[Dịch]Xuyên Qua Làm Chủ Một Gia Đình - Sưu tầm
Chương 2 : Ở riêng (thượng)
.
Editor: Hemy Lê
Lưu Nhị nương nghe thấy Trương Tiểu Thúy nói không ở riêng sẽ không trở lại, trong lòng có cảm giác rất khó chịu, mặc kệ Lưu Nhị nương trước đây như thế nào, nhưng bây giờ mình chính là Lưu Nhị nương, cũng phải đem việc trước đây của nàng tiếp nhận toàn bộ. Nếu vì mình mà gia đình không yên ổn vậy thì mình cũng phải làm cái gì đó. Nàng trước tiên là mở một gian hàng kiếm lời, rồi sau đó lại mở một khách sạn cao cấp.
Nàng cũng là một sinh viên đại học, kiếp trước cái nàng học là quản lý xí nghiệp, nhưng tại một thôn trang cổ đại lạc hậu này cũng không biết nên làm cái gì. Tuy nhiên, vì nàng đã mở qua khách sạn, cho nên đối với thức ăn ngon cùng rượu ngon đều khá quen thuộc, xem ra muốn sống tiếp ở nơi này đều phải dựa vào thực đơn a. Lục lọi trong trí nhớ một hồi, phát hiện đồ ăn ngon ở kiếp trước nơi này đều không có, cái biện pháp này hiện nay vẫn có thể dùng được, điều này làm cho Nhị nương rất cao hứng.
Mặc dù thân thể là tiền vốn, nhưng trước tiên cũng phải bồi dưỡng thân thể đã, trên người Lưu Nhị nương đều là vết thương ngoài da, dưỡng vài ngày sẽ khỏe. Mấy ngày nay Lưu Nhị nương nhìn nhi tử khi không mà có của mình, tiểu tử này bất quá 2 tuổi, bộ dáng trắng trẻo, đôi mắt rất mê người như cha hắn, tuy nhiên sắc mặt không tốt lắm, rất gầy, nhị nương biết đây là do dinh dưỡng không đủ tạo thành, trốn ở phía sau cha hắn, không dám nhìn Lưu Nhị nương cũng không dám để cho Lưu nhị nương nhìn thấy hắn. Hắn với cha hắn chính là cùng một bộ dáng nhu nhược, sợ hãi. Lý Thanh tuy rất sợ Lưu Nhị nương, nhưng cũng tận lực đem hài tử giấu ở phía sau, không cho Lưu nhị nương nhìn thấy.
Hắn rất sợ Lưu nhị nương, thế nhưng Lưu nhị nương hiện tại không giống nàng trước đây, cũng không đánh chửi đứa nhỏ, trải qua mấy ngày đứa nhỏ hồ như không sợ nàng như lúc đầu nữa, cũng không có trốn Lưu nhị nương, nhưng còn không dám chủ động đi nói chuyện với Lưu nhị nương. Đứa nhỏ này trong nhà vốn bị xem là người ngoài, người trong nhà đều tỏ thái độ không hoan nghênh. Tuy hắn còn nhỏ, nhưng trẻ con cổ đại vẫn rất mẫn cảm, hơn nữa trước đây nhị nương cũng hay mắng hắn là con hoang, đứa nhỏ tuy không biết con hoang là ý gì, nhưng cũng cảm giác được, cái đó cũng không tốt lành gì, cho nên đứa nhỏ rất hiểu chuyện, trước giờ không nháo người.
Buổi tối, ca ca của Lưu nhị nương mang theo nhi nữ của hắn Trương Thần Dương đến xem nhị nương, thì ra hiện tại đang thu hoạch lúa mạch, Lưu Lam mang nhi nữ theo làm việc, cho nên chưa thấy qua. Lưu Lam dáng vẻ xem như thanh tú, tuy nhiên cuộc sống vất vả nên trông hắn có vẻ buồn bã. Trương Thần Dương là một tiểu nha đầu kiên cường, lúc trước Lưu Lam gả cho một gia đình họ Trương ở trấn trên, vốn vẫn rất tốt, thế nhưng tên họ Trương kia vụng trộm bên ngoài nuôi ngoại thất, còn sinh ra một đôi nữ nhi, tên họ Trương kia vui đến phát điên, muốn cưới ngoại thất kia về làm bình phu, Lưu Lam không muốn, hai người liền ly hôn. Bởi vì đã có đôi nữ nhi song sinh nên tên họ Trương kia cũng không quan tâm Thần Dương.
Lưu Lam ở nhà thường xuyên bị Trương Tiểu Thúy ghét bỏ, vì để có thể ở nhà thoải mái một chút, mà Trương Tiểu Thúy cũng không oán giận, Lưu Lam mặc kệ trong nhà đi làm ruộng, lại rất siêng năng, vì vậy Trương Tiểu Thúy dù muốn động khẩu cũng không được, nên càng oán giận. Lưu nhị nương đối với vị ca ca này rất khâm phục, ở cổ đại vì muốn bảo vệ hạnh phúc của mình mà chủ động ly hôn, đây là cần dũng khí rất lớn.
Bởi vì Lưu nhị nương là bệnh nhân, cho nên mất đi một người cày cấy, còn Lý Thanh cùng với hài tử cũng nói nhưng là đánh cho địa phô, điều này cũng làm cho Lưu nhị nương thở phào nhẹ nhõm, dù sao nàng cũng không biết làm sao đối diện với trượng phu từ trên trời rơi xuống này.
Lưu gia có một cái sân vuông, không tính là lớn lắm, chính diện có ba gian phòng chính, Lưu Lý thị ở phòng chính phía bên trái, ở giữa là phòng khách, Lưu Lam và nữ nhi Thần Dương ở phòng chính phía bên phải. Một nhà Lưu Nguyên nương ở hai gian phòng phía tây, một nhà của nhị nương cùng Tam nương ở hai gian phòng phía đông, phía nam là nhà bếp chứa lương thực, khu phía sau có trồng rau, bên trong còn nuôi một ít gà, hai con heo, nhà xí cũng đặt tại đó.
Mấy ngày nay Lưu Nguyên nương nhiều lần đi đón Trương Tiểu thúy về đều không được, mỗi lần như vậy mặt Lưu Nguyên nương lại đen hơn, là do người nhà Trương Tiểu Thúy trước mặt nàng lãi nhải không ít, hai hài tử của nàng cũng khóc lóc đòi cha. Nhị nương thấy nàng cả ngày khổ sở, sắc mặt Lưu Lý thị căng thẳng, bầu không khí trong nhà cũng khá trầm trọng trong lòng có cảm giác rất khó chịu.
Lập tức nhị nương chủ động đi tìm Lưu Lý thị, hai người ở trong phòng nói chuyện một canh giờ, sau đó nhị nương ra ngoài trước tiên, nét mặt nàng hiện rõ vẻ ung dung, một lát sau Lưu Lý thị cũng đi ra, con mắt sưng đỏ, xem ra là đã khóc, nhưng trên mặt lại xuất hiện nụ cười, chốc lát Lưu Nguyên nương bị Lưu Lý thị gọi vào phòng, “ Nguyên nương đem Tiểu Thúy tiếp trở về đi, ta đồng ý ở riêng”, nghe thấy Lưu Lý thị nói đồng ý ở riêng , Nguyên nương rất khiếp sợ, nguyên nhân là vì Lưu Lý thị từng nói, chỉ cần hắn một ngày còn ở cái nhà này thì sẽ không chia. “Cha, ngài đừng nói nữa, nhà này sẽ không chia, Tiểu Thúy hắn không thể cả đời sẽ không về, lại nói còn hai đứa nhỏ ở đây, hắn vì hài tử sớm muộn cũng sẽ trở về, ngài đừng lo lắng, hơn nữa cũng không thể để nhị nương rời khỏi nhà”. Nói xong còn lắc đầu tỏ ý không đồng ý.
Nghe được Nguyên nương nói không ở riêng, còn muốn chăm sóc nhị nương, Lưu Lý thị trong lòng là rất an ủi, giọng điệu cũng càng thêm nhu hòa, "Này ở riêng vẫn là nhị nương nói ra, ngươi yên tâm đi, nếu nhị nương chủ động ra ở riêng, vì sinh tồn nàng sẽ không đi đánh cược nữa, nàng cũng nên học cách trưởng thành”. Nghe nói nhị nương chủ động, Nguyên nương một chút cũng không thể tin, lẽ nào muội muội của mình thay đổi rồi.
Nói đến cùng Đại Nguyên nương vẫn do dự không quyết định Lưu Lý thị vỗ bàn một cái nói “Sự việc quyết định như vậy, ngươi đưa Tiểu Thúy trở về đi, lại nói cho dù chia nhà, các ngươi là tỷ muội vẫn không thể xa lạ được”, có hắn ở đây cũng sẽ không nhìn nhi nữ xa lạ lẫn nhau. Nhìn thấy cha mình kiên định như vậy, Nguyên nương cũng đồng ý “Chia thì chia, lúc đó cho nhị nương phần nhiều là được”, Nguyên nương thầm nghĩ.
Sáng hôm sau Nguyên nương đi đón Trương Tiểu Thúy về, nhị nương nhìn tiểu tử đang nắm lấy góc áo Lý Thanh đang thu thập rác dưới đất không tha, suy nghĩ một lát lại hướng về Lý Thanh nói “Ta đồng ý ra riêng, , sau này chúng ta sẽ trải qua cực khổ, thế nhưng ta đảm bảo chỉ cần ta có ăn nhất định sẽ có phần của các ngươi”. Lý Thanh đột nhiên nghe nhị nương nói ra ở riêng, trong lòng hoang mang một hồi, lại có chút thụ sủng nhược kinh, thê chủ trước đây chưa từng nói chuyện với mình ôn hòa nhã nhặn như vậy, thê chủ rất thích đánh cược, trước đây mặc kệ nàng như thế nào, ít nhất mình có thể có cơm no, bây giờ nếu như ra riêng, trong nhà bị thê chủ đem đi đánh cược hết thì mình và con mình liền không còn được ăn cơm, điều này làm cho Lý Thanh rất sợ hãi, còn sợ hơn so với việc bị nhị nương đánh.
Nhưng vừa nghe thê chủ nói chỉ cần nàng có ăn thì chắc chắn sẽ không quên hai cha con hắn, Lý Thanh trong lòng có chút xúc động. Mấy ngày nay thê chủ không có đánh chửi mình cũng không đánh chửi con mình, Lý Thanh ảo tưởng thê chủ đã chịu sửa đổi rồi, thế nhưng hắn sợ lại thất vọng, vẫn không thể tin được. Bất quá thê chủ đã quyết định như vậy, chính mình cũng không thể thay đổi, Lý Thanh liền nhỏ giọng nói “ Tất cả đều nghe theo thê chủ”. Nhị nương nghe ra trong lời nói của Lý Thanh bao hàm sự bất đắc dĩ cùng nhận mệnh, nhị nương biết hiên tại Lý Thanh không tin mình, thế nhưng thời gian sẽ chứng minh tất cả.
Nghĩ tới đây nhị nương trên mặt không khỏi lộ ra nụ cười tự tin, tiến lên trước ngồi chòm hổm hướng đứa nhỏ bị dọa trốn sau lưng Lý Thanh cười ôn hòa nói "Đến, để nương ôm một cái, chúng ta đi tìm gia gia”, nghe lời nói dịu dàng của nhị nương, Lý Thanh vốn muốn đem đứa nhỏ tránh đi sửng sốt một lúc, có chút không biết làm sao. Đứa nhỏ vừa nghe đến nương muốn tới ôm hắn, con mắt loé qua một tia tia sáng, nhị nương nhìn thấy , biết đó là khát vọng.
Lý Thanh theo bản năng không muốn để nhị nương tiếp cận con của mình, nguyên do là vì thê chủ trước kia khi quay về đến gần con mình không đánh cũng chửi, để đứa nhỏ sợ hãi nàng, ngay cả mình cũng sợ hãi thê chủ. Nhưng nhìn khuôn mặt tươi cười ôn hòa của thê chủ làm sao hắn có thể nói lời từ chối đây, nhị nương nhìn ra Lý Thanh khó xử, cũng không tức giận, chỉ nhìn Lý Thanh nói thật “Nếu hắn do ta nuôi dưỡng, gọi ta là nương, lẽ nào ngươi hi vọng quan hệ chúng ta mãi không tốt sao? Muốn ta vẫn không thích hắn sao?” Đáp án tất nhiên là không, Lý Thanh biết nếu như chia nhà, phụ tử hắn tương lai đều phải nhờ vào thê chủ, nếu thê chủ vẫn ghét con mình thì đối với nó cũng không có gì tốt, rốt cục nghĩ thông, Lý Thanh đem đứa nhỏ phía sau lưng kéo ra ngoài, ôn nhu nói "Phải cố gắng nghe ngươi lời của mẹ nha."
Đứa nhỏ chưa từng được mẫu thân ôm, nhìn những đứa trẻ khác đều có mẫu thân ôm hắn cũng rất ao ước, hơn nữa hài tử đều có bệnh hay quên, nhìn mẹ mình nói chuyện ôn hòa với mình như vậy, còn muốn ôm mình, trong lòng lập tức cao hứng, quay về phía Lý Thanh cười trả lời “ Con sẽ rất nghe lời của mẹ”. Nghe đứa nhỏ trả lời như vậy, nhị nương cũng cảm thấy có chút vui vẻ, chờ nàng ôm lấy đứa nhỏ, đứa nhỏ cũng kích động ôm lấy cổ nàng, sau đó đem cái đầu nhỏ đặt trên vai nhị nương, giống như tìm được nơi dựa vào, không động đậy. Ôm đứa nhỏ nhị nương có thể nhận thấy cơ thể gầy yếu như khung xương của hắn, đứa nhỏ quá gầy, trong nhà khốn cùng, màn thầu cũng không ăn nổi, cho dù có ăn ngon thì cũng cho hài tử nhà đại tỷ ăn, xưa nay không ai thật sự quan tâm tới đứa nhỏ này.
Nhị nương rất thích tiểu hài tử, nhìn thấy hài tử gầy yếu như vậy, càng lại là đứa con trên danh nghĩa của mình, tự nhiên nhị nương nghĩ đến sau này nhất định phải chăm sóc đứa nhỏ này thật tốt, đem hắn dưỡng béo trắng. Cảm giác được đứa nhỏ căng thẳng, nhị nương nhẹ nhàng dùng tay vỗ lưng an ủi, trong miệng nói “Ngôn nhi thật nghe lời, ta thích nhất Ngôn nhi nha, đi, chúng ta đi xem gia gia”, nói liền ôm đứa nhỏ ra ngoài. Lý Thanh nhìn thấy nhị nương ôn hòa với đứa nhỏ như vậy trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nhìn cảnh tượng mẫu từ tử hiếu chính mình cũng không khỏi cảm động. Nhị nương ôm đứa nhỏ tới cánh cửa đột nhiên dừng lại, quay về Lý Thanh nói, “Ngươi cũng đi cùng ta, nếu không lát nữa chậm trễ, cha sẽ mắng”, trong giọng nói có sự quan tâm khiến Lý Thanh trong lòng ấm áo, lập tức nói “Ai, đến liền.”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện