lại sức mạnh sắp bộc phát của mình.
Thân thể Zeref  bộc phát sức mạnh cũng không làm tổn thương đến cô, cô liền bĩu môi ngồi  xổm ở một bên yên lặng nhìn — Cùng với lúc ban đầu khi xuyên qua đến  đây thì không đồng dạng như vậy, lúc này cô có thể nhìn thấy vô cùng rõ  ràng thân thể Zeref phóng xuất ra ma pháp “Tử” của mình. Một vòng tử khí  màu đen tựa như gió lốc vờn quanh, sắc bén khuếch tán ra xung quanh.
Tràn đầy khí thế a.
Lạc  Lan chính là cảm thán như vậy, chợt nghe đến địa phương vô cùng gần,  bỗng nhiên truyền vang đến một tiếng vật nặng rơi xuống đất, cô cả kinh,  vụng trộm vươn đầu ra nhìn — Ngay tại nơi cô cùng Zeref ở lại cách nơi  đó không xa, có ba người nằm trên đất, trong đó có một thiếu niên tóc  vàng ở gần đây nhất ngửa mặt nằm hướng lên trên trời, hai mắt trợn  trừng, nhìn qua rất là dữ tợn — Hắn đã không còn hơi thở sức sống nữa.
Mặt  khác, hai người con gái kia hình như cũng không có trở ngại nào, trong  đó có một người là Lạc Lan biết đến. Đó là pháp sư hội Fairy Tail, cô đã  từng ở bên ngoài quán rượu Fairy Tail gặp được cô gái đó để nói chuyện  phiếm đấy.
Theo góc độ Lạc Lan nhìn qua đi, có thể nhìn thấy được  rõ ràng trên lồng ngực của thiếu niên tóc vàng kia có ký hiệu của hội  Grimoire Heart — Nếu là chiến lực của quân địch, vậy thì cô không cần  phải xen vào cũng được.
Loại này ý nghĩ này thật sự đúng là bao  che khuyết điểm…… Nếu không phải bởi vì cô cùng với một số pháp sư Fairy  Tail là bạn bè, nếu không phải bởi vì thành viên của hiệp hội hắc ám có  ý đồ muốn cướp đi Zeref như lời nói, thì có lẽ cô cùng với Zeref thân  là Pháp Sư Bóng Tối, tuyệt đối sẽ không cùng với hai hiệp hội này tranh  chấp về bất cứ hành động nào trong lúc đó đi?
Như vậy…… Cô gái có mái tóc màu xanh kia, cô có nên đi giúp cô ấy một chút không?
Lạc  Lan đang do dự, bỗng nhiên cổ tay đã bị người bắt được, cũng bị túm trở  về — Không cần nghĩ thì cô cũng biết ai là người đang lôi kéo cô, lực  đạo vô cùng ôn hòa cùng vững chắc lại được khống chế vô cùng tốt như  vậy, sẽ không làm tổn thương đến sức lực của cô, cũng chỉ có mình Zeref.
Cô bị Zeref ôm vào trong ngực.
Được  một lúc lâu, Zeref bởi vì vừa mới tỉnh lại mà mang theo một chút âm  thanh khàn khàn, vang lên ở bên tai cô: “Thời điểm vừa mất đi ý thức,  nghe thấy được hương vị xa lạ.”
Lạc Lan “Hừ” một tiếng: “Vậy thì cảm giác đó thế nào?”
“…  Tuyệt đối không an tâm một chút nào.” Lạc Lan cảm giác được đôi tay  đang ôm lấy cô nắm lại thật chặt, sau đó Zeref đem cô xoay lại, có thế  này ánh mắt hai người mới đối diện nhau: “Đây là nơi nào?”
Zeref  nhìn qua chính là tuyệt đối không để ý đến sự tình đã xảy ra trước đó.  Hiển nhiên Lạc Lan cũng biết biểu hiện này của anh nhất định là căn bản  không đem Ultear để ở trong lòng, lúc này trong lòng mới hơi cân bằng  được một chút.
Cô vươn tay ôm lấy cổ Zeref, khoảng cách của hai  người trong lúc đó nhanh chóng kéo gần. Cô đem đôi môi của mình in lên  đôi môi của Zeref, giống như một loài động vật nhỏ bé chà xát chà lui  sau đó mới rời đi, theo sau đó nữa là lộ ra biểu tình có chút cố chấp  như trẻ con.
“Em đã cảnh cáo với anh là không được chạy đi! Sau  đó em đi tìm anh thì nhìn thấy anh bị cô ta ôm, em đều phải đè nén lại!  Tức muốn chết!!!” Lạc Lan căn bản không thèm trả lời vấn đề của Zeref,  mà là trừng mắt nhìn anh phát cáu: “Anh nói thử đi! Làm sao anh bị cô ta  đánh hôn mê vậy!?”
Zeref cư nhiên còn có tâm tình để cười. “Anh  không hề nghĩ tới việc phải rời khỏi vị trí kia, nhưng mà cô ta dùng ma  pháp từ chỗ đó dồn ép anh…… Vốn là có thể ứng phó, nhưng là ở trong nháy  mắt, bỗng nhiên có người lấy một lượng lớn ma lực từ trong thân thể anh  ra……”
“……” Hai mắt Lạc Lan trống rỗng nhìn anh: “Anh trốn tránh trách nhiệm! Anh đang trách em!”
Zeref sờ đầu cô: “Không có, chỉ là trần thuật lại sự thật.” Anh giương mắt lên nhìn bốn phía xung quanh: “Nơi này là……?”
Tại  ý thức được sức mạnh dũng mãnh của chính mình được thành lập nên sẽ bị  tính năng của Zeref làm cho yếu đi như ở phía trên, Lạc Lan có chút khó  chịu: “Em mang theo anh đi về hướng bờ biển, nhưng mà thoáng một cái anh  liền tấn công em ở chỗ này, bước đi của em liền bất động.” Cô nghiêng  thân thể, chỉ vào vị trí bị Zeref tấn công “ra đòn nghiêm trọng”, cau  mũi: “Zeref, anh xuống tay quá nặng, suýt chút nữa đã đem em đánh ngã  trên mặt đất.”
Zeref vươn tay giúp cô xoa xoa vào vị trí mà cô  chỉ ở sau thắt lưng, biểu tình có chút áy náy: “Xin lỗi…… Ngay cả một  chút anh cũng thể không nghĩ ra ở trong tình trạng hôn mê, mình đã làm  gì.”
Lạc Lan buông tay: “Không có việc gì, nói tiếp nữa, chúng ta  nhanh chóng rời khỏi hòn đảo này đi, hai nghiệp đoàn Fairy Tail cùng  Grimoire Heart bắt đầu đối kháng với nhau rồi, cứ tiếp tục ở lại đây nữa  thì không chừng sẽ lại có ai đó đến đoạt lấy anh.” Bỗng nhiên cô đi về  phía trước, đến gần anh, cả người “Níu” chặt lấy Zeref, mặt chôn ở trong  hõm vai của anh, hai tay gắt gao ôm lấy thắt lưng Zeref: “Anh thế nhưng  là của em! Là của em đấy!”
“Ừ, là của em.” Zeref lại vươn tay sờ  lấy đầu Lạc Lan, theo sau đó là nâng lấy cô lên, hướng về phương hướng  cây đại thụ Thiên Lang bị đánh gãy nhìn liếc mắt một cái.
Lạc Lan  theo ánh mắt của anh, cũng hướng về phương hướng cây đại thụ Thiên Lang  nhìn lại: “A…… Cây kia vừa mới bị người chặn ngang chặt đứt, thật đáng  tiếc mà, tuy rằng cái cây rất quái lạ nhưng là rất được……” Cô nghiêng  đầu: “Chạy đến địa bàn của hội người ta quấy rối và vân vân, cũng quá  ghê tởm đấy chứ…… Nói tiếp, bọn họ còn muốn đem anh cướp đi, là muốn làm  cái gì đó…… Ultear luôn luôn nói muốn đem anh ‘Thức tỉnh lại’, sau khi  ‘Thức tỉnh lại’ thì sao nào?” Cô nói, buông lỏng tay chân đang níu kéo  Zeref ra, tự mình đứng vững lại trên mặt đất.
Zeref thu hồi tầm mắt, nắm tay cô đi hướng về phương hướng ban đầu — đi đến về bên cạnh bờ biển.
“……  Bọn họ muốn anh kết thúc thời đại này.” Anh hơi nghiêng đi mặt, trên  khuôn mặt thanh tú có một tia âm trầm: “Cho tới nay, chỉ tại khi anh gặp  được một người thì mới là lúc thời đại này kết thúc, anh nghĩ…… Bọn họ  là muốn cần lực lượng của anh, lấy thế lực hắc ám sáng tao ra một thời  đại mới đi.”
…… Cái này cũng quá ngây thơ rồi.
“Anh thật sự có thể làm được sao?” Lạc Lan nghiêng đầu hỏi anh: “Ý em là chỉ đến việc sáng tạo ra thời đại mới gì đó……”
Zeref trả lời thật sự nhanh: “Đương nhiên.”
Lạc  Lan xem xét sườn mặt của anh một lúc lâu: “…… Anh sẽ không làm như vậy  đâu.” Cô mở bàn tay không có bị Zeref nắm lấy kia ra: “Chính là vì anh  là loại người quý trọng ‘Sinh mệnh’ đến như vậy, muốn anh hủy diệt một  thời đại, hủy diệt nhóm sinh linh mà anh quý trọng như vậy, ngẫm lại thì  cũng không có khả năng.”
Zeref bị giọng điệu chắc chắn của cô  như vậy làm cho nở nụ cười, một mảnh âm trầm ban đầu ở trên mặt anh  trong nháy mắt liền biến mất: “… Có em ở đây, thời đại này có kết thúc  hay không cũng không quan trọng.”
Ở trước lúc khi anh chưa gặp  được Lạc Lan, căn bản anh không có nghĩ tới muốn ở thời đại này làm một  chuyện gì, cũng không có nghĩ tới cùng với ai trở thành đồng bạn hoặc là  kẻ địch. Anh cũng không nghĩ khiến cho những sinh mệnh mà anh quý trọng  bởi vì bản thân anh mà bị hủy diệt, vì thế này nên mới rời xa con  người, một mình cô tịch sinh hoạt ở một nơi không có bóng người.
Nhưng Lạc Lan đã xuất hiện, sự tồn tại của cô đã từng chút, từng chút một làm anh thay đổi.
Zeref biết, anh của hiện tại…… Đã không phải còn chỉ có một mình nữa.
Điều này đã vì anh mà mang Lạc Lan đến thời đại này, anh lại muốn càng thêm, lại quý trọng nó……. nhiều hơn một chút nữa.
Bỗng  nhiên một trận ánh sáng mạnh mẽ ở sau lưng hai người sáng lên, Lạc Lan  cùng Zeref đồng thời quay lại, chỉ thấy chỗ cây đại thụ Thiên Lang vốn  đã đổ ngã hiện lên một trận ánh sáng màu vàng.
“A, giống như có  ma lực dao động tương đối lớn……” Lạc Lan cùng Zeref liếc nhau — hiển  nhiên Zeref cũng cảm giác được điểm này, nhưng hai người đều có chút  không làm rõ được đây là cái tình huống gì.
Ngược lại Lạc Lan là quơ quơ lấy tay hai người đang nắm lấy nhau: “Quên đi, đừng đi…… Nhanh chóng rời khỏi nơi này một chút đi.”
Zeref gật đầu, có thế này hai người mới tiếp tục đi đến về hướng bờ biển.
Sau  khi hai người đi được một đoạn đường dốc, trước mắt hai người đều là  sáng ngời — Ở dưới màn trời âm trầm, có một con thuyền cực lớn, phi  thuyền có ký hiệu của hội Grimoire Heart đang đứng ở phía trên bên vùng  biển, trên boong tàu của thuyền xuất hiện đầy đủ mọi ánh sáng màu sắc  của ma pháp — Pháp sư hội Fairy Tail, chẳng lẽ ở nơi cực kỳ nguy hiểm đó  ra đòn phản công sao?
Cô đình chỉ tâm lý rục rịch, ý nghĩ muốn  đi hỗ trợ bọn họ — Lúc này thân phận của Zeref đã muốn bị mọi người biết  hết rồi…… Nhỉ? Nếu Gray tập họp mọi người ở Fairy Tail lại như lời nói,  phỏng chừng chuyện của cô cùng Zeref nhất định cũng đã bị cậu ta nói  ra.
Càng miễn bàn là cô còn ở trước mặt hai chị em Mirajane cùng  Lisanna biểu diễn tiết mục “Triển khai bản lĩnh” — Nếu chỉ đơn giản là  một ‘Thực thể tâm linh’ như lời nói, thì làm sao có thể có ma lực lớn  như vậy, thân phận thật sự của cô tất nhiên sẽ bị lọt vào nghi ngờ.
Cũng  không biết là do biểu tình rối rắm của Lạc Lan rất rõ ràng hay vẫn là  do Zeref quá mức hiểu biết cô, hiển nhiên anh có thể nhìn ra được ý nghĩ  của Lạc Lan:
“Lại muốn đi hỗ trợ?”
Lạc Lan cười mỉa: “Em…… Thể hiện ra rõ đến như vậy sao?”
Zeref  nhìn về phía chiếc thuyền kia, nâng cằm lên: “Đi thôi, đi giúp bọn họ  một lần cuối cùng…… Đem chiếc thuyền kia cướp đoạt xuống dưới thì mới có  thể rời khỏi nơi này.”
…… Cũng đúng ha!
Có thế này Lạc  Lan mới phát hiện ra, cô hoàn toàn không có lo lắng đến vấn đề làm sao  rời khỏi hòn đảo này. Đề nghị của Zeref ngược lại chính là một biện pháp  vô cùng tốt, tiện cả đôi đường.
Cô nắm chặt quyền: “Tốt lắm!  Chúng ta đi đem kẻ đứng đầu hội Grimoire Heart ra sức đánh một chút đi!”  Hai tay cô cùng Zeref giao nhau nắm lại thật chặt.
“Lần này em  sẽ không tùy tiện rời đi khỏi anh! Cái loại tình huống mới vừa rồi…… Em  sẽ không lại để cho nó xảy ra thêm lần thứ hai!” 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện