[Dịch]Xuyên Qua Hoàn Châu: Tử Vi Khai Hoa - Sưu tầm
Chương 3 : Suy nghĩ
                                            .
                                    
             Hạ  Vũ Hà tuy rằng đi rất gấp nhưng mấy năm nay bị bệnh tật quấn thân hết  thảy mỏi thứ đều đã chuẩn bị chu đáo, rất nhanh liền chuẩn bị xong linh  đường. Trong nhà có Mai Hoa sắp xếp, bên ngoài đã có Tề quản gia lo liệu  thỏa đáng. Gia đình Tề quản gia làm công cho hạ phủ nhiều năm nay, ông  cũng là cha của Tương Diệp, trước khi Hạ Vũ Hà mất cũng từng gặp qua,  xem ra Tề thúc này cùng Mai Hoa đều là tâm phúc của Hạ gia. Như thế Hạ  Thanh cũng yên tâm, nàng chỉ cần yên lặng quỳ ở linh đường đưa tiễn mấu  thân mà không cần phải lo lắng gì thêm. 
Chính là Hạ gia vô luận ra  sao cũng đều rất vắng vẻ, tang lễ lạnh lẽo hiu quạnh của Hạ Vũ Hà khiến  người ta vô cùng xót thương, Hạ Thanh quỳ 3 ngày nhưng cũng không có lấy  một người đến thăm viếng.
-     “Mai di, nhà chúng  ta không có  thân thích nào hay sao?” – Hạ Thanh rốt cuộc cũng không nhịn được mà  hỏi. Cho dù cuộc sống tất bật thờ ơ ở hiện đại thì tang lễ của cha mẹ  nàng cũng không thiếu người đưa tiễn, huống chi đây là cổ đại một đám  tang lạnh lẽo thế này là sao đây?
Mai Hoa ngây ra một lúc rồi  nhìn về phía Hạ Thanh ánh mắt phức tạp, cuối cùng hừ lạnh một tiếng: “  Từ khi lão gia và phu nhân ra đi, nơi này đã không còn người thăm hỏi  rồi.”
Đúng rồi, Hạ Vũ Hà chưa cưới đã sinh con là tội lớn ở Thanh  triều, lúc ấy người thân chắc hẳn muốn tránh càng xa càng tốt rồi, khó  trách lão gia cùng lão phu nhân uất ức mà chết, khó trách Hạ gia không  người để ý, Tử Vi cũng thật đáng thương gánh trên lưng phận làm con gái  riêng, lời nói bóng gió không bao giờ thiếu vậy mà nàng cũng Hạ Vũ Hà cư  nhiên một điểm cũng không hận Càn Long, chỉ đầy ắp tình thân trong  lòng, không thể không nói mẫu tử hai người thật là vô cùng kì quặc đi.
Mai  Hoa nói xong nhưng cũng không có ý rời đi, nàng đứng yên tại chộ tựa hồ  muốn nói gì đó, vài lần muốn mở miệng nhưng lại đóng lại, ngập ngừng.
-     “Mai di người có chuyện gì sao?” – Hạ Thanh nhìn không đoán được liền trực tiếp hỏi.    
Mai  Hoa dừng một lát rồi chậm rãi: “ Tiểu tiểu thư, nô tỳ nhìn ra được  người đã thay đổi rất nhiều, như vậy có lẽ cũng tốt, mấy năm nay nhìn  tiểu tiểu thư lớn lên ngày càng giống tiểu thư làm nô tỳ ngày càng lo  lắng chỉ sợ tiểu tiểu thư cùng tiểu thư ngốc nghếch như nhau, nhưng nghe  nói tiểu tiểu thư đã quên hết thảy, quên được hết quả là rất tốt, đã  quên nhất định sẽ không sai lầm như tiểu thư nữa!” – Nói xong nước mắt  Mai Hoa liền chảy xuống. Hạ Thanh mới đầu nghe cũng giật mình, hiện tại  đã yên tâm, nàng vội cầm khăn tay giúp Mai di lau nước mắt. Bất quá  trong nàng vẫn không ngừng luân chuyển mà nghĩ xem Tương Diệp hay Kim  Tỏa nói ra việc này.
Mai Hoa lau lệ nói thêm: ‘ nếu tiểu tiểu  thư mà cũng giống như tiểu thư một lòng muốn tìm tên hỗn đản kia thì nô  tì cũng chẳng thể làm gì được”
-     “Mai di, nói cẩn thận, người  kia chính là hoàng đế đấy” – Hạ Thanh vội vàng ngăn lời nàng, tuy rằng  nàng đến từ hiện tại không có quan niệm tôn ti nhưng những lời này bị  người có tâm nghe thấy thì sẽ rất phiền phức.
-     “Là Hoàng đế  thì như thế nào, hoàng thượng có thể làm ra chuyện như vậy sao, khiến  lão gia phu nhân nhà ta phải cố nén giận, một cái công đạo cũng không  thể nào đòi cho tiểu thư được làm tiểu thư cuồng dại mà chờ đợi hắn, đợi  cho đến chết cũng không thấy người đâu, tên hỗn đản ấy chắc đã sớm trái  ôm phải ấp rồi, cũng chỉ có tiểu thư ta mới tin tưởng cái gì mà “cành  lá hương bồ nhận như tơ bàn thạch vô dời”!”
Mai Hoa càng nói  càng oán giận, thanh âm cũng dại ra thu hút nhiều người chú ý làm Hạ  Thanh khẩn trương kéo nàng, nàng mới phản ứng lại.
-     Tiểu  tiểu thư, người cứ yên tâm người không an phận trong phủ này sớm bị lão  gia và phu nhân đuổi rồi, mấy năm nay nô tỳ cùng Tề thúc cũng nhìn chằm  chằm bằng không với tính tình tiểu thư nào có thể an ổn như vậy vượt  qua.”
Hạ Thanh nghe khẩu khí của Mai Hoa càng bội phục nữ tử đứng  trước mặt mình, nàng tuy rằng không tinh thông cầm kỳ thi họa như Hạ Vũ  Hà nhưng lại so với hạ Vũ Hà thông minh hơn một bậc, tình cảm của nàng  đối với hạ Vũ Hà cũng không phải giả bộ, chắc hẳn nàng đến bây giờ cũng  chưa gả là cũng vì lo lắng cho hạ gia này đi. 
-     “Mai di, ta  không nghĩ tới sẽ lên khinh thành tìm phụ thân ta, hoàng cung là chỗ nào  chứ, đó là chốn đen tối phức tạp nhất thiên hạ, ta nào có thể ứng phó  được đây.” – Hạ Thanh nghiêm cẩn nhìn Mai Hoa đưa ra quyết định của  mình.
Mai Hoa nhất thời ngây ngẩn cả người, sau đó nước mắt lại rơi như mưa cơ hồ nói không ra lời.
-     “Mai di, mai di!” – Hạ Thanh vội kêu.
-     Tiểu  tiểu thư, nô tì thật vui mà, mấy ngày nay nô tì luôn lo lắng tiểu tiểu  thư hướng tử lộ mà tìm đến nhưng hiện tại tất thảy liền tốt rồi, nếu ta  nói xúc phạm đến người xin người lượng thứ cho, nô tì từ nhỏ đã nhìn  tiểu tiểu thư người lớn lên sớm đã đem người trở thành thân nữ nhi rồi,  hiện tại quá tốt rồi, nô tì thật yên tâm” – Mai  Hoa vừa khóc vừa cười  nói năng cũng lọn xộn đi nhiều, hạ thanh có thể nhìn ra nàng thật sự vô  cùng cao hứng.
-     “Mai di, ngươi không thấy ta bất hiếu sao,  đây là nguyện vọng cuối cùng của nương ta mà ta lại không muốn tuân  theo” – Hạ Thanh lo lắng cẩn thận hỏi.
-     “Tiểu tiểu thư đang  còn hiếu kỳ sao có thể rời đi được, hướng chi lúc lão gia sắp lâm chung  đã sớm nói chuyện này vĩnh viễn không được nhắc lại.” – Mai Hoa đã sớm  vì nàng lấy cớ, lại thở dài: ‘ Lại nói tiếp vẫn là tiểu thư bất hiểu, để  một nam nhân như vậy …’ – Nửa câu sau tuy rằng Mai Hoa không nói ra  nhưng trong lòng hạ Thanh cũng minh bạch
Đúng vậy nàng còn phải  giữ đạo hiếu ba năm nữa làm sao có thể tùy ý rời đi, đợi ba năm qua đi,  Mai Hoa cùng mọi người giúp đỡ mọi chuyện cũng sẽ đễ dàng hơn, Hạ Thanh  hoàn toàn yên lòng, lần đầu tiên thật lòng mỉm cười.
Mai Hoa cũng  cười nhẹ lập tức sau người rời đi: “ Nô tì đi nói cho Tề thúc cùng  Tương Diệp tin tốt này, mấy ngày nay cha con bọn họ cũng thật sự lo lắng  cho tiểu tiểu thư lắm.”
Đến đây Hạ Thanh cũng rõ ràng, theo lý  Hạ gia có thể nuôi dưỡng ra một tài nữ như Hạ Vũ Hà thì cũng là một đại  gia tộc vì sao khi Tử Vi đến kinh thành lại chỉ mang theo mỗi nha hoàn  Kim Tỏa tài sản chỉ có một ít trang sức cuối cùng phải lưu lạc mà nhập  vào cùng Tiểu Yến Tử. Xem ra toàn bộ hạ nhân trừ bỏ Kim Tỏa không ai  muốn nàng lên kinh thành tìm phụ thân cả, mà Từ Vi lại là thiên kim tiểu  thư, ngoài trừ khuyên bảo bên ngoài bọn họ thật sự không thể làm được  gì, chắc hẳn chính Tử Vi đã tự mình mang theo Kim Tỏa để lại thư mà trốn  đi chỉ kịp mang ít trang sức bên mình. Gia nhân Hạ phủ nhất định sẽ  đuổi theo nhưng trên đường Tử Vi bệnh hai hồi liền bỏ lỡ, về phần sau  này, nếu không có chủ nhân hạ gia sao có thể trụ được”
Đêm đó Hạ  Thanh túc trực tại linh đường, Tương Diệp và Kim Tỏa tất nhiên cũng  không rời hai bên đến tận nửa đêm Hạ Thanh đột nhiên hỏi: “ chuyện ta  mất trí nhớ hai người đã nói cho ai biết?”
Tương Diệp cùng Kim  Tỏa nhất thời đều sừng sốt nhưng lần này Kim Tỏa có phần phản ứng nhanh  nhạy hơn, vội vàng trả lời: “ Tiểu thư, nô tì thật có lỗi, bởi vì Mai di  đã hỏi Kim Tỏa về chuyện của tiểu thư, Mai di chính là ân nhân cứu mạng  của Kim Tỏa, lúc trước cha nô tỳ muốn đem nô tì bán vào kĩ viện, chính  Mai di đã cứu nô tì, nô tì không tài nào dấu người chuyện này được” –  Kim Tỏa vừa nói vừa khóc đến thương tâm, Hạ Thanh có chút phiền lòng vội  ngăn nàng lại: “ Quên đi, đây âu cũng là chuyện thường tình thôi mà.” –  Nói xong lại hướng về phía Tương Diệp, nàng biết rằng Tương Diệp là nữ  nhi của Tề quả gia liền nói: “Tương Diệp ngươi cũng về nói chuyện này  cho Tề thúc một tiếng, đây cũng chẳng phải là đại sự không thể nói ra  được” – Nghe vậy Tương Diệp buông lỏng, trịnh trọng gật đầu. Hạ Thanh  trong lòng có chút suy tính, Kim Tỏa tuy rằng trung thành nhưng về sau  chuyện quan trọng cũng không thể giao cho nàng đi làm được còn Tương  Diệp bên này lại có tiềm năng là một nhân thủ khó có được, bất quá còn  phải quan sát nàng thêm.
Ngày tiếp theo chính là thời điểm Hạ Vũ  Hà chính thức hạ táng, Hạ Thanh một thân trắng thuần cùng Mai Hoa, Tương  Diệp, Kim Tỏa còn có Tề thúc đi trước mở đường.
-     “Tiểu thư, không đợi nữa sao?” – Tương Diệp hỏi
-     “Không  đợi, muốn tới thì đã tới từ sớm rồi.” Hạ Thanh nhìn đội ngũ đưa tang  đìu hiu lạnh lẽo mà thở dài, Hạ Vũ Hà mất đi thì cái gì cũng chẳng còn  nữa.
Đội ngũ đang chuẩn bị xuất phát thì đằng trước đột nhiên  ngừng lại, Tề thúc tự mình chạy lại, cách rèm cửa truyền lời vào: “Tiểu  thư, Cửu lão gia tới”
-     “Cửu lão gia?”
-     “Chính là biểu đệ lão phu nhân, cùng trong phủ có chút thân thích”
-     “Vậy  Tề thúc an bày đi, ta là cô nương không thể tùy tiện gặp nam khách” –  Đối với cái người gọi là Cửu lão gia kia Hạ Thanh chẳng cảm thấy một tia  hỏa cảm nào, lúc trước không xuất hiện bây giờ lại đến bày chủ ý lên  người nàng, lúc trước khi ở hiện đại nàng cũng gặp qua kiểu thân thích  như thế này, may mắn nàng có học qua pháp luật mới không bị lừa, thật là  họa vô đơn chí mà!
-     “Tử Vi bây giờ muốn gặp cũng khó quá đi” – Tề thúc còn chưa kịp trả lời thì một giọng điệu đáng khinh đã truyền đến.
Hạ Thanh nhíu máy đang định lên tiếng thì đã bị Mai Hoa ngăn lại, chỉ nghe nàng trả lời: ‘Cửu lão gia, thật khéo a.’
-     ‘Cháu  gái đáng thương của ta a’ Giọng nam kia nghe xong bắt đầu giả khóc kêu  gáo thảm thiết, lại nói những lời ghê tởm: ‘Ngươi đi cũng thật thảm a!’
-     ‘Làm  phiền Cữu lão gia quan tâm bất quá chúng ta đưa tiễn thật sai thời  điểm, tộc nhân ai cũng không đậy nổi đưa tiễn tiểu thư ta một đoạn cuối  cùng không phải sao? – Mai Hoa cười lạnh nói.
Cữu lão gia kia không để ý mấy đến lời Mai Hoa nói, chỉ hướng Tử Vi nói:
-     “Ta  nghĩ rằng Tử Vi tuổi còn nhỏ chung quanh đều là những hạ nhân không  kiến thức có thể làm được cái gì vẫn là bộ xương già này phải hoa tổn  tâm cơ” – Nghe Cữu lão gia trả lời toàn thân Hạ Thanh lạnh lẽo, nguyên  lai là thi hài chưa lạnh mà đã có người đến làm khó đứa trẻ mồ côi nàng  sao.
Trừ Kim Tỏa đang mơ mơ màng màng, Mai Hoa cùng Tương Diệp  nào có không hiểu những lời đó, gương mặt hai người đều tức giận đến  trắng bệch cả ra. Hạ Thanh cảm thấy một hồi khổ sở, từ khi nàng đến thế  giới này mọi người không vì lợi ích gì trên người nàng mà đối với nàng  thật sự rất tốt nhưng nam nhân đứng trước kiệu kia thật sự làm cho nàng  vô cùng giận dữ. Hạ Thanh bất tri bất giác sinh ra lòng trung thành đối  với nới này.     
-     “Tử Vi ngươi tính như thế nào đây, việc  này ngươi hãy định đoạt đi, hãy nghe lời trưởng bối nói” – Thanh âm  ngoài cửa sổ thúc giục, ngay sau đó tựa hồ nghe thấy Tề thúc thấp giọng  khuyên bảo.Hạ Thanh nở nụ cười cao giọng trả lời: ‘ Cữu công, nơi này là  Hạ phủ, mà ta chính là Hạ Tử Vi không cần ai làm chủ thay ta cả?’
Đúng  rồi, hạ Thanh nàng đã là Hạ Tử Vi, nàng đã mãnh liệt cảm giác được,  hoàn toàn dung nhập vào thế giới này đi, nàng sợ cái gì chứ! 
 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện