[Dịch]Xuyên Qua Tôi Là Sách Ma Pháp - Sưu tầm
Chương 27 : Cái gọi là ba lần bị ăn đậu hủ
                                            .
                                    
             Lúc còn ở thế giới của mình, Lạc Lan cũng đã từng một lần nói qua chuyện yêu đương.
Tuy  rằng lần đó cũng không phải do cô chủ động nói lời tỏ tình, bất quá Lạc  Lan vẫn có cảm giác rất thích — Lúc trước, các loại yêu đương mờ ám,  theo đuổi tình yêu gì gì đó đều bị Lạc Lan một mực khảo xét làm cho  chúng nó biến thành mây bay.
Cách thức lãng phí thời gian sinh  mệnh như vậy, còn không bằng trực tiếp ở cùng một chỗ với nhau, hưởng  thụ cảm giác được đắm mình trong bể tình.
Sau khi Lạc Lan đến thế  giới này, mở mắt ra, người đầu tiên mà cô nhìn thấy chính là Zeref –  Anh ta toàn bộ từ trên xuống dưới đều giống như ‘nước nguội’ vậy. Dường  như ngay cả tính cách cùng cách nói đều không có chủ định, chợt giống  như nhìn thấy một người đạo sĩ ‘thanh tâm quả dục’.
Nhưng thỉnh  thoảng cũng có thể nhìn thấy một mặt phúc hắc của người này. Ví dụ như  lừa cô học ma pháp a, chỉ duy nhất một lần chủ động hôn lấy cô. Nghĩ như  vậy, người này hẳn là cũng không phải hoàn toàn vô dục vô cầu thôi.
“Không cho không trả lời — Rốt cuộc là anh là thích hay không thích?”
Lạc  Lan đè xuống ý cười, một bên hỏi, một bên vòng lấy thắt lưng của Zeref,  kiễng mũi chân lên, ló đầu ra nhìn mặt sườn của người này.
Tuy  rằng cô thực hùng dũng hỏi ra khỏi miệng, nhưng với tính tình ‘nước  nguội’ của Zeref rất có khả năng ở đằng kia một mình thẹn thùng đỏ mặt,  không có trả lời cô.
Kế hoạch hành động nhìn trộm thất bại — Lạc Lan vừa mới vừa kiễng chân lên, Zeref thì xuất hiện động tác.
Anh  khoát tay, nâng lấy hai tay Lạc Lan đang vòng ở trên lưng anh, nhẹ  nhàng kéo ra. Anh xoay người, trong hai mắt tối đen dường như làm nổi  bật ánh tinh quang nơi đó, có vẻ như đặc biệt phát sáng. Anh cùng Lạc  Lan nhìn nhau vài giây, lập tức làm chuyện giống như vài ngày trước mà  anh đã làm —
Zeref mặt nhích lại gần, anh hơi nghiêng đầu, đôi môi ấm áp của anh đụng vào đôi môi của Lạc Lan.
Ai này này! Thực sự rất đáng nói a!
Lạc  Lan bị anh một mình chủ động như vậy, cảm giác có chút kinh ngạc, cũng  có chút vui mừng, đồng thời trong lòng cô dâng lên ý tưởng muốn đùa dai –  Đừng tưởng rằng dùng hành động thay thế cho câu trả lời này thì cô có  thể dễ dàng cho qua!
Cô đưa tay vòng lên cổ Zeref, đồng thời vươn đầu lưỡi ở trên môi Zeref liếm một vòng.
Cả người Zeref đều cứng ngắc như máy móc.
Lạc  Lan nhẹ buông tay, hơi lùi lại một chút. Ngay cả ý cười trong mắt của  cô cũng đều cong lên: “Ha ha ha ha… Nhìn bộ dáng của anh kìa, Zeref rất  ngây thơ ! ha ha ha ha –”
Nhưng, chính cái gọi là tươi cười vui  vẻ cuối cùng rồi sẽ đau khổ. A không, ‘người báo thù’ đã lập tức tới đây  rồi – Cái người mà cô đã dán nhãn “Nước nguội”, “Thanh tâm quả dục” đã  dùng lực ôm lấy cô, phương thức trả thù chính là hôn lên môi cô!
Lạc Lan vừa vươn tay đẩy cái người đang cắn miệng một chút, hai tay lập tức đã bị đối phương chế trụ, chặt chẽ nắm lên.
“Ưm ưm ưm!…… Ưm ưm………”
Chính  vì kháng nghị, mà đầu lưỡi của Zeref dễ dàng tiến vào dò xét, Lạc Lan  trừng lớn hai mắt lên – Cái này, cô chỉ nghĩ muốn hỏi xem thử để xác  định quan hệ giữa hai người, như thế nào đột nhiên đã bị ăn đậu hủ thế  này! Không thể thuận tiện như vậy!
Lạc Lan lắc lắc tay muốn giãy  ra, bị Zeref dùng một lực lớn hơn giam cầm lại, muốn cử động một chút  cũng đều không được, cô muốn ngửa đầu ra sau đẩy ra. Zeref tựa như hoàn  toàn nhìn thấu được ý nghĩ của cô, một tay anh giơ lên hướng về cái gáy  của cô giữ chặt lại —
Được rồi, cái này thì cô hoàn toàn không thể động đậy.
Lạc  Lan hoàn toàn không nghĩ tới thuộc tính chiến đấu của Zeref cư nhiên có  thể che giấu tốt như vậy. Cái người này bình thường nhìn ngốc manh,  ngay cả nói chuyện cũng đều chậm rì rì, một khi đã chiến đấu thì hoàn  toàn không cho phép người ta cự tuyệt sao!?
Bởi vì Lạc Lan liên  tục làm ra các loại động tác nho nhỏ, Zeref ngừng động tác, hơi lùi lại  một chút: “Nhắm mắt, ngoan ngoãn một chút.”
Lạc Lan bị anh ôm vào  trong ngực nghe được tiếng nói của anh, bỗng nhiên run lên – Âm thanh  của người này! Cùng với tiếng nói ôn hòa trong trẻo bình thường hoàn  toàn bất đồng. Lúc này, trong âm thanh của Zeref lộ ra ba phần tình dục  đầy mê hoặc, điều này làm cho Lạc Lan có cảm giác mạnh mẽ như bị điện  giật.
Này……
Này này này……
Người này có thể đi diễn kịch a…… Đam mĩ… Drama cái gì đó……
— Ý nghĩ đây là nụ hôn ‘thất điên bát đảo’ chính là suy nghĩ cuối cùng trong đầu Lạc Lan.
**
Bởi  vì bị đảo ngược hôn nhẹ một chút, cho nên Zeref mới quang minh chính  đại dẫn dắt Lạc Lan – đầu óc còn chưa kịp tỉnh táo vào thành phố  Magnolia. Đợi đến khi Lạc Lan hồi phục lại tinh thần, Zeref đã muốn dẫn  cô vào trong khách sạn.
…… Đợi chút, khách sạn!?
Cứ như  thế kia, tại đợt bất tri bất giác trong lúc đó — Không đúng! Cô đối với  việc một đoạn đường Zeref nắm cô vào trong khách sạn thuê phòng hoàn  toàn không nhận thức được!?
Lạc Lan có chút ngạc nhiên nhìn Zeref phi thường tự nhiên cởi áo khoác ra đi vào phòng tắm.
Bởi  vì hai người đã kéo dài đến gần một năm ngủ cùng nhau. Cho nên Zeref  đối với hình thức “Hai người nên ngủ cùng nhau” đã hoàn toàn đi đến kết  luận, nói cách khác —
Người này sẽ ở chung một phòng với cô……
Oh  My God! Như thế nào phá! Thành tựu khi nãy vừa mới hôn môi xong, bây  giờ thì muốn ngủ cùng nhau sao!? Tuy rằng từ trước cho tới nay quả thật  đều luôn ngủ cùng nhau, nhưng đó là vì ngủ ngoài trời, trong thời tiết  lạnh lẽo nên mới ngủ cùng nhau a! Khi ngủ cùng nhau, Zeref luôn luôn đều  không có bất kỳ phản ứng nào a!
Sau khi bị hôn xong, Lạc Lan cảm  thấy trạng thái của chính mình phi thường không ổn định. Lúc này, cô  đang dày đặc hoài nghi lát nữa ‘đồng giường cộng chẩm’ (ngủ cùng nhau),  chẳng hạn cô có thể cứ như vậy đem Zeref đạp đổ không.
Này…… Cô vẫn cứ đi đi lại lại trong một gian phòng……
Lạc  Lan quay đầu đi mở cửa, bị tiếng nói trong phòng tắm truyền đến âm  thanh ngăn cản — “Lạc Lan? Bớt ngốc lại đi, bên ngoài có khí tức của  pháp sư đấy.”
A a……
Này, người này…… Đó đó, người này có thể cảm nhận được vị trí của cô…… !
Nhưng vấn đề ở đây là, chuyện bên ngoài có pháp sư rốt cuộc là thật hay giả đây!
Bởi  vì cô không thể phân biệt rõ ràng được Zeref nói chuyện thực hay giả,  cũng hoàn toàn không nghĩ đến việc đi ra ngoài tìm kiếm một phen. Lạc  Lan đành phải yên phận ở trong phòng ngồi xuống.
Phòng khách sạn  được dọn dẹp vô cùng sạch sẽ, ngoài cửa sổ chính là sông Ngân Hà. Bởi vì  sắc trời đã tối hoàn toàn nên không thể nhìn được hướng dòng chảy về  phía nào, Lạc Lan vô cùng cẩn thận đem rèm cửa kéo lại, ở cái bàn bên  cạnh cửa sổ ngồi xuống.
Phòng không lớn, chính là một căn phòng  đôi vô cùng bình thường, có một cái bàn, một cái giường, cộng thêm một  căn phòng tắm. Lạc Lan liền lướt qua chỗ rộng lớn đó, ánh mắt cứ đảo qua  đảo lại đảo tới đảo lui, cuối cùng vẫn dừng ở trên cái giường kia.
Nếu  như là ở nhà, cái giường này cô nhất định sẽ vô cùng thích, ở trên đầu  giường còn có hai cái gối, không thành vấn đề gì, nhưng lúc này… thấy nó  ngài ngại sao ấy……
Lạc Lan đỡ trán.
Xong đời, sao cái đầu của cô hoàn toàn đều suy nghĩ đến chuyện không nên nghĩ chứ, thật sự muốn đâm đầu vào tường chết cho rồi!
Lúc  cô đang buồn rầu, Zeref mặc quần áo liền đi ra ngoài. Vì anh đã gồi  đầu, tóc ướt sũng, đỉnh đầu có mái tóc chỏm lên lúc này đã nằm yên  xuống, còn có nước đọng ở trên tóc không ngừng chảy xuống.
Zeref đem khăn để ở trên đầu: “Tới phiên cô.”
Lạc  Lan hơi nuốt nước miếng cái ực xuống, giống như cả người nóng lên, thở  “Hô” ra một tiếng, từ trên ghế đứng lên chạy trốn. Cô cuối đầu dùng tốc  độ bình thường chạy vọt vào phòng tắm, đem cửa đóng lại.
Cô ở  trong phòng tắm không ngừng cào tường — Không đúng a a a, cái này hoàn  toàn không đúng a! Lúc này, khi nghe đến âm thanh của Zeref thì cô làm  sao có thể có cảm giác như điện giật được chứ a a a a!!!
Quả  nhiên vẫn là nên đợi lát nữa liền đem anh ta đẩy xuống giường…… Không,  điều này không phải sẽ khiến cô bị coi như là biến thái sao!? A…… Quyết  đoán bỏ trống sẽ không có vấn đề gì đâu, mà cái này đòi hỏi……
Không được, đây là sai lầm, phải sửa sang lại mới được!
Lạc  Lan oán hận lau mặt một phen, đem váy không chút cản trở nào cởi ra  ngoài, treo quần áo ở trên móc treo đồ trên cánh cửa, đi về phía bồn tắm  lớn.
**
Ngoài cửa, Zeref thực mờ mịt nhìn Lạc Lan chạy  vọt vào phòng tắm, đem cửa đóng “Phanh” một tiếng, anh cảm thấy có chút  gì đó không thể lý giải.
Hưm…… Nếu như sớm biết cô ấy nghĩ muốn tắm rửa như vậy, thì anh đã nhường cho cô ấy vào trước rồi.
**
Tác giả có lời muốn nói: Nhận được lời bình siêu vui vẻ, cho mọi người xem tiểu kịch trường!   ↓↓↓
[Nhân cách của Zeref bị sụp đổ]
“Lạc  Lan? Bớt ngốc lại đi, bên ngoài có khí tức của pháp sư đấy.” Zeref một  đầu dính đầy xà phòng hướng về phía cửa kêu lên một tiếng. Hừ, đừng  tưởng rằng anh không biết người này có ý tưởng muốn vụng trộm chuồn đi  ra ngoài =.= Đợi lát nữa anh còn muốn [Bíp –], cùng với [Bíp –] còn có  [Bíp –] đâu, muốn hai người ở riêng hai phòng? Không có cửa đâu!
Lạc  Lan [che mặt]: Oh My God!!! Cô ở chỗ nào anh ta cũng đều biết hết, hoàn  toàn không cho cô cơ hội có được con đường sống a! Đã bị muối đuổi quỷ  bao quanh còn bị bùn quăng vào mặt nữa…… ! Hiu hiu! 囧 RZ (độ bóng nhám  của bề mặt)
Lời editor:  Đừng hỏi mình cái “Bíp” là cái gì, vì mình cũng không biết. Có lẽ vì tác  giả muốn để cho hình tượng của bị sụp đổ nên mới cho tiếng “Bíp” vào để  phá hoại hình tượng của anh chăng??? Với lại tựa đề của tiểu kịch  trường này là “Nhân cách bị sụp đổ” nên các bạn cứ để trí tưởng tượng  bay xa đi nhé. ~~~~~ 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện