[Dịch]Xuyên Làm Nữ Hoàng Asisu - Sưu tầm
Chương 4 : Chương 3
.
Trong một gian phòng tối tăm cơ hồ không có một tia sáng nào ngoài trừ những ngọn nến loe loét được gắn trên tường, cả căn phòng không có bày trí gì ngoài một chiếc giường cực lớn, bốn trụ giường treo lên những tàm màn mỏng làm khung cảnh bên trong giường càng thêm mờ ảo, phía bên trong giường là một thiếu nữ đang ngồi khoanh chân ngắm mắt, thiếu nữ này có dung mạo cực kì sắc sảo xinh đẹp, làn da trắng nõn nhưng có điểm tái nhợt, đôi môi hồng nhạt giờ đang cắn chặt đến muốn bặt máu, đột nhiên thiếu nữ mở to mắt hai tay ôm chặt ngực thống khổ rên rỉ mà đổ ập xuống giường, cơ thể run rẩy như chịu phải đau đớn cực hạn, mái tóc dài tán loạn xỏa tung, hai bàn tay bấu lấy tấm trải giường bằng lông cừu, trên những ngón tay đột nhiên dài ra những móng vuốt sắc nhọn phiếm lên tia sáng lạnh chứng tỏ chúng có lực sát thương thế nào, ngày đến tấm thảm dày bằng lông cừu kia cũng bị nó cắt ra vài cái lỗ hỏng.
Asisư chỉ cảm thấy cơ thể của nàng rất đau, máu trong người sôi sục chảy trong huyết quản làm nàng có cảm giác bản thân đang bị chính máu huyết của mình thiêu đốt từ bên trong, nhìn bàn tay đang dài ra những móng vuốt dọa người, Asisư thống khổ gào thét, tiếng kiêu như một con dã thú bị thương, áp lực, đau đớn, tuyệt vọng, vô tận những cảm xúc bi thương đang dâng lên trong lòng mình, ác mộng của ngày xưa lại lập lại, nàng thật không hiểu tại sao trọng lại một đời ông trời cũng không buông tha nàng, nếu đã cho nàng một cơ thể mới vì sao không để nàng sống bình yên với nó, vì sao còn khiến nàng mang theo dòng máu dơ bẩn kia mà sống lại.
"Đồ nhi, ngươi thật sự muốn dùng phương pháp này"
"Sư phụ, mẫu thân đồ nhi chết không nhắm mắt, gia tộc đồ nhi bị người hảm hại hơn mấy trăm mạng người chỉ sau một đêm điều toàn diệt, hiện giờ chỉ còn đệ đệ là thân nhân duy nhất, người nói đồ nhi một nữ nhi tay trói gà không chặt phải làm gì trong cái nơi người ăn thịt người bảo hộ thân nhân duy nhất của mình lớn lên an toàn"
"Ngươi không phải không rõ phương pháp này sẽ luyện thành cái gì, kết cục của người đó, ngươi không phải không thấy, ngươi xem, đó còn gọi là người hay sao, nghe lời vi sư, nếu chỉ là hộ đệ đệ ngươi an toàn vi sư có thể đem hai người tiếp ra cung, từ nay sống lánh đời, như thế thì đệ đệ ngươi có thể bình an lớn lên"
"... ....Sư phụ, cái đêm mẫu thân đệ tử bị người ta nói là u uất thành bệnh mà chết đó, chính mắt đệ tử nhìn thấy người bị nữ nhân đó ép mẫu thân nuốt xuống rượu độc bỏ mình, vẻ mặt người vặn vẹo tràn đầy hận ý cùng không cam lòng, đệ tử không cách nào quên, ngày tháng trong cung bị hành hạ, bị chà đạp, đệ tử một cái cũng không quên, đệ tử từng thề bản thân nhất định có một ngày đem từng người từng người bọn họ đạp ở dưới chân, khiến bọn họ sống không bằng chết", giọng nói rõ ràng của một đứa trẻ nhưng lại không giấu được tàn độc, khiến người không rét mà run.
Vị trung niên nam tử nhìn gương mặt tràn đầy căm thù, hận ý kia thì im lặng, một lát sau lại sâu kín thở dài.
"Được rồi, đây là quyết định của ngươi, thành công hay thất bại thì phải xem tạo hóa của ngươi"
Su phụ của nàng là truyền nhân duy nhật của một bộ lạc chuyên về cổ độc nằm ở Tây Vực xa xôi cách xa Trung Nguyên, bộ lạc này am hiểu nhát là dùng độc và nuôi cổ trùng, bất quá nàng vẫn không hiểu vì sao một bộ lạc lớn như thế lại chỉ còn mình sư phụ, tại một lần nàng đến thăm nơi ẩn cư của sư phụ thì phát hiện một gian thạch thất, chính tại trong căn phòng tối đó nàng tìm ra lối thoát cho cả nàng và đệ đệ.
Asisư trong cơn mê mang nhớ lại cảnh tượng mình vô tình nhìn thấy, một người bị trói tại trong lồng sắt bởi tám đạo xích cực kì thô to, cả người ngồi lặng tại trong đó không nhúc nhích, song đồng đỏ tươi khiếp người gắt gao nhìn chằm chằm nàng, trong đó có cuồng loạn, sát ý, còn có thèm khát, tựa như yêu ma quỷ quái muốn lao đến cắn xé nàng, nhưng dung mạo lại đẹp như thiên tiên hạ phạm, diễm lệ tuyệt luân, chẳng qua người này không chỉ màu mắt không giống người bình thường mà cả cơ thể cũng không giống, mười ngón tay trắng nõn dài ra móng tay sắt nhọn, dù nó trong suốt như thủy tinh lóa mắt lại không thể che dấu sự thực thứ đó không phải con người nên có, làn da tái xanh như làn da người chết.
"A......." Từ trên giường ngủ bật dậy, Asisư đưa mắt nhìn hoàn cảnh xung quanh, một mảnh mong lung sánh sáng do nến chiếu xuống khiến căn phòng càng thêm âm trầm.
Từ trên giường đứng lên Asisư nhìn vào đôi bàn tay đã khôi phục lại bình thường đôi mắt đen thẳm trầm đặc như vực sâu không đáy, mười mấy năm tại nơi này qua cuộc sống của người bình thường khiến cho nàng dần quên ác mộng đời trước nhưng hơn một tuần nay không chính xác là từ khi nghe đến tin tức phụ vương sẽ cưới cái nữ nhân Hitari kia thì cơ thể nàng liền xuất hiện vấn đề, đến hôm nay nàng có thể khẳng định dòng máu kia đang dần dần thức tỉnh, nàng một lần nữa dần dần sắp trở thành cái thứ quái vật tà ác kia.
Asisư hoàn toàn không hiểu vì sao sự việc lại đến tình cảnh này, nàng từ lúc trưởng thành đến nay chưa hề có dấu hiệu nhưng vì sao chỉ trong một đoạn thời gian lại......
"Nữ hoàng HiTari" lặng lẽ niệm cái tên kế mẫu, Asisư không biết vì sao vị kế mẫu này đến lại khiến bản thân nàng sinh ra biến hóa tựa hồ trong thân thể có thứ gì đó sắp thoát ra, bất quá.......là họa thì không tránh khỏi, đưa tay phất lên ngọn nến theo gió từ tay Asisư phát ra điều bị thổi tắt, dã thú ngủ say mười mấy năm tựa hồ đang muốn thức tỉnh.
"Hôm nay phụ vương ta có khách quý nhỉ" Asisư một tay nâng áo choàng mỏng manh theo động tác của nàng trượt xuống lộ ra cổ tay trắng noãn như ngọc, thị tỳ lập tức đeo lên một bộ trang sức hình rắn bằng vàng cho nàng.
"Vâng, công chúa đúng buổi trưa hôm nay, hoàng thượng sẽ nghênh thú nữ hoàng NuBia vào hoàng cung" Ari quỳ xuống cung kính hồi báo.
"Bên ngoài là chuyện gì" Asisư không vui hỏi, không đợi Ari trả lời nàng hất đi áo choàng của mình bước ra bên ngoài.
"Bẩm hoàng tử, xin người ở lại cung, hôm nay là ngày hoàng thượng tổ chức lễ cưới với nữ hoàng HiTari xứ NuBia, rất cần có sự nghênh tiếp của Hoàng Tử" Minưê từ bậc thang hoàng cung nhìn thấy Menfusư đang muốn giục ngựa chay đi vội vã xông tới.
"Hừ, cha ta cưới thêm vợ thì cần gì ta có mặt" Menfusư nhếch môi nở nụ cười khẩy.
"Nhưng thưa hoàng tử....."Minưê vẫn còn muốn nói thêm gì đó thì bị giọng nói lạnh nhạt của Asisư cắt ngang.
"Menfusư hôm nay là ngày trọng đại, em chớ có quên"
Minưê thất thần nhìn vào người con gái vừa xuất hiện, bao năm rồi khí chất lạnh nhạt trên người nàng vẫn không thay đổi nhưng cô gái nhỏ năm nào giờ đã trưởng thành thành một người con gái yêu kiều, xinh đẹp, càng khiến người khác càng thêm lưu luyến, si mê.
"Em biết rồi" Menfusư chỉ cao giọng thông báo rồi giục ngựa chạy mất.
"Công chúa......Hoàng tử đi như vậy" Minưê khao khát được nói chuyện cùng cô gái có địa vị tôn quý này, không kiềm lòng nổi hắn mới bước lên.
Asisư vốn định quay về tẩm cung của mình nghe thế quay đầu lại nhìn, phát hiện là thị vệ vẫn luôn theo hầu em trai nhà mình, nàng rất ích khi để ý đến người khác ngoài trừ những người nàng quan tâm nhưng người thị vệ này cùng với một cái khác tên Unasu là đi theo đệ đệ từ nhỏ đến lớn nên nàng cũng có ấn tượng, đặc biệt hắn còn là con trai của Ari.
"Hắn biết việc gì nên làm việc gì không nên làm", Asisư bỏ lại câu nói đó liền lưu loát ly khai hoàn toàn không nhìn đến ánh mắt mê luyến đang nhìn đến bóng dáng của mình càng ngày càng nóng bỏng.
Menfusư dẫn theo thị vệ thân tín là Unasu cùng một toán thị vệ khác hướng về phía ngoại thành TheBe, ngoại trừ thị vệ Minưê là thân tín cận thận tùy tùng của hắn ra, thì Unasu vốn là một nô lê được Menfusư cứu từ đó liên đi theo bên người của hắn, đối với hai thị vệ từ nhỏ lớn lên cùng nhua này Menfusư thật có vài phần tín nhiệm.
"Tiến lên Unasu, ta muốn biết mặt ba nữ hoàng Hitari ấy, hừ nghe đồn bà ta còn rất trẻ chỉ hơn ta có vài tuổi, ta tuyệt đối không thích mẹ kế trẻ như thế"
"Vâng ạ" đáp lại lời của Menfusư là một thiếu niên thanh tú, tuổi tác không xê xích bao nhiêu đối với hắn, gương mặt thanh tú, làn da màu đồng cổ khỏe mạnh, đa số người dân sinh sống tại Ai Cập điều là màu lúa mạch, đồng cổ, còn trắng noãn như Asisư quả thật hiếm thấy nếu không phải nàng có cặp mắt phượng đặc trưng của hoàng tộc Ai Cập hơn nữa dung mạo cũng có hai, ba phần giống Menfusư thì chắc nhiều người cũng nghi ngại vì xuất thân của nàng.
"Bẩm hoàng tử, phía trước có một đoàn người"
Đứng lại, đừng để cho bọn họ thấy"
Menfusư dẫn đoàn người chạy đến một gò núi đá cao, ánh mắt chăm chú nhìn vào đoàn người mặc phục sức dị quốc đang từ từ đi đến.
"Hừ, ta thật không hiểu phụ hoàng vì sao lại muốn cưới một người phụ nữ như thế làm hoàng phi, bà nữ hoàng này chỉ trong mấy năm đã tiêu xài hơn phân nữa quốc khố cho việc bài bạc, tiệc tùng, chắc chắn lấy vua cha là vì tiền....Chết tiệt, ta tuyệt đối không để yên vụ này, nhất định phải phá đến cùng" Menfusư cắn răng nói, hắn không phải không cho phụ vương lấy thêm vợ dù gì người vẫn còn đang tuổi tráng niên nhưng mà lấy một người phụ nữ đáng tuổi chị hắn như thế thì không được.
"Hoàng tử người định làm gì ạ" Unasu có cảm giác bất an khi nhìn thấy nụ cười của Menfusư, mỗi lần hoàng tử lộ ra nụ cười này điều là đang tính kế việc xấu.
"Hì..hì phải trêu tức bà ta mới được" Menfusư nở nụ cười tính kế.
"Sao cơ..."
"Chọc ghẹo nữ hoàng Hitari..."
"Các ngươi yên tâm ta sẽ chịu mọi trách nhiệm về việc này" Menfusư vung roi ngựa trong tay phi về phía đoàn người, kế hoạch phải từ từ tiến hành bất quá trước đến phải cho bà ta nếm mùi bụi cát sa mạc đã.
"Hoàng tử, người đừng làm bậy..." Unasu thật hết nói vội lên tiếng khuyên ngăn, đó không phải sứ đoàn bình thường là đoàn rước kiệu của hoàng phi tương lai nếu bệ hạ biết chuyện này thì là tội mất đầu.
"Im đi, cứ làm theo lệnh của ta, nhanh lên" Menfusư không kiến nhẫn quát lên.
Đoàn cận vệ không còn cách nào khác đành thúc ngựa đuổi theo, hết cách vị hoàng tử này nổi tiếng độc đoán, táo bạo nếu không làm theo lệnh của ngài thì bọn họ cũng khó sống, Unasu tuy vẫn lo lắng nhưng mệnh lệnh của chủ tử đã ra hắn không thể không chấp hành huống chi hiện tại người duy nhất có thể khuyên trụ hoàng tử là công chúa Asisư lại không có ở đây.
Một hàng nô quan chừng hơn hai mươi người bưng những mâm lễ vật kín cẩn đi phía trước, phía sau là một cổ xe ngựa do tám con bảo mã kéo đi, bên ngoài cổ xe được che màn kín kẽ nhưng theo từng tấm màn lay động có thể nhìn ra bên trong có người.
"Ủa ai thế"
"Chắc là quan quân Ai Cập đến đón chúng ta"
Nhìn thấy đằng xa hiện lên một cỗ bụi cát dầy đặc chứng tỏ có không ích người đang chạy đến, nhóm nô quan nhao nhao muốn ngước lên nhìn, bất quá người tới rõ ràng mang tràn đầy ác ý, vó ngựa sát gần đoàn người nhưng không hề có ý muốn dừng lại.
"Oái...cái gì thế"
"Hic..hic..."
"Ui da....mâm lễ của ta"
"Quân Ăn cướp.....
"Chết rồi...đổ hết lễ vật rồi...hic hic"
Một mảnh hỗn loạn người ngã ngựa đỗ vang lên khi vó ngựa thẳng đến đoàn người chạy xuyên qua họ khiến bụi cát bay tứ tung, đoàn người vừa rồi còn trang điểm ăn mặc xinh đẹp chỉ trong nháy mắt điều chật vật đầu tóc dính đầy bụi cát sa mạc trông vô cùng thảm hại, ngay đến cả nữ nhân đang ngồi trên chiếc xe ngựa đẹp đẽ kia cũng không thoát khỏi số phận bị bụi cát của vó ngựa xông thẳng vào người.
"Ặc...ặc...quân bay cứu ta....bọn lính Ai Cập vô lễ chúng không biết ta sắp trở thành vương phi của Đại Đế Nephemart hay sao chứ" Nữ hoàng Hitari che miệng ho khan, chỗ nàng ta ngồi là trong một cái liễng lớn được che bởi màn tơ lụa mỏng nên khi đoàn người chạy ngang gió mạnh khiến mành che bị tốc lên, nữ hoàng Hitari trực tiếp được hưởng thụ dư vị của cát sa mạc nóng cháy, nàng ta cố nhoi người ra ngoài bên trong không khí đã tràn đầy bụi cát không thể thở, nữ hoàng căm tức muốn nhìn xem rốt cuộc là tên quan lính nào không có mắt như vậy, nhưng xung quanh điều là cát sa mạc mờ mịt nhìn không rõ nhưng có một tên quân lính Ai Cập đang chạy sát bên xe ngựa của nàng ta nên nàng ta mơ hồ nhìn rõ hình dáng một chút, một cặp mắt phượng xinh đẹp, đó là những gì nữ hoàng Hitari có thể hình dung, đó quả là một cắp mắt mê người sáng rọi, mái tóc đen đặc dưới ánh sáng lấp lánh của trang sức như phát sáng dưới ánh mặt trời, không khó nhìn ra đó là một thiếu niên.
"Ha...ha...ha...thế là đủ rồi rút lui thôi anh em ơi" giọng nói sang sảng thuộc về đặc hữu của thanh tuyến thiếu niên, tiếng cười cuồng ngạo, bất kham kia chui thẳng vào lòng nữ hoàng Hitari.
"Bọn chúng là ai vậy"
"Bẩm lệnh , bọn chúng điều đeo mạng che mặt nên không thể nhận diện ạ" Một quan lính Nubia chạy vội đến quỳ xuống bẩm báo.
Nữ hoàng Hitari nhìn về phương hướng biến mất của đoàn người, đôi mắt phượng kia cùng giọng cười cuồng ngạo khiến lòng nàng ta bồi hồi không thôi.
Thebe được gọi là thủ đô của Ai Cập bởi vì địa hình cực kì hiểm trở của nó, một mặt giáp sa mạc một mặt giáp sông Nin, lúc này tại cung điện nơi trăm năm qua của hoàng tộc Ai Cập cư ngụ đang được một hàng quân lính chỉnh tề giáo mác, thái độ trang nghiêm, ngồi ở nơi cao nhất là hoàng đế NepheMart, mặc dù tuổi đã hơn năm mươi nhưng vì bảo dưỡng rất tốt nên nhìn cũng chỉ tầm bốn mươi những nếp nhăn không quá rõ ràng, ông mặc một thân chính trang triều phục đầu đội vương niệm Ai Cập, tay cầm quyền trượng đầu rắn, đứng bên trái ông là một nam tử trung niên với mái tóc đen xoăn sóng gương mặt phúc hậu hiền lành chính là tể tướng nổi danh học thức uyên bác của Ai Cập, Imhotep và bên phải ông là công chúa Asisư được xem như là người con gái đẹp nhất Ai Cập, màu da trắng noãn của nàng vô cùng nổi bật giữa một hàng da màu lúa mạch, vẻ mặt lạnh lùng ánh mắt điềm tĩnh, tư thái ung dung hoa quý một thân triều phục công chúa càng khiến dung mạo của nàng có thêm phần quý khí, trang nghiêm.
"Tâu bệ hạ, nữ vương Hitari đã đến" Một binh lính Ai Cập chạy đến quỳ gối bẩm báo.
"Mời vào ngay" Hoàng Đế NepheMart vui mừng đứng dậy bước ra ngoài điện nghênh đón tân hôn thê tử của mình.
"HiTari, ta đang nóng ruột chờ nàng....Ơ kìa" Hoàng Đế Nephemart nhìn thấy người vợ tương lai của mình thì muốn đưa tay ra tiếp nhưng nhìn vẻ mặt khó xử của nữ hoàng Hitari thì không khỏi bất ngờ, lại nhìn một hàng người rước kiều kẻ nào cũng đầu tóc bụi cát phủ đầy người ngay cả lễ vật cũng điều là lộn xộn lung tung có mấy thứ thì đổ vỡ lộn xộn, một vài tiếng cười nhạo vang lên giữa triều đình Ai Cập không phải nói tạo hình này của sứ đoàn đưa dâu thật khiến người khác khó mà nhịn được.
"Hu..hu...Bệ hạ, thật là nhục nhã cho thần thiếp" Nữ hoàng Hitari quỳ xuống ôm lấy vạt áo dưới thân của hoàng đế Nephemart khóc thút thít kể lể.
"Cái gì lại có cả việc này, nàng có nhìn thấy mặt những tên cuồng đồ kia không" Hoàng Đế Nephemart mặt mày giận dữ khi nghe vợ mình lại bị một đám thanh niên đùa cợt như thế.
"Không ạ, bọn chúng điều mang khăn che mặt chỉ chừa đôi mắt thiếp chỉ nghe được tiếng cười lỗ mãng của chúng, bệ hạ của thiếp, sự nhục nhã này làm thiếp không còn cách nào nhìn mặt người nữa" Nữ hoàng Hitari che mặt khóc nấc lên cả người lung lay đổ vào người của hoàng đế Nephemark khiến ông vội vàng ôm lấy thê tử của mình nhỏ giọng dỗ dành.
Asisư khi nghe đến tấn công đoàn rước kiệu của nữ hoàng mặc quần áo của triều đình Ai Cập thì một ý nghĩ thoáng qua, đưa mắt nhìn đoàn người vô cùng chật vật kia còn có vẻ mặt uất ức của mẹ kế tương lai của mình thì ánh mắt luôn lạnh nhạt hơi sáng lên.
Buổi tối, vô số cây đuốc được thắp lên khiến cung điện một mảnh sáng rực, vô số dân chúng tụ tập dưới cung điện ngước nhìn lên hoàng đế và hoàng phi của họ dâng lên những lời chúc mừng.
Nữ hoàng Hitari hay tay ôm lấy một bó hoa sen tượng trương cho lời chúc mừng từ quan tư tế Ai Cập, vẻ mặt mĩm cười vẫy tay với dân chúng bên dưới, trong lòng tật bất ngờ vì sự kính yêu của họ dành cho hoàng tộc Ai Cập, những lời chúc tụng cùng tung hô kia đa phần điều có tên của một người nữa ngoại trừ vị hoàng phi là nàng, nữ hoàng Hitari nghiêng mắt đánh giá cô gái tuổi tác sắp sỉ mình kia, nàng ta biết đây là người con lớn của hoàng đế Nephemart, công chúa Asisư, ngay từ đầu nàng đã không có ấn tượng tốt với vị công chúa này, không phủ nhận vị công chúa này vô cùng đẹp nhưng khí chất quá lạnh lùng, trong lòng nữ hoàng Hitari hơi không thoải mái, hừ lạnh nghĩ, dù cho đẹp hơn nàng thì đã sao, nàng hiện tại là vợ của đại đế NepheMart sao này cho dù là công chúa Ai Cập cũng phải khom người trước nàng.
Nữ hoàng Hitari ánh mắt lưu chuyển trong mắt không thiếu tình ý miên man nhìn hoàng đế NepheMart nói: "Từ nay đất nước Nubia sẽ là thuộc địa của Ai Cập, mong bệ hạ của thiếp sẽ vui lòng"
"Ha...ha...Cám ơn của hồi môn của nàng, Hitari, từ nay nàng hãy xem Ai Cập như nhà của mình" Hoàng đế NepheMart hiển nhiên vô cùng hài lòng đối với người vợ mới này của mình, giọng nói của ông không hề che giấu sung sướng vì tình ý trong mắt của nữ hoàng Hitari.
"Này tướng quân Minưê bệ hạ bị vẻ đẹp của nữ hoàng Hitari bắt mất hồn rồi" Tê tướng Inhotep cau mày nhìn vị hoàng phi kia cả người dán chặt lấy hoàng đế nephemark còn hoàng đế thì vẻ mặt tươi cười nhìn nữ hoàng đầy dịu dàng.
"Vâng, tôi thấy rất lo thưa tể tướng" Minưê cũng nghe khá nhiều lời đồn về vị nữ hoàng này nhưng đứa vua của hắn lại yêu thích không hề nghe khuyên răng của chúng đại thân mà nhất quyết ban cho vị nữ hoàng kia ngôi vị hoàng phi mặc dù Nubia chỉ là một đảo quốc nhỏ nhoi so với địa vị của Ai Cập.
"A..hoàng tử, ngài đã quay về"
"Ừ.....Phụ vương, Hoàng tỷ, thật xin lỗi vì con về trễ" Menfusư bước nhanh vào đại điện, áo choàng trên người phất lên tạo thành từng đợt sóng phía sau bước chân hắn, bộ dáng khí vũ hiên ngang làm cho không ích những nữ tỳ ở nơi này đỏ mặt.
Menfusư bước thẳng đến bên người Asisư ánh mắt đen nhân lúc không người để ý nháy mấy cái ra hiệu cho hoàng tỷ của mình, nhìn thấy bộ dáng kia thì Asisư đã chắn chắn cái tên vô lễ dám gây rối cho đoàn rước kiều của nữ hoàng Hitari là cậu em trai kiêu ngạo của mình, nhìn thấy vẻ mặt dương dương tự đắc kia Asisư chỉ nhíu mày nhưng không nói gì nàng đưa tay sửa sang lại áo choàng cho em trai, ánh mắt cảnh cáo hắn đừng quá cuồng ngạo.
"Hitari, ta muốn giới thiệu với nàng, đây là con trai ta người kế vị đời tiếp theo của Ai Cập, hoàng tử Menfusư" Hoàng Đế Nephemart nhìn thấy con trai của mình lại thì bỏ qua mọi lời chào hỏi của nhóm quý tộc Ai Cập, giọng nói không che lấp tự hào của mình đối với Menfusư.
"Hân hạnh được gặp bà...Hoàng phi" Menfusư nhìn gương mặt mẹ kế đang từ từ cứng lại thì nhếch mội lộ ra nụ cười khiêu khích.
Thiếu niên mặc phục trang của quý tộc Ai Cập đầu đội vương niệm hình rắn, trên tay mang hạng quyển bằng vàng sáng chói, áo choàng phủ lên thần hình cao lớn nhưng không che giấu nỗi từng đường cơ bắp rõ ràng, thân hình tràn đầy sức bật của tuổi trẻ, gương mặt đẹp trai đang nở nụ cười điểu giã kia, tất cả điều khiến nữ hoàng Hitari trái tim đập loạn mà hơn hết cái giọng nói kiêu ngạo, cuồng dã kia làm nàng sao có thể quên, đây chính là kẻ đã khiến nàng mang hình tượng chật vật không chịu nỗi trước cả triều đình ai Cập.
"Xem hoàng phi Hitari nhìn tôi như thế chả lẽ trên mặt tôi có dính thứ gì à" Menfusư biết mẹ kế của mình đã nhận ra nhưng hắn không thu liễm còn cúi người dùng ánh mắt sáng quắc nhìn thẳng mẹ kế của mình.
"Được rồi, Menfusư đi thôi để lại riêng tư cho phụ vương và hoàng phi" Asisư chú ý thấy phụ vương đã đưa ánh mắt nghi hoặc qua lại nhìn về phía em trai và vợ của mình, nàng cắt đứt màn liếc mắt đưa tình của em trai mình, nàng sao không hiểu dự định của Menfusư, một vị hoàng phi thất trinh thì cho dù có được phụ hoàng sủng ái thế nào cũng không thể tại Ai Cập có được quyền lợi.
"Hoàng tỷ, người có xem mặt bà ta không thật chết cười đệ mất..hì..hì" Đi theo Asisư vào bàn tiệc Menfusư cầm lấy một chsn rượu nhấc tay uống cạn tâm tình có thể nói vô cùng tốt.
Hoàng Đế Nephemart tuy là một vị phụ hoàng nhân từ nhưng sự vụ triều chính nên khó có thể lúc nào cũng ở bên cạnh con cái của mình, hơn nữa đã hơn mười năm ông không có cưới thêm người vợ nào đương nhiên trong cung cũng có thị thiếp nhưng cả Menfusư lẫn Asisư điều là con của hoàng phi, những thị thiếp kia hoàn toàn không có thân phận để xưng mẹ với hai người, Menfusư có thể nói trước năm sáu tuổi điều là các nữ quan chăm lo mà từ năm sáu tuổi về sau gặp hoàng tỷ thì vẫn điều là một tay Asisư chăm sóc mà lớn, Menfusư ngoài Asisư thì chưa bao giờ có người chị em nào khác tuy không biết chị em nhà khác ở chung thế nào nhưng riêng hắn rất thích hoàng tỷ của mình thái độ đối xử mọi ngươi như một chỉ riêng hắn là khác biệt, đôi với hoàng tỷ tuy lạnh nhạt nhưng luôn đối với rất dịu dàng hắn thực tâm thích, hoàng tỷ lại vô cùng hiểu ý hắn bởi vậy có rất nhiều chuyện Menfusư cũng không giấu diếm hoàng tỷ của mình.
"Chú ý hành vi của em Menfusư, phụ vương đã để ý" Asisư cầm lên bát canh lúa mạch uông một hớp từ tốn nói.
"Hừ, bà ta chỉ là một người đàn bà so với con trai sắp kế vị bên nặng bên nhẹ tự nhiên phụ vương sẽ biết, cho dù xảy ra chuyện thì đệ cũng tin phụ vương sẽ bao toàn đệ" Menfusư không sao cả tuy ý nói, bản tính hắn vốn không chịu khống chế, yêu ghét rõ ràng hắn không thích bà mẹ kế này thì cũng không tiếc làm bắt cứ cách nào để bà ta không còn tư cách tại hoàng cung Ai Cập, hơn nữa Nubia cũng không phải quốc gia hiền lành gì hắn không tin chỉ vì một cuộc hôn nhân có thể khiến những tên cận thận tại Nubia thu hồi nanh vuốt.
"Hừ, nghịch ngợm"
Giọng điệu lạnh nhạt nhưng có mấy phần yêu chiều kia chính là thứ mà Menfusư vô cùng thích, hắn liếc nhìn hoàng tỷ cũng không thật sự tức giận mà chỉ nhắc nhở hắn mà thôi, từ nhỏ đi theo bên người hoàng tỷ không thiếu lần bị hoàng tỷ đánh đến nằm bò nên đối với với việc lần này rõ ràng là bản thân mình đánh chủ ý lên người mẹ kế mà hoàng tỷ lại bỏ qua thật sự khiến hắn bất ngờ nhưng cũng vô cùng hài lòng.
"Ha ha ha....." tiếng cười cuồng vọng kia như vang lên trong đầu, nữ hoàng Hitari mạnh mở mắt giật mình ngồi dậy, nàng khoác áo bước chậm về phía ngoài tẩm cung nhìn về phía cung điện cách một khoảng kia, bàn tay từ từ nắm chặt, nàng quá vội vàng rồi, khi không lại đâm đầu vào lấy một lão già đáng tuổi cha nàng, trong khí đó.....nghĩ đến thiếu niên đẹp trai kiêu ngạo kia, nữ hoàng Hitari cắn môi, từ từ khụy xuống cảm nhận trái tim đập kịch liệt.
"Hoàng tỷ......"
Asisư nghiêng người ngồi trên thềm đá chồm người về phía trước muốn đưa tay ngắt lấy đóa hoa sen gần sát nàng thì nghe tiếng gọi quen thuộc kia, quay đầu lại nhìn thiếu niên đang đi tới bên nàng.
"Hoa sen trong phòng tỷ lại héo rồi à" Menfusư đứng thẳng trước mặt Asisư đầu cúi xuống nhìn về thiếu nữ đang ngước mặt lên, đôi mắt phượng giống y hệt mắt hắn nhưng càng sáng và đen láy hơn đang chăm chú nhìn mình.
Menfusư nhìn bông hoa sen với những cánh hoa hồng nhạt nở bung lên trên cánh hoa có những bọt nước sáng lóng lánh dưới ánh trăng càng khiến đóa hoa thêm phần xinh đẹp, hắn ngồi xổm xuống đưa bàn tay ra chìm vào trong nước, chuẩn xác ngắt lấy cả bông hoa mà không làm rơi một cánh hoa nào, lại dùng một ích nước trong hồ rửa sạch bùn nơi cành hoa sen mới đưa cho thiếu nữ nãy giờ vẫn ngồi lặng lẽ kế bên hắn.
"Hoàng tỷ thật thích hoa sen, chúng đẹp đến như vậy sao" Menfusư ngồi cả người xuống thềm đá kề bên Asisư, quay người sang đôi mắt phượng hẹp dài chăm chú nhìn vào Asisư.
"Phụ hoàng lần này đã quyết định sai lầm" Asisư không trả lời câu hỏi của Menfusư mà nhìn vào mặt hồ yên tĩnh trước mặt, tại trong đêm tối chỉ có ánh sáng của mặt trăng hồ sen càng thêm âm trầm, tĩnh lặng.
"Hừ, chỉ là một người đàn bà có thể gây nên sóng gió gì, hoàng tỷ đệ sẽ khiến bà ta không có chỗ đứng trong hoàng cung Ai Cập này" Menfusư híp mắt tự tin nói, hắn không hiểu sao hoàng tỷ lại đề cao người phụ nữ Hitari kia như thế, nếu không phải thân phận bà ta cao quý không một tên nào dám bén mảng lại gần thì hắn cũng không tự thân mà ra tay, nghĩ đến ánh mắt mê luyến của mẹ kế hắn, nở nụ cười khẩy, một con đàn bà vô sĩ mà thôi, cho dù hắn thật làm chuyện gì thì phụ vương sẽ không vì đó mà trách cứ hắn, vì một người phụ nữ đi định tội cho người kế vị sau này của mình, phụ vương còn chưa hồ đồ đến vậy.
"Menfis, một khi đàn bà trở nên độc ác thì sẽ trở thành một con rắn độc nhất là một con rắn độc bị thương thì nó sẵn sàng tổn thương mọi thứ trên đường mà nó thấy"
"Vậy hoàng tỷ có khi nào trở thành thứ nọc độc khủng khiếp đó hay không" Menfusư kề sát vào gương mặt lạnh nhạt của Asisư nheo mắt hỏi, đôi mắt hắn nhìn thẳng vào đôi mắt phượng giống mình kia, không muốn bỏ qua một chút tình tự khác biệt nào trong đôi mắt luôn bình tĩnh kia.
"Menphis, đệ muốn câu trả lời thế nào" Asisư không vì ánh nhìn chăm chú đó mà lãng tránh nhưng khoảng cách giữa hai gương mặt quá gần làm hơi thở của hoàng đệ phun thẳng lên mặt nàng điều đó khiến nàng có chút không thoải mái, đưa bàn tay để trước ngực Menfusư, Asisư đẩy ra đứng lên bước về tẩm cung của mình.
Menfusư cũng không ngăn lại, hắn nhìn bông hoa sen kia nằm trơ trọi trên thềm đá lạnh lẽo đưa tay nhặt lên quan sát một chút, sau đó thẳng tay vứt nó xuống hồ sen, phất áo choàng quay về cung của mình.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện