[Dịch]Xuyên Qua Hoàn Châu: Tử Vi Khai Hoa - Sưu tầm
Chương 16 : Người kì lạ
                                            .
                                    
             Tử Vi một tay cầm  điểm tâm, một tay cầm xiên thịt dê vừa mới mua rung đùi đắc ý dạo loạn  trên đường, nếu Mai Hoa nhìn thấy cảnh này chắc hẳn sẽ vô cùng tiếc hận  đau đớn mà oán thán, lễ nghĩa liêm sỉ của tiểu tiểu thư đã học vứt ở nơi  nào rồi, đây nào có phải là biểu hiện của một tiểu thư khuê các? Lúc  này Tử Vi chẳng quan tâm mấy đến cái gọi là lễ nghĩa kia, nàng đã bị  Phúc Nhĩ Khang làm cho thần kinh suy nhược cả rồi, bây giờ chỉ muốn vui  vẻ một chút, không thể cứ ủy khuất gò bó bản thân mãi được.
Cứ  như vậy Tử Vi tản mạn vô mục đích trên đường, thấy cái gì hứng thú liền  sờ sờ mấy cái, không bao lâu nàng liền đắm chìm trong không khí đường  phố cổ đại, phiền toái Phúc Nhĩ Khang mang tới cũng bị đánh cho tan tác,  toàn thân vô cùng khoái hoạt.
Đi thẳng một đường lại bất tri bất  giác bước đến một khu phố trầm uất, thấy một đám người vây tròn lại  quanh một khoảng đất rộng, Tử Vi nhất thời nổi lên lòng hiếu kỳ, cắn  sạch chuỗi thịt nướng trên tay, chen chúc bước đến xem, cũng may là biểu  diễn xiếc nếu gặp màn biểu diễn bán mình chôn cha gì gì đó chắc hẳn  nàng sẽ quay người rời đi ngay. Lúc này chính giữa bãi đất trống là một  nam tử lực lưỡng nằm trên một tấm ván gỗ, đây chắn hẳn là màn biểu diễn  đập tảng đá lớn trên ngực, bên cạnh nam tử kia có một hồng y nữ tử phối  hợp cùng một lục y nữ tử nữa vừa gõ chiên vừa hét to thu hút dân chúng.  Có lẽ đối với người nhà Thanh có rất ít hoạt động giải trí thì hoạt động  này vô cùng hấp dẫn nhưng đối với người nhìn quen những tạp kỹ ở hiện  đại như Tử Vi mà nói thì chỉ bình thường thôi. Nhưng điều chân chính hấp  dẫn Tử Vi chính là nàng phát hiện vị lục y nữ tử là Tiểu Yến Tử, như  vậy nam tử nằm kia cùng hồng y nữ tử hẳn là Liễu Thanh và Liễu Hồng đi.  Nhìn bọn họ ra sức biểu diễn, ra sức chọc cười dân chúng đột nhiên Tử Vi  không còn tâm trạng xem nữa, bỏ một ít tiền trong thùng sau đó Tử Vi  yên lặng rời đi.
Từ khi xuyên qua đến nay, lần đầu tiên Tử Vi cảm  kích trời xanh cho nàng xuyên qua liền cơm áo không lo, gia tài bạc  triệu, gia nhân luôn chăm lo cho nàng tìm mọi cách che chở nàng, lúc gặp  khó khăn lại có quý nhân tương trợ về phần thân phận con gái riêng kia  làm sao so sánh với Tiểu Yến Tử Liễu Thanh Liễu Hồng bọn họ ngày đêm bôn  ba vì cơm áo gạo tiền, ngày nào cùng lo sợ bị khi nhục, đán áp! Từ một  khắc đó, chán ghét của Tử Vi đối với Tiểu yến Tử Càn quấy trong nguyên  tác đã vơi đi phân nữa, thử hỏi một người chưa bao có được sự ấm áp của  tình thân thì làm sao không muốn chiếm lấy một điểm ấm áp cho dù tất  thảy những thứ đó không thuộc về nàng, thử hỏi một người chưa được ai  dạy dỗ thì làm sao có thể thích ứng được quy củ gay gắt nơi Tử Cấm  Thành. Vừa rồi nhìn thấy ánh mắt phấn khởi của Tiểu Yến Tử, cách nàng  mỉm cười, nàng vốn là chim én nhỏ tự do bay lượn khắp đất trời, làm sao  lại chui đầu vào cái lồng giam lớn nhất trong thiên hạ cho dù nới đó  cung điện rực rỡ cho dù nơi đó cẩm y ngọc thực. Về phần Ngũ A Ca càng  không phải là người phù hợp với nàng, Tiểu Yến Tử cần một nam nhân cũng  trải qua nhưng năm tháng khó khăn như nàng, cho dù không đại phú đại quý  thì cũng có được cuộc sống tự do bình thản. Con người kỳ quái như vậy  đấy, nếu cứ nhìn vào điểm xấu của nàng sẽ thấy nàng càng ngày càng không  chấp nhận nổi, nếu thay đổi góc độ mà nhìn điểm tốt của nàng sẽ phát  hiện nàng cũng thật vô cùng đáng yêu. Tử  Vi lại nghĩ tới trong Hoàn  Châu, Tiểu Yến Tử, Liễu Thanh, Liễu Hồng thu dưỡng không ít người khó  khăn cô đơn không khỏi có chút kính nể. Tiểu Yến Tử tuy rằng rắc rối  nhưng vô cùng thiện lương, bản thân vốn ba bữa không lo lại còn muốn đi  giúp đỡ người khác.
Lần tới nếu còn gặp lại coi như là duyên phận  mà giúp bọn họ đi – Tử Vi tự nhủ, trong lòng khẳng định quyết định  không tiến cung của nàng là vô cùng chính xác, bằng không nào có được  cuộc sống hạnh phúc như bây giờ, Tiểu Yến Tử sao có thể tự do bay lượn  một lần nữa, về phần Phúc Nhĩ Khang kia chỉ là chuyện ngoài ý muốn mà  thôi, quên đi.
Chân chính mở rộng tấm lòng, Tử Vi cảm thấy nhìn  cái gì cũng thuận mắt, vừa khéo trước mặt có một cửa hàng bán ngọc, Tử  Vi quyết định mua cho mỗi người trong nhà một món quà Tử Vi sờ sờ hầu  bao bên hông, nếu không đủ có thể đi ngân hàng tư nhân lấy tiền a~ là kẻ  có tiền cảm giác thật tốt!
Tuy rằng mấy ngày nay đi theo Kỷ Hiểu  Lam học được không ít cách thường thức đồ cổ, nhưng đối với ngọc khí  thì Tử Vi không có chút khái niệm nào, nàng cũng không thèm quản chất  ngọc tốt hay không tốt, chỉ cần bản thân yêu thích sẽ thoải mái mà chọn,  chọn cho Kỷ gia gia một  sợ dây hình con dơi có thể treo trên cái tẩu,  Tề thúc một tượng phật ngọc nho nhỏ, Mai Hoa, Tương Diệp Mạc Sầu và Kim  Tỏa mỗi người đều có một cái vòng ngọc. Bản thân tự chọn một cây trâm  ngọc hồ điệp.
-     Chưởng quầy, hết bao nhiêu tiền ạ? – Tử Vi  chọn xong liền hỏi chưởng quầy đang ở bên nàng ân cần giải thích, tư vấn  cho nàng chọn lựa, trong lòng đã chuẩn bị sẵn trận địa để đánh địch,  phát huy tinh thần nhiều năm cò kè mặc cả trả giá của bản thân.
Vị  chưởng quầy gương mặt tròn như cái bánh nướng cười híp cả mắt, vội đon  đả trả lời: “ Tiểu thư cứ việc lấy đi, không cần trả tiền đâu”
Tử  Vi khóe miệng co rút, nàng không tin có cái bánh nào bỗng dưng từ trên  trời rơi xuống đâu, Tử Vi trộm nghĩ ở kinh thành này nàng là một tiểu  nhân vật không bắt mắt chắn hẳn không có ai tính kế nàng đâu, không  chừng là vị công tử ăn chơi trác táng nào đấy muốn theo đuổi nữ nhân đi,  cầm túi đồ này như cầm một củ khoai lang nóng bỏng tay, vẫn là để lại  đi, tuy rằng đồ bên trong rất đẹp a~ quên đi, so với việc rước lấy phiền  toái vẫn tốt hơn, cửa tiệm khác chắc cũng có mà.
-     Tiểu thư,  chậm đã, người quên lấy đồ này! – Chưởng quầy ở phía sau kêu to khổ nỗi  trong điếm chỉ có mình hắn trông coi không thể rời đi, chỉ còn có thể  trơ mặt mà rống to nhìn Tử Vi chạy ngày càng xa.
-     Thật vô dụng! – Lúc này một người từ một nơi bí mật gần đó bước ra, cầm quạt xếp gõ trên bàn chưởng quầy vài cái.
-     Gia – Chưởng quầy lộ ra gương mặt tươi cười còn khó coi hơn cả khóc.
Người  thần bí định trách cứ vài câu lại nhìn thấy bộ dạng buồn cười của hắn  không thể nhịn được cười, cầm mấy món đồ Tử Vi bỏ lại chạy theo hướng  nàng đi, buông lại một câu: “Chuyện này phải để gia tự xuất mã rồi.”
Tử  Vi buồn bực đi đến một cửa hàng ngọc khí khác, quả nhiên những thứ nàng  thích lại không có nhiều lắm, quên đi nhiều một chuyên chi bằng bớt một  chuyện, chắc hẳn là tên Phúc Nhĩ Khang ôm cây đợi thỏ ở chỗ kia.
-     Tử  Vi cô nương, nàng quên đồ này – một túi đồ quen thuộc hiện ra trước tầm  mắt nàng cùng với đó là một giọng nam từ tính trầm thấp vang lên bên  tai.
Tử Vi vội vàng lui ra phía sau vài bước mới ngẩng đầu lên nhìn,  nàng thấy một nam tử cao lớn không thể đoán được hắn bao nhiêu tuổi, mặt  trắng bất cần, thần thái phấn khởi, đôi mắt mang theo vài phần tinh  nghịch. Tướng mạo thật tuấn mĩ, Phúc Nhĩ Khang so với vị này không biết  kém bao nhiêu lần nữa, vị công tử kia khóe miệng giương cao một chút ý  cười xấu xa tay cầm quạt xếp vẫy vẫy vô cùng rêu rao.
Bản thân từ  bao giờ nhận thức một nhân vật tuấn mĩ như vậy nhỉ, não Tử Vi lập tức  điểm qua một lần những gương mặt đã gặp, có vẻ như là không quen biết  đi, không cần dây dưa với người xa lạ, nhất là ở kinh thành này, Tử Vi  không lên tiếng trả lời mà xoay người đi thẳng.
-     Ai ai, nàng  cứ thế mà đi à? – Nam tử kia bày một tư thế đứng hiên ngang nửa ngày  phát hiện Tử Vi căn bản không có tí phản ứng nào, nhìn lại thì thấy nàng  đã sớm đi mất rồi, nam tử kỳ lạ vội vàng đuổi theo.
Tử Vi không  để ý đến hắn, nhưng trong lòng bỗng thấy kỳ quái, vì sao gặp một người  kỳ lạ như vậy đi theo nàng mà chính nàng lại không nổi lên một điểm  phòng bị nào.
-     Ừm, ta biết nàng sợ ta tiếp cận nàng không có  ý tốt nhưng nàng yên tâm ta tuyệt đối không phải người xấu – Người nọ  chuyển tử hình tượng tà mị bí ẩn sang hình thức lải nhải liên tu bất  tận, biểu tình trên mặt vô cùng phong phú sinh động, vô cùng thích hợp  để diễn tuồng a~
Thật tức cười, là người xấu thì có người nào tự nhận mình không có ý tốt đâu? Tử Vi tiếp tục không thèm nhìn mà đi thẳng.
-     Ta thực sự không phải người xấu mà, ta là bằng hữu của mẹ nàng đấy
Hạ  Vũ Hà? Kinh thành lại có người quen biết Hạ Vũ Hà ư? Tử Vi liếc nhìn  hắn một cái, nhìn dáng vẻ với cách nói chuyện của hắn không hề giống với  phong phạm của Càn Long chút nào. Quên đi, nàng không muốn nhận phụ  thân, tên kia cùng nàng có quan hệ gì đâu, không để ý hắn nữa tiếp tục  đi thôi.
-     Nương nàng gọi là hạ Vũ Hà phải không? Ta có tranh  nàng vẽ, thơ nàng viết nè, đúng rồi còn có một hầu bao tự nàng thêu  nữa, ta lập tức đêm cho nàng xem – người nọ không ngừng cố gắng chứng tỏ  mình nói thật.
Có đồ của nương ta thì không phải là người xấu  sao, cái lý luận gì vậy, Tử Vi hèn mọn ném cho hắn một cái liếc mắt.  Trong tầm mắt nàng đột nhiên phát hiện Mạc Sầu đang giúp đỡ một nữ tử ở  phía sau.
-     Mạc Sầu tỷ - Tử Vi kêu lên xoay người lôi kéo “Sao tỷ lại ở đây?”
-     Ta  thật sự là bằng hữu cũ của nương nàng mà, sao nàng lại không tin chứ? –  Người nọ bị Tử Vi cứ thế mà bỏ qua, một mình làm bầm lầu bầu. 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện