[Dịch]Xuyên Qua Hoàn Châu: Tử Vi Khai Hoa - Sưu tầm
Chương 4 : Nguy cơ
                                            .
                                    
             Thời điểm Hạ Vũ Hà hạ  táng khắp trời nổi lên một trân mưa phùn, nhìn quan tài của bà từng  chút từng chút một khuất lấp sau lớp đất lạnh lẽo, Hạ Thanh trước kia mà  hiện tại là Hạ Tử Vi đáy lòng cung kính gọi một tiếng "Nương" rồi đứng  trước mộ bia mà dập đầu ba cái.
Thật xin lỗi, cách sống của người  con hoàn toàn không ủng hộ, con đường người lựa chọn con cũng không  muốn trải qua, người hãy tha thứ cho con!
Ngẩng đầu nhìn bầu trời  u ám, Tử Vi thấy khóe mắt ươn ướt, nước mắt ư? Không đây chính là mưa  rơi vào, nàng không có khóc, tuyệt đối sẽ không! 
-     “Tiểu  thư, người đừng có thương tâm.” Mai Hoa khuyên nhủ, nhưng chính mắt nàng  cũng hồng hồng tràn ngập đau thương thật sự không chút thuyết phục.
Tương  Diệp cùng Kim Tỏa vội nâng Tử Vi đậy, Tề thúc cũng một bên lo lắng  nhìn, thật tốt, so với lúc quỳ gối trước linh đường một người cũng không  có bây giờ nhiều người bên cạnh nàng như vậy thật tốt hơn biết bao  nhiêu.
-     “Từ nay về sau chúng ta sẽ kiên cường mà sống.” Tử Vi nhìn bọn họ cười nói.
Nháy mắt mọi người lại khóc nấc lên, đến Tề thúc cũng xoay lưng đi lén lút lau nước mắt. 
Sau  tang sự của Hạ Vũ Hà, mọi người trở về Hạ phủ, Hạ phủ khôi phục an bình  như xưa trừ bỏ gia nhân trong phủ đều chuyển sang y phục trắng để chịu  tang mà Cữu công kia cũng không có tới tìm nữa nhưng Tử Vi cùng mọi  người cũng rõ ràng hắn sẽ không buông tha dễ dàng như vậy chắc hẳn lại  suy nghĩ ra một kế hoạch xấu xa nào đó mà thôi, biết vậy trừ bỏ bảo hộ  kĩ càng trong ngoài cùng ngăn chặn nguy cơ cũng không còn phương pháp  nào khác.
Sau đó Tử Vi bắt đầu đi theo Mai Hoa học tú pháp cơ  bản, nàng đã quên hết mọi thứ, bắt đầu học lại từ đầu nhưng may mắn Tử  Vi ở hiện đại cũng thích thú thêu thùa may vá học đến quên trời quên  đất. Mai Hoa tựa hồ không vui khi nàng chạm vào cầm kỳ thi họa, Tử Vi  cũng hiểu rõ tâm tư nàng cũng thông cảm mà không hề đề cập tới nếu ngẫu  nhiên nhàm chán chỉ cầm lấy quyển sách giải buồn, nhưng nàng nguyên bản  là người hiện đại đối với chữ phồn thể trong cổ văn chỉ có thể thở dài  mà thôi, cứ như thế vài lân Mai Hoa cũng yên tâm.
Nhưng Tử Vi có  chút không không cam lòng, tuy rằng nàng cũng không trông cậy mình có  thể trở thanh tài nữ gì cho cam , nhưng cũng không thể trở thành người  thất học chứ, thế là nàng len lén sau lưng Mai Hoa vụng trôm học chữ  phồn thể, đã có nền tang chữ giản thể lại có Tương Diệp bồi Từ Vi học  tập từ nhỏ nên việc học tập của nàng cũng tiến bộ không kém. 
Một  ngày Tề thúc đột nhiên nói muốn gặp Tử Vi. Tử Vi  không dám thoái thác  vội kêu Tương Diệp thỉnh vào, Tề thúc cũng không dông dài nói hai ba câu  liền rõ, nguyên lai là muốn Tử Vi đi kiểm kê tài sản Hạ phủ về sau phủ  này sẽ do Tử Vi toàn quyền quyết định.
Tử Vi tự nhiên sẽ không cự tuyệt, mời Mai Hoa dẫn theo Tương Diệp cùng Kim Tỏa theo Tề thúc hướng nhà lớn mà đi.
Nhà  lớn sớm đã đông nghịt người ồn ào như cái chợ. Tử Vi bước đến chính vị  ngồi an chính không lên tiếng, mấy người khác đứng về phía sau, ở dưới  mọi người dường như không phát hiện chủ nhân đã đến vẫn nói năng khí thế  ngất trời. Tề thúc có chút không nhịn được, vội cao giọng ho khan vài  tiếng, mọi người vừa thấy quản gia đến nhất thời an tĩnh trở lại,cúi đầu  dè dặt cẩn trọng lui về vị trí của mình. Tử Vi nhíu mày vẫn là không  nói gì.
Tử Vi hạ quyết tâm chỉ nghe mà không nói, Tề thúc đem gia  sản của Hạ gia đều nói mười phân minh bạch, cho dù Tử Vi lần đầu tiên  tiếp xúc cũng hiểu biết đôi chút, sau đó lại dẫn Tử Vi đến nhà kho cùng  phòng bếp nhìn một lần tân tay giao cho nàng chìa khóa. Những vật phẩm  trân quý cất giữ trong nội khố Mai Hoa giữ chìa khóa nàng cũng tự nhiên  đem ra giao cho Tử Vi.
Tử Vi cần thận tiếp nhận chìa khóa, trong  lòng không khỏi líu lưỡi, tuy nàng chư trải chuyên đời nhiều lắm nhưng  nàng thấy Hạ gia này thật sự là quá giàu có đi, ngoài thành ba biệt  trang, mỗi chỗ đều có ba bốn trăm mẫu đất, trừ bở tự cấp tự túc cho toàn  gia mà hàng năm còn có thể xuất ra bên ngoài đồi không ít tiền. Khố  phòng cũng nhiều vài vóc lương thực cùng dụng cụ mà nội khố càng làm cho  nàng mở mang tầm mắt những bộ chén cổ quý giá, trang sức vàng bạc óng  ánh cơ hồ chói cả mắt. Vậy mà Tử Vi trong nguyên tác cứ thế mà bỏ toàn  bộ gia nghiệp chỉ cầm một ít trang sức cùng cây quạt kia vôi vàng ra đi.  Nàng vụng trộm thở dài, nếu muốn tìm phụ thân thì tốt xấu gì cũng chuẩn  bị đầy đủ rồi an bài gia nghiệp một chút chứ, chẳng lẽ tài nữ cổ đại  đều thực là người không vướng khói lửa nhân gian chỉ nói chuyện gió  trăng là đủ rồi.
Trở lại trong phòng Tử Vi mới cảm khái với Mai  Hoa, Mai Hoa có chút kiêu ngạo có chút ảm đạm nói thẳng, thực chất Hạ  gia bây giờ so với những đại gia tộc thật không đáng là gì, thời tổ phụ  của Hạ Vũ Hà mới chính là thời kỳ huy hoàng của Hạ gia, gia nghiệp ngày  đó so với hiện tại tốt hơn nhiều lần, nhưng thời gian qua nhanh vật đổi  sao dời từ từ lụi tàn, nhất là đến khi Hạ Vũ Hà làm chủ nhà chính là lúc  gia nghiệp xuống dốc nhất.
Tử Vi có thể lí giải được điều nay,  một tài nữ như Hạ Vũ hà cả đời sống trong ảo mộng tình yêu thì còn thì  giờ nào chú ý đến hiện thực nữa.
Suy nghĩ một đêm, ngày thứ hai  Tử Vi vẫn đem chìa khóa khố phòng giao cho Tề thúc cùng Mai Hoa chuyện  bên ngoài vẫn là để Tề thúc quản, chuyện trong nhà thì có Mai Hoa lo,  bản thân chỉ cần cố gắng học thêm nắm giữ toàn cục là được rồi, nhất là  thân phận Hạ Tử Vi này vô cùng nguy hiểm, càng yên lặng càng tốt, mới  bảo vệ toàn vẹn gia nghiệp được.
Chính là những người ôm ý tưởng  xấu lại tìm tới. Mới vừa an ổn được mấy ngày tề thúc liền sắc mặt  ngưng  trọng đến tìm Tử Vi, nói Cữu lão gia kia hai ngày nay đều lén lút  liên lạc với người trong tọc ước chừng muốn mưu đoạt sản nghiệp Hạ gia.
-     “Như  vậy thật quá đáng, lão gia ngày thường hiếu kính tổ tiên, chấn hưng  dòng tộc, thật là nuôi sói bên mình mà” Tử Vi chưa kịp phản ứng Mai Hoa  đã nhất thời kêu lên.
Tề thúc cũng rất lo lắng vội vàng tiếp lời:  ‘Hàng năm hiếu kính cũng đâu so được với một gia nghiệp giàu có thu hút  lũ tham lam, chúng ta hiện giờ nên nghĩ ra kế sách gì trước đã, ngàn  vạn lần không được làm liệt tổ liệt tông Hạ gia thất vọng được!”
Bên  cạnh Mai Hoa cùng Tề thúc đang vô cùng tức giận thì Tử Vi cũng bị đánh  một hồi chuông thức tỉnh. Nàng xuyên qua đã là một chuyện li kỳ lại biến  thành nữ nhân nổi tiếng lắm phiền não Hạ Tử Vi, nàng chẳng mong muốn  làm một nữ chính tài giỏi khuynh đảo giang sơn, chỉ muốn bình lặng vượt  qua cuộc sống này, thu địa tô vui vẻ làm địa chủ vui vẻ qua ngày. Nàng  nên làm gì bây giờ? Nếu ở hiện tại thì có thể tranh giành tài sản trên  tòa, với thân phận là con gái ruột thì quyền thừa kế chắc chắn nằm trong  tay nàng. Nhưng bây giờ nàng đang ở Thanh triều a~~~ thời kỳ tông pháp  lớn hơn trời, quan phủ không quản chuyện nhà, một đứa bé mồ côi như nàng  làm sao có thể cùng tộc nhân đối kháng! Chính tông đích nữ Lâm Đại ngọc  trong Hồng Lâu Mộng cũng không thể giữ được gia sản bạc triệu mà chết  trong tức tưởi huống chi là nàng với thân thể mang thân phận con gái  riêng đáng xấu hổ này.
Chuyện xấu cứ dồn dập thế này, thật khổ chết người mà! 
-     Nếu  lúc trước tiểu thư nghe lời lão gia thì đã tốt rồi – Mai Hoa đột nhiên  thở dài, thoáng thấy tử vi nhìn về phía nàng, nàng liền im lặng cúi đầu  hối lỗi lại liếc nhìn Tử Vi
Lúc này Tử Vi đang rối bời nên không  vì mấy câu của Mai Hoa mà để ý, nhưng nàng lại đột nhiên nghĩ kỹ lời Mai  Hoa nói, lúc trước sự kiện kia phát sinh với một lão nhân gia sành sõi  như Hạ Lão gia thì chắc hẳn cũng đã có sắp xếp, vội hỏi:
-     Mai  di chuyện lúc trước của gia gia người nói là sao vậy? Nói cho ta biết  có lẽ tìm ra biện pháp nào chăng” – Nàng nhìn chằm chằm vào Mai Hoa
Mai  Hoa có chút chần chừ nhưng thấy Tử Vi cương quyết như thế nàng không  thể không trả lời: “Tiểu tiểu thư, lúc trước lão gia và phu nhân từ khi  người kia…” – Nàng nhìn qua ánh mắt không đồng ý của Tề thúc bĩu môi sữa  lại “Từ khi bệ hạ đi rồi không lâu sau lão gia và phu nhân phát hiện  tiểu thu mang thai, co hồ tức chết nhưng không biết làm thế nào, nghĩ  tới nghĩ lui lão gia liền quyết định giả chiêu thân cho tiểu thư, đợi  khi tiểu thư sinh xong thì nói rằng người kia đã chết lúc đó tiểu tiểu  thư cũng có thân phận danh chính ngôn thuận” – Nói xong những lời ấy Mai  Hoa lại lo lắng nhìn Tử Vi, sợ nàng lại ssuy nghĩ lung tung.
Tử  Vi kỳ thật hiểu rõ nếu dữa theo sắp xếp của hạ lão gia mọi chuyện chắc  hẳn sẽ đơn giản hơn nhiều, chẳng gì có thể so được với bốn chữ danh  chính ngôn thuận, không khỏi tò mò mà hỏi tiếp: “Chuyện tốt như vậy tại  sao lại không làm theo?”
-     Còn không phải do tiểu thư sống  chết không đồng ý nháo loạn với lão gia còn tuyệt thực, cuối cùng thì  lão gia cùng phu nhân cũng nản lòng mà mặc nàng” – Lời Mai Hoa nói cũng  hướng Hạ Vũ Hà kín đáo phê bình, nếu lúc trước tiểu thư có thể nghĩ cho  tiểu tiểu thư một chút thì hiện thời Hạ gia cũng không bị dồn đến hoàn  cảnh này, về phần người kia ở trong cung không chút ảnh hưởng, chỉ mình  tiểu thư ngu ngốc chờ đợi như vậy.
Tử Vi nghe xong không nói được  lời nào,nàng sớm phải nghĩ đến Hạ Vũ Hà sợ làm Càng Long hiểu lầm tình  yêu thuần khiết của bà. Haizzz!!!! Nghĩ đến đây Tử Vi không khỏi thở  dài, người kia trong cung có nhớ tới bà hay không để hiểu lầm đây, nếu  không phải Tiểu yến Tử xông vào bãi săn thì chắc người kia đã sớm quên  Hạ Vũ Hà ven hồ Đại Minh rồi.
Càng nghe lòng Tử Vi càng tối lại, đều là do Càng Long kia chọc họa! Đợi chút, Càn Long! 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện