[Dịch]Xuyên Qua Thời Không Gặp Chân Mệnh Thiên Tử - Sưu tầm
Chương 23 : Tài Nữ Xuất Thế
.
Chương 23
Kinh thành Hách Liên quốc hôm nay nhộn nhịp hơn hẳn mọi ngày. Từng dòng xe lũ lượt đổ về qua cổng thành, trên đường người người đi lại đông đúc, ai ai cũng háo hức, bầu không khí tấp nập bao trùm nên mọi vật. Đường lớn chật kín một hàng dài những kiệu hoa có rèm hồng và đỉnh tròn của tiểu thư quan lại hay ngồi, một đường đi thẳng về trước. Cách đường lớn không xa, trong một tửu lâu, cửa sổ tầng hai hơi mở ra, thấp thoáng thân ảnh của vài nữ tử. Trong đó, nữ tử vận y phục tơ tằm màu trắng mang mạng che mặt cùng màu đang nhìn qua cửa sổ xuống dòng người phía dưới, đôi con ngươi đen như mực thản nhiên không gợn sóng. Mà bốn nữ tử còn lại đang ngồi quanh chiếc bàn gỗ trong phòng, vừa uống trà vừa nói chuyện. Nữ tử áo trắng nhìn phía dưới một lúc, lại thu hồi tầm mắt, quay người bước đến cạnh bàn gỗ, ngồi xuống. Nữ tử áo hồng ngồi bên trái liền nhanh tay rót cho nàng một chén trà. Nữ tử mặc lam y ngồi đối diện vừa cầm bánh ăn vừa nhấc ly trà lên uống, bộ dạng lúc ăn uống cực kì không tao nhã. Thanh âm nàng vui vẻ, hồ hởi vang lên:
“Cái hội thi này cũng thật là lớn nha! Ta xem tựa hồ là rất nhiều người đến!”
Nữ tử mặc tử y nhạt màu mỉm cười lên tiếng;
“Hội thi tuyển chọn tài nữ là một trong những hội lớn nhất ở đây. Hầu như năm nào đến dịp này thì toàn bộ nữ tử từ khắp các nơi đều đổ dồn về đây để tham dự. Giải thưởng cho vị đệ nhất tài nữ chính là trăm vạn lượng hoàng kim!”
Nghe đến tiền, hai mắt người nào đấy tỏa sáng như đèn pha, nuốt nước miếng hỏi:
“Trăm… trăm vạn lượng? Hoàng kim? Ngươi nói thật chứ?”
Nữ tử bạch y liếc vẻ mặt người nào đó thật đáng khinh, lành lạnh lên tiếng:
“Tiểu Tuyết, thu hồi nước miếng của ngươi vào! Thật mất hình tượng!”
Tiểu Tuyết vẻ mặt không đỏ, nàng đưa ống tay áo lên xoa xoa miệng, hai mắt vẫn tiếp tục nhìn người đang mỉm cười ngồi đối diện –Âu Dương Tử Yên:
“Tử Yên, trả lời a!”
Âu Dương Tử Yên chớp mắt, cười nhạt:
“Là trăm vạn lượng hoàng kim, đệ nhất tài nữ ở Hách Liên quốc có thân phận, địa vị ngang với một quận chúa, nữ tử nào đạt được danh hiệu này sẽ được tất cả người dân Hách Liên tôn sùng, kính trọng!”
Tiểu Cẩn ngạc nhiên xen vào:
“Ủa, tại sao vậy?”
Âu Dương Tử Yên nhấp một ngụm trà, ra vẻ thần bí nói:
“Mỗi một tài nữ ở Hách Liên quốc đều có một thân phận đặc thù riêng biệt, có người sau khi trở thành tài nữ sẽ được sắc phong làm Hoàng hậu, có người sau đó trở thành nữ tư tế, sống trong điện thờ Hoàng gia, suốt đời cầu phúc cho dân, có người thì lại trở thành Quận chúa hay Công chúa, nói chung là tùy vào các vị Đế vương quyết định sắc phong cho các nàng thân phận gì, nhưng mỗi vị tài nữ đều sẽ được Hoàng gia bảo hộ, đứng ở sau chống lưng, các nàng ở tại nơi này đều là những nữ tử có quyền lực…”
Càng nghe thì sắc mặt của bốn người còn lại càng biến đổi. Tròng mắt đen của Tiểu Khuynh lạnh nhạt lướt nhìn qua Tiểu Vân ở bên cạnh, nét mặt vẫn bình thản vô ba nhưng không ai biết lúc này trong lòng nàng đang nghĩ gì. Nét mặt Tiểu Vân có chút sững sờ, nhiều hơn vẫn là ngạc nhiên cùng sửng sốt, nàng không ngờ đến việc tuyển chọn tài nữ lại kéo theo nhiều vấn đề như vậy. Sắc mặt hai người còn lại lại càng phong phú hơn. Tiểu Cẩn mắt to trợn thật lớn, miệng cũng há hốc, thực quá khủng bố đi! Tiểu Tuyết lại chẳng phải nói, thần tình nàng vô cùng kích động, trong hai mắt dường như lấp lánh ánh kim của vàng khối, nước miếng cũng chực chờ chảy ra. Hô, nàng dường như thấy được bản thân trong tương lai chính là sống giữa núi vàng núi bạc rồi. Kích động kéo tay Tiểu Vân, Tiểu Tuyết hai mắt sáng rỡ:
“Tiểu Vân, nhất định phải giành giải nhất đấy nhé! Tương lai chúng ta đặt cả trong tay ngươi đó!”
Tiểu Vân cảm thấy có chút khó xử. Nghe Âu Dương Tử Yên nói như vậy, trong lòng nàng đang âm thầm lo lắng. Nàng không hi vọng gì bản thân sẽ đạt danh hiệu tài nữ, nhưng nếu như thật thì… Tiểu Vân vốn định lên tiếng nói muốn từ chối dự thi, bỗng nhiên bị người ngăn lại. Tiểu Khuynh nhàn nhạt liếc nàng một cái, không nhanh không chậm nói:
“Thiếp mời in dấu Hoàng gia đã sớm gửi đến phủ rồi, Tiểu Vân, không từ chối được đâu, lần này ngươi nhất định phải tham gia!”
Sống lưng Tiểu Vân có chút lạnh, nhưng nhìn vào ánh mắt bình thản không chút gợn sóng của Tiểu Khuynh, không hiểu sao trong lòng đột nhiên cảm thấy yên tâm hẳn. Tiểu Vân gật nhẹ đầu:
“Ừ, ta sẽ cố gắng!”
Tiểu Khuynh nhìn chén trà trên bàn, mở miệng :
“Chúng ta cũng đi thôi.”
Năm người cùng đi ra khỏi phòng, rời khỏi tửu lâu. Cũng trong tửu lâu ấy, ở một căn phòng khác, có ba người nam tử ngồi quanh một chiếc bàn. tử thân mặc trường bào xanh đen, vẻ mặt lạnh nhạt mở miệng trước, thanh âm không nghe ra nổi một tia cảm xúc nào:
“Thái tử Đông Liêu quốc bao giờ sẽ đến vậy?”
Ngồi đối diện là một nam nhân mặc lục y, vẻ mặt yêu nghiệt mười phần, hắn câu môi, cười nhạt:
“Sáng hôm nay đoàn người đã đi đến biên giới hai nước rồi, có lẽ là qua chừng vài ngày nữa sẽ tiến vào Nhâm thành!”
Nam tử mặc trường bào xanh đen lại nhìn sang tử y nam tử bên cạnh, nhếch miệng hỏi:
“Nhị ca, huynh nghĩ mục đích lần này đưa thái tử sang của Đông Liêu là gì?”
Nam nhân một thân tử y lạnh lùng gần như vô cảm, nét mặt kia so với người bên cạnh còn lạnh lẽo hơn vài phần. Chỉ thấy hắn nhấc chung trà trên bàn lên, khóe miệng câu ra nụ cười lạnh khó phát hiện:
“Muốn biết là mục đích gì, không phải chỉ cần đợi bọn chúng vào thành là biết sao?”
Miệng tách trà xuất hiện vết nứt nhẹ, hai nam tử còn lại im lặng nhìn nhau, không nói gì. Bỗng, tử y nam tử đứng phắt dậy, đi nhanh ra cửa. Hai nam tử còn lại ngồi trong phòng khó hiểu nhìn hắn. Tử y nam tử kéo cửa phòng, vội vàng đi ra ngoài, hai người kia cũng đi ra theo. Hành lang không một bóng người, nơi khúc quanh đi xuống thấp thoáng một thân ảnh yểu điệu màu hồng nhạt. Trong không gian dường như còn vương lại hương thơm nhè nhẹ, đôi mày tử y nam tử thoáng cái giãn ra, hắn câu môi, nụ cười nhợt nhạt khẽ khàng xuất hiện:
“Là nàng…”
Giọng nói của hắn cực kì nhỏ, nhưng đối với hai kẻ tập võ đứng ở ngay sau thì không khó để nghe thấy. tử lục y ghé sát vào người bên cạnh, một tay che miệng thì thầm hỏi:
“Tam ca, nhị ca đang nhìn cái gì vậy?”
Nam nhân khóe môi hơi giương lên, đáp gọn:
“Nữ nhân!”
“Cái…”- lục y nam tử lời vừa mới thốt ra đã ngay lập tức bị chặn lại bởi một bàn tay rất lớn, hắn căn bản không có khí lực để phản kháng, chỉ biết trợn mắt nhìn trừng trừng biểu lộ nội tâm hắn đang kích động cỡ nào. Trong đầu hắn chỉ còn đúng duy nhất một câu nói.
Nhị ca đang nhìn nữ nhân… Nhị ca đang nhìn nữ nhân… Nhị ca đang nhìn nữ nhân….
Thiên a! Hôm nay không phải mặt trời mọc ở đằng tây chứ?
Nam tử trường bào xanh đen gắt gao đem tay mình bịt kín cái miệng của người kia lại, một ngón tay đặt ở môi, hàng lông mày nhíu thành một đường thẳng tắp:
“Đây là bí mật quốc gia, khi nào trở về chúng ta sẽ bàn sau, ở đây tai vách mạch rừng, nếu để đến tai của “hắn” thì hai chúng ta sẽ “khực!”! Hiểu chứ?”
Đôi tròng mắt đen yêu dị của lục y nam tử từ trừng lớn chuyển thành ánh nhìn kiên định, hắn nhíu chặt mày ra vẻ nghiêm túc, gật mạnh đầu một cái. Hai cái nam nhân vẻ mặt cực kì cổ quái nhưng lại vô cùng ăn ý nhìn nhau, trao đổi ánh mắt xong, bọn họ lại như cũ vẻ mặt bình tĩnh nhìn nam tử đứng ở trước. Mà tử y nam tử ánh mắt vẫn chưa dời đi nơi khúc quanh kia, vẻ mặt hắn nhàn nhạt cảm xúc, đáy mắt vẫn là một mảnh âm u, thanh âm lạnh nhạt bớt đi vài phần âm lãnh vang lên:
“Đi thôi!”
Bên cạnh đài lớn được dùng để biểu diễn có một tòa lầu hai tầng lớn, mà lúc này, quanh một chiếc bàn cạnh cửa sổ, có năm nữ tử xinh đẹp đang ngồi uống trà. Âu Dương Tử Yên chống cằm nhìn xuống đấu đài, ngón tay khe khẽ vuốt miệng tách đang tỏa khói. Trên tay Tiểu Tuyết là một cuốn sách về y thuật, nàng ngồi cạnh Âu Dương Tử Yên, hơi cúi đầu chăm chú đọc. Tiểu Cẩn ngồi một mình một ghế, hai mắt từ hồi nào vẫn chưa hề dời khỏi đống điểm tâm trên bàn, ước chừng cũng phải tới mười món các loại, tiểu nhị vẫn còn chưa bưng lên hết đâu. Tiểu Vân bộ dạng thực hiền lành, nàng ngồi cạnh Tiểu Khuynh, tao nhã thưởng trà, vẻ mặt tràn ngập sự thỏa mãn. Tiểu Khuynh một thân y phục trắng cực kì nổi bật, khăn che mặt đã che bớt đi dung mạo của nàng, nhưng lại tăng thêm vài phần thần bí, cộng thêm một đôi mắt to lười biếng khép hờ, nét lãnh đạm trong mắt chưa hề phai đi, nàng nhàm chán nhìn ra ngoài, trên tay đùa nghịch một thanh sáo ngọc. Các nàng quả thực vô cùng bắt mắt, thu hút không ít ánh mắt của khách nhân trong quán, nhưng mấy người chẳng mảy may bận tâm, người ta nhìn thì người ta cứ việc nhìn, các nàng cũng chẳng mất miếng thịt nào cả, cần gì phải quan tâm.
Cuộc thi đã bắt đầu được thời gian khoảng một chén trà, rất nhiều thiếu nữ, thiên kim tiểu thư đã lên đài biểu diễn. Các loại hình được biểu diễn vô cùng phong phú, từ đánh đàn, thi thơ, thi họa, tấu nhạc, kì nghệ, múa,… mỗi một người lại có cách biểu hiện khác nhau. Lúc đầu thì có vẻ hưng phấn, nhưng càng về sau, đám Tiểu Khuynh lại càng chán hơn, đến cùng thì cũng chỉ có mỗi hai người Tiểu Khuynh và Âu Dương Tử Yên thì tạm gọi là miễn cưỡng theo dõi, bởi vì thần sắc Âu Dương Tử Yên nhợt nhạt, thỉnh thoảng lại che miệng ngáp một cái. Tiểu Khuynh cũng gần như vậy, hai mắt nàng lim dim, đầu nhỏ đong đưa, vài ba lần đã định gục xuống rồi. Tiểu Vân ngồi bên cạnh nàng, nhìn hai người như vậy có chút buồn cười, miệng nhỏ dưới khăn che mặt kéo ra một vòng cung xinh đẹp. Bất ngờ, một làn gió chợt thổi qua, khiến khăn che mặt của nàng phất lên, vô hạn xinh đẹp. Trong đám khách nhân ngồi xung quanh có người vô tình nhìn thấy, đã không nhịn được mà xuýt xoa tán thưởng;
“Trời ơi, thật đúng là tuyệt sắc giai nhân mà!”
Tiếng nghị luận ngày một nhiều, vọng sang bên này, Tiểu Vân mắc cỡ liền trốn sau bóng lưng Tiểu Khuynh. Nhưng mà nàng không biết, trong đám người kia, có một vài ánh mắt tràn đầy lệ khí nhìn mình chằm chằm, phảng phất có sát khí mơ hồ ẩn hiện. Tiểu Khuynh lúc này chợt mở bừng hai mắt, nàng bật dậy, nghiêng người nhìn quanh bốn phía, đôi đồng tử đen hơi co lại. Tiểu Tuyết nhìn hành động lạ lùng của nàng, trên mặt cũng phủ một tầng u ám:
“Phát hiện được gì sao?”
Tiểu Khuynh nhìn quanh một hồi, thu lại tầm mắt, lại chậm rãi ngồi xuống, hai mắt khép hờ tựa người vào ghế, nhàn nhạt đáp:
“Không có gì!”
Bản năng của sát thủ khiến nàng vô cùng nhạy cảm với sát khí. Vừa ròi sát khí kia quanh quẩn, mặc dù rất nhạt nhưng vẫn khiến nàng nhận ra, mà dường như nàng còn cảm giác luồng sát khí kia là hướng về phía bọn họ. Nhưng loại hơi thở kia cũng rất nhanh mà biến mất, khiến nàng không thể bắt được, điều này khiến Tiểu Khuynh có loại cảm giác khó chịu không yên.
Người chủ trì xướng lên một cái tên, Tiểu Vân mỉm cười đứng dậy, quay đầu nhìn Tiểu Khuynh:
“Còn lại nhờ ngươi nhé, Tiểu Khuynh?”
“Ân!”
Tiểu Vân nhẹ bước sen xuống đài, mỗi bước đi của nàng đều khiến tà váy nhẹ nhàng tung bay, phiêu dật xuất trần, hồng y lả lướt trên người nàng càng tăng thêm vài phần phong tình vạn chủng. Không gian dường như còn vương vất lại hương u lan nhè nhẹ khiến lòng người say đắm. Tất cả mọi vẻ đẹp dường như đều tụ hội lại đây, trên thân nữ tử hồng y xinh đẹp kia. Ngồi trên đài, ánh mắt Tiểu Khuynh hơi lóe lên, nàng nâng sáo ngọc đặt lên môi, tiếng sáo êm tai thong thả phát ra. Bên dưới, Tiểu Vân kiễng mũi chân, thân ảnh xinh đẹp nhẹ nhàng bay lên, đầu mũi chân điểm nhẹ, ống tay áo rộng thùng thình phất phơ, tựa như có cả ngàn cánh hoa đang cùng bay múa.
Trong dân gian truyền lại có một điển cố. Tương truyền, vị Hoàng hậu đầu tiên của Hách Liên triều, tài nghệ vô song, mĩ mạo quốc sắc thiên hương, là mĩ nhân hiếm có trên đời. Năm đó, chỉ một khúc vũ của nàng, gọi đến chim tước bay lượn trên trời, vạn vật sinh linh cùng kéo đến, hoa cỏ trong một đêm nở rộ rực rỡ, liền sau đó được phong danh hiệu tài nữ, đến cuối cùng liền trở thành Hoàng hậu Hách Liên quốc.
Mà giờ phút này đây, nữ nhân trên vũ đài kia, một khúc vũ diễm lệ vô song, làm cho người ta nín thở, chỉ còn ngơ ngẩn ngắm nhìn, không dám phát ra một tiếng động dù là nhỏ nhất. Trong nhất thời, thiên địa dường như yên tĩnh lại, không còn tiếng động, không còn tiếng reo hò, không còn sự náo nhiệt lúc đầu, chỉ còn sự tĩnh lặng tuyệt đối, dường như gió cũng ngừng bay đi, chỉ quanh quẩn bên cạnh hồng y nữ tử mà quấn quýt, say mê, dường như chim chóc cũng ngừng bay hót đứng lại xem, và dường như kiêu ngạo như mị điệp cũng phải ngất ngây bay lại, tất cả chỉ còn một mình nàng sánh cùng thiên địa.
Tiếng sáo khi thì thong thả, khi thì réo rắt, lãng mạn nhẹ nhàng xuất trần, như mơ như ảo, lúc lại róc rách, lẳng lặng chảy qua biển hoa, như nước suối trôi qua kẽ đá, như giọt sương trên cành lá, âm thanh lúc trầm lúc bổng, khi dịu dàng khi rực rỡ, tiên âm thành ra cũng chỉ đến như vậy. Tiếng sáo hòa nhập tuyệt đối với bước nhảy của nàng, khi sáo âm lên cao nàng múa gạn đục khơi trong, khi sáo trầm nàng múa thư thả chậm rãi, xinh đẹp, tựa như hồ điệp mị hoặc bay múa giữa thiên nhiên vạn vật.
Gió vờn quanh, thổi qua ba ngàn tóc đen, dung nhan kia nửa che nửa hở càng thêm phần câu dẫn, bí ẩn, càng thêm mê hoặc lòng người. Hồng y tung bay lả lướt, dải lụa kia nhẹ nhàng theo tay áo tỏa ra, tung bay như pháo nổ yên hoa, rực rỡ vô cùng. Trong lúc mọi người còn mê mải say đắm, bất chợt từ trong đám đông truyền đến tiếng hô sợ hãi;
“Nhìn… nhìn kìa….”
Mọi người cùng nhìn lên, nhất thời ngây ngốc không tài nào dứt mắt ra được. Chỉ thấy nữ tử trên vũ đài tung người xoay tròn trên không trung, theo tà áo của nàng vũ động, muôn ngàn hồ điệp cùng vờn quanh cùng bay múa. Cảnh tượng lúc này đẹp đến nao lòng, đẹp đến mức không tài nào tả xiết. Giữa không trung, một nữ tử hồng y xinh đẹp mị hoặc, xoay tròn trong điệu vũ giữa một đàn bướm dập dờn bay lượn. Xinh đẹp như vậy, cuốn hút như vậy, tựa như mọi thứ tuyệt mĩ nhất trong nhân gian đều đã tụ hội lại thời khắc này, quyến luyến mãi không muốn dời đi. Sau này, mỗi khi người dân Hách Liên hoàng triều nhớ lại ngày hôm đó, đều sẽ không thể kìm lòng xúc động. Lúc này, có người mới chợt hoàn hồn lại từ trong mộng cảnh, kích động hô lớn:
“Trời sinh dị tượng, tài nữ xuất thế, dân chúng Hách Liên hoàng triều lại được thần phật phù hộ, thật là quá tốt, quá tốt rồi!”
Mọi người vây quanh dường như cũng giật mình tỉnh lại, liền đồng thanh hô lên:
“Trời sinh dị tượng, tài nữ xuất thế, Hách Liên hoàng triều mãi mãi hưng thịnh!”
Trên vũ đài, Tiểu Vân xoay tròn liền nhẹ nhàng đáp xuống, mũi chân điểm nhẹ trên thảm mịn như nhung, đôi mắt nàng hơi mờ sương, nhìn qua càng thêm vạn phần diễm lệ. mà trên lầu cao, Tiểu Khuynh hai mắt ánh lên ý cười nhẹ nhàng, trong khi đám người Tiểu Tuyết hai mắt tỏa sáng, bộ dạng cực kì khoa trương. Tiểu Cẩn chép miệng, thán phục;
“Bái phục, trình độ múa của Tiểu Vân càng ngày càng đạt đến mức cao siêu, khiến vạn vật thiên nhiên cũng phải cúi mình thán phục!”
Tiểu Tuyết cũng mỉm cười, hơi liếc sang Tiểu Khuynh:
“Điệu vũ của nàng ấy chỉ đẹp nhất khi phối hợp cùng tiếng sáo của Tiểu Khuynh thôi. Hai nàng ấy kết hợp lại sẽ khiến thiên địa thất sắc, nổi lên dị tượng!”
Tiếng hô rầm trời dưới đài cắt ngang lời của nàng:
“Tài nữ xuất thế, tài nữ xuất thế, ông trời phù hộ Hách Liên!”
Tiểu Khuynh hơi nghiêng đầu, cười nhẹ:
“Hiệu quả không tệ!”
Lời còn chưa dứt, đột nhiên hai mắt nàng tối sầm lại. Tiểu Khuynh lao đến cạnh lan can nhìn xuống dưới, đôi mắt gắt gao nhìn vào đám đông. Có sát khí! Như để chứng thực cho suy nghĩ của nàng, từ trong đám đông lúc này xuất hiện vài đạo thân ảnh màu đen, dùng tốc độ xuất quỷ nhập thần len qua đám đông hướng về phía vũ đài. Trong lòng Tiểu Khuynh thầm kêu lên một hồi báo động. Không tốt!
“Đến! Giết nàng!”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện