[Dịch]Xuyên Qua Hoàn Châu: Tử Vi Khai Hoa - Sưu tầm
Chương 17 : Kích động
                                            .
                                    
             Ở  một bên nghe được đối thoại của Mạc Sầu và nữ tử lạ mặt, Tử Vi kích  động không thôi, đến nỗi hai bàn tay run nhè nhẹ, nhưng sợ bản thân quá  càn rỡ dọa cô nương kia bỏ chạy, Tử Vi phải liều mạng nhịn xuống khiến  trên mặt lưu lại một loại biểu tình cực kỳ kì quái. Mạc Sầu sau khi tiếp  nhận phó thác từ cô nương kia, tiễn nàng ấy đi, phát hiện sự kỳ lạ của  Tử Vi vội hỏi hăm: “Tử Vi làm sao vậy, có phải muội không thoải mái chỗ  nào không?” – Nói xong còn lấy tay sờ sờ trán của Tử Vi.
Tử Vi  kéo tay Mạ Sầu cười nói: “Mạc Sầu tỉ, muội không sao, chúng ta về nhà  đi” – nói xong cũng không chờ Mạc Sầu phản ứng, kéo tay nàng đi về Kỷ  phủ.
Mạc Sầu vẫn có chút thắc mắc tại sao Tử Vi lại hưng phấn như  thế, bước chân cũng đặc biệt nhanh, nhưng Mạc Sầu vẫn cười cười đuổi  kịp bước chân của Tử Vi.
Tử Vi có thể nào không phấn khởi, phần  thứ nhất của bộ phim Kỷ Hiểu Lam: Thiết xỉ đồng nha nàng đã xem qua, tuy  rằng chỉ lướt qua một vài tập, tuy nhiên tập phim nữ tử kia xuất hiện  nàng vừa khéo được xem toàn bộ. Nữ tử kia là ai? nàng ta chính là Hương  Vân đó~ Đương nhiên không phải mấu chốt không phải ở Hương Vân nàng mà ở  chỗ nàng chính là nàng là thị nữ phụng dưỡng Tào Tuyết Cần trước khi  lâm chung, càng quan trọng hơn bản thảo Hồng Lâu Mộng lại ở trong tay  nàng, càng càng quan trọng hơn nữa là 40 hồi sau của Hồng Lâu Mộng Hương  Vân đang nắm giữ.
Trời cao ơi~ ta thật cảm kích người cho ta  xuyên qua~ Tử Vi thật sự sẽ đối vơi bầu trời hét to lên sung sướng. Lúc  trước Hồng Lâu Mộng làm nàng nhảy vào một hố tuyệt vọng, tuy rằng có  nhiều văn sĩ viết tiếp mấy hồi cuối tuy nhiên so với kết cục nguyên bản  do Tào Tuyết Cần viết thì hẳn nhiên nàng còn chờ mong hơn nhiều rồi.  Đáng tiếc cách xa mấy trăm năm bản thân lúc trước chỉ có thể ảo  tưởng  sẽ có cơ hội đọc kết cục bản gốc một lần xem dưới ngoài bút của  Tào tiên sinh Lâm muội muội sẽ có cuộc sống tốt đẹp hơn không. Hôm nay  nàng cư nhiên có khả năng thực hiện được ước muốn của mình, sao nàng có  thể không kích động cho được! Nếu không phải vừa rồi sợ Hương Vân cảnh  giác thay đổi chủ ý không đem Hồng Lâu Mộng phó thác cho Kỷ Hiểu Lam nữa  thì nàng chắc chắn đã hỏi mượn bản thảo kia rồi. Hiện tại phải mau trở  về thôi, chắc hẳn bản thảo đã được đưa đến cửa rồi.
Rất mau đã  đến giờ cơm, quả nhiên Kỷ Hiểu Lam truyền lời nói cần nghị sự ở lễ bộ  không ở lại ăn cơm chiều. Không có Kỷ Hiểu Lam lại bị Tử Vi thúc giục,  bữa cơm này ăn phi thường nhanh. Mai Hoa cảm thấy bộ dáng sốt ruột như  ngồi trên lửa của Tử Vi hơi kỳ quái, nàng phải dò xét Tử Vi một hồi mới  yên tâm đi làm việc của nàng, Tử Vi không để ý mấy, không tham gia hội  nói chuyện phiếm sau bữa chiều mà một mình đem ghế ngồi ngốc gần cửa  viện. Tình hình này làm Mai Hoa phỏng đoán lung tung.
Ước chừng  một canh giờ không thấy Tử Vi từ ngoại viện đi vào, mấy người Mai Hoa  càng nghĩ càng cảm thấy kỳ quái, buổi tối đầu xuân lại cực kỳ lạnh, Mai  Hoa sợ Tử Vi đông cứng người vội ra ngoại viện bắt người vào trong.
Vừa mờ cửa đã thấy Tử Vi đi vòng vòng quanh sân, vừa đi vừa lầm bẩm: “Sao bây giờ vẫn chưa tới?”
-     Tiểu tiểu thư, bên ngoài lạnh lắm, hay là vào trong nhà đi” – Mai Hoa tiến lên kéo Tử Vi lại.
-     Nhưng  là? – Tử Vi khôi phục tinh thần mới phát hiện hai tay của nàng đã lạnh  còng, đích xác là lạnh thật đấy, nhưng còn Hồng Lâu Mộng?
-     Tiểu  thư, người đang chờ cái gì vậy? Hay là nô tì ở đây thay người chờ nhé? –  Tương Diệp đã nhanh trí đem một kiện áo choàng ra khoát lên người Tử Vi  tươi cười nói.
Tử Vi nghe vậy nhất thời nghẹn lời, làm sao nàng  có thể nói nàng đang đợi bản thảo Hồng Lâu Mộng, thấy mọi người đều đang  nghi hoặc nhìn nàng, Tử Vi không khỏi hối hận bản thân đã quá mức kích  động làm mọi người nghi hoặc lo lắng, vội vàng suy nghĩ một cái lý do  qua loa nào đó lấm liếm cho có lệ: “Không có gì a~ Ta chỉ tùy tiện đi  dạo thuận tiện chờ Kỷ gia gia trở về, ta có nhiều sách khó không hiểu  cần thỉnh giáo gia gia”
Lời này nói ra đều giải tỏa nghi hoặc trong  lòng mọi  người, cười nói: “Tiểu thư cũng quá tích cực rồi, từ từ hẵng  hỏi cũng được mà.”
-     Chính là ta buồn chán quá thôi – Tử Vi rầu rĩ đáp.
-     Được  rồi, đại tiểu thư của ta, nô tài thay người chờ Kỷ tiên sinh, người mau  vào đi, tránh bị cảm lạnh đó – Tề thúc dở khóc dở cười, đẩy Tử Vi vào  đòng cửa lại.
Tiểu Nguyệt thấy Tử Vi vẫn rầu rĩ không vui, kéo Tử vi  ngồi xuống, rủ rê: “Tử Vi vừa vặn hôm nay tỷ tỷ có một bức tranh, muội  tới cùng chúng ta xem đi”
-     Tiểu Nguyệt đừng nói bậy, là người khác nhờ tỷ bảo quản – Mạc Sầu vội trách mắng.
-     Bức  "hương khê lan thảo đồ" xinh đẹp như vậy tỷ tỷ chứ treo lên tường mấy  ngày rồi tính – Tiểu Nguyệt cũng không để ý tinh nghịch nói.
Mạc  Sầu nghe vậy tâm cũng có chút động, nhìn mọi người , Tương Diệp cùng Kim  Tỏa đều đang chăm chú ngắm tranh, Tử Vi thì đang mơ màng nơi cõi thần  tiên nào đó, thấy vậy Mai Hoa cười bảo: “Mạc Sầu, nếu ngươi thích liền  cứ treo lên vài ngày đi, người ta nhờ ngươi bảo quản thì chỉ cần không  hư hỏng là được rồi”
-     Tỷ tỷ người xem kìa đến Mai di cũng  nói như vậy mà – Tiểu Nguyệt cao hứng lắc lắc tay Mai Hoa, nhìn Tiểu  Nguyệt cười hì hì. Mai Hoa hơi mất tự nhiên, không thể thích ứng kịp với  hành động thân thiết đột xuất của Tiểu Nguyệt, có chút xấu hổ cười  cười.
Mạc Sầu có người ủng hộ bản thân lại thật sụ thích bức họa  này, cuối cùng quyết định treo tranh lên ngắm rồi ba ngày sau trả lại  cho người ta.
Đang nói chuyện, Tề thúc đột nhiên đẩy cửa tiến vào  sảnh chính thông báo: “Bên ngoài có một nữ tử đến tìm Kỷ đại nhân, ta  đã nói Kỷ đại nhân ở lễ bộ bàn chuyện không về nhà nhưng mà cô nương đó  nói không gặp được Kỷ đại nhân thì nàng sẽ không về.”
Tiểu Nguyệt  nhất thời tức giận trừng ra mặt hổ, hung dữ tức giận chạy ra cửa: “Muội  ra ngoài giáo huấn nàng xem nàng có dám bào theo Kỷ tiên sinh của chúng  ta nữa hay không”- Nói xong liền phất áo chạy thẳng. Ngay lúc đó người  lúc nãy đến giờ đang ngẩn ngẩn ngơ ngơ bất chợt nhảy lên vội vàng nói:  “Ta cũng muốn đi xem” – Nói xong Tử Vi như biến thành một làn gió không  thấy tăm hơi. Để lại Tiểu Nguyệt Mạc Sầu tề thúc sững sờ không kịp làm  gì, Tiểu Nguyệt ngạc nhiên ngơ ngác: “Tỷ tỷ à, ta thật không biết là Tử  Vi có luyện qua khinh công đó, chạy nhanh quá đi.”
-     Đừng nói bậy, chắc Tử Vi tò mò muốn xem nử tử đó là ai thôi” – Mạc Sầu nghi  hoặc nhưng cũng tìm một lý do nói giúp Tử Vi.
-     Như vậy cũng nhanh quá đi – Tiểu Nguyệt thấp giọng thì thầm.
-     Mac Sầu tỷ tỷ xem ai tới này – chưa đến một hồi Tử Vi liền dẫn một nữ tử vào trong
Mạc  Sầu nhìn kĩ nử tử mới bước vào phòng, đây chẳng phải nữ tử khi sáng nhờ  nàng giữ hộ tranh đây sao, Mạc Sầu vội vã mời nàng vào, sắp xếp chỗ  ngồi xong lại rót trà cho nàng, chậm rãi nói: “Cô nương đến là muốn lấy  lại bức tranh sao?” – Khi hai người đang nói chuyện Mạc Sầu phát hiện Tử  Vi đứng bên cạnh nhìn chằm chằm túi đồ trong tay Hương Vân, nàng vội ho  khan mấy tiếng Tử Vi mới hoàn hồn, xấu hổ quay đầu đi noi khác, nhưng  lỗ tai vẫn dựng thẳng lên sợ bỏ lỡ mất một điểm động tĩnh nào.
Hương  Vân vẫn ngồi im không nói lời nào chỉ nhìn quanh mọi người. Mạc Sầu  hiểu ý, vội hỏi: “Cô nương yên tâm, người ở nơi này đều có thể tín nhiệm  được, ngươi có chuyện gì cứ nói cho ta biết”
Hương Vân nghe vậy  thì chần chờ một hồi mới nói: “Ta có vật quan trọng muốn giao cho Kỷ đại  nhân, bức họa kia kỳ thực là cũng giao cho ông ấy” – Nói xong lại nhìn  gói đồ giải thích: “Kỷ đại nhân nhìn thấy vật này thì sẽ hiểu.”
Mạc  Sầu nghe thế cũng nhìn gói đồ trầm tư: “Thật không may, Kỷ đại nhân  đang ở lễ bộ bàn chuyện không biết khi nào thì trở về, nếu cô nương thấy  yên tâm thì cứ giao nó cho ta đi.”
Hương Vân cười nói: “Tỷ Tỷ là  người tốt, lại được gặp gỡ ở Kỷ phủ này, ta không có gì là không yên  tâm cả.” – Nói xong cầm gói đồ trao cho Mạc Sầu, Tử Vi ánh mắt sáng dã  nhìn chằm chằm.
Mạc Sầu tiếp nhận xong lại hỏi: “Vậy xin cô nương để lại danh tính để Kỷ tiên sinh dễ đến tìm cô”
“Tỷ  nói với Kỷ đại nhân đến thôn Hương Sơn Hoàng Diệp tìm Tào Tuyết Cần” –  (1) Hương Vân vội trả lời, nói xong liền nhanh chóng cáo từ rời đi, Tề  thúc thấy vậy liền giúp nãng mở cửa tiễn nàng về.
(1). Đoạn đối thoại trích trong phim truyền hình Kỷ Hiểu Lam phần 1 tập 16 thì phải
Mạc  Sầu nhìn theo bóng Hương vân đi khỏi liền chuẩn bị đem gói đồ đi cất  đợi Kỷ Hiểu Lam về giao cho ông, nhưng quay đầu lại phát hiện Tử Vi đã  mở gói đồ kia ra, vội quát: “Tử Vi, muội đang làm gì đấy?”
Tử Vi  bị mắng giật thót người, thu đôi tay làm việc xấu của nàng lại, ngẩng  đầu cười cười lấy lòng: “Mạc Sầu tỷ tỷ ~ tỷ cho ta xem bên trong là cái  gì với, ta tò mò lắm lắm rồi”
-     Không được đây là đồ gời cho  tiên sinh.” – Mạc Sầu tuy rằng thường ngày vô cùng chiều chuộng tính  tình bướng bỉnh của tử Vi nhưng việc này lại vô cùng kiên trì, lập tức  đoạt gói đồ lại.
-     Cho muội xem một chút thôi mà – Tử Vi không cam lòng kéo kéo ống tay áo của Mạc Sầu.
-     Tỷ nói không được là không được! – Lần này mạc Sầu phi thường kiên trì.
Tử  Vi ngẩng đầu nhìn bốn phía chờ trợ giúp nhưng mọi người đều nhìn nàng  bằng ánh mắt phê phán thái độ tò mò vô lối của nàng, Tử Vi không khỏi  nhụt chí ngoan ngoãn ngồi xuống ghế. Đợi Kỷ Hiểu Lam trở về là chuyện  dày vò người ta cỡ nào a~
 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện