[Dịch]Xuyên Qua Tôi Là Sách Ma Pháp - Sưu tầm
Chương 50 : Chương 50
                                            .
                                    
             Lạc Lan khoanh tay đứng ở cổng chính hội Fairy Tail.
Cùng với người đang đứng đối diện tôi, chính là phiếu cơm dài hạn nhà cô – Zeref.
Cô cau mày, đào ngoáy lỗ tai: “…… Anh có thể lặp lại nguyên nhân không thể đi ra thêm một lần nữa không?”
Zeref  im lặng sau một lúc lâu, ngoan ngoãn lặp lại: “Mặt trên viết ‘Những  người trên 80 tuổi, hoặc trong trạng thái hóa đá không thể đi qua’.”
Lạc Lan: “…… Anh là tượng đá.”
Zeref: “…… Lạc Lan…”
Lạc Lan: “… Vậy hiện tại nên làm sao mới được đây? Ông · lão?”
Khóe miệng Zeref run rẩy: “Tuổi của sách phép thuật cùng tôi tồn tại giống nhau về thời gian.”
“Anh  anh anh……” Lạc Lan kinh hãi: “Anh cư nhiên cũng sẽ cùng với em cãi nhau  –” Cô vội vàng ngừng câu chuyện, lấy tay gạt Zeref qua một bên: “Mau  tránh ra!”
Hai người chạy né sang một bên, chỉ thấy phần lớn pháp  sư hội Fairy Tail từ cửa lớn xông ra ngoài, tầm nhìn chỉ còn lại đám  bụi mù ở trong.
Lạc Lan ngơ ngác nhìn phương hướng nhóm pháp sư  biến mất, từ sau cửa lớn trở về bên trong. Cô nhìn chằm chằm vào “bức  tường” trong suốt ngăn cách Zeref đang ở bên trong không thể ra được,  Zeref cũng yên lặng nhìn cô.
…… Cô hoàn toàn chưa từng nghe qua  người kia nhắc tới tuổi tác của mình a! Thời hạn sử dụng của phiếu cơm  dài hạn này cũng hơi bị dài quá rồi đấy? Vượt hơn 80 tuổi! Ôi trời! Đây  là cái thể loại khái niệm gì vậy —
Giữa lúc hai người đang trầm  mặc đứng đối diện nhau, lúc cảm xúc ngưng đọng, cảm thấy bị nghẹn không  biết nên nói gì, thì cũng là lúc Gray nhanh chóng chạy vọt ra ngoài, đi  theo phía sau chính là ông lão hội trưởng bé tí của Fairy Tail.
“Hai  người như thế nào còn ở lại đây???” Hai hàng lông mày Gray nhanh chóng  nhăn lại: “Nhanh đi đến nơi an toàn để tạm thời dừng chân đi — Hôm nay ở  trong thị trấn Magnolia cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì!”
Mặt  Lạc Lan không chút thay đổi nói: “Tôi cũng nghĩ như vậy a, nhưng là do  người này không ra được.” Cô vừa nói vừa vương ngón tay chỉ về hướng  Zeref, ông lão hội trưởng với kiểu đầu hói chính giữa kia liền “Phanh”  một tiếng, kinh thiên động địa đụng vào “bức tường”.
Gray: “Trời đất! Ông già, ông làm sao vậy –”
Vị  hội trưởng sama này, cơ bản Lạc Lan chưa từng có cơ hội tiếp xúc qua,  đang dán hai tay lên “bức tường”, chỉ còn mỗi khuôn mặt cũng để sát lên  trên đó: “Có, có một bức tường vô hình ngăn cách –”
“Hả?” Gray đi  vòng vèo, cùng Lạc Lan giống nhau đứng ở trước mặt hội trưởng: “Vô lý,  tôi đâu nhìn thấy có một bức tường nào ở đây đâu?” Cậu ta vươn tay nắm  bả vai hội trưởng Makarov ra đằng trước, cố gắng kéo ra nửa ngày, ông  lão đều bị cậu ta túm đến nỗi nghẹn, đỏ bừng cả mặt.
…… Đối xử thô lỗ như vậy với một ông lão thật sự không có vấn đề gì sao?
Bất  quá Lạc Lan nhìn xem rồi đi qua, vỗ tay Gray: “Mau buông tay, cho dù  ông lão không thể đi ra cũng không thể bị cậu giết chết a! Cậu không  thấy những chữ được viết ở trên đó sao?”
Có như vậy hai người mới ngẩng đầu lên nhìn.
Hội  trưỡng Makarov chỉ vào mấy ký tự màu tím ở trên đó: “Đây là —  Enchantment của Fried?! Laxus cư nhiên sai bảo Fried dùng loại này phép  thuật kết giới này để dừng chân ta — !!!”
Gray đầy mặt mờ mịt: “Enchantment?”
Ông  lão hội trưởng này ngay lập tức liền phổ biến môn học cho chúng tôi-  Cái gọi là Enchantment — Chính là một loại kết giới, là một hình thái ma  thuật ở trên không, dùng để giữ chân những người đi lạc và dùng để phân  chia, dựng nên các đường phân cách. Nó dùng để ngăn chặn những người  không liên quan, những người ở quanh hội. Những người ở trong  Enchantment đều phải tuân theo những điều luật ghi trên đó, và nếu không  tuân theo thì việc đi tiếp hay thoát khỏi là điều không thể.
Gray phiền chán nắm gãi đầu: “Vậy trên đó viết những gì?”
“‘Những  người trên 80 tuổi, hoặc trong trạng thái hóa đá không thể đi qua’,  điều thứ nhất chính là nhằm vào ông già ta đây –” Hội trưởng Makarov nện  tay lên “bức tường”, vô cùng đau đớn: “Laxus, thằng nhóc hỗn xược  kia!!!”
Lạc Lan: “……”
Zeref: “……”
Lạc Lan hướng đầu  tới Zeref, đồng tình nhìn thoáng qua: “Hóa ra anh xem như lỡ tay bị  người ta làm bị thương, đầu gối có đau không?”
Zeref đầy mặt không hiểu: “……?”
Gray vặn vẹo đầu: “Jackal! Cậu vì sao lại –” Gray ngẩng đầu nhìn mấy ký tự kia, chần chờ hỏi: “…… Cậu là tượng đá sao?”
…… Cư nhiên cùng với vấn đề cô hỏi lúc trước không sai biệt lắm, thật sự rất ăn ý nha!
Zeref chau mày, lộ ra vẻ mặt đã bỏ bớt có chút không được vui: “Dù sao tốt xấu gì thì tôi cũng là một pháp sư đấy.”
Tuy  rằng không đem lời nói ra rõ ràng, mà những lời mà anh vừa nói cũng kết  thúc điều không nên xuất hiện gì đó, nhưng tất nhiên, ba người ở gần  cửa đều nghe hiểu được —
Lạc Lan biết Zeref đã từng đưa ra một  lời “giải thích” với pháp sư Fairy Tail, nói anh là Pháp Sư Bóng Tối đã  trở về với ánh sáng. Lúc anh nói một câu như thế này, cũng liền có ý  nghĩa — Bề ngoài của anh có thể dùng cho việc anh đã “từng” là Pháp Sư  Bóng Tối ra giải thích.
Thật kỳ diệu a……
Hội trưởng  Makarov đã muốn hiểu được, cũng không tính tiếp tục truy vấn chuyện này  nữa. Gray nắm chặt quyền: “Thứ này không thể bị tổn hại gì sao ông già!”
Hội trưởng Makarov lắc đầu: “Luật của Enchantment là tuyệt đối.”
Dường  như Gray cũng hiểu được không còn cách nào có thể làm, cậu ta cắn răng  một cái: “Một khi đã như vậy vậy thì chuyện này sẽ do tự mình chúng ta  tự đi giải quyết! Tôi sẽ không thể hiện bất cứ một lòng khoan dung nào,  cho dù Laxus có là cháu trai của ngài!” Để lại như vậy một câu, Gray  mang theo sắc mặt thực đáng sợ chạy đi mất.
Ba người còn lại hai mặt nhìn nhau.
Lạc  Lan vẫn là người đánh vỡ cục diện bế tắc này, cô “Chậc” một tiếng, bước  đi một vòng xung quanh Zeref, kiêu ngạo mà lại quang minh chính đại từ  “bức tường” trong suốt đi xuyên qua xuyên lại. “Vậy thì làm sao được  đây, anh không ra được, chúng ta muốn đi cũng không xong.” Cô thăm dò,  nhìn xung quanh trong căn phòng, nói ra một câu vui đùa không ảnh hưởng  đến cục diện bây giờ: “…… Nếu không thì quay lại ngồi một lát? Em còn có  thể ngồi giải mã ký tự ~”
Zeref nghe xong lời này, lại không có  gì phản ứng, Lạc Lan chỉ cảm thấy bộ dáng của anh dường như không phải  là thực vui vẻ, nhìn chằm chằm từng câu chữ trên “bức tường”, ánh mắt có  chút tối tăm.
…… Chẳng lẽ thật sự giống y như lời hội trưởng Makarov nói, luật của Enchantment là tuyệt đối?
Lạc  Lan bĩu môi — Nói gì đi nữa, cái tên Laxus kia làm sao lại đột nhiên  đến đây làm ra chuyện như vậy? Lần trước rõ ràng nhanh chóng tìm cách  giúp cô, cứu cô trở về, thoát khỏi tay tên Jellal kia……
Laxus vui vẻ trợ giúp người như thế nào đột nhiên liền khởi xướng Fairy Tail chiến đấu với nhau?
…… Không nghĩ ra được.
Một  bên, hội trưởng Makarov lộ ra vẻ mặt uể oải tự trách mình, một bên  Reedus đang trốn tránh ở một góc, bởi vì sợ hãi nên không đi ra ngoài  chiến đấu cùng với nhóm pháp sư ở ngoài thị trấn. Vẻ mặt hội trưởng đầy  cô đơn khiến Lạc Lan cảm thấy có chút không đành lòng, khi cô đang muốn  mở miệng nói chút gì đó, bên trong quán rượu liền truyền ra một tiếng  kêu —
“…… A — !!!! Laxus đâu rồi!?” Việc đầu tiên Natsu muốn làm  sau khi tỉnh dậy chính là đi tìm Laxus để chiến đấu, nhưng lại phát hiện  bên trong quán rượu ngoại trừ tượng đá và một số người thì còn lại  không thấy đâu: “Chờ chút, làm sao mà ngay cả một bóng người cũng đều  không thấy đâu!?”
Lạc Lan thoáng nhìn qua vẻ mặt của hội trưởng  bỗng nhiên biến đổi, nhìn Natsu thật giống như nhìn thấy một tia hy  vọng, ông chỉ tay ra cửa: “Đi thôi Natsu, lễ hội đã bắt đầu rồi đấy!  Laxus đang ở đâu đó quanh đây! Hãy đánh bại hắn đi!”
Natsu lập tức bật dậy như được đốt lửa lên: “Ngao – Tuân lệnh!!!” Nói xong liền chạy về phía cửa.
…… Người kia hoàn toàn là cây bắp thịt a…
Lạc  Lan còn chưa có cảm thán xong, chỉ thấy Natsu “Phanh” một tiếng, ngã  quỵ ở nơi đó giống y như hồi nãy – “Bức tường” vô hình kia tiến hành  cùng với Natsu tiếp xúc thân mật một cách hoàn mỹ.
Ôi mẹ ơi, người kia chẳng lẽ cũng ở ngoài tuổi 80 sao??? Hoặc nên nói thật ra cậu ta cũng là tượng đá???
Hiển  nhiên tất cả mọi người đều nghĩ phun ra những lời như vậy, nhưng “bức  tường” kia bỗng nhiên xuất hiện một hàng chữ hấp dẫn ánh mắt mọi người –  Tường thuật trực tiếp cuộc chiến đấu của Fairy Tail, ba người pháp sư ở  ngay thị trấn bắt đầu cuộc ác chiến với nhau!
Bản tin chiến sự này liền xuất hiện tên của người chiến thắng.
Điều  này đối với Lạc Lan và Zeref, những người không liên quan mà nói thì  không hề cảm thấy đau khổ nhưng dường như nó lại khiến hội trưởng và  Natsu cảm thấy vô cùng tức điên lên – Cái này cũng không thể trách họ  được, chỉ có thể nhìn đồng đội tàn sát lẫn nhau, nói như vậy bọn họ phải  chịu nổi khổ sở đến tột cùng đi?
Nói tiếp, vì sao Natsu không thể ra ngoài được?
Lạc Lan rất hiếu kỳ, ở trước cửa đi lại hai bước, vươn tay chạm đến “bức tường” kia, lại chỉ có thể chạm vào không khí.
“Kỳ  diệu a……” Lạc Lan sờ cằm: “’Bức tường’ này không chỉ nhằm vào mọi người  trong Fairy Tail mà được thiết lập lên, cái này, Jackal nhà tôi thật sự  chỉ nằm thôi mà cũng bị trúng đạn đấy.”
Nói đến đây, cô vẫn  không thể lý giải được lý do Laxus khơi mào nội chiến với đồng đội của  mình – Chẳng lẽ có bí mật gì đó không thể nói ra sao?
Tin tức  chiến sự mới không ngừng thông báo lên khiến cho hội trưởng cùng Natsu  bọ nhốt trong quán rượu càng nôn nóng hơn. Mắt nhìn thấy pháp sư Reedus  vừa mới được phái đi kêu viện binh cũng đã ngã xuống, chú mèo xanh ở bên  người Natsu gấp gáp đến mức kêu oa oa lên —
“Reedus bị — xử lý! Làm sao có thể được a?! Không thể đi cầu cứu được viện binh a!”
Lạc  Lan thật sự nhịn không nổi nữa rồi, cô hiếu kỳ đặt câu hỏi: “Cái kia……  Laxus thực sự xấu xa đến vậy sao? Biến thành hạt cát gì đó…… Có thể chỉ  là đang đùa với mọi người thôi, chứ nhỉ?”
“Ô? Cứ như vậy mà tin tưởng ta –”
Lạc  Lan bị âm thanh đột nhiên xuất hiện phía sau hù dọa, cô lập tức xoay  người lui về phía sau hai bước, sau đó ngẩng đầu lên, chỉ thấy Laxus  giống như hư không đứng ở trước mặt mọi người: “Như thế nào? Vẫn còn nhớ  đến việc được ta cứu một lần sao?”
Natsu chỉ vào hư thể kia: “Laxus ngươi — Ảo ảnh?!”
Ánh mắt Laxus dời về phía Natsu: “Natsu, Ngươi không ngoài dạo chơi sao?”
Natsu phát điên: “Nếu có thể đi ra ngoài thì ta còn ở lại chỗ này làm gì, làm như ta khờ lắm đấy?”
Miệt  thị trong ánh mắt của Laxus hiển nhiên giống như một đấm nặng nề vào  Natsu. Khiến Lạc Lan cảm thấy kinh ngạc chính là người kia, ngay cả ông  nội của mình mà cũng muốn đả kích:
“Như thế nào? Nhìn những đứa  trẻ hỗn xược nhà mình tự giết lẫn nhau có cảm giác như thế nào? Natsu  lẫn Erza đều không thể tham chiến được, thì ta nghĩ rằng không ai trong  đó có thể ngăn chặn được Raijinshuu cả, phải không nhỉ?” Trên mặt của  Laxus lộ ra vẻ kiêu ngạo cùng với tươi cười cuồng vọng: “Có muốn đầu  hàng không? Ông già.”
Thừa dịp ba người kia đấu khẩu nồng nặc mùi  thuốc súng, Lạc Lan đi đến bên người Zeref, đè thấp thanh âm hỏi: “……  Nói bây giờ chúng ta nên làm sao mới được đây? Thật sự chỉ đứng ở tại  nơi này thẳng cho đến khi bọn họ đánh xong?”
Zeref khe khẽ thở dài: “Chiếu theo thực lực của tôi hiện tại……” Anh chỉ có thể đè thấp âm lượng lại, lắc đầu.
Thật  sự đúng là không thể ra được a? Lạc Lan đứng mệt mỏi, ngồi xổm bên cạnh  cửa, cùng Zeref nhìn về hướng bên đó xem ba người kia đấu khẩu nồng nặc  mùi thuốc súng. Cho đến khi ảo ảnh của Laxus biến mất, cô bỗng nhiên có  cảm giác chính mình đã cân nhắc ra được điểm gì đó.
Laxus người kia, sẽ không phải là đang giận dỗi đấy chứ?
Cô  bắt đầu tự động bổ não — Bởi vì tâm tư ông nội nhà mình đều đặt toàn bộ  hết lên hiệp hội, không có thời gian để quan tâm đến anh ta, cho nên  người thiếu niên kiêu ngạo này bày ra vở kịch kinh điển này, muốn tranh  thủ được sự chú ý của hội trưởng Makarov?
Giống như chính là có cảm giác như vậy, nhưng là…… Hưm… Dường như lại có chỗ nào đó không được đúng.
Nhìn  Thiết Long Gazille ở đầu bên kia cũng không thể ra được, ba người pháp  sư đã muốn hoàn toàn phát nổ, Lạc Lan gãi gãi đầu, trong lòng hơi tràn  ra sự đồng tình – Lại nói tiếp, Erza cùng Lucy đều háo thành tượng đá,  căn cứ theo việc Laxus vừa mới đây không chiếm được đường nên liền đến  đây quấy rối, tình thân gia đình này vẫn sớm nên giải quyết là được rồi?
Vì  thế cô lấy khuỷu tay chọt chọt vào Zeref, nhỏ tiếng đưa ra đề nghị: “……  Em hẳn là có thể tự do ở ngoài thị trấn đi lại chứ? Nếu không thì giúp  bọn họ giải quyết một chút?”
———-
Tác giả có lời muốn nói:
[Tiểu kịch trường]
Mỗ Cửu: Aiyou, tên đàn ông (♂) đã ngoài 80 tuổi a. Ngươi được ăn đậu hủ non mềm của con gái ta cảm thấy hài lòng chứ?
Zeref: Tương đương hài lòng.
Lạc Lan: Holy shit! Anh rốt cuộc bao nhiêu tuổi?!
Zeref:…… [← _ ← Chết cũng không nói]
Mỗ Cửu: Có muốn mẹ vụng trộm nói cho con biết không?
Lạc Lan: Muốn chứ!
Zeref [ yên lặng xắn tay áo lên]: ……Chết đi. 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện