[Dịch]Xuyên Qua Tôi Là Sách Ma Pháp - Sưu tầm
Chương 37 : Chương 37
                                            .
                                    
             Từ trước đến nay, Lạc  Lan chưa từng nghĩ đến chính mình rồi cũng sẽ có một ngày như vậy — Cho  dù có cùng với người khác phái quang minh chính đại ở chung một chỗ,  đến nửa đêm vẫn ở lại phòng của đối phương, hay là giống như bây giờ, bị  tay của người nào đó ôm chặt lấy thắt lưng…… Âm thanh tai phải bị mút  vào mang theo hơi thở ẩm ướt nóng bỏng, hô hấp của người kia phà vào  trên nửa mặt phải cô, lại thêm một trận run rẩy bám lấy.
— Đơn giản chỉ vì người nọ là Zeref.
Người  thiếu niên sáng sủa, xinh đẹp tuyệt trần này trong ngày thường, toàn  thân từ trên xuống dưới đều là không phát ra sắc thái cấm dục nào. Lúc  đầu, sau khi quen biết nhau, điều này làm cho Lạc Lan cảm thấy anh ta  cùng với tình yêu gần như đã chết duyên.
Lần đầu tiên gặp nhau,  ấn tượng ban đầu luôn giữ vai trò chủ đạo, giờ đây Lạc Lan hoàn toàn đều  bị bầu không khí này “cuốn theo chiều gió”.
Đây là lần đầu tiên bản thân cô cảm nhận được cái cảm giác gọi là “Trái tim đều phải theo miệng nhảy ra” —
“Ze… Zeref……”
Lạc  Lan vừa mới mở miệng ra, cô liền bởi vì âm thanh của mình mà run rẩy,  âm thanh lộ ra tình dục khiến trái tim có phần hơi đập nhanh. Thời gian ở  giữa đêm khuya, bị một người đàn ông ở trong chính căn phòng của anh  ta, ôm vào trong ngực với tư thế như vậy, hơn nữa, sau khi bị hôn cô còn  phát ra âm thanh mềm yếu như thế, thật sự quá mức nguy hiểm — Lạc Lan  có thể cảm nhận rõ ràng được khoang ngực trái tim của mình đang đập  nhanh lên, cùng với dòng máu lưu động, không hiểu ra sao càng ngày càng  nhanh.
Điều này làm cho đầu óc của cô càng thêm rối loạn.
Còn  về phía Zeref, sau khi Lạc Lan hô tên của anh xong, động tác đang mút,  liếm lấy vành tai của cô hơi dừng một chút. Lạc Lan dường như là theo  bản năng quay đầu nhìn anh — Lúc này, khi Zeref làm ra loại sự tình này  sẽ có vẻ mặt như thế nào?
Muốn nhìn.
Muốn biết vị trí của  cô trong lòng người này được đặt ở đâu, muốn biết bởi vì có liên quan  đến cô thì vẻ mặt sẽ thay đổi như thế nào.
Loại dục vọng này  dường như đang xâm nhập vào trong xương cốt, khiến cô cảm thấy sa vào  thứ tình cảm này có bao nhiêu cảm xúc không ổn, đồng thời nó lại càng  thêm hấp dẫn cô.
Tay Zeref vòng bên hông cô hơi có chút buông  lỏng ra, điều này làm cho Lạc Lan thuận lợi đối diện với hai mắt anh.  Zeref hơi cúi mi mắt, tròng mắt màu đen xinh đẹp bây giờ so với ngày  thường có một chút dụ hoặc cùng với tình dục biếng nhác, dường như không  đáy đem tầm mắt của cô chặt chẽ bắt lấy.
Trong nháy mắt, khi hai  tầm mắt đối diện nhau, Lạc Lan chưa thể hình dung ra được trong lòng  rốt cuộc là có cảm giác như thế nào thì Zeref đã hôn lên môi cô.
Dường như bị không khí ái muội của hai người trong lúc đó quấn quanh, Lạc Lan chậm rãi nhắm lại mắt.
Cũng  bởi vì nhắm hai mắt lại, Lạc Lan mẫn cảm, cảm nhận được nơi mềm mại của  đối phương. Nhiệt độ đôi môi không tầm thường ấy ngậm lấy môi cô, dẫn  theo một chút lực đạo khẹ nhẽ mút lấy, sau đó lại hơi rời khỏi, trờ  thành khẽ liếm đầu lưỡi môi trên của Lạc Lan. Động tác tràn ngập mê hoặc  kia khiến cho cô không tự chủ được nhẹ nhàng thở gấp ra một hơi.
Từ  đôi môi hơi mở ra của cô, lưỡi Zeref mang theo tia không cho phép từ  chối, mạnh mẽ dò xét đi vào. Miệng người nào đó bỗng nhiên xuất hiện độ  ấm của người khác, Lạc Lan đã bị kinh sợ, phút chút mở hai mắt lùi về  phía sau.
……!
Ý thức được chính mình đã bị hôn mà còn ngồi  đó ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại, thật sự khiến cho Lạc Lan xấu hổ đến  mức không thể kiềm chế lại được. Cô mơ hồ đoán được nếu cứ tiếp tục để  cho Zeref tiếp tục hành động như vậy, thì tối nay, ở trong này, cô sẽ bị  “ăn” sạch sẽ!
Động tác tiếp theo của Zeref đã hoàn toàn chứng minh, anh đối với cử động của Lạc Lan hoàn toàn thấy rõ.
Lạc  Lan vừa muốn chuẩn bị lùi lại thì đã bị tay của Zeref ôm lấy thắt lưng  ôm hướng về trên giường — Lạc Lan chỉ cảm thấy hoa mắt, lập tức, mặt  Zeref liền xuất hiện phía trên cô cách đó không xa.
Zeref cầm lấy  tóc mái vụn vặt của cô đẩy ra hai bên, không có tình huống đặc biệt nào  có thể lãng phí biểu tình bây giờ của anh. Giờ phút này, anh hơi gợi  khóe miệng lên tiết lộ tâm tình của anh:
“Đừng trốn.” Anh lặp lại, khẽ nhẹ gọi tên cô: “Lạc Lan……”
Cái  loại âm thanh lại khơi mào phản ứng dị thường của Lạc Lan, lại xuất  hiện thêm lần nữa. Gần như bị lời nỉ non, nửa âm cuối của anh mê hoặc  lấy. Điều này làm cho Lạc Lan bị anh đặt dưới thân, lại thêm một lần  nữa, hoàn toàn tiến nhập vào trạng thái mất đi khả năng tự hỏi.
Rõ ràng, Zeref cũng không tính cho cô có cơ hội tự hỏi chính mình.
Zeref  lại một lần nữa cuối xuống — Đôi môi hai người lại trùng hợp ở cùng một  chỗ, có cảm giác vô cùng tốt đẹp, thế cho nên, cho dù là Zeref hay Lạc  Lan thì hơi thở của bọn họ có chút không ổn. Lạc Lan theo bản năng hơi  vươn tay ra khẽ đẩy bả vai Zeref nhưng lại bị đối phương nắm lấy từ  khuỷu tay, theo một đường vuốt nhẹ lên trên, cuối cùng nắm lấy cổ tay,  dùng lực đạo không cho phép cô cự tuyệt đặt ở trên giường.
Tư thế  bị mười đầu ngón tay nắm lấy khiến cho hô hấp của Lạc Lan bị kiềm hãm,  gần như sắp vứt bỏ lý trí. Nhưng phần bụng chợt truyền đến cảm giác mát  mát làm cho cô thu hồi thần trí súy chút nữa đã vứt bỏ trở về.
Chiếc  áo ngủ nhẹ nhàng bị vén lên trên, lộ ra vòng eo nhỏ trắng như tuyết.  Tại đây, trong căn phòng mờ tối, bầu không khí kiều diễm ái muội như  thế, đổi lại càng hiện ra sức cám dỗ, quyến rũ, lôi cuốn khó có thể nói  rõ ra được.
Tay Zeref theo chiếc áo ngủ được vén lên bắt đầu dò  xét. Da thịt mềm mại tinh tế kia của Lạc Lan, Zeref cũng đã đích thân  mình cảm nhận được kể từ lần đầu tiên quen biết cô. Ngón tay cái của anh  trong lúc đó đã nhẹ nhàng vuốt ve bụng Lạc Lan. Động tác vô cùng thân  mật mà mang theo cảm giác kích tình, nhất thời kích thích Lạc Lan khiến  cô vặn vẹo thắt lưng.
Cho dù chỉ là một chút ma sát cũng đều  giống như ngọn lửa cháy lan ra đồng cỏ, càng miễn bàn hơn là động tác  vặn vẹo thắt lưng của cô đủ để dẫn dắt dục vọng đi ra — Không chỉ Zeref,  ngay cả hô hấp của Lạc Lan đều trở nên gấp gáp lên.
Zeref híp  lại mắt, hô hấp trong lúc đó lộ vẻ thích thú với mùi hương trên người.  Mùi hương sữa tắm ở trên người cô ấy cùng với mùi hương ở trên người của  anh giống hệt nhau, hơi thở của hai người trong lúc đó gần như hòa  quyện vào nhau. Nhưng Zeref lại cố tình từ giữa mùi hương sữa tắm kia  nhận ra được mùi thơm cơ thể độc nhất vô nhị chỉ thuộc về riêng mỗi mình  Lạc Lan, loại mùi hương như khắc sâu vào linh hồn này gần như có lực  hấp dẫn đến chết người. Khiến anh có loại xúc động muốn “độc chiếm”.
Không chỉ riêng hương vị, sinh mệnh, còn có trên tinh thần…… Trên thể xác……. Đều muốn độc chiếm.
Zeref  càng thêm xâm nhập, hôn, cùng với bàn tay đang vuốt ve phần bụng dưới  lớp áo ngủ khiến cho Lạc Lan hừ nhẹ ra tiếng, trong âm thanh của cô lộ  ra tràn đầy khao khát. Zeref thuận lợi tiếp thu được tin tức này, tay  đang vuốt ve thắt lưng Lạc Lan thoáng đi lên, phần eo bàn tay (khoảng  cách giữa ngón cái và ngón trỏ) kẹp lấy vạt áo ngủ của Lạc Lan, đầu ngón  tay thì lại từ phía trên phần rốn nhẹ nhàng vẽ vòng xung quanh. Việc  này làm cho động tác che giấu ý tứ thích thú của người khác càng thêm  nồng đậm hơn. Cảnh này khiến cho Lạc Lan lại một lần nữa không tự giác  được chính mình, bắt đầu vặn vẹo thắt lưng.
Sau khi đem áo ngủ  của Lạc Lan vén lên một nửa, lộ ra phần bụng trắng nõn không tì vết thì  thân thể của Zeref liền áp sát vào cô không chút kẻ hở. Cô có thể cảm  nhận được nhiệt độ cơ thể của đối phương giờ phút này đang tản ra hương  vị cấm dục, nhiệt độ đó đủ để thiêu cháy tinh thần và trí tuệ của cô.
Môi lưỡi quấn quít lấy nhau, khoảng cách, hô hấp của hai người trong lúc đó đều là hương vị của lẫn nhau, hết sức triền miên.
Bàn  tay Zeref bao phủ lên trên phần hông trái mềm mại của cô, nhẹ nhàng khẽ  vuốt ve nó, phảng phất như có một loại ma lực trêu chọc cô, làm cho cô  càng muốn nhiều hơn nữa. Môi Zeref không biết từ khi nào đã di chuyển  sang nơi khác, lại một lần nữa ở bên tai cô, kêu gọi tên cô, lộ ra mê  hoặc căn bản khiến cho Lạc Lan không thể kháng cự với âm thanh mị hoặc  cùng với những nụ hôn lắt nhắt hạ xuống trên người cô.
Hết sức ôn nhu.
Đôi  môi lại một lần nữa lấy lại được tự do. Vốn là trong lúc đó, đôi môi bị  lấp kín, gần gũi với nhau khiến cho bản thân Lạc Lan đều có thể nghe  được âm thanh khẽ ngâm nga đầy xấu hổ, làm người ta phải đỏ mặt, tim đập  dồn dập của mình. Zeref ở trên người cô chậm rãi vuốt ve, khẹ nhẽ mân  mê khiến cho cô, ngay cả cắn môi lại cũng đều làm không được. Âm thanh  ngâm nga này, ngay cả bản thân cô cũng đều cảm thấy nó rất xấu hổ, cùng  với âm thanh Zeref thấp giọng khẽ gọi tên cô giống như đang soạn ra một  ca khúc dẫn dắt ra dục vọng nguyên thủy nhất của con người.
Zeref  hôn một đường từ trên xuống dưới, lúc mút lấy xương quai xanh của Lạc  Lan thì cũng chính là lúc tay Zeref đã bắt đầu tách hai chân Lạc Lan ra,  hướng xuống dưới dò xét Lạc Lan đã không còn sức để từ chối……
Khi bị Zeref mò mẫm xuống phần dưới, trong nháy mắt, tâm trí Lạc Lan đã trở về vị trí cũ.
Cô  cảm thấy dù chỉ một chút cũng không thể ức chế sự hoảng hốt – thân thể  phản ứng theo bản năng đều bị Zeref kêu gọi lên. Một điều xa lạ với tên  gọi là “dục vọng” khiến cho Lạc Lan phản ứng theo bản năng, làm cô cảm  thấy vô cùng khẩn trương cùng sợ hãi.
Cô tuyệt đối sẽ không thừa nhận từ chỗ sâu nhất dưới đáy lòng cô, thật ra còn có vài phần mong chờ……
Muốn được anh ăn luôn – Thì là… Chỉ là cô đã khinh địch như vậy đấy…..
Không  được! Trong đầu Lạc Lan hiện ra một tia kháng cự cuối cùng khiến cho  đầu óc cô chợt tỉnh táo lại, nguyên nhân vốn là do phần dưới bị Zeref  chạm vào nên khiến thân thể cô xụi lơ vô lực, mà cũng bởi vì điều này mà  một tia kháng cự mạnh mẽ đã được sinh ra. Cô hành động bất ngờ, dùng  lực đẩy Zeref ra, tuôn ra một câu: “Jackal — !!!”
Zeref chính là  đang vươn tay sang đây, cái tay đang muốn đem người cô xoay trở lại nhất  thời cứng đờ. Bầu không khí vốn là đang vô cùng ái muội như có như  không bị cái xưng hô vô cùng lỗi thời đó của Lạc Lan đem nó đánh gãy.  Anh vô cùng ngạc nhiên, hơn nữa cảm thấy dở khóc dở cười khi nhìn thấy  mặt Lạc Lan đỏ lên, nghiêm mặt chạy ra bên ngoài, lắp bắp ném lại một  câu “Tôi, tôi tôi trở về phòng.” Sau dùng lực mở cửa ra.
Thẳng  cho đến khi cửa phòng xuất hiện một tiếng “Phanh”, cùng với phòng cách  vách ngay sau đó cũng có một tiếng “Phanh” vang lên. Lúc này Zeref mới  ôm trán thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Tiếp xúc có thể đạt được độ ấm  hơi cao khiến cho Zeref cảm thấy có chút không được tự nhiên — Đã bao  nhiêu lâu rồi anh không được cảm thụ qua loại nhiệt độ hiện rõ ham muốn  khát vọng này.
Nhớ lại khi trên mặt Lạc Lan mất tự nhiên xuất  hiện vết ửng đỏ khắp mặt, khóe miệng Zeref liền không tự giác xuất hiện  một độ cung vô cùng rõ ràng —
Ngay cả chính bản thân anh cũng đều không phát hiện ra, độ cong ấy có tên là “sủng nịch”.
**
Lưng  Lạc Lan để dựa sát vào cửa phòng, cô đang không ngừng thở hổn hển, hai  chân như mểm nhũn ra căn bản khiến cho cô không thể trụ nổi được thân  thể còn còn khí lực nào của mình.
Cô dựa lưng sát vào tường, chậm rãi ngồi xuống đất.
Phần  bụng dưới có cảm giác trống rỗng khiến cô không thể hiểu nổi, cùng với  chính giữa hai chân trong lúc đó đã ẩm ướt khiến cho cô cảm thấy xấu hổ  không có cách nào có thể kìm nén lại được. Lần đầu tiên trong cuộc đời  nếm thử mùi vị của tình dục mà chính thân thể cô lại có hành vi đào tẩu  khỏi dục vọng, nên đầu óc cô mới kịp thời xuất hiện trạng thái thanh  tỉnh. Hiện tại, Lạc Lan đã hoàn toàn khôi phục lại trạng thái bình  thường đối với tình huống hiện tại mà nói, vẫn còn quá mức khó khăn.
Đôi  môi bởi vì bị Zeref liên tục hôn, mút lấy mà có một loại cảm giác hơi  căng nở ra. Lạc Lan vươn tay nhẹ nhàng chạm vào môi dưới của mình, phần  đó truyền đến một chút đau đớn khiến cho Lạc Lan nhớ lại chuyện vừa mới  xảy ra ở trong phòng Zeref.
Không thể tưởng được người kia, Zeref, cư nhiên cũng sẽ có…… một mặt như vậy……
Lạc Lan lắp bắp kinh hãi, dùng lực lắc đầu.
Đồ ngốc! Không nên tùy tiện nhớ lại cảnh xuân như vậy chứ!!!
Như  là muốn quyết tâm đem một màn kiều diễm, khung cảnh đầy ái muội trên  đuổi ra khỏi đầu. Lạc Lan vỗ vào hai má mình phát ra một tiếng “bạch”,  đỡ lấy cánh cửa, bắt đầu khởi động thân thể vẫn có chút yếu ớt vô lực  của mình đi về phía trước vài bước, hướng về trên giường nằm xuống,  không hề di chuyển chút nào.
Thật lâu sau, cô buồn bực ở trong chăn mền phát ra âm thanh căm giận —
“Zeref là đồ vô lại!”
Tiểu kịch trường bán manh
Zeref: Tôi đã sớm muốn hỏi, cái tên “Jackal” kia rốt cuộc là như thế nào?
Lạc Lan [Ánh mắt dao động]: …… Tôi có thể không nói sao?
Zeref: Không thể.
Lạc Lan [Ánh mắt tiếp tục dao động]: Bỏ qua một lần đi, tôi sẽ càng chủ động hôn anh nhiều hơn nữa.
Zeref: Không.
Lạc Lan [(/.\) thầm mắng ‘Phần đản’]: Là như vậy, blablabla……[← đem tất cả nói ra hết một lần]
Zeref:……
Lạc  Lan [Bị ánh mắt của người nào đó dọa đến, nước mắt bắt đầu chảy ra]:  Lúc ấy, trong đầu tôi thật sự chỉ có hai chữ này thôi — quạ quạ quạ —  Không cần phải trừng tôi như vậy mà — 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện