[Dịch]Xuyên Qua Thời Không Gặp Chân Mệnh Thiên Tử - Sưu tầm

Chương 107 : Một hồi mộng cảnh

Người đăng: 

.
Chương 107 Lại một tuần nữa trôi qua, quan hệ giữa Tiểu Cẩn và Hách Liên Vân Thiên vẫn không hề cải thiện, đối mặt với Hách Thiên Vân Thiên lúc này, Tiểu Cẩn dường như là hoàn toàn thờ ơ, giữa hai người trong lúc dó, dường như đã dựng lên một tấm ngăn vô hình không cách nào phá vỡ. Tiểu Vân cùng Hách Liên Ngạo Thiên giống như đã quay lại thời điểm mới quen, Tiểu Vân không nhớ gì cả, đối với Hách Liên Ngạo Thiên, nàng chỉ cảm giác có một loại quen thuộc, nhưng xen lẫn trong đó lại là xa lạ cùng một chút chua xót thỉnh thoảng lại dội lên, khiến lồng ngực nàng khó chịu. Nàng không cách nào đối hắn thờ ơ không để tâm đến, nhưng cũng vô phương thân cận với hắn bởi trong lòng nàng lúc nào cũng mơ hồ không hiểu, mỗi khi đến gần hắn, lại cảm giác như trước mắt xuất hiện một vách ngăn mờ nhạt, trong ngực chợt nghẹn lại đau đớn khôn nguôi. Hách Liên Ngạo Thiên cũng hiểu nàng đang kháng cự hắn, hắn không vội vàng, chỉ chậm rãi cùng nàng dây dưa, âm thầm chờ đợi ngày nàng nguyện ý mở lòng với hắn một lần nữa. Thương tổn trước kia có thể quên liền quên, hắn sẽ dùng cả cuộc đời còn lại để ở bên nàng, bù đắp cho nàng. Về phần Hách Liên Chấn Thiên cùng Tiểu Tuyết, từ sau khi Tứ vương gia lấy được thánh chỉ tứ hôn thì lập tức ngày ngày chạy theo Tiểu Tuyết, chỉ hận không thể dính lấy nàng 24/24, hai người này thì rảnh rỗi lắm, không có việc gì thì lại ngồi ôm nhau một góc thủ thỉ tâm sự, hoặc giả như có việc phải làm, Hách Liên Chấn Thiên cũng nhất định phải kè kè bên cạnh Tiểu Tuyết không rời một bước, nàng phơi thuốc thì hắn ở một bên phụ giúp, nàng giã thuốc thì hắn an nhàn ngồi một bên, vòng tay qua eo nàng, thi thoảng lại tranh thủ trộm một ít đậu hũ, hai người mắt qua mày lại, phụ xướng phu tùy, ngọt ngào đến mức làm cho thiếu nữ đợi gả, nửa tháng không được nhìn mặt lang quân Tiểu Khuynh ghen tị đến ê răng, còn làm cho con người độc thân Tiểu Vân suốt ngày ca đi ca lại một bài, thật không để cho người ta sống nữa mà! Cùng trong lúc đó, hôn kì giữa Tiểu Khuynh và Hách Liên Phách Thiên cũng đến gần. Lần này, cũng như khi Tiểu Cẩn xuất giá, lụa đỏ trải ngàn dặm kéo dài từ cửa chính Hạ phủ đến tận đại môn Tử Lăng vương phủ, hơn hai trăm món sính lễ đi dọc theo đường lớn, dẫn đến dân chúng một trận xuýt xoa bàn tán không ngừng. Trong cùng một năm mà hai vị tiểu thư Hạ phủ đều xuất giá, mà còn là gả vào hoàng thất, trở thành Vương phi, cùng được Thánh thượng tứ hôn, Thái hậu chủ trì hôn lễ, quả thật đã oanh động không nhỏ đến dân chúng. Lần này người xuất giá là Đại tiểu thư dung mạo như thiên tiên, Hạ phủ chỉ còn hai vị tiểu thư, nghe nói một người trong đó đã có đối tượng đính ước, người còn lại thì không thấy nói gì, nhưng Hạ phủ vốn xuất thân từ thương gia lại có đến hai người trở thành Vương phi, điều này làm cho người ta phải không ngừng níu lưỡi. Trong kinh thành cũng truyền ra rất nhiều chuyện, có người nói Đại tiểu thư Hạ phủ sắc đẹp khuynh quốc khuynh thành khiến cho Tam vương gia ngay từ lần đầu gặp mặt đã động chân tình, thậm chí còn vì giai nhân mà không tiếc cự tuyệt hôn sự với Bách đảo, một lòng chỉ muốn thú Đại tiểu thư Hạ phủ vào cửa. Còn có người ghen tị không cam lòng thì nói Đại tiểu thư dựa vào sắc đẹp mà câu dẫn Tam vương gia, quyến rũ Chiến Thần vương phải điên đảo vì nàng, cuối cùng cam nguyện cưới Đại tiểu thư vào cửa. Chuyện truyền miệng có nhiều phiên bản khác nhau, nhưng đối với hai vị chính chủ lại chẳng có chút nào ảnh hưởng, hai người đều đang ôm tâm trạng háo hức chờ hôn kì đến gần. Trước ngày thành hôn hai ngày, từ trong cung đưa đến hỉ phục tân nương cùng mũ phượng bằng vàng, kiểu dáng không sai biệt lắm so với Tiểu Cẩn mặc lúc gả đi, chỉ là trên mũ phượng của Tiểu Khuynh còn được dát lên một tầng hạt ngọc nhỏ xíu, cái này là do đích thân Tam vương gia tự mình dát lên cho nàng, hắn muốn trong ngày cưới, Tiểu Khuynh của hắn sẽ là tân nương lộng lẫy nhất. Về phần Hạ phủ, chuẩn bị đồ cưới cho Tiểu Khuynh cũng giống như Tiểu Cẩn, thực ra đối với chuyện chuẩn bị sính lễ, Hạ lão gia đã sớm phân phó người chuẩn bị bốn phần sính lễ cho bốn vị tiểu thư trong phủ, chỉ đợi đến ngày thành thân của họ, cho nên việc chuẩn bị sính lễ cũng không còn quá gấp rút. Tiểu Vân lần này thêu tặng Tiểu Khuynh một bộ gối hỉ, màu đỏ tươi rực rỡ vô cùng đẹp. Nhận lấy món quà từ tay Tiểu Vân, Tiểu Khuynh tươi cười hứa hẹn: “Chờ đến ngày ngươi thành thân, ta nhất định sẽ thêu tặng ngươi một bộ để đáp lễ!” Tiểu Vân cười không nói, nhưng Tiểu Tuyết bên cạnh đã mở miệng trêu chọc: “Còn muốn thêu? Ngươi vẫn chưa quên lần trước ngươi thêu nhầm uyên ương thành con vịt đấy chứ?” Lần đó Tiểu Khuynh học tú nương trong phủ thêu thùa, muốn thêu một cái khăn tay, ai cũng biết nàng thêu cái khăn này là để tặng Hách Liên Tam vương gia, thế nhưng Tiểu Khuynh nàng lại cứ cứng mỏ không thừa nhận, kiên quyết nói rằng mình thêu cái khăn này để... lau bàn! Thế nhưng, không thể không nói, khả năng giết người của Tiểu Khuynh là vô cùng cao siêu, cầm dao, cầm súng gì gì đó vô cùng thành thạo, nhưng đến khi cầm cây kim thêu thì lại hóa ra vô cùng vụng về. Kết quả, nàng biến ngón tay mình thành bọc cắm kim, cái khăn bị thủng mất mấy chỗ, nguyên bản là một bức “uyên ương giỡn nước”, qua bàn tay thêu thùa của Đệ nhất sát thủ Nhan Tử Khuynh liền hoa hoa lệ lệ biến thành “vịt con tập lặn”! Sau bữa đó, Tiểu Khuynh thề không bao giờ cầm kim thêu nữa, mà Hách Liên Phách Thiên, vì vụ mấy ngón tay chi chít lỗ kim của nàng, cũng nhất nhất tán thành Tiểu Khuynh không động đến kim chỉ nữa. Vậy là vụ thêu thùa bị gạt sang một bên. Giờ phút này, bị Tiểu Tuyết nhắc lại, sắc mặt Tiểu Khuynh liền có chút mất tự nhiên: “Cái này, trên đời này không phải ai cũng thập toàn thập mĩ, mỗi người đều có khuyết điểm gì đó, không phải sao? Ta không thêu được, nhưng ta có thể học, không phải sao?” Nhận ra thần sắc túng quẫn của Tiểu Khuynh, Tiểu Tuyết khoái trá cười nhạo, trên nguyên bản, bình thường Tiểu Khuynh toàn trưng ra một bộ mặt người chết, thi thoảng nhìn thấy nàng ấy lâm vào lúng túng quẫn bách, không chòng ghẹo một phen thì thật là phí phạm a! Lần này Tiểu Khuynh đại hôn cũng náo động như khi Tiểu Cẩn xuất giá, dân chúng vây đầy hai bên đường, thập phần ngưỡng mộ nhìn đoàn đưa dâu lướt qua. Kiệu hoa tám người nâng, cả tám người đều là cao thủ trong cao thủ, từng bước đi đều không gây ra tiếng động, nhưng đó chưa phải là đặc biệt, phải biết rằng tất cả đội ngũ rước dâu lần này, đều là Ám vệ được bồi dưỡng từ trong đội Vô Ảnh, ngày hôm nay Hách Liên Phách Thiên đặc biệt điều tới hộ tống đoàn rước dâu. Nếu như để chuyện này truyền qua ngoài, khẳng định sẽ có người phải ghen tị đến sôi máu. Dùng ám vệ đi nâng sính lễ cùng hộ tống khiêng kiệu, cưng sủng bậc này, thật CMN, Đại tiểu thư Hạ phủ đúng là có phúc mà! Rốt cuộc sau một hồi giày vò tới lui, Tiểu Khuynh trong trang phục tân nương được hỉ nương dẫn ra ngoài. Sau khi nàng đã ngồi trên kiệu rồi, Hách Liên Phách Thiên lúc này mới hô to: “Khởi kiệu!” Tám cao thủ nâng kiệu trên vai, đoàn rước dâu bắt đầu khởi hành. Trên đường phố trải thảm đỏ rực, từng cánh hoa bay múa trong không trung, tiếng kèn trống inh ỏi lộ ra một cỗ không khí vui vẻ hân hoan, nhưng trong mắt nam tử, tất thảy đều biến thành nuối tiếc cùng buồn bã. Hắn nghe tin nàng được gả cho Hách Liên Phách Thiên, vội vội vàng vàng giao lại công việc triều chính cho thuộc hạ, ngày đêm giục ngựa chạy tới Hách Liên quốc, muốn gặp nàng, nhưng chung quy đã muộn. Nàng lúc này ngồi trong kiệu hoa, hỉ phục khăn quàng vai, trong trang phục tân nương đó, chắc hẳn nàng sẽ càng thêm diễm lệ, nhưng đáng tiếc, người được chiêm ngưỡng dung nhan đó của nàng, lại chẳng phải hắn. Trong mắt Uất Tử Khiêm tràn ra bi thương, đã bỏ lỡ, chung quy hắn vẫn không thể đuổi theo bóng dáng nàng, không thể ôm lấy bóng lưng đơn bạc mà cao ngạo ấy. Trên thế gian này, có mấy ai được như nàng, có thể khiến hắn tâm thần xao động như vậy? Cụp mi che đi nỗi đau cùng tiếc nuối kia, Uất Tử Khiêm xoay người, lẳng lặng nói: “Chúng ta đi!” Rồi mở cửa, rời khỏi nhã gian. Thuộc hạ nhìn theo bóng lưng hắn cô độc, cũng im lặng đi theo sau. Mà trong một nhã gian khác, cũng có một đôi mắt gắt gao theo dõi đoàn rước dâu đi qua, nhưng bất đồng là, cặp mắt này lại vô cùng oán độc, tràn ngập thù hận như độc xà quấn lấy tâm can người khác. Minh Tuyết Liên hai mắt trợn trừng trừng, chén trà trên tay bị nàng ta bóp nát vụn, nước trà nóng trào ra ngoài nhưng nàng ta chẳng để tâm, hai mắt chỉ oán hận nhìn chằm chằm vào đỉnh kiệu hoa trước mặt. Trước mặt nàng, Khúc Quỷ chỉ thảnh thơi nhấp trà, hoàn toàn chẳng để tâm thái độ điên cuồng giận dữ của nàng ta lúc này. Minh Tuyết Liên siết chặt nắm tay, trong miệng không ngừng thấp rủa: “Đê tiện, đáng chết, ngay cả Hắc phu nhân cũng không giết được hai kẻ ti tiện kia, thật đáng chết!” Ngày đó, vốn dĩ nàng ta nghĩ rằng Tiểu Khuynh sẽ bị độc phát tra tấn đến chết, nhưng đến cuối cùng nàng ta không chết, mà người giúp nàng ta giải độc, Hách Liên Phách Thiên vốn nên trở thành phế nhân, ai ngờ hắn lại chẳng bị sao cả, hoàn toàn bình thường! Nghĩ đến điều này, sắc mặt Minh Tuyết Liên lại càng thêm vặn vẹo, vô cùng dữ tợn. Tròng mắt Khúc Quỷ chợt lóe mà qua một tia dị quang, hắn mỉm cười , thanh âm quái dị mang theo chút khoái ý truyền ra: “Hai tháng sau tại đại hội võ lâm, hai người đó sẽ đến, đây là cơ hội cho ngươi, hãy cố mà nắm bắt lấy!” Nghe được lời của Khúc Quỷ, thân thể Minh Tuyết Liên hơi ngẩn ra, nhưng chợt nhớ ra điều gì đó, nàng ta lại khẽ nhếch môi, cười lạnh một cái: “Hai tháng sau? Hừ, cũng phải xem hai kẻ đó có còn mạng để vượt qua đêm tân hôn tối nay không đã...” Đôi mắt Khúc Quỷ hơi lóe lên, nhưng hắn không nói gì, chỉ chú tâm vào ly trà trên tay. Minh Tuyết Liên nhướng mày nhìn phía dưới, đôi mắt ác độc nhiễm đầy khoái ý: “Tin ta đi, đại lễ ta tặng bọn chúng chắc chắn rất phấn khích...” Đúng là như vậy, nhưng cũng không hẳn như Minh Tuyết Liên dự đoán, bởi vì giờ phút này, bên ngoài kinh thành cách một trăm dặm, đang xảy ra một cuộc huyết chiến đẫm máu. Song phương lao vào chém giết đến bụi tung mù trời, xác phơi đầy đất. Hai đội nhân mã một trắng một đen đang lao vào chém giết, mà có thể thấy là bên phe áo đen đang có lợi thế. Số lượng quân trắng đang giảm dần trước thế tấn công của phe áo đen, càng ngày càng có nhiều quân trắng ngã xuống. Đội người màu đen bất chợt tách ra, thân thủ linh hoạt đánh vòng quanh đám người áo trắng, thành công vây đám quân trắng vào một vòng tròn lớn, mỗi người áo đen đứng cách nhau khoảng chừng hai thước. Sau một tiếng huýt sáo lanh lảnh, đám người áo đen lần lượt xoay thanh kiếm đặt trước ngực, phát ra kiếm khí kinh thiên động địa, cây cỏ thuộc phạm vi vòng người quây lại đều bị kiếm khí kia cắt nát, mà đám người áo trắng đứng trong vòng tròn không thể động đậy, chỉ có thể bị động thừa nhận từng nhát kiếm khí chém vào người, không đến một khắc chung, cả đám đã bị cắt đến máu thịt lẫn lộn, thân người mơ hồ không rõ ràng. Lúc này, lại một tiếng sáo nữa vang lên, tất cả hắc y nhân đều đồng loạt thu kiếm, đứng tách ra khỏi vòng tròn. Khi thế trận vừa phá, đám người áo trắng bị vây bên trong đồng loạt ngã xuống, toàn quân bị diệt. Sau khi thấy việc đã hoàn thành, lúc này một bóng người mới nhảy từ trên cây xuống. Không biết hắn có phải dị tộc không, nhưng mái tóc nam nhân này lại là màu rượu đỏ, đôi mắt mị mị hoa đào quét đến đống thi thể trên mặt đất, hắn bĩu môi một cái, oán giận mở miệng: “Thật không biết chủ tử nghĩ gì, lại đem quân đội tinh nhuệ của đội Vô Ảnh đi tiêu diệt một đám tép riu như vậy...” Mặc dù nói vậy, nhưng nghĩ tới số phận hiện tại của nhóm người nào đó, nam nhân tóc đỏ khóe môi lại cong lên một chút vui sướng khi người gặp họa, trong lòng còn tràn ra một tia may mắn. Hoàn hảo, chủ nhân không sai hắn đi nâng kiệu cho Vương phi tương lai, chứ nếu không, lấy danh tiếng hoa đào của Huyết Ưng hắn trong đội Vô Ảnh mà phải đi nâng kiệu, phỏng chừng hắn sẽ cắn lưỡi tự sát mất! Mắt thấy đã xử lí xong xuôi sạch sẽ, lúc này Huyết Ưng mới lại huýt một tiếng sáo, cả đám người nhảy lên liền biến mất, thật giống như chưa hề xuất hiện qua. Hê hê, xong việc rồi, bây giờ hắn phải đi xem coi đám Minh Ưng, Hoàng Ưng phải đi nâng kiệu kia thế nào rồi, cơ hội để nhạo báng này không phải lúc nào cũng có đâu nha! Huyết Ưng bỉ ổi nghĩ thầm, nhanh chóng hướng kinh thành mà chạy. Lúc này đoàn đưa rước đã đến trước đại môn Tử Lăng vương phủ, đám người Tiểu Tuyết, Tiểu Vân, Tiểu Cẩn sớm đã đến từ trước, vẻ mặt người nào cũng tràn đầy hân hoan phấn khởi nhìn kiệu hoa được nâng đến gần. Đến trước đại môn, Hách Liên Phách Thiên toàn thân đỏ thẫm soái khí xuống ngựa, đi đến trước kiệu hoa, đá cửa kiệu, một tay vén lên rèm kiệu, một tay vươn vào trong, chờ đón tân nương của hắn. Bàn tay hơi lạnh, do quanh năm cầm súng mà có thêm vài vết chai của Tiểu Khuynh đặt vào tay hắn, bàn tay hai người phút chốc xiết chặt lại, cảm giác thỏa mãn kia chạy đến tận trái tim, Hách Liên Phách Thiên một tay đỡ đỉnh kiệu để tránh nàng bị đụng đầu, Tiểu Khuynh theo hắn giúp đỡ bước xuống khỏi kiệu. Bước qua đại môn, tiến vào chính đường chăng đèn kết hoa đỏ rực, chữ hỉ lớn treo cao, nến đỏ nhấp nháy, Thái hậu cùng Hách Liên Minh Thiên ngồi trên ghế chủ vị, trên mặt Thái hậu tràn đầy hơi thở từ ái. Tam vương gia tuy không phải do bà sinh, nhưng bà cũng là nhìn hắn lớn lên, bất tri bất giác cũng đã coi hắn như con trai của mình, những năm qua hắn coi nữ nhân như thảm họa, trăm phương ngàn kế cách nữ nhân thật xa, còn không tiếc chạy tới biên quan cố thủ, bà còn đang lo hắn không có hứng thú với nữ tử, phải chăng là có vấn đề gì đó hay không, nhưng bây giờ, hắn cuối cùng cũng đã có hứng thú với nữ nhân, còn vui vẻ kiếm về cho bà một cô con dâu, rốt cuộc là sau này bà có thể thanh thản tâm hồn, không còn lo lắng hắn bị liệt dương nữa rồi! Tam vương gia dĩ nhiên không biết suy nghĩ vặn vẹo trong đầu Thái hậu, vẻ mặt hắn vẫn nhàn nhạt như cũ, nhưng nếu nhìn kĩ mới nhận ra được, trong đôi mắt phượng lạnh nhạt kia tràn ngập vui mừng kích động, khóe môi cũng vô thức cong lên một chút. Mà đứng bên cạnh hắn, Tiểu Khuynh trong tay nắm hỉ khăn, cả người một thân giá y đỏ rực, dù nàng không thể nhìn thấy, nhưng vẫn cảm thấy tầm mắt nóng rực của người nào đó thỉnh thoảng lại quay sang phía này, trái tim trong ngực cũng không nhịn được đập mạnh vài cái. Ở một góc trong phòng, Lưu Chấn Phi một thân cẩm bào, trên tay hắn nâng ly rượu, đôi mắt nhìn phía đôi bích nhân đứng giữa phòng, khóe miệng khẽ gợi lên chút chua sót. Qua ngày hôm nay, nàng sẽ chính là người của Tam vương gia, hắn cũng không thể như trước kia thân cận nàng nữa. Nhưng không sao, chỉ cần nàng hạnh phúc, hắn cam nguyện đem tấm lòng này chôn sâu, chỉ có thể lẳng lặng đứng phía sau, chúc phúc cho nàng và người nàng yêu. Giơ lên ly rượu trong tay, hướng về phía hai người trước mặt, Lưu Chấn Phi khẽ cười, không tiếng động thốt lên: Tiểu Khuynh, chúc nàng hạnh phúc! Rồi uống cạn ly rượu. Sau một hồi bái đường hành lễ, Tiểu Khuynh được hai ma ma nâng về hỉ phòng, bỏ lại Hách Liên Phách Thiên bị mọi người quây quanh chúc rượu. Đám Tiểu Tuyết, Tiểu Cẩn, Tiểu Vân và một người khác kéo nhau ra một góc, cẩn thận bàn tính kế hoạch “phá động phòng”! Nói đùa, vất vả lắm mới đợi được đến ngày Tiểu Khuynh “lên xe bông”, các nàng mà không nháo một chút thì đúng là phí phạm! Mà đối với kế hoạch này của các nàng, đám Vương gia “thê nô” kia đều không có bất cứ phản ứng nào, ngược lại, còn rất chân chó chạy theo các nàng đi bàn tính. Hách Liên Minh Thiên nhân lúc không có người còn lén lút dúi một cái bọc vải cho Hách Liên Phách Thiên, nhỏ giọng nói thầm: “Bản mới nhất, không xem thì uổng cả đời nam nhân!” Xong liền lủi mất. Hách Liên Phách Thiên vừa giở ra xem, sắc mặt đã đen thui, không ngừng rủa thầm cái tên Hoàng đế đầu óc không sạch sẽ kia một trận. Rốt cuộc cũng đã đến thời khắc “kích động” nhất đêm nay: Động phòng! Hách Liên Phách Thiên chân trước vừa rời đi, đằng sau đã có mấy cái đuôi lẵng nhẵng bám theo, hắn biết rõ đám người kia có ý định gì, khóe môi chợt tà ác cong lên, bước chân vẫn thong thả đi về hướng tân phòng. Nếu bọn họ đã thích nháo như vậy, hắn cũng nên tặng cho bọn họ một cái kinh hỉ không phải sao? Vậy nên, khi đám người hùng hổ hô “Nháo động phòng!” kéo đến trước cửa tân phòng, thật ngạc nhiên là hoàn toàn yên tĩnh, bên trong phòng ngay cả một âm thanh cũng không có. Ánh nến vẫn cháy sáng, nhưng dường như hai nhân vật chính của đêm nay không có ý định làm ra động tĩnh gì lớn thì phải. Tiểu Vân nhìn chằm chằm cửa tân phòng, nghi hoặc lẩm bẩm: “Di, như thế nào lại chẳng có động tĩnh gì thế này?” Tiểu Cẩn ghé sát mặt vào trên cửa, gật đầu nói: “Đúng thật là không có động tĩnh gì cả!” Tiểu Tuyết trong mắt thoáng qua một tia lo ngại, thấp giọng tự vấn: “Lẽ nào sức chiến đấu của Tam Vương gia lại yếu như vậy? Nhìn qua hắn có vẻ rất cường tráng mà, không lẽ súng đạn lại kém chất lượng?...” Hoàn toàn bỏ qua một bên vẻ mặt Tứ vương gia đã đen như cái đít nồi. Cả đám người nghi ngờ nhìn lẫn nhau, sau đó liền gật đầu, ngay lập tức, cả đám hướng cửa tân phòng mà lao vào. Cánh cửa bật mở toang, một đám lớ ngớ ngã chồng lên nhau, vô cùng chật vật. Nhìn trong phòng nến đỏ vẫn cháy, nhưng tựu không một bóng người, nhất thời cả đám đều trợn tròn con mắt: “Quái! Người đi đâu rồi!” Trong nhất thời, cả Vương phủ sôi trào, tất cả mọi người đều cuống cuồng cả lên, nguyên nhân chính là, trong đêm động phòng, hai cái chính chủ cư nhiên lại đều biến mất! Mà trong lúc này, hai nhân vật chính của chúng ta lại đang ngồi trong một cái sân đình nào đó trong Vương phủ, vừa uống rượu vừa ngắm cảnh, vô cùng thong dong thảnh thơi, mặc cho bên ngoài đang vì tìm hai người họ mà hỗn loạn vô cùng. Thân mình Hách Liên Phách Thiên dựa vào cột, Tiểu Khuynh lại nhu thuận ngồi trong lòng hắn, trên tay mỗi người cầm một chén rượu, chàng một chén ta một chén, cùng hướng ánh trăng trên trời cao mà uống. Trên người cả hai đều mặc hỉ phục đỏ rực, mũ phượng trên đầu Tiểu Khuynh đã tháo xuống, quan ngọc của Hách Liên Phách Thiên cũng cởi ra, hai mái tóc đen đan quyện vào nhau, quấn quýt không rời. Hách Liên Phách Thiên cúi mặt trên tóc nàng, một bàn tay hắn nắm tay Tiểu Khuynh, cẩn thận chạm nhẹ, vuốt ve những vết chai trong lòng bàn tay nàng. Những khuê gia tiểu thư mà hắn biết, người nào chẳng mười ngón tay không dính nước, nhưng Tiểu Khuynh của hắn lại không giống vậy, bàn tay nàng tuy nhỏ nhưng cũng giống hắn, vì quanh năm cầm kiếm mà có vết chai. Nhưng dường như có vẻ Tiểu Khuynh chẳng để ý tới điều ấy! Cũng đúng thôi, Tiểu Khuynh của hắn nào phải một nữ tử bình thường, nàng như vậy kiên cường, như vậy lạnh lùng cùng lãnh tuyệt, nhưng cũng như vậy yếu đuối cô độc khiến người ta phải thương tiếc. Cuộc đời này của hắn, hơn hai mươi năm chưa biết mùi tình cảm nam nữ là gì, trước đây, đối mặt với nữ nhân hắn chỉ cảm thấy phiền chán, nhưng khi hắn thật sự gặp được nữ nhân mình yêu, khiến cho hắn cam nguyện vì nàng mà đánh đổi tất cả, hắn mới biết, đời này của hắn mới thật sự toàn vẹn. Tiểu Khuynh thấy hắn cứ vùi mặt vào mái tóc nàng không nói một lời, nàng mở miệng hỏi: “Chàng đang nghĩ gì vậy?” Hách Liên Phách Thiên ngẩng mặt khỏi mái tóc nàng, nghiêng người nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm của Tiểu Khuynh, mỉm cười nói: “Tiểu Khuynh, đợi chúng ta giải quyết hết mọi chuyện ở đây, ta sẽ dẫn nàng rời đi nơi này, được không?” Nghe hắn nói vậy, Tiểu Khuynh hơi ngẩn ra: “Đi? Đi nơi nào?” Hách Liên Phách Thiên cọ mái tóc nàng, thấp giọng nói: “Nơi nào cũng được, miễn là nàng ở bên cạnh ta, chúng ta sẽ đi khắp thế gian này, thăm thú tất cả mọi nơi, đến cả những vùng đất mà chưa có người nào đặt chân tới, ngắm cảnh đẹp nhân gian, hưởng thụ một cuộc sống chỉ có hai chúng ta. Nàng thấy thế nào?” Tiểu Khuynh cong khóe miệng cười cười, đôi mắt sáng lấp lánh, gật đầu nói: “Hảo, ta đi cùng chàng!” Cẩn thận tựa người trong lồng ngực hắn, ngón tay hai người đan vào nhau, nàng vuốt ve đầu ngón tay hắn, dịu giọng mở miệng: “Sau này chúng ta sẽ đi rất nhiều nơi, sẽ sống một cuộc sống hạnh phúc. Ta muốn đến một nơi chỉ có hai chúng ta, rời xa những tranh đấu thị phi, những âm mưu tính toán, ta muốn xây một ngôi nhà bên bờ biển, vừa có thể lao động vừa có thể thư giãn, những hôm nào thời tiết nóng nực, còn có thể xuống biển tắm mát một phen...” Hách Liên Phách Thiên nghe vậy liền hiếu kì hỏi: “Nàng biết bơi sao?” Tiểu Khuynh nghe vậy liền khinh bỉ liếc hắn một cái, vô cùng kiêu ngạo nói: “Đương nhiên là biết! Chàng còn không biết, ngay từ khi còn nhỏ xíu ta đã biết bơi, còn là một tay lặn chuyên nghiệp nữa đấy, lúc ta còn ở trường học, chưa từng có ai vượt qua được thành tích của ta đâu!” Chân mày Hách Liên Phách Thiên khẽ cau lại. Trường học? Nàng đã từng đến trường học sao? Nhưng sao hắn chưa bao giờ nghe nói đến một trường học nào cho phép nữ tử đến học, lại còn dạy bơi lội nữa? Luật lệ ở nơi này đối với nữ tử tương đối hà khắc, nữ nhân không được phép đến Lễ học viện để học tập, chỉ có thể ở nhà học nữ công, cầm kì thi họa, có đọc sách, thì cũng chỉ có thể đọc “Nữ tắc”, “Nữ luận ngữ”,... Đột nhiên Hách Liên Phách Thiên cảm thấy, hắn có lẽ chưa hiểu đủ về nàng. Mỗi khi hắn nghĩ rằng mình đã hiểu rõ về Tiểu Khuynh, thì nàng lại đem đến cho hắn nhiều sự ngạc nhiên hơn, cần hắn phải tỉ mỉ tìm hiểu. Sự xuất hiện của nàng đã bí ẩn, thế nhưng thân thế và năng lực của nàng lại càng bí ẩn hơn. Trong giờ phút này ôm nàng ở trong ngực, Hách Liên Phách Thiên lại cảm thấy có chút ảm đạm. Những bí mật của nàng, đến khi nào mới có thể tin tưởng mà phơi bày cho hắn hiểu? Cánh tay trong vô thức siết chặt lại, Tiểu Khuynh cảm nhận người phía sau có chút bất ổn, trong đôi mắt nàng hiện lên một chút do dự, nhưng rất nhanh, sự do dự đó liền được thay thế bằng sự kiên định. Đôi môi ngập ngừng mở ra, khẽ gọi: “Phách Thiên...” Hách Liên Phách Thiên ngẩng lên, Tiểu Khuynh nhìn sâu vào đôi mắt hắn, áp chế một tia xao động trong lòng, cắn răng nói: “Ta muốn hỏi chàng một câu...” Trong tiềm thức luôn có một giọng nói thúc giục nàng, nói đi, nói đi Nhan Tử Khuynh, hãy nói cho hắn biết đi, hắn chính là phu quân của ngươi, là người mà ngươi có thể giao phó cả cuộc đời này, hãy nói đi, nói hết cho hắn hiểu,... Hách Liên Phách Thiên chỉ lẳng lặng nhìn nàng, đôi mắt hắn đen đậm như mực tàu thượng hạng, cho dù là trong ánh sáng mù mịt của đêm đen, nàng vẫn có thể thấy được rõ ràng bóng mình in sâu trong đôi con ngươi trong trẻo mà thâm trầm ấy. Hắn đang đợi... nhưng là đợi điều gì? Tiểu Khuynh sẽ hỏi điều gì đây? Có thật nhiều câu hỏi, nhưng hắn đều không nói ra miệng, bởi hắn đang chờ đợi, im lặng chờ đợi sự quyết định của nàng. Tiểu Khuynh hiểu ý tứ trong đôi mắt hắn là gì, nàng hít sâu một hơi, nhưng vẫn thấp thỏm mở miệng: “Nếu như ta nói với chàng, ta không phải là người thuộc về nơi này, chàng sẽ nghĩ sao?” Trong đôi tròng mắt đen thẫm chợt lướt qua một tia sáng, Hách Liên Phách Thiên nhìn nàng, trầm giọng hỏi: “Nàng hỏi vậy là ý gì?” Trong lòng Tiểu Khuynh bất giác căng thẳng, nhưng nàng thật sự cần nhận được câu trả lời của hắn. Nếu như biết nàng là người từ thời không khác mà đến, có lẽ nào hắn sẽ cảm thấy nàng quá tà môn hay không? Có thể sẽ đem nàng biến thành yêu ma quỷ quái hay không? “Ý ta là, nếu như ta nói rằng, ta là người không phải thuộc về nơi này, ta là người từ một nơi khác mà đến, là trong tình huống không rõ nguyên nhân gì mà đến đây, có thể là thế giới mà hai chúng ta sống cách nhau phải đến cả nghìn năm vạn năm... chàng, liệu chàng có tin không?” Đôi mắt hắn lúc này, thâm trầm như đêm tối, lại sâu hút như vực thẳm, đôi con ngươi lãnh liệt lại đen tối đó khóa thật chặt nàng lại, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể đem nàng hút vào sâu bên trong vực sâu đó. Nhưng hắn không trả lời ngay, mà chỉ yên tĩnh như vậy nhìn nàng, đột nhiên trong lòng Tiểu Khuynh chợt dâng lên một nỗi bất an. Ngay lúc Tiểu Khuynh cảm thấy lòng mình căng thẳng đến tột độ, thanh âm lạnh nhạt của hắn lại truyền đến: “Ta tin nàng...” Hai mắt Tiểu Khuynh sững sờ nhìn hắn, nhưng Hách Liên Phách Thiên lại nói tiếp: “Thế nhưng... Tiểu Khuynh, nàng hỏi vậy, nàng muốn nói gì đó với ta sao?” Tiểu Khuynh do dự cúi đầu xuống, hai nắm tay vô thức siết chặt. Có nên nói hay không? Mặc dù trong tiềm thức rất mong muốn nói hết với hắn, khiến khoảng cách giữa hai người lại gần hơn, nhưng đáy lòng nàng vẫn mơ hồ hoảng hốt. Hắn nói hắn tin nàng... nhưng liệu hắn có thể chấp nhận nàng không? Thật lâu sau đó Tiểu Khuynh không thể mở lời, Hách Liên Phách Thiên buông một tiếng thở dài, hắn duỗi cánh tay, dễ dàng đem Tiểu Khuynh khóa trụ trong lồng ngực. Trong lúc nàng còn đang bần thần cả người, thanh âm nhẹ nhàng của hắn đã vang lên bên tai: “Nàng vẫn còn điều gì phải kiêng dè hay sao? Ngày hôm nay là đại hôn của chúng ta, đêm nay là đêm động phòng của chúng ta, Tiểu Khuynh, nàng còn sợ hãi điều gì, còn e ngại điều gì? Ta đã nói là ta tin nàng, lẽ nào nàng lại không tin?” Tiểu Khuynh cắn môi, trong mắt hiện lên chút khó xử: “Ta biết chàng tin ta, nhưng ta chỉ sợ chàng không thể chấp nhận...” Thanh âm thở dài của Hách Liên Phách Thiên nương theo gió truyền đến: “Ta còn điều gì còn không thể chấp nhận? Nàng là nữ nhân của ta, ta chính là nam nhân của nàng, là nam nhân cả đời này sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh nàng, ta còn gì không thể chấp nhận? Ta không quan tâm thân thế của nàng, không quan tâm bối phận của nàng, không quan tâm nàng đến từ nơi nào, cho dù nàng có là ai đi chăng nữa ta cũng không quan tâm, chỉ cần nàng không rời bỏ ta, thì ta cũng sẽ tuyệt đối không rời xa nàng. Dĩ nhiên, cho dù nàng có rời bỏ ta đi nữa, ta cũng quyết không buông tay nàng dễ dàng như vậy...” Tiểu Khuynh áp mặt lên vai hắn, nhẹ giọng nói: “Ngốc quá! Ta sao có thể rời đi chàng được...” Hắn chính là ánh dương ấm áp nhất trong cuộc đời của nàng, nếu như ngay cả chút hi vọng nhỏ nhoi này cũng đánh mất, vậy thì nàng còn lại gì? Chẳng qua cũng chỉ là một cái xác không hồn mà thôi. Giờ phút này Tiểu Khuynh đột nhiên cảm thấy, vấn đề nàng đến từ nơi nào đã không còn quan trọng. Quan trọng chính là người trước mắt, đến được nơi này, một khoảng cách xa cả ngàn thế kỉ, giữa hàng vạn con người trong cuộc đời, nàng đã gặp được hắn, âu cũng là duyên phận. Nếu đã như vậy, nàng cần gì phải đắn đo? Cứ vui vẻ mà sống, hưởng thụ hết quãng đời này một cách lạc quan, chẳng phải tốt hơn nhiều lắm sao? Nghĩ vậy, tâm tình nặng nề lúc trước của Tiểu Khuynh liền bay biến hết, nàng tựa đầu vào ngực hắn, mỉm cười nói: “Ta đã nói rồi đấy, ta muốn xây một ngôi nhà trên bờ biển, ngày ngày có thể sống khoái hoạt, đúng rồi, ta còn muốn trồng một vườn hoa cạnh căn nhà gỗ, rồi chúng ta sẽ có hài tử...” Hách Liên Phách Thiên biết nàng đã thông suốt, trong lòng hắn mừng thầm, vừa nghe nàng nói vậy liền lập tức chen vào một câu: “Rất nhiều hài tử!” Mặt Tiểu Khuynh thoáng đỏ bừng, nhưng nàng vẫn tiếp tục nói: “Được, có nhiều hài tử, chúng ta sẽ cùng nuôi dạy chúng lên người, rồi thời gian qua đi, cùng nhau nắm tay rời khỏi nhân thế,...” Nghĩ về tương lai mà hai người sẽ cùng nhau trải qua, trên mặt Tiểu Khuynh không kiềm được mà tràn ra một tia ngọt ngào. Thứ hạnh phúc mà nàng vẫn luôn khát khao, cảm giác ấm áp mà nàng luôn ngóng trông, qua từng ấy năm dài đằng đẵng, rốt cuộc nàng đã có thể nắm trong tay. Tâm trạng Hách Liên Phách Thiên cũng kích động, chỉ cần nghĩ đến viễn cảnh tương lai đó, trái tim vốn cứng rắn cũng không nhịn được mà đập loạn. Hắn cúi người, phà hơi thở sát bên tai nàng, thì thầm: “Nàng muốn một căn nhà bên bờ biển, ta sẽ xây cho nàng. Nàng muốn có một vườn hoa, ta sẽ giúp nàng trồng. Nàng muốn có hài tử, ta cũng sẽ hết lòng giúp sức...” Mặt Tiểu Khuynh xoát cái đỏ bừng, nàng quay đầu, trừng mắt nhìn hắn: “Chàng... hừ, lưu manh!” Nhìn vẻ mặt cười bỉ ổi của người nào đó, Tiểu Khuynh mãi mới thốt ra được một câu này, xong liền quay đầu đi không thèm để ý đến hắn nữa. Hách Liên Phách Thiên thấy nàng không chú ý đến mình liền siết chặt vòng tay lại, cúi đầu cười nói: “Không phải nàng muốn có nhiều hài tử à? Vậy thì giúp ta sinh nhiều một chút, mười, à không , mười một, không, nhiều hơn...” Sắc mặt Tiểu Khuynh từ đỏ hồng thoắt cái biến thành màu đen, nàng khinh bỉ liếc hắn một cái, bĩu môi nghĩ thầm :Chàng đây là muốn hài tử hay là một đội bóng vậy? Còn nữa, sinh nhiều như vậy, chàng coi ta là heo mẹ hả? Nhận ra đốm lửa nhỏ đang nhen nhóm trong mắt Tiểu Khuynh, Hách Liên Phách Thiên cười cười vô tội, lập tức kéo nàng vào lòng, giọng điệu lấy lòng nói: “Được rồi, được rồi, muốn sinh bao nhiêu liền tùy theo ý nàng. Nhưng chỉ cần nàng muốn, vi phu tùy thời đều hết lòng hỗ trợ!” Nhận ra bản thân không thể nào địch nổi độ mặt dày của người này, Tiểu Khuynh thất bại quay đầu đi. Nhưng chỉ được một lúc sau, người nào đó bắt đầu nổi lên ý xấu... “Này, bỏ cái ma trảo của chàng ra!” Tiểu Khuynh hung dữ cầm trụ cái tay không an phận đang sờ loạn trên eo mình ra, nhưng nàng vừa hất ra thì hắn lại dính vào, còn vô cùng ái muội thổi khí bên tai nàng, giọng điệu mờ ám nói: “Nương tử, nàng không quên đêm nay là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta chứ? Hỉ nương đã nói, một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng, vi phu nỡ lòng nào làm trễ nải được chứ!” Tiểu Khuynh dĩ nhiên biết đêm nay sẽ phát sinh chuyện gì, nhưng Tam vương gia lại cố tình không nhìn rõ tình huống, bọn họ bây giờ không phải đang ở trong hỉ phòng đâu, lẽ nào hắn định đánh dã chiến? Dường như nhận ra suy nghĩ qua ánh mắt của nàng, Hách Liên Phách Thiên mỉm cười nói: “Đã là đêm tân hôn, vi phu tất nhiên sẽ không để nàng ủy khuất!” Nói dứt lời, không để Tiểu Khuynh kịp đề phòng, hắn đã bế xốc nàng lên, hướng về nơi nào đó trong tiểu viện trống trải mà đi. Tiểu Khuynh vòng tay ôm cổ hắn, tò mò hỏi: “Chúng ta đi đâu vậy?” Hách Liên Phách Thiên không trả lời, bất quá chỉ một chốc sau Tiểu Khuynh đã biết bọn họ đi đâu. Nhìn căn phòng được trang trí không khác gì hỉ phòng này, Tiểu Khuynh âm thầm chắt lưỡi, lẽ nào đây là kế hoạch B của Hách Liên Phách Thiên? Nhưng rất nhanh thôi, nàng đã chẳng còn tâm trí đâu mà đi quan tâm chuyện đó. Hách Liên Phách Thiên ôm nàng tiến vào trong phòng, rèm trướng lụa đỏ, cặp nến long phượng vẫn nhảy nhót, cả căn phòng chìm trong một màu sắc tối trầm ái muội. Hách Liên Phách Thiên ôm Tiểu Khuynh tiến về phía giường ngủ, đầu Tiểu Khuynh chôn trên vai hắn, hai cánh tay ôm chặt lấy cổ hắn, có một loại dựa dẫm hoàn toàn không nói lên lời. Động tác nhẹ nhàng đặt nàng nằm xuống, đôi mắt hắn khóa chặt lấy tầm mắt của nàng, môi mỏng cong lên dịu dàng mà cương quyết: “Để có được ngày hôm nay, ta đã chờ bốn năm...” Trong lồng ngực Tiểu Khuynh chấn động, dường như có thứ gì đó vỡ òa ở nơi sâu thẳm nhất trong linh hồn nàng, khiến cho đôi mắt nàng cũng thoáng mờ mịt. Hai cánh tay vòng ôm lấy cổ hắn, Hách Liên Phách Thiên cúi người xuống, ở sát bên tai nàng thì thầm: “Tiểu Khuynh, đêm nay, chỉ mới bắt đầu thôi!” Tiểu Khuynh mở mắt nhìn hắn, khuôn mặt hai người gần kề nhau, hai cơ thể nóng bỏng áp sát, môi lưỡi giao hòa, xúc cảm đồng điệu truyền đến tận gốc rễ trái tim của cả hai người. Đêm nay, Hách Liên Phách Thiên tựa hồ thật dịu dàng. Hắn cúi đầu hôn nàng, đầu lưỡi nóng ướt như có như không khuấy đảo trong miệng nàng, đã có lúc Tiểu Khuynh tưởng chừng ngay cả hô hấp của mình cũng bị hắn nuốt mất. Sau khi đã nếm đủ vị ngọt trên môi nàng, đôi môi của hắn lại từ từ dời xuống, lướt qua cái cằm khéo léo, đánh vòng quanh cần cổ trắng mịn, lực đạo không mạnh không nhẹ, vừa vặn in lên trên làn da tuyết trắng những ấn kí chỉ thuộc về riêng hắn. Bàn tay to, mang theo những vết chai dần dời đến thắt lưng nàng, hai tay Tiểu Khuynh bất chợt nắm chặt lại. Tựa hồ nhận ra cảm xúc của nàng biến hóa, đôi môi hắn lại dời lên, ngậm chặt lấy môi nàng mút mát, từ kẽ hở giữa hai đôi môi truyền ra thanh âm trầm thấp nỉ non của hắn: “Đừng sợ, ta sẽ không làm đau nàng!” Tiểu Khuynh hơi mở mắt, đôi mắt mờ mịt mang theo chút nước nhìn hắn, chọc cho tâm Hách Liên Phách Thiên một trận ngứa ngáy, bàn tay không nhanh không chậm cởi ra thắt lưng của nàng, sau đó liền nhanh chóng kéo ra giá y màu đỏ, lộ ra tầng trung y màu trắng bên trong. Trung y mỏng manh bao lấy thân hình hoàn hảo của nàng, khiến nội tâm Hách Liên Phách Thiên rung động mãnh liệt. Động tác nhanh chóng đem hỉ phục của mình cởi ra, trung y của nàng cũng bị hắn đánh rớt, trên người chỉ còn lại mỗi cái yếm hồng cùng quần lót, mà trên người Hách Liên Phách Thiên cũng là trần như nhộng, hắn kéo chăn lên đắp cho cả hai người. Tiểu Khuynh nhìn đến cơ thể tráng kiện hoàn mĩ của Tam vương gia, trong lòng không kìm được mà huýt sáo một tiếng. Chậc chậc, thân thể hảo hoàn mĩ, mê người a! Hách Liên Phách Thiên nhìn đến ánh mắt tán thưởng của nàng, thanh âm trầm thấp lộ ra ý cười nói: “Xem ra nương tử rất hài lòng với thân thể của vi phu thì phải?” Nghe ra ý vị trêu chọc trong giọng nói của hắn, Tiểu Khuynh cũng mỉm cười, không chút yếu thế mà đáp trả, ngón tay còn thuận tiện cọ xát trên cơ bụng của hắn, chậc chậc mấy tiếng: “Không thể không nói, bản tiểu thư rất hài lòng về cơ thể của chàng!” Khi đầu ngón tay nàng xẹt qua bụng hắn, Hách Liên Phách Thiên chỉ cảm thấy một trận khô nóng lan khắp toàn thân, rồi dần dần tập trung ở phần bụng dưới, hắn thở dốc một tiếng, mỉm cười tà mị nói: “Nếu đã vậy, nương tử cũng nên thưởng cho vi phu chút lợi tức chứ nhỉ?” Dứt lời, một trận mưa hôn mãnh liệt ập tới. Lần này, thế công như vũ bão, khiến cho Tiểu Khuynh hoàn toàn không kịp trở tay, chỉ còn cách phó mặc bản thân cho hắn. Nụ hôn của hắn trải đều trên mặt nàng, xuống cổ, hạ xuống trên xương quai xanh tinh xảo, cuối cùng, đôi môi hắn dừng lại ở nơi đẫy đà nhô lên cao vút kia của nàng, cách một tầng vải, há miệng ngậm lấy hai đỉnh hồng nhuận kiều diễm kia. Cơ thể Tiểu Khuynh khẽ giật một cái, nàng cắn môi, cố ngăn tiếng kêu kích động ở trong miệng mình. Một tay Hách Liên Phách Thiên vươn ra chụp lấy bên ngực còn lại, nhẹ nhàng xoa bóp, hai bầu ngực đẫy đà bị hắn xoa nắn thành đủ kiểu hình dạng, sau cùng, hắn dứt khoát kéo cái yếm trên người nàng xuống, vứt sang một bên, bộ ngực trắng nõn hoàn toàn phơi bày trước mắt hắn, Tiểu Khuynh vội vàng nhắm mắt lại, không dám nhìn. Mặc dù nàng đã hơn hai mươi tuổi, nhưng những chuyện như vậy mới chỉ làm lần đầu tiên, hoàn toàn không có chút kinh nghiệm, dưới ánh mắt nóng rừng rực có thể phun ra lửa của Hách Liên Phách Thiên, nàng chỉ có thể lựa chọn nhắm chặt hai mắt, xấu hổ đến mức đầu ngón chân cũng co quắp lại. Hách Liên Phách Thiên nhìn đến thân thể hoàn mĩ phía dưới, da thịt trắng nộn tinh tế, mềm mại bóng loáng, tỏa ra hương thơm dịu dàng đặc biệt mê hoặc của xử nữ, nơi đẫy đà nhô cao, hai điểm hồng mê người dựng thẳng, nơi riêng tư bí mật toát ra mê hoặc khó cưỡng, tất cả mọi thứ thuộc về nàng đều khiến cho hắn cảm thấy điên cuồng, phần bụng dưới nóng hừng hực, nơi nào đó đã sớm vươn cờ dựng trống mãnh liệt, súng gươm sẵn sàng ra trận. Dịu dàng ôm lấy nàng, để đôi môi hai người quấn quýt cùng một chỗ, bàn tay hắn lần lượt thăm dò mọi ngóc ngách trên cơ thể nàng, không bỏ sót một tấc da thịt nào, đôi môi mang theo lửa nóng hừng hực thay thế cho bàn tay, tùy ý hoành hành ngang dọc trên người nàng, để lại từng dấu hôn đỏ thẫm trên da thịt trắng mịn. Cẩn thận nâng eo nàng lên, đưa đầu vật đã sớm cương cứng đến trước cửa huyệt nhỏ, hắn liếc mắt thật sâu nhìn nàng một cái, liền lập tức động thân tiến vào! Đau nhức khi bị xé rách truyền tới, khuôn mặt Tiểu Khuynh hơi trắng nhưng nàng nhẫn nhịn không kêu ra tiếng, chỉ vươn tay ôm chặt lấy hắn, cơ thể hai người quấn quýt giao hòa cùng một chỗ, dục vọng trong cơ thể bùng phát, kêu gào muốn được phóng thích, cơ hồ ép Hách Liên Phách Thiên gần như muốn phát điên. Nhưng rốt cuộc hắn cũng kiềm lại được, hắn biết lần đầu tiên của nữ tử hẳn là rất đau, hắn lại không đành lòng thương tổn Tiểu Khuynh, vậy nên, chỉ đành chấp nhận ủy khuất chính mình. Bàn tay hắn vỗ về an ủi cơ thể nàng, muốn giúp nàng quên đi phần nào đau đớn, đợi đến khi cảm giác người dưới thân đã phần nào thả lỏng, Hách Liên Phách Thiên mới từ từ động thân mình, bắt đầu một màn kích tình tiêu hồn thật sự. Trên bàn, ngọn nến vẫn cháy sáng, màn trướng khẽ lay động, hai thân hình mãnh liệt quấn quýt lấy nhau, tựa như sự giao hòa giữa trời và đất, vĩnh viễn không cách ly. Một đêm dài cứ vậy mà qua đi...
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang