[Dịch]Xuyên Qua Hoàn Châu: Tử Vi Khai Hoa - Sưu tầm
Chương 2 : Di ngôn
                                            .
                                    
             Cũng may Hạ Thanh có  kinh nghiệm trải qua nhiều chuyện, sau một hồi ngây người, trước mặt Kim  Tỏa đang thấp thỏm bất an nàng từ từ khôi phục lại nhưng trong đầu lại  vô cùng phiến chán, liều mạng duy trì gương mặt không gợn sóng, không sợ  hãi.
-     “Tiều thư, nên đến gặp phu nhân rồi”
Lúc này một nha hoàn lớn tuổi xốc mành đi vào, vừa thấy bộ dáng của Hạ Thanh cùng Kim Tỏa nhất thời có chút giận dữ:
-     “Kim Tỏa, ngươi cũng quá chậm chạp đi, đã qua một canh giờ rồi mà tiểu thư còn chưa rửa mặt chải đầu xong nữa”
Kim  Tỏa hiển nhiên có chút sợ nha hoàn này, vội kêu lên ‘Tương Diệp tỷ tỷ’  rồi hấp tấp chạy đi tìm xiêm y. Nha hoàn tên Tương Diệp kia thấy thế thở  dài rồi quay ra ngoài, sau một hồi lại bưng một chậu nước tiến vào hầu  hạ Hạ Thanh rửa mặt, chải đầu.
Cảm giác đầu tiên của Hạ Thanh đối  với Tương Diệp chính là nàng là một người vô cùng cứng nhắc, bởi vậy  nàng không dám biểu hiện giống như ở trước mặt Kim Tỏa mà ngoan ngoãn để  Tương Diệp bài bố. Chính là trong lòng có chút kì quái, Tử Vi lên kinh  tìm cha thế nào lại chỉ dẫn theo Kim Tỏa vừa dài dòng vừa ngây ngây ngốc  ngốc, nếu là dẫn theo nha hoàn Tương Diệp này thì khả năng Tử Vi kia  làm ra chuyện ngu xuẩn gì là không thể rồi. Nghĩ thì nghĩ như vậy thôi  chứ Hạ Thanh không dám biểu lộ chút nào ra ngoài, chỉ sợ Tương Diệp này  nhìn ra điểm gì bất thường.
-     Tiểu thư hôm nay như thế nào?”
Tương Diệp vừa giúp Hạ Thanh vừa hỏi nàng chuyện nàng sợ hãi nhất.
Tâm  Hạ Thanh run lên, đầu óc nhanh chóng  suy xét để không dấu vết lấp liếm  được bản thân, ai ngờ vừa lúc đó Kim Tỏa mang xiêm y trở về, nghe vậy  liền nhu thuận đáp:
-     “Tương Diệp tỷ tỷ, người không biết chứ tiểu thư cư nhiên cái gì đều không nhớ rõ nữa rồi”
Tương  Diệp đang cài trâm ngây ngẩn cả người, Hạ Thanh đang suy xét tời lùi  cũng ngây ngẩn theo, cả hai đều không suy nghĩ được gì nữa hướng nhìn  Kim Tỏa. Kim Tỏa ước chừng đã hiểu ra mình lỡ miệng, tự thấy bản thân  càn rỡ bèn đưa cho Hạ Thanh một ánh mắt xin lỗi rồi buông xiêm y, làm bộ  đi sửa sang giường.
Nhất thời, không khí trong phòng có chút ngưng trọng, một hồi lâu sau Tương Diệp mới lên tiếng:
-     “Tiểu thư, chuyện lớn thế này, sao người lại không nói cho ta biết”
-     “Bất quá ta chỉ là sợ nương ta lo lắng thôi, chuyện này chỉ một mình ta biết là tốt rồi”
Hạ Thanh bi bi thương thương trả lời, nàng còn nhẫn tâm nhéo chính mình một cái, đau xót khiến mặt mũi trắng bệch.
Tương Diệp ước chừng sợ nhất bộ dáng bi thương của chủ nhân nên vừa thấy vậy liền xua tay nói:
-     “Tốt  lắm, tốt lắm, nô tì không hỏi tiểu thư nữa, phu nhân hiện tại không  khỏe, dấu chuyện này cũng tốt bất quá nên tìm một lang trung đến xem,  thân thể tiểu thư luôn phải bảo trọng” 
Hạ Thanh còn muốn nói  không nhưng những câu Tương Diệp nói hết thảy đều có lý lại thêm Tương  Diệp không giống Kim Tỏa hồ đồ không thể qua loa nói không được. Hạ  Thanh nghĩ lại lang trung cổ đại cũng không thể chiếu sóng điện não  được, nếu nói đầu óc nàng bị bệnh cũng không phát hiện ra nhiều lắm thì  cho uống mấy bát thuốc an thần linh tinh mà thôi. Nàng nghĩ vậy trong  lòng liền dễ chịu một chút.
-     “Tiểu thư, tốt lắm”
-     
Tương Diệp cài cây trâm màu đỏ cuối cùng lên tóc Hạ Thanh cười nói.
Hạ  Thanh trong lòng có việc, chẳng con tâm tư nào mà thưởng thức nữa, nàng  lung tung gật gật đầu mấy cái. Tương Diệp cũng hiểu rõ, yên lặng giúp  đỡ Hạ Thanh đứng dậy, nói:
-     “Tiểu thư ước chừng không biết đường, nô tì sẽ đi trước dẫn đường, tiểu thư chỉ cần dụng tâm nhớ kĩ là được”
Hạ  Thanh đang lo lắng vấn đề tìm đường, nghe thấy thế tâm nàng liền buông  lỏng cảm kích nhìn Tương Diệp, quả nhiên là một người tâm tư cẩn thận,  Hạ Thanh tự nhủ, trước phải xem xét người này vài ngày, nếu nàng không  hoài nghi với lời nói của mình thì đem nàng giữ bên người. Kim Tỏa vô  luận là biểu hiện bây giờ hay tương lai đều là người không có tâm cơ,  nếu nàng đã xuyên qua thành Hạ Tử Vi là chuyện không thể thay đổi thì  nàng cũng không nghĩ sẽ chấm dứt sinh mệnh mình một cách dễ dàng lần thứ  hai đâu. Tất cả phải tính toán thật tốt cho sau này. Cũng không biết  hiện tại Tử Vi mấy tuổi, tình tiết Li Hoàn Châu trong tác phẩm bao lâu  nữa mới bắt đầu.
Hạ Thanh cứ như thế suy nghĩ miên man, một hồi  đã đến chính viện của mẫu thân nàng – Hạ Vũ Hà, nàng mới phục hồi tinh  thần lại, có chút chột dạ, vừa rồi căn bản là không có dụng tâm nhớ  đường không biết lúc trở về có thể hay không lại nhờ Tương Diệp dẫn  đường phía trước.
Bước vào phòng của Hạ Vũ Hà, mọi đồ dung bên tron  đều được làm bằng gỗ tử đàn rất giống với phòng của Hạ Tử Vi. Bên ngoài  là một thư phòng nhỏ, mấy giá thư được xếp đầy sách một cách ngay ngắn  chỉnh tề, trên bàn còn có xấp giấy và mấy cây bút mực.Nhớ tới trong Hoàn  Châu Càn Long đã từng nói chính tài năng của Hạ Vũ Hà đã khiến hắn động  tâm, trong đáy lòng không khỏi thở dài. Nếu nàng là cha mẹ của Hạ Vũ Hà  nhất định sẽ rất hối hận khi bồi dưỡng ra một tài nữ như vậy, thà răng  không biết chữ, thà rằng thô tục còn hơn nữa đời khổ sở thế này.
Đi  vào nội thất, thấy Hạ Vũ Hà đang nằm nửa người trên giường trong tay  cầm một quyển sách, vốn tướng rằng nàng không có cảm giác gì thì Hạ  Thanh đột nhiên cảm thấy sống mũi ê ẩm, chẳng lẽ đây là cảm xúc thân thể  này còn lưu lại hay sao? Một tiếng ‘Nương’ không khó khăn mà bật ra.
-     “Tử Vi tới rồi đấy à!” 
Hạ  Vũ Hà buông sách xuống từ ái nhìn Hạ Thanh, loại ánh mắt này nàng đã 5  năm không nhìn thấy rồi khiến nàng không kìm được mà suýt chút nữa rơi  lệ.
Hạ Thanh theo bản năng gật nhẹ đầu đi đến bên giường ngồi xuống thủ thỉ:
-     “Nương hôm nay có thấy đỡ nhiều không?”
-     “Bất quá chỉ là vùng vẫy tranh giành sự sống thôi” – Hạ Vũ Hà thở dài
Hạ  Thanh đột nhiên rất tức giận, nàng ngẩn đầu nhìn Hạ Vũ Hà, người phụ nữ  này hiện giờ là mẹ của nàng, bà rất đẹp, rất tài hoa nhưng hiện tại lại  giống như đóa sen điêu linh thần sắc buồn bực, quanh thân tịch lieu, lộ  ra một cỗ tử khí. Bà làm sao có thể vì một nam nhân phụ lòng mà hành hạ  sinh mệnh như vậy! Bao nhiêu người muốn sống mà không được, nếu lúc  trước cha mẹ Hạ Thanh nàng có thể sống sót qua tai nạn xe cộ thì dù có  là người thực vật nàng cũng sẽ ngày đêm làm công kiếm tiền mà nuôi dưỡng  hai người. Hạ Vũ Hà – bà làm sao có thể không muốn sống cơ chứ!
-     “Tử Vi, như thế nào?” – Hạ Vũ Hà là một người mẫn cảm nên dĩ nhiên bà nhìn ra được tâm trạng Hạ Thanh có gì đó không đúng.
Hạ Thanh thở dài khuyên nhủ:
-     “Nương,  người không cần phải nói như vậy, hảo hảo bảo dưỡng thì thân thể người  sẽ tốt lên thôi. Nếu người đi rồi rồi thì Tử Vi làm sao bây giờ?”
Một câu nói cực bình thường mà Hạ Vũ Hà nghe xong lại ngẩn ngơ, cười nói:
-     “Hôm nay Tử Vi làm sao vậy?”
Hạ  Thanh vội cúi đầu không nói, chẳng lẽ những lời bình thường như vậy mẹ  con các nàng chưa bao giờ nói qua sao? Chẳng lẽ hai mẹ con này lúc gặp  mặt chỉ là cầm tay hai mắt đẫm lệ nhưng lại không nói gì ư?
Cũng may là Hạ Vũ Hà không qua để ý mấy, ngược lại nói:
-     “Tử Vi đợi chút, nương có một số việc muốn giao cho con.”
-     ‘Nương’  – Hạ Thanh đột nhiên có cảm giác không tốt, nàng muốn lên tiếng ngăn  cản nhưng thật sự chẳng biết mở miệng như thé nào cuối cùng cũng chỉ  đành thở dài một tiếng. Tuy rằng nàng và Hạ Vũ Hà là hai người xa lạ,  nhưng thân thể này vẫn tồn tài vẫn còn tồn tại cảm giác yêu thương, níu  kéo, cứ thế ngơ ngác ngồi đầu giường không biết làm sao.
Hạ Vũ Hà cười kéo tay Hạ Thanh phân phó thị nữ bên cạnh: ‘Mai Hoa, ngươi giúp ta đem cây quạt tương tử ra đây.
-     ‘tiểu  thư’ – Nha hoàn Mai Hoa này tuổi cũng xấp xỉ Hạ Vũ Hà, lại gọi bà là  tiểu thư, chắc hẳn là nha hoàn bên người của Hạ Vũ Hà, bất quá đến tuổi  này chưa gả thật là kì lạ, Hạ Vũ Hà xem như ngoại lệ, còn Mai Hoa thì  thế nào?
-     “Đi lấy đến đây đi, Tử Vi cũng đã biết thừa rồi ta  còn không rõ ràng sao” – Hạ Vũ Hà suy yếu cười cười, Mai Hoa thở dài  rốt cục cũng quay đi đem cây quạt kia lấy ra.
Hạ Tử Vi có thể  không biết đây là cái gì, nhưng Hạ Thanh thì rất minh bạch, đây chính là  vật đính ước mà Càn Long lưu lại, nàng lại lần nữa thở dài cho tình yêu  của Hạ Vũ Hà vì một cây quạt mà bán đi chung thân đại sự. Bất qua Hạ  Thanh cũng hiểu rõ, người nọ ở thời đại này là cửu ngủ chí tôn lại tài  hoa hơn người chắc hẳn là Hạ Vũ Hà cũng cam tâm tình nguyện chịu đau  khổ.
Mai Hoa đưa cây quạt đến Hạ Thanh phát hiện trong mắt nàng  mang theo vài phần khinh thường cùng oán hận, xem ra Mai Hoa cũng là  người nhìn thấu tất cả. 
Hạ Vũ Hạ nhận lấy cây quạt, bà cẩn thận  phủi phủi, cẩn thận rút ra phiến bộ rồi lại cẩn thận mở ra, nhìn tranh  chữ trên quạt thất thần một hồi nước mắt luồn từ từ chảy xuống.
Hạ  Thanh thấy thế không nói được lời nào lại có chút phiền lòng quay đầu  đi chỗ khác. Một hồi lâu sau nàng quay đầu lại vẫn thấy Hạ Vũ Hà đang  nhìn cây quạt sững sờ dường như muốn nói gì đó lại không thốt nên lời,  cũng may Mai Hoa bên cạnh kịp thòi nhắc nhở:
-     “Tiểu thư, đừng nhìn nữa coi chừng lại thương tâm làm bệnh nặng thêm, tiểu tiểu thư vẫn còn ở đây đấy”
Hạ  Vũ Hà mới sực tỉnh, cười cười xin lỗi nhìn Hạ Thanh rồi lại phủi phủi  cậy quạt, cẩn thận gấp lại, cẩn thận bỏ vào phiến bộ lưu luyến xem vài  lần rồi mới đưa cho Hạ Thanh. Lúc Hạ Thanh tiếp nhận cây quạt không thể  không giả bộ hỏi: ‘Nương, đây là cái gì?’
-     “Đây là vật phụ  thân con lưu lại” – Hạ Vũ Hà đáp, thần sắc mờ mịt không biết là đang  khóc hay đang cười – “Tử Vi, nương biết con luôn muốn tìm hiểu phụ thân  đang ở đâu, nương thực xin lỗi con”
-     “Nương đừng nói nữa”
-     “Không  ta muốn nói, những lời này có thể là những lời cuối cũng của nương, ta  muốn nói tất thảy cho con biết” – Hạ Vũ Hà đột nhiên kích động đứng lên  đôi mắt thần thái khác thường, bắt đầu kể lại chuyện tình lúc xưa của  nàng và Càng Long đế.
Có lẽ đối với Hạ Vũ Hà đó là một chuyện  tình vô cùng lãng mạn nhưng đối với một người hiện đại như Hạ Thanh mà  nói bất quá chỉ là một câu chuyện về một công tử phóng đãng đi lừa gạt  phụ nữ đàng hoàng rồi nhẫn tâm vứt bỏ mà thôi. Từ lúc gặp nhau bên hồ  Đại Minh thì đối với Hạ Vũ Hà chính là lúc mọi vận rủi bắt đầu. Nếu  không có Càng Long một Hạ Vũ Hà xinh đẹp như vậy, dịu dàng kinh tài  tuyệt diễm như vậy chắc hẳn sẽ có một cuộc sống tốt đẹp hơn thế này,  bỗng nhiên Hạ Thanh thấy vô cùng hận Càng Long.
“Tử Vi, con hãy  nhớ, phụ thân thân sinh của con chính là đương kim hoàng thượng Ái Tân  Giác La Hoằng Lịch” – Hạ Vũ Hà nhổm dậy dùng sức bắt lấy tay Hạ Thanh –  “Con nhất định phải lên kinh tìm được cha con!”
Tuy rằng Hạ Thanh  đã sớm biết, nhưng trên mặt không thể không giả bộ giật mình nhưng đối  với yêu cầu của Hạ Vũ Hà cũng không nghĩ sẽ đáp ứng, phải biết rằng nếu  đáp ứng như vậy hết thảy phiền toái đều bắt đầu, nhưng đối với ánh mắt  khẩn cầu của Hạ Vũ Hà dù cứng rắn thế nào nàng cũng không thể nói ra lời  cự tuyệt. Nha hoàn Mai Hoa ở một bên phát hiện sự kì lạ của nàng, nhẹ  huých nàng một cái, ý bảo nàng đáp ứng.
Thôi vậy, trước hết đáp  ứng bà ấy đã, cũng như một sự an ủi, còn chuyện tìm cha kia để sau lại  nói tiếp, Hạ Thanh hít sâu một hơi rồi gật đầu.
Hạ Vũ Hà cũng nhẹ  nhàng thở ra, lập tự như bị rút hết sức lực chực ngã xuống, Hạ Thanh  cùng Mai Hoa vội đỡ lấy bà. Một lúc lâu sau Hạ Vũ Hạ mới lấy lại chút  hơi sức nhìn Mai Hoa rồi lại nhìn Hạ Thanh, nói: ‘ Tử Vi, con về trước  đi, nương cùng Mai di con còn có việc’
-     “Nương” – Hạ Thanh  không đành lòng kêu lên, nhìn Hạ Vũ Hà như vậy nàng lại nhớ đến cha  mẹ  đã khuất của mình lòng muốn lưu lại tâm sự cùng bà.
-     “Đi  thôi” – Hạ Vũ Hà lắc đầu, Hạ Thanh đành phải gật đầu nhu thuận ra ngoài,  đến cạnh cửa ma xui quỷ khiến mà quay đầu lại hỏi: ‘Nương, người hối  hận sao?’ – nàng hỏi xong liền nhìn thấy ánh mắt không ưng ý của Hoa Mai  lòng hối hận cực kỳ. 
Hạ Vũ Hà lại nở nụ cười không do dự mà trả  lời: ‘Không, ta tuyệt đối không hối hận, tuy là phải đợi cả đời, oán cả  đời, suy tư cả đời, yêu cả đời nhưng ta vẫn cảm kích trời xanh cho ta  được chờ chàng, được hận được yêu chàng bằng không sinh mệnh ta sẽ giống  như vũng nước nơi giếng cạn kia vô vị đến chán nản!”
Khi lên sơ  trung lần đầu tiên nghe được những lời này lúc xem Hoàn Châu Cách Cách  Hạ Thanh nàng đã vô cùng cảm động, lần thứ hai trải nghiệm cuộc sống đại  học ấm lạnh nghe được cũng câu nói đó làm nàng lạnh cả sống lưng, hiện  tại chính tai nghe lại nàng chỉ cảm thấy một hồi xót xa, cái cảm giác  không diễn viên nào có thể truyền tải được, nhưng nếu là nàng ở địa vị  của Hạ Vũ Hà thì chắc hẳn, nàng chỉ tình nguyện là vũng nước nơi giếng  cạn là được rồi!
Đêm đó Hạ Thanh rất không yên lòng chìm vào giấc  ngủ, mới chợp mắt được một lúc lại bị người lay dậy, nhíu mắt nhìn thì  thấy ánh mắt sưng đỏ củaTương Diệp. 
-     “ Ngươi làm sao vậy?” – Hạ Thanh dự cảm không may nghi ngờ hỏi
-     “ Tiểu thư, phu nhân... phu nhân đã không còn nữa?” – Tương Diệp đau đớn
Trong  nháy mắt, Hạ Thanh như bị sét đánh trúng, cả tay chân cứng đờ, nước mắt  liên tục chảy xuống. Hà Vũ Hà cuối cùng cũng đã cùng tình yêu của bà mà  chết đi.  
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện