[Dịch]Xuyên Qua Tôi Là Sách Ma Pháp - Sưu tầm
Chương 38 : Chương 38
                                            .
                                    
             [Vài ngày sau, ở quán cà phê nào đó trong thị trấn Magnolia]
Lạc  Lan xoa bóp phần thịt cánh tay phải đã bắt đầu đau nhức lên, sau đó thở  một hơi thật dài ra. Cô dùng tay trái chống cằm, tay phải cầm bút theo  thói quen bắt đầu xoay bút vài vòng.
Khoảng cách giữa cô và Zeref  thiếu chút nữa đã trở thành khói lửa mù mịt, đạn bay vèo vèo cùng với  sự kiện “nào đó” đã trôi qua được mấy ngày. Trong đoạn thời gian gần  đây, Lạc Lan hầu như ngày nào, khi nhìn thấy mặt của Zeref cũng đều  không kiềm chế được bắt đầu đỏ lên. Bởi vậy, gần như mỗi ngày cô đều  chạy ra ngoài đi lon ton đâu đó.
Chỉ khi đến giờ cơm chiều thì  mới gặp mặt nhau, hơn nữa sau khi ăn xong cơm chiều thì cô liền lập tức  trở về phòng, tự nhốt mình trong đó — Về việc cô có hành vi, thái độ như  vậy, tên ngốc Zeref kia dường như cũng không có phản ứng nào lớn.
Tên ngốc Zeref kia hoàn toàn không quan tâm đến thái độ của cô gì hết!!!
Lạc Lan cau mũi, kìm chế ham muốn muốn nện tay xuống mặt bàn.
Cô ngẩng đầu nhìn xung quanh một vòng.
……  Cũng đang bởi vì xảy ra chuyện như thế, cô mới có thể ở thị trấn  Magnolia phát hiện ra một nơi tốt như vậy – cũng chính là tiệm cà phê mà  cô đang ngồi.
Bên trong gian nhà tiệm cà phê này, ở hai bên hàng  lang đều có trang trí những chậu cây, như vậy có thể nhìn ra được quán  cà phê này chỉ mới khai trương không được bao lâu. Trang trí trong tiệm  và bàn ghế trong đây đều hoàn toàn mới, hũ cà phê mới tinh, bộ tách cà  phê cũng mới tinh. Cùng với hầu như mọi không gian trong cửa tiệm đều  tràn ngập hương vị của cà phê, hoàn toàn hấp dẫn được Lạc Lan ngay từ  đầu vốn chỉ là có ý nghĩ đi ngang qua đây dạo chơi.
Đương nhiên,  nguyên nhân khiến cho Lạc Lan thích nơi này không chỉ có một. Hương vị  cà phê trong cửa tiệm này vô cùng đặc biệt, khiến cho cô chỉ mới uống  một ngụm mà đã cảm thấy thích thú rồi.
Cừa tiệm cà phê vừa mới khai trương này quả thực có thể nói chính là hoàn mỹ! Chỉ có một thứ duy nhất không tuyệt chính là……
Nơi  này cách với hội Fairy Tail rất gần! Chỉ cách có nửa con phố mà thôi!  Mỗi ngày từ nhà đi đến tiệm cà phê cùng với trên đường đi về nhà đều  phải đi ngang qua cửa hiệp hội kia. Điều này làm cho Lạc Lan cảm thấy  không được tự nhiên.
Nhưng sự yêu thích của Lạc Lan dành cho tiệm  cà phê này đã muốn hoàn toàn vượt qua cảm giác không được tự nhiên mà  các thành viên Fairy Tail đã mang đến. Cứ coi như vị trí cửa tiệm này  rất đáng để gào to, nhưng Lạc Lan vẫn cứ thích đến.
Từ sau khi  phát hiện được cửa tiệm cà phê này, Lạc Lan đã sửa thói quen ngủ trễ của  mình, mỗi ngày dậy sớm rời giường chạy đến nơi này. Bầu không khí ở đây  so với ở trong nhà đổi lại có thể khiến cho cô có cảm giác yên tĩnh.
Lạc Lan biết rất rõ, ở nhà hoàn toàn không có cảm giác yên tĩnh như đường cùng, chính là vì tên ngốc Zeref kia.
Nhưng  cho dù mỗi ngày có chạy ra ngoài, chỉ cần không đem lực chú ý, tập  trung ở trang giấy và chữ viết, thì trăm phần trăm cô sẽ lại suy nghĩ về  chuyện của Zeref.
Cái đó, tối hôm đó, anh ta cứ như vậy liền  [Bíp–] như vậy [Bíp –] sau đó còn như vậy như vậy [Bíp –] Cô, thật sự……  Thật sự rất………!
Đáng giận!
Mặc dù cô cảm thấy vô cùng rối  rắm, nhưng vấn đề quan trọng nhất ở đây chính là cô đã tự đem mình đi  dâng tới cửa. Sau khi bình an vượt qua mối khủng hoảng đã xảy ra ở trên  đảo Galuna, cô bỗng nhiên ngoài ý muốn phát hiện ra Zeref khiến cho cô  có cảm giác đáng tin cậy, điều này làm cho việc cô quen biết về Zeref  trước kia hoàn toàn bị đảo lộn hết. Khi nhận biết được một con người  hoàn toàn mới của Zeref thì việc muốn đi tìm hiểu những chuyện về anh  cũng là một chuyện hết sức bình thường thôi!
Nhưng……
Nhớ tới những chuyện đã xảy ra vào tối ngày hôm đó. Mặt Lạc Lan liền “Tạch” một tiếng, lại đỏ lên nữa.
Quả nhiên vẫn rất đáng giận a!!!
Quạ quạ quạ! Lại suy nghĩ về tên khốn Zeref này! Đồ Zeref ngốc! Cô thật sự không có thuốc nào có thể cứu được chính mình!
Lạc  Lan ở một bên trong lòng kêu thảm, một bên dùng sức nắm lấy tóc mình —  Cô hoàn toàn quên mất chính mình đang dùng một cây kẹp nhỏ kẹp lấy tóc  mái, và thế là mái tóc này đã bị chính cô làm rối loạn.
Lạc Lan ở  một bên khinh bỉ chính mình, một bên hung hăng, nóng nảy đem phần tóc  đã làm rối loạn chải lại gọn gàng. Trong lúc đó, cô đã lơ đãng ngẩng đầu  lên, chạm mắt với với một ánh mắt dữ tợn và sắc bén.
Sau một  lúc, cô mới chậm chạp phản ứng phát ra một tiếng “A” — Chính mình cư  nhiên bị dọa đến phát ra âm thanh không tiền đồ như vậy!
Lạc Lan  gần như là đâm vào tầm mắt kia, sau đó liền theo bản năng xoay đầu sang  một bên, nhưng chính mình phản ứng quá khích khiến cho cô cảm thấy vô  cùng mất mặt — Cái tên Laxus kia có lẽ cũng đã nghe thấy?
Cô  nghiêm trang, làm bộ như đang nghiên cứu hoa văn trên cái ghế ở đầu hành  lang khác, khóe mắt Laxus thoáng liếc qua đôi mắt màu vàng kim kia một  chút, điều này khiến cô nhẹ nhàng thở ra.
…… Rời khỏi rồi.
Cho nên người này chỉ là đang đi ngang qua đây mà thôi? Đi ra ngoài làm nhiệm vụ?
……  Cô làm sao có thể xui xẻo như vậy chứ, hết lần này tới lần khác đều  chạm mặt nhau…… Quay trở lại vấn đề chính, anh ta làm gì mà nhìn về phía  cô như vậy chứ???
Ể? Kỳ quái! Cô làm sao có thể sợ anh ta như vậy……?
Lạc  Lan gãi gãi mặt, nội tâm cảm thấy rất là hoang mang — Là vì ánh mắt  sao? Hay vấn đề vẫn là do khí chất? Tóm lại, kể từ lần đầu tiên ở trong  hội Fairy Tail nhìn thấy người đàn ông này thì cô chính là bị dọa đến,  sau đó ở ngoài bưu điện nhìn thấy cũng là bị dọa đến, bây giờ lại……
A!!! Khi nhìn đến loại ánh mắt hung ác này của Laxus thì cô có cảm giác anh ta lập tức sẽ xông tới đây đem cô bóp chết……
Vừa nghĩ đến cảnh tượng kia, Lạc Lan liền cảm thấy dạ dày mình có chút đau đau.
“……  Làm ơn cho thêm một phần bánh ngọt và trà ở đây!” Vẻ mặt cô đau khổ  hướng trong tiệm hô một tiếng, sau khi nghe nhân viên cửa hàng đáp lại  thì cô lại tiếp tục chà xát mặt.
Có loại cám giác bị dồn ép thì khẳng định không thể tự nói ra, vẫn là nên ăn chút đồ ngọt khiến cho tâm tình tốt lên đi……
Lạc Lan nghĩ như vậy, ánh mắt không tự chủ được nhẹ nhàng lướt qua phương hướng Laxus đã rời đi.
Nghe  nói người kia là cháu trai của hội trưởng Fairy Tail? Có lã là do thân  là một pháp sư cấp S, cho nên mới hung hãn như vậy? Tính cách…… Tuyệt  đối không tốt đi?
Ngay cả một ánh mắt tùy tiện của Laxus cũng đều  có thể dọa con nít khóc, mà ngài hội trưởng kia cũng thật là, có phải  là do quá bận rộn xử lý những chuyện trong hiệp hội nên không có thời  gian quan tâm đến trẻ nhỏ? A a? Lại nói tiếp…… Cha mẹ của anh ta đều đã  qua đời rồi sao? Lúc trước khi Loki và Mirajane giới thiệu sơ qua, hình  như cũng không thấy có nói đến việc này……
“Vị tiểu thư này, trà và bánh ngọt của cô đây.”
Đột nhiên bị nhân viên cửa hàng đánh gãy suy nghĩ, Lạc Lan hoàn hồn lại, một bên cô nói cảm ơn, một bên gãi gãi sau đầu.
Không  tốt, không thể tin được cô lại đang nghiên cứu về cái người dễ hù chết  người khác này, làm gì có thời gian rỗi đến vậy a! Lạc Lan dùng nĩa lấy  một khối bánh ngọt nhỏ cho vào miệng, thở dài thỏa mãn —
Không chỉ cà phê, ngay cả bánh ngọt ở chỗ này cũng đều ăn rất ngon a……
**
Ngay  từ đầu, Lạc Lan chỉ nghĩ đến sẽ trải qua cuộc sống nhàn nhã, thảnh thơi  cho đến ngày hoàn thành tiểu thuyết. Nhưng sáng sớm ngày hôm sau, khi  đi ngang qua Fairy Tail thì cô hoàn toàn bị kinh sợ —
Thật… thật  nhiều cây gậy gộc đâm thẳng vào trong tòa nhà hiệp hội. Tòa nhà ba tầng  hội Fairy Tail vốn ngăn nắp, gọn gàng, ấm áp được bảo dưỡng theo từng  ngày, giờ đây đã bị những cây gậy gộc to lớn chọc thủng, khiến tòa nhà  có một bộ dáng vô cùng thê thảm, tả tơi.
Cái này… Hẳn không phải là cái “ám chỉ” gì đó nhỉ……? Chẳng qua chỉ đơn giản là trả thù nên mới thành ra như vậy?
…… Hình như cũng không quá thần kì rồi?
Lạc  Lan có cảm giác chính mình có lẽ nên xem kỹ thực lực của Fairy Tail  thêm một lần nữa — Không phải đã nói là có vài người pháp sư cấp S rất  lợi hại sao? Làm sao hang ổ của bọn họ bị phá hủy một cách tùy tiện như  vậy……
…… Quên đi, cái gọi là sự tò mò sẽ giết chết con mèo.  Chuyện không liên quan tới mình không nên quản nhiều đến vậy, việc đi  giao bản thảo vẫn quan trọng hơn!
Nghĩ như vậy, Lạc Lan vừa mới quay người lại tính rời đi, đã bị ai đó kêu lại —
“Ô  mô? Đây không phải là Lạc Lan sao!” Lạc Lan quay đầu lại, thấy một chị  gái xinh tươi với mái tóc màu bạc đang đi về hướng cô, một bên khoát tay  chào hỏi: “Gần đây cũng không nhìn thấy em đến hội dạo chơi đâu…… A,  lại nói tiếp, ngay từ ngày kia em đã bắt đầu không có tới đây nữa.”
Lạc  Lan khéo léo tránh né vấn đề hiệp hội đã bị phá hủy của đối phương: “A,  gần đây em có chút bận rộn, cho nên……” Cô có chút xấu hổ, không biết  nên tiếp tục đề tài này như thế nào nữa — Cô vốn chỉ là một người ngoài,  nên sẽ không có tư cách hỏi đến chuyện đã xảy ra ở hiệp hội bọn họ. Ý  muốn nói, người ta có thể còn nghĩ đến chuyện che giấu việc này, không  thể nói cho người ngoài biết, nhưng trong lời nói của Mirajane, cô làm  sao có cảm giác được tinh thần sa sút của cô ấy kia chứ. Quả nhiên vẫn  nên an ủi một chút, có được không nhỉ?
“Cái kia……”
Lạc Lan  vừa mới mở miệng, Mirajane liền cười đánh gãy lời của cô: “Xin đừng để ý  đến những gì đã thấy trong ngày hôm nay, sau vài ngày quán rượu của hội  của được sửa chữa lại. Chị có thể mời Lạc Lan đến đây chơi không?”
“A,  đương nhiên không thành vấn đề.” Lạc Lan hoàn toàn đồng ý — Lúc này,  con gái nhà người ta đang gặp đả kích, ngay cả nói cũng không nói nổi  câu nào. Cho dù quan hệ cũng không thân thiết lắm nhưng ít ra cũng phải  khiến cho người ta có cảm giác như ‘đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết  rơi’, cũng không thể làm chuyện xát muối lên vết thương của người khác.  “Mặc dù em không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng chị Mira cũng phấn khởi  tinh thần lên nhé!”
Để lại câu nói cổ vũ như vậy, Lạc Lan cười tủm tỉm vẫy tay với Mirajane, rồi xoay người chạy đến tiệm coffee.
Bất  luận là Lạc Lan hay Mirajane cũng đều không có chú ý tới, ngay chỗ góc  đường có một bóng mờ trong đó, đôi mắt của người đó lộ ra chút đăm  chiêu, gắt gao nhìn bóng lưng của người thiếu nữ tóc đen.
**
Lạc  Lan ở trong tiệm cà phê viết truyện, lại thêm một ngày bình yên trôi  qua — Ở nơi có hương thơm đậm đà của cà phê vây quanh, quả nhiên hiệu  suất làm việc tăng lên rất nhiều, tiến độ làm việc được tăng lên rất  nhanh.
Lạc Lan đem những bản thảo đã được viết tốt, cẩn thận thu  gom lại, bỏ vào trong túi đeo quai cô luôn mang theo bên mình. Sau khi  đem giấy bút thu dọn xong hết, cô liền cùng với nhân viên cửa hàng nói  lời tạm biệt rồi rời khỏi tiệm cà phê —
Lúc trước, vào một ngày  nào đó, nhân viên cửa hàng cảm thấy tò mò cô đang viết cái gì ở trên bản  thảo nên đã nhìn lén, sau đó liền xin chữ ký của cô, thân phận đã hoàn  toàn bị bại lộ. Mặc dù cô cảm thấy rất là 囧, nhưng điều này cũng khiến  cho Lạc Lan cùng với chủ tiệm cà phê và nhân viên cửa tiệm này càng ngày  càng quen biết nhau hơn. Sau khi yêu cầu đối phương hỗ trợ che giấu bí  mật xong, Lạc Lan yên tâm thoải mái ở dưới lực lượng hỗ trợ mạnh mẽ của  “Fan hâm mộ” chiếm lấy vị trí hành lang ở tiệm cà phê — Vị trí đó gần  như đã trở thành chỗ ngồi chuyên dụng của Lạc Lan.
Magnolia đã  muốn chìm vào trong bóng đêm, từng nhà truyền đến mùi thơm của đồ ăn  khiến cho bao tử tham ăn của Lạc Lan hô lớn “Đồ ăn! Mau chiến đấu đi!”.  Nhưng mà khi trở về sẽ phải đối mặt với Zeref, điều này lại khiến cho cô  cảm thấy rất là rối rắm.
Lạc Lan một hơi hít sâu, lập tức sửng sốt —
Hương vị này…… Loại cảm giác thoải mái này…… Hương vị khiến cho cô không thể kiềm chế được mình, càng muốn đến gần hơn nữa………
Cảm giác khi thu hồi Lullaby cùng với Deliora giống nhau như đúc!
— Là một vật sở hữu nào đó của cô sao!?
Lạc  Lan gần như theo phản xạ, tính chuyển hướng về nơi đó, hướng về nơi  khiến cô cảm nhận được hương vị vô cùng hấp dẫn kia, bất quá cô chỉ chạy  ra khỏi thành có một lát thôi. Mà ngay tại phía sau thân thể cô, có một  bóng đen xuất hiện ở dưới cửa thành, nhìn thấy mục tiêu chạy ra thành,  hắn hơi nghiêng đầu do dự một lát, “chậc” một tiếng. Vừa quay đầu lại  hướng tới nơi nào đó nhảy đi, chỉ mới hai ba bước đã không còn thấy bóng  dáng đâu.  					 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện