[Dịch]Xuyên Làm Nữ Hoàng Asisu - Sưu tầm

Chương 3 : Chương 2

Người đăng: 

.
"Hoàng tỷ, người đang làm gì thế" Menfusư tò mò nhìn vị hoàng tỷ của mình đang khoanh chân nhắm mắt, cảm thấy rất hiếu kì, bèn vứt cung tên trong tay ngồi xổm xuống chống cằm nhìn hoàng tỷ của mình Asisư tập trung điều tiết nội lực trong cơ thể cũng không mở miệng trả lời câu hỏi của vị hoàng đệ này, từ mấy tháng trước nàng chấp nhận cho tên tiểu tử này đến gần thì Menfusư thường xuyên chạy chơi một hồi ngoài cung chán lại đến thần điện quầy rầy nàng. Không nhận được câu trả lời Menfusư nhàm chán ngồi đung đưa hai chân ở ao sen kế bên, cảm thấy đùa mấy con cá ở trong hồ rất vui khi nhóc giả vờ buông ngón chân của mình xuống đến khi chúng tụ lại thì bèn nhấc chân tạo nên làn sóng nước hù dọa tụi nó bơi tán loạn, đang thích thú cười ha hả vì trò đùa của mình thì trên đỉnh đẩu bỗng nhiên tối xuống Menfusư xoay cổ ngước lên nhìn thì gặp vị hoàng tỷ lạnh lùng của mình. Asisư đưa tay sờ nhẹ lên gương mặt mũm mĩm của em trai, hài lòng vì xúc cảm mềm mượt của da thịt, ánh mắt lạnh nhạt liền dịu xuống. "Hôm nay đệ đến sớm" giọng nói tuy vẫn lạnh mạt đạm nhiên như cũ nhưng lại có một chút ôn nhu, Ari đứng kế bên hầu hạ từ nhỏ đến lớn nên rất nhanh liền nghe ra tia bất đồng trong đó, xem ra công chúa đối với hoàng tử Menfusư là bất đồng với người ngoài, bà không biết liệu đây là chuyện tốt hay xấu, trong tâm bà luôn mong hai người thành vợ chồng vì đây là ý nguyện của hoàng phi khi biết bản thân mang thai là công chúa. "Hừ, bên ngoài đệ đã chới chán rồi, đệ muốn ra khỏi cung đến bên bờ kia sông Nin kìa, nhưng phụ hoàng chắc chắn không cho" Menfusư bực bội đá đá mặt nước hồ làm cho nhưng chú cá bơi gần đó hoàn toàn không dám bén mảng bơi lại khu vực kia. Asisư biết với cá tính ham chơi chóng chán này của đệ đệ thì hoàng cung bị nhóc dạo qua bao nhiêu năm sớm đã không còn hấp dẫn nhưng muốn để nóc ra khỏi phạm vi hoàng cung thì chắc chắn là điều không thể, nàng từ ái xoa nhẹ đầu của đệ đệ ngẫm nghĩ một lát mới lên tiếng: "Nếu đệ cảm thấy không thích chơi nữa vậy thì cùng ta luyện kiếm đi". "Hả...luyện kiếm" Menfusư ngạc nhiên mở to mắt vì lời đề nghị này của hoàng tỷ, trên thực tế nhóc ngoài bắn cung ra thì thứ yêu thích nhất chính kiếm thuật, nhưng những thị vệ theo hầu nhóc thì nhóc đã đánh đến chán bọn họ hoàn toàn không dám đánh trả. Không nhìn đến ánh mắt nghi ngờ của đệ đệ chỉ đứng lên cách đệ đệ một khoảng sau đó quay đầu bảo: "Bắt đầu đi, đệ cứ dùng kiếm tấn công" Menfusư nhìn nữ quan Ari đang cầm lên thanh kiếm của nhóc dâng lên, lại nhìn vẻ mặt bình tĩnh của hoàng tỷ mình, hơi không các định nói: "Hoàng tỷ, vũ khí của tỷ đâu", tuy cảm thấy hoàng tỷ biết kiếm thuật chỉ là một ích đường kiếm dùng để tự vệ nhưng nhóc đang chán có thể ngoạn với tỷ tỷ một hồi, bất quá nhìn đến hai tay trống không của hoàng tỷ thì vô cùng nghi ngờ đến việc tỷ ấy biết cách đấu kiếm hay sao, dù sao ngay đến cả việc muốn đấu kiếm thì cần phải có vũ khi tỷ ấy cũng không biết. Asisư ung dung đưa mắt nhìn Menfusư, ánh mắt không còn ôn hòa nữa mà lạnh khiến người như chạm phải băng tuyết, Menfusư gặp phải thái độ lạnh lùng của nàng thì hơi rợn người, giọng nói lạnh lùng vang lên như gió lạnh thổi qua da thịt: "Không cần, lấy kiếm". Asisư vung tay trái lên một cái thì một dải lụa trắng được phóng ra cuốn lấy thanh kiếm còn trên tay của Ari, quăng đến trước mặt Menfusư. Menfusư bị cảnh tượng trước mặt làm cho hơi bất ngờ nhìn thấy thanh kiếm bay đến trước mặt thì theo bản năng tiếp lấy, nhìn nhìn thanh kiếm trên tay lại nhìn dảy lụa trắng kia không biết từ đâu xuất ra. "Đỡ chiêu" còn chưa kịp hồi thần vì tình hình vừa rồi thì giọng nói lạnh lùng của hoàng tỷ lại vàng lên, kèm theo là dảy lụa trắng khi nãy quất tới, Menfusư dù sao cũng theo các tướng lĩnh học tập kiếm thuật một thời gian nên khả năng phản ứng vẫn có rèn luyện, theo dãy lụa đánh tới Menfusư đã giơ kiếm muốn chặt đứt nhưng dãy lụa kia tuy nhìn mềm mại nhưng kiếm của nhóc không chặt đứt được nó mà còn bị nó bức lùi đi mấy bước, máu chiến đấu nổi lên Menfusư hoàn toàn quên mọi nghi vấn của mình mà chuyên tâm vào trận đấu trước mặt, tay cầm kiếm linh xảo đánh kiếm công hảm dải lụa đang múa may trước mặt mình, thân mình linh hoạt không ngừng né tránh những cú quất đến của nó. Dải lụa của Asisư giống như có sinh mạng uốn éo vũ động trên không trung nhắm vào Menfusư tấn công không quá đồn dập cũng không quá chậm đủ khiến Menfusư không bị đánh đến không phản kháng được mà là từ tốn tiếp từng chiêu kiếm của nhóc. Menfusư càng đánh càng hăng cho dù liên tục vì né tránh mà bị dải lụa quất đến ngả lăn ra đất trên mình bắt đầu xuất hiện vết xước cũng không dừng lại, đường kiếm bám sát vào dải lụa một bộ dáng không chịu thua, nhất quyết muốn cắt đứt nó. Theo thời gian trôi qua thể lực của Menfusư bắt đầu có điểm không chống đỡ được, hơi thở có phần nặng nhọc hơn, tốc độ né tránh cũng dần chậm lại, sau một cú ngã lăn ra đất nhóc muốn đứng lên nhưng dải lụa đã không còn chờ nhóc đứng lên mới đánh tới nữa mà lấy tốc độ cực nhanh đánh bật thanh kiếm nhóc đang cầm trên tay. "A....." kinh hô nhìn thanh kiếm đã văng xa mình, Menfusư muốn nhào đến lấy kiếm nhưng dảy lụa trắng đã tiến đến quấn ngang eo nhóc kéo mạnh về phía sau, trời đất quay cuồng một chút Menfusư nhắm chặt mắt đến khi mở ra thì nhìn thấy gương mặt lạnh nhạt của Asisư đang trước mặt mình còn bản thân thì đang bị dảy lụa trắng kia quấn thành một vòng. "Đáng ghét, thả đệ ra, đệ muốn đánh tiếp" Menfusư cựa quậy thân mình muốn thoát khỏi trói buộc nhưng không hiểu sao dải lụa nhìn mềm mại thế kia mà lại khiến nhóc giãy mãi cũng không ra, căm tức vẩu môi quay mặt đi chỗ khác không thèm nhìn mặt hoàng tỷ của mình. "Hừm, còn thật giận dỗi, xem ra hoàng tử của Ai Cập cũng chỉ là đứa bé vì chút chuyện liền tỏ ra không vui cần người dỗ dành" Nhìn thấy cái môi hồng hồng chu lên mang vẻ bất mãn không hiểu sao Asisư lại cảm thấy hết sức đáng yêu, khóe môi câu lên một nụ cười nhẹ làm cho gương mặt luôn lạnh lùng của nàng trở nên ôn nhu dị thường, cả khí chất lạnh lẽo như tuyết cũng hóa thành dịu dàng như dòng nước mùa xuân của sông Nin. Menfusư chưa bao giờ gặp hoàng tỷ của mình cười nhóc còn nghĩ hoàng tỷ không biết cười bất quá nay nhìn nụ cười vô cùng dàng khiến nhóc hơi ngẩn ngơ một chút, tuy vẫn thường nghe nhóm nữ quan cùng thị vệ khen hoàng tỷ của mình xinh đẹp nhưng nhóc vốn không hiểu xinh đẹp là ý thế nào nhưng giờ thì hình như nhóc cảm thấy bản thân có thể hiểu đôi chút, nụ cười kia làm gương mặt hoàng tỷ trở nên hiền lành hơn, đôi mắt đen láy như hắc bảo thạch được dùng làm mắt của thần Horux dường như sáng hơn, nhóc cảm thấy vì sao trên bầu trời cũng sáng giống như thế. Nhưng chỉ là trong chốc lát Menfusư bị lời nói của hoàng tỷ chọc trúng điểm yếu, nhóc ghét nhất ai nói nhóc là trẻ con, nhóc là dũng sĩ là dũng sĩ của Ai Cập, nếu là người khác bảo nhóc là trẻ con thì sớm bị nhóc chém chết nhưng đây là hoàng tỷ, Menfusư lớn tiếng phản bác lời của hoàng tỷ mình. "Đệ không phải trẻ con, đệ là dũng sĩ của Ai Cập" Menfusư cảm thấy dải lụa bên người thả lỏng nhóc lập tức chống nạnh biểu thị bất mãn của bản thân. "Được, đệ là dũng sĩ của Ai Cập" thu lại nụ cười vô thức lúc nãy Asisư dắt tay Menfusư đi về cái ghế dài của mình, ra lệnh Ari lấy thuốc trị thương mà nàng điều chế ra, mấy năm nay bản thân nàng cũng dựa theo trí nhớ làm một ích thuốc phòng thân linh tinh, y thuật lạc hậu của nơi này làm nàng không an tâm, cũng may trên cơ bản dược liệu tại nơi này không giống với Đại tần nhưng công dụng cũng không xê xích nhiều chẳng qua những thầy thuốc nơi này không có phát hiện công dụng nó , nàng cũng thử gieo trồng một vài cây thuốc phô biến nhưng khí hậu nơi này hình như không hợp với chúng lắm nên số thuốc sống được rất ích. Menfusư gặp tỷ tỷ không còn cười nữa mà trở lại gương mặt lạnh lùng thì có hơi tiếc nuối nhóc cảm thấy gương mặt khi cười của tỷ tỷ dễ nhìn hơn, ngồi lên trên tấm nệm được dệt từ lông dê, Menfusư nâng tay làm cho hoàng tỷ dùng khăn lao đi những bụi bẩn tại vết thương rồi bôi lên một lớp đen đen có mùi kì quái, nhưng vết thương đau rát vừa nãy do hăng chiến đấu không để ý bỗng trở nên mát lạnh tựa hồ cũng không đau như vừa rồi. "Cái này không giống thuốc trị thương của mấy y quan" Menfusư hiếu kì quệt một lớp đưa lên mũi ngửi, mùi gây gây lập tức sộc vào khiến nhóc nhăn mày. "Đây là thuốc do chị tự mình làm" Asisư đưa chén nước mà Ari vừa bưng lên cho Menfusư, bản thân lại đưa tay vận dụng nội lực chậm rãi xoa lên những vết bầm tím trên cơ thể của Menfusư. "Chị biết y thuật, còn cái thứ vải trắng kia, nó là vải đúng không" Menfusư nghiêng đầu tò mò hỏi, nhóc cảm thấy mọi điều hoàng tỷ mình làm điều thật diệu kì, chẳng lẽ bởi vì hoàng tỷ quanh năm sống trong thần điện nên được thần linh chiếu cố, Asisư chỉ gật đầu mà không giải thích gì thêm, nơi này tuy giống như Đại Tần nhưng nó tôn thờ thần linh dù cho ngươi có làm chuyện gì kinh thiên động địa chỉ cần đổ cho thần linh thì hoàn toàn được chấp nhận thậm chí còn được tung hô. Bôi xong thuốc Asisư nắm tay Menfusư về trong nội điện cùng dùng cơm chiều, tiếp xúc mấy tháng qua nàng dần dần tiếp nhận đứa em trai bất đắc dĩ này, dù sao lúc nào cũng có một tiểu oa nhi mĩm mĩm đáng yêu đi theo gọi nàng là hoàng tỷ thì nàng hoàn toàn không cách nào làm mặt lạnh được, từ khi biết Asisư biết võ kỹ thì chuyện thường ngày mà Menfusư thích làm nhất ngoài săn bắn chính là hướng về phía hoàng tỷ của mình khiêu chiến, dù cho lần nào cũng bị đánh bầm dập nhưng không thể nói kiếm thuật của Menfusư tăng lên theo từng lần giao chiến, khiến cho những võ tướng dạy kiếm cho hoàng tử điều trầm trồ thán phục hoàng tử Menfusư càng ngày càng dũng mãnh. Ai Cập không có bốn mùa như Đại Tần mà chỉ phân mùa mưa và mùa nắng, mùa mưa chính là mùa được hoan nghênh nhất Đại Tần bởi vì nó đại biểu nước sông Nin dâng cao lên mang đến sự trù phú, màu mỡ cho dân Ai Cập, người dân Ai Cập thờ phụng cả nữ thần sông Nin hằng năm đến mùa mưa điều chuẩn bị rất nhiều vật tế để cung phụng vị thần này, mùa này cũng là mùa nhiều lễ hội được tổ chức để ăn mừng nhất. Menfusư nắm lấy tay Asisư len lỏi qua dòng người tiến về phía nơi rước lễ thần sông Nin, phía sau có thị vệ đã mặc y phục dân chúng bình thường bám sát theo sau, trên người phủ lên áo choàng đen che khuất cả người chỉ lộ ra đôi mắt Asisư bị Menfusư nắm lôi đi nhưng không hề có cảm giác chật vật mà vững vàng giữ vững thân mình. "Hoàng...chủ tử người chậm một chút" Minưê lo lắng nhìn hai bóng dáng nho nhỏ phía trước, hôm nay hoàng tử Menfusư không biết làm cách nào lại được bệ hạ ưng thuận xuất cung đi tham dự lễ hội đưa nữ thần sông Nin, hoàng tử lại còn kéo cả công chúa đi theo, Minưê nhìn nữ hài đang đi phía sau hoàng tử trong ánh mắt không tự chủ toát lên thần sắc si mê, từ lần đầu gặp gỡ hắn vẫn nhớ mãi không quên dung nhan thanh lãnh kia, theo hoàng tử Menfusư ngày ngày chạy đến thần điện càng tiếp xúc nhiều cùng công chúa thì tình cảm cũng lớn dần theo từng ngày, hắn biết tình cảm này là cấm kị bản thân chỉ là một thị vệ hèn mọn lại dám tơ tưởng đến một vị công chúa Ai Cập nếu để người phát hiện ra hắn nhất định sẽ bị trừng phạt nhưng hắn lại hoàn toàn không thể khống chế được tầm mắt của mình truy đuổi theo bóng dáng kia. "Thật đẹp...." bị Menfusư kéo đến một góc cao trên tượng đá nhân sư, nhìn về dòng sông Nin ngay đến Asisư tâm tình vốn thanh đạm không khống chế được mà thốt lên, trên sông Nin bao la kia đang được người dân thả đầy những con thuyền nhỏ kết bằng mãnh gỗ đựng tế phẩm, những nhọn đèn trên chiếc bè thắp sáng cả một vùng sông Nin rộng lớn dưới ánh sao trời sáng lấp lánh càng thêm rực rỡ, như bị mê hoặc nhìn vào dòng sông cảm nhận được tâm tình sung sướng của người dân Ai Cập qua từng tiếng cười, tiếng hát, Asisư có chút hốt hoảng, đất nước Đại Tần kia của nàng cứ như là một chuyện đã từ rất xa xưa cái mà nàng còn nhớ chỉ là những thời gian bên cạnh đệ đệ Thủy Mặc Duệ của nàng. "Thế nào, em đã nói là rất đẹp kia mà, hi...hi giờ thì chị tin em rồi chứ" Menfusư kiêu ngạo hất cằm nhìn về phía Asisư, nhóc biết hoàng tỷ từ khi sinh ra đến nay chưa từng bước chân ra khỏi thần điện nên chắc chắn cũng chưa từng tham gia lễ hội của Thebe, khó khăn lắm nhóc mới xin vua cha cho mình đi dự dĩ nhiên phải nắm lấy hoàng tỷ cùng đi chờ mong trên mặt hoàng tỷ xuất hiện vẻ kinh ngạc, lần này hắn đã làm được. "Minưê___" Menfusư thét gọi thị vệ của mình, nhận lấy hai chiếc bè gỗ trên tay hắn, nhóc kéo lấy hoàng tỷ của mình hướng bờ sông đi đến. "Chúng ta cũng học theo họ thả đi, đệ cảm thấy chơi rất vui" đưa một chiếc bè đã được thắp sáng ngọn đèn cho Asisư, Menfusư cầm lấy cái của mình bước về phía gần bờ sống cúi người thả bè của mình, lại tiếp nhận từ tay của thị vệ một cây gậy dài quay người nhìn hoàng tỷ đang đứng phía sau thúc giục: "Hoàng tỷ nhanh lên, nhanh lên, chúng ta còn đi xem múa hát mừng nữ thần sông Nin nữa" Asisư phức tạp nhìn chiếc bè nhỏ trên tay mình, nàng luôn coi Đại Tần là quốc gia của mình nên đối với những ngày lễ của Ai Cập nàng chưa hề quan tâm đến, ngước nhìn nam hài đang cầm gậy trúc chờ mình, Asisư thấy lòng mình có gì đó khẽ động, bước về bờ sông thả chiếc bè của mình nhìn nó cùng bè của Menfusư được dòng nước đưa đi hướng về sông Nin. "Hì..hì...Hoàng tỷ thả bè rồi thì nữ thần sông Nin chắc chắn sẽ nhận lễ vật của chúng ta phù hộ Ai Cập thu hoạch tốt suốt mùa" Menfusư tươi cười nhìn Asisư vẻ mặt mang theo kiêu ngạo nhưng lại vô cùng chân thành. Dưới khung cảnh dòng sông Nin sáng lấp lánh, nam hài đáng yêu đứng trên bờ sông mang theo nụ cười chân thành, hồn nhiên, ánh sáng từ bầu trời đêm của các vì sao và những chiếc bè trôi trên sông kia như khiến nam hài như đang phát ra từng tia sáng nhạt. "Ừm......" Asisư dưới sự ngạc nhiên của nam hài nở nụ cười lần thứ hai, tươi cười lần này càng thêm tươi tắn, nắm lấy đôi tay của nam hài Asisư nhìn về phía sông Nin hùng vĩ kia, có lẽ nàng có thể thử tiếp nhận nơi này, nàng không quên Đại Tần chỉ là sẽ để nó vào một góc trong lòng mà tưởng niệm. "Thật ra...hoàng tỷ cười lên rất dễ nhìn" Menfusư theo Asisư nhìn về dòng sông lặng yên một chút nhỏ giọng nói. Asisư muốn nói gì đó nhưng sắc mặt nàng khẽ biến đưa tay đẩy Menfusư sang một bên thân mình nàng lắc nhẹ một cái, một mũi tên xẹt qua làn váy của nàng cắm thẳng vào chỗ hai người vừa đứng. "Có thích khách, hộ giá" Minưê biến sắc vội hô lớn, hắn cầm lấy kiếm xông về phía trước đối diện với hơn mười tên thích khách bao vây bọn họ lại, hai bên nhanh chóng lao vào chém giết bên phía Minưê cũng chỉ tầm hơn mười người nhân số cân băng khiến hai bên giằng co, nhưng các binh sĩ Ai Cập liều chết triền đấu nên nhất thời bọn thích khách cũng không tiến gần được đến bên người Menfusư và Asisư. Menfusư cắn chặt răng tay cầm kiếm hung ác nhìn chằm chằm vào bọn thích khách, một tên thích khách lựa chọn chỗ sơ hỡ vọt vào vung kiếm đâm thẳng đến, mục tiêu của chúng chính xác là hoàng tử Menfusư. "Chủ tử___" Minưê muốn tiến đến ngăn cản nhưng hắn lại bị năm, sáu tên thích khách triền lại, hắn nóng nảy nhưng không cách nào thoát được. "Keng_________" ngay khi thanh kiếm của tên thích khách chém xuống Menfusư lấy kiếm đỡ được, một tiếng rít va chạm nặng nệ, đối thủ của cậu là một người trưởng thành nên Menfusư bị xung lực làm bức lui mấy bước, ,lúc này Asisư nhanh như chớp vươn chân đá mạnh lên bụng thích khách, hắn không ngờ nữ hài này lại can đảm dám phản kích mình nên nhất thời sơ ý bị trúng chiêu, Menfusư không bỏ qua cơ hội này mạnh tay một kiếm đâm thẳng đến vùng bụng tên thích khách. "HỪ....lũ rác rưởi" nhấc chân đá văng tên thích khách Menfusư mắt sắc phát hiện một tên khác đang xông lên từ phía sau, nhóc xoay người muốn đỡ kiếm của hắn thì một dải lụa trắng đã nhanh tay hơn quấn lấy tay của tên khách ngăn trở công kích của hắn, Menfusư trở kiểm chém đứt tay hắn, máu tươi phun lên nhiễm đỏ một bên mặt của Menfusư, khiến gương mặt đáng yêu của nhóc trở nên thập phần đáng sợ. Lỗ hỏng càng ngày càng nhiều thích khách cũng lọt vào vòng vây của binh lính Ai Cập không ích, cả hai chị em phối hợp vô cùng nhuần nhuyễn, dải lụa của Asisư liên tục quấy nhiễu thích khách để cho Menfusư có thời gian dứt điểm giết chết bọn chúng. Hai bên đánh nhau không bao lâu thì phía xa có tiếng ồn ào, Minưê vui mừng thét lên: "Là binh lính Ai Cập, chúng ta được chi viện" Đám thích khách nghe thế biết thời cơ đã đánh mất chúng không còn tiến đến công kích nữa mà nhanh chóng rút lui, ngay khi Minưê vì sự rút lui của chúng mà thở phào một hơi thì Asisư cảnh giác hơn, nàng không quên mũi tên khi nãy bắn ra, nàng không biết là mũi tên đó là do bọn thích khách khi nãy hay là có tên còn ẩn núp chờ đợi cơ hội. Khi bên tiếp viện tiến đến nhân số chênh lệch khiến thích khách rơi vào thế yếu lần lượt bị tiêu diệt, Menfusư cũng gia nhập chiến cuộc cậu nhóc dũng mãnh cũng không có ghê sợ bị lần đầu giết người, kiếm kiếm lưu loát cắt tay, chặt chân hoặc đâm vào bụng thích khách hoàn toàn không có chút do dự. "Cẩn thận." Ngay tại lúc mọi người giải quyết xong thích khách đang trên đường quay về hoàng cung, thình lình một mũi tên từ trong bụi cỏ lao ra mục tiêu chính là Menfusư đang đi phía trước. Asisư phản ứng cực nhanh, dải lụa vung lên tạo thành lực đánh bạt đi mũi tên đang bắn đến khiến nó chệch hướng bay xẹt qua người Menfusư, còn chưa kịp thở ra thì phía sau lại xuất hiện thêm hơn năm, sáu mũi tên khác. Trong lòng Asisư kinh hoàng, thân thể của người ở đây không thích hợp tu luyện nội lực, nên trong cơ thể nàng tuy có nội lực hộ thân nhưng rất ích đó là kết quả do từ mới sinh nàng vì bảo vệ bản thân mà khắc khổ tu luyện, vừa rồi đánh nhau đã tiêu hao muốn hết nội lực của mình, một kích vừa rồi thì hoàn toàn vét sạch tất cả nội lực còn xót lại không nhiều của mình, hiện giờ trong cơ thể trống trơn, căn bản không thể tạo thành phòng ngự hay đánh trả gì cả. Sắc mặt mọi người nhanh chóng biến đổi nhanh chóng tiến đến vì hoàng tử và công chúa chấn tên, một số khác thì hướng về phương hướng mũi tên mà phóng đi. Ngay khi mọi người chuyên tâm tập trung vào hướng mũi tên bắn ra thì một hướng khác một thức lòe lòe phát sáng nhắm đúng vào ngực của Menfusư phóng ra, sự việc diễn ra quá nhanh mọi người không kịp phản ứng mũi tên đã đến trước mặt Menfusư, nếu ghim trúng thân thể thì Menfusư căn bản không có bất cứ cơ hội sống sót nào. "Phốc. . . . . ." Ngay tại thời điểm Menfusư cho rằng bản thân nhất định phải chết thì trước mắt huyết quang bắn khắp chốn. Y bỗng chốc trừng lớn mắt, ngơ ngác chứng kiến Asisư che trước thân mình, mà bờ vai của hoàng tỷ cũng bị mũi tên kia xuyên thành một lỗ máu, mũi tên cơ hồ đâm xuyên qua da thịt vì hắn cảm nhận được trước ngực của mình hơi đau xót là do đầu mũi tên gây ra vết thương. "Giết" Minưê quát một tiếng chói tai binh lính Ai Cập liền liều mình hướng đến phía thích khách đang ẩn nấp. Nhóm thích khách này không nhiều bị binh lính Ai Cập vây công, rất nhanh liền bị giết chết, vốn bọn chúng muốn lợi dụng kế đánh lạc hướng nhưng không ngờ lại thất bại. Mà Menfusư vẫn còn đang không tin nổi nhìn Asisư gương mặt trắng bệch vì đau đớn mà biểu tình vặn vẹo, nhưng dù vậy nàng cũng không hề rên rỉ kiêu đau chỉ dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn nhóc, giọng nói tuy vẫn như cũ lạnh lùng nhưng giờ Menfusư hoàn toàn không nghe ra sự lạnh lùng trong đó mà chỉ có vô hạn dịu dàng: "Menphis, có sao không" "Sao. . . . . ." Làn môi Menfusư giật giật. Đầu óc nhóc loạn thành một đống, hoàn toàn không thể tự hỏi. Hoàng tỷ bị thương, hoàng tỷ vì mình mà bị thương, hoàng tỷ vì mình mà không tiếc hy sinh tính mạng chắn đi mũi tên. Hoàng tỷ của nhóc dáng vẻ luôn lạnh lùng, bộ dáng luôn không nóng không vội, cao cao tại thượng, nay thì hình dung chật vật, mồ hôi vì đau đớn mà ướt đẫm cả tóc bết bác dính lại trên gương mặt, khóe môi bị cắn đến bật máu, Menfusư chỉ cảm thấy vòng tay đang ôm lấy mình rất nóng, rất nóng, còn có máu của hoàng tỷ khi nãy bắn trúng mặt nhóc cũng bỏng rát đến khó chịu. "Hoàng tỷ____________" hoảng loạn đỡ lấy thân mình đang dần trượt xuống của Asisư, trong mắt là kinh hoàng không thể che dấu, thân thể trong lòng càng ngày càng lạnh, máu tươi từ miệng vết thương càng ngày chảy càng nhiều nhiễm đỏ cả tay nhóc. --- ------ ------ ------ ------ ---------0.0---- ------ ------ --- Mười năm sau. Một thiếu niên xinh đẹp, tuấn tú cưỡi một con bạch mã chạy như bay trên con đường cát vàng, nơi nào vó ngựa đi qua cũng để lại bụi cát mù mịt, thiếu niên như không để ý mà vẫn điều khiển con ngựa tung vó càng lúc càng nhanh. "Hoàng tử_____người chậm thôi, cẩn thận" thanh niên mặc phục sắc thị vệ vì cố gắng theo kịp thiếu niên xinh đẹp kia mà phải hứng chịu từng cơn gió cát do con bạch mã của thiếu niên mang lại, không chỉ hắn mà các thị vệ khác cũng ăn không ích mệt. "Ha...ha..ha, Minưê nhanh lên, tài cưỡi ngựa của ngươi càng lúc càng thụt lùi" Menfusư nhìn thị vệ của mình bị gió cát của bạch mã làm một thân quần áo lấm lem thì càng sung sướng cười to. "Tránh đường ra____" theo tiếng quát to đó dân chúng đang đi trên đường điều hoảng sợ vội dạt sang hai bên nhường đường cho con bạch mã, sợ chậm một chút thì sẽ gặp vạ lây. "Hoàng tử Menfusư kìa" "Ôi.....Chàng đẹp trai quá" "Hihihi....ước gì có thể vào cung làm thị tỳ của chàng" "Ha ha ha thôi đi đừng có mơ, với tư sắc như ngươi...." Menfusư không quan tâm đến những nghị luận sao lưng của hắn chỉ chăm chăm giục ngựa chạy về phía trước phải đảm bảo trước hoàng hôn có thể về đến cung điện. "Cầm lấy" vứt đi chiếc roi ngựa trên tay cho thị hầu, Menfusư hăm hở tiến đến thần điện, những thị quan cung kính cúi đầu khi bóng dáng hắn bước qua, đây chính là quyền lực hoàng tộc. "Hoàng tỷ...." vừa nhìn thấy thiếu nữ yểu điệu, thướt tha ngồi trong hoa viên, Menfusư hân hoan gọi lớn. Nghe tiếng gọi kia thì thiếu nữ cũng không quay đầu lại mà chuyên tâm vào bình hoa sen trước mặt, bàn tay trắng nõn thon nhỏ nhanh chóng cắt hoa , cắm vào bình động tác liền mạch, lưu loát như thực hiện việc này vô số lần, những đóa hoa xen kẽ cùng hoa sen kia dưới bàn tay thon mảnh của nàng dần dần thành hình thành dạng. Menfusư không hiểu những thứ hoa cỏ vô dụng này có gì mà khiến hoàng tỷ luôn lạnh nhạt của hắn yêu thích như thế, hắn cũng không hiểu cái gì gọi là nghệ thuật cắm hoa chỉ cảm thấy những thứ hoa lung tung kia vào bàn tay của hoàng tỷ cắm vào bình thì trở nên trông dễ coi hơn một chút, hiểu biết tính khí của hoàng tỷ Menfusư cũng không làm ồn mà lẳng lặng ngồi xuống chiếc ghế cạnh bên hoàng tỷ, bàn tay chống cằm chăm chú nhìn vào bình hoa lớn đang dần ngập đầy. "Ngày mai sứ đoàn của nữ vương Hitari sẽ đến" Asisư tiếp nhận khăn tay từ nữ quan Ari, vừa lau tay vừa bình thản nói, phụ hoàng của nàng sau khi mẫu thân của Menfusư chết đi thì không cưới tiếp thêm hoàng phi nào nữa, chỉ nạp thêm thị thiếp mà thôi, nàng cứ nghĩ ông ấy vì mẫu thân của Menfusư mà để trống chiếc ghế hoàng phi kia, không ngờ mười năm sau phụ hoàng lại đột ngột muốn cưới một nữ nhân không phải mang dòng máu Ai Cập làm hoàng phi, việc này gây nên sóng gió lớn tại triều đình bất quá thời đại này thì hoàng quyền còn tối cao hơn Đại Tần lúc trước, các đại thân chỉ phản đối một chút chứ không dám ép buộc đối với quyết định của nhà vua. "Hừ, em nghe nói bà hoàng Hitari kia tuy còn trẻ đã nổi danh tiêu sài hoang phí, chỉ trong vài năm thì đã tiêu hết phân nữa quốc khố cho việc tiệc tùng, bài bạc" giọng nói mang đầy vẻ chán ghét thể hiện Menfusư hoàn toàn không thích người mẹ kế này của mình chút nào, đưa tay đón lấy ly nước từ tay của Asisư, dòng nước ngọt lành mang theo vị nho tươi mát chảy vào cổ họng làm dịu đi cơn khát khiến Menfusư thoải mái híp mắt, hoàng tỷ của hắn tuy con người lạnh nhạt nhưng đối với hắn thì trong vẻ lạnh nhạt ấy lại luôn có một chút dịu dàng hiện hữu, từ ngày phát hiện hoàng tỷ có tài nấu ăn vô cùng tốt hắn liền sáng trưa chiều điều ăn tại chỗ của hoàng tỷ, thức vật mà tỷ ấy nấu ra so với những món mà bọn thực quan nấu thì chỉ có so sánh món ăn của thần cùng với bùn đất mới chỉ ra điểm khác biệt, tỷ ấy có thể nghĩ ra vô số món ăn lạ lẫm khác nhau mà những món tưởng chừng như vô cùng đơn giản thì qua tay tỷ ấy điều trở thành mỹ vị. "Bà ta chắc chắn lấy phụ vương vì tiền, em sẽ không để bà ta đắc ý" Menfusư híp mắt, đôi mắt phương xinh đẹp di truyền độc nhất của hoàng tộc Ai Cập lóe lên quang mang tính kế, khiến nó càng trở nên xinh đẹp vô cùng cùng, Menfusư năm nay vừa tròn mười sáu cái tuổi đánh dấu sự trưởng thành của thiếu niên, di truyền từ hoàng tộc Ai Cập khiến cho vị hoàng tử này có dung mạo đẹp đến người người si mê, gương mặt thon gọn, cái mũi cao thẳng, bờ môi mỏng khẽ nhếch, đôi mắt phượng câu nhân lúc nào cũng rực rỡ sinh động, vóc dáng cao lớn thon dài, màu da lúa mạch khỏe mạnh, Menfusư hiện đang mặc phục trang bình thường của Ai Cập, để trần thân trên hiện lộ cơ ngực cùng cơ bụng rắn chắc, trên cổ cùng hai tay mang vòng cổ và vòng tay hình rắn tượng trưng cho thân phận vô cùng tôn quý của mình, phía dưới chỉ mặc khố thông dụng của người Ai Cập, một đôi chân dài thẳng tắp hiện đang tùy ý mà buông thỏng, cả người như một bức tượng được điêu khắc tỉ mỉ. "Bà ta dù sao là có danh mẹ kế của chúng ta, em muốn làm gì thì cũng đứng khiến người quá khó coi, mặt mũi của phụ vương vẫn phải giữ" Asisư đối với hoàng đệ của mình một bụng ý nghĩ xấu cung không lên tiếng ngăn cản, đệ đệ của nàng hoàn toàn biết bản thân nên làm gì, chỉ cần là những việc không vượt quá giới hạn của nàng thì nàng hoàn toàn dung túng. Menfusư hiểu hoàng tỷ của hắn luôn luôn là như vậy, vô hạn bao dung, cho dù việc hắn làm có đáng chết đến đâu thì chị ấy vẫn mãi đứng cạnh hắn, ủng hộ hắn thậm chí có thể vì hắn mà tiếp tay giúp sức, Menfusư để ly nước trên tay xuống, đầu nhẹ dựa vào vai của Asisư, cảm nhận mùi dược hương thoảng thoảng quanh chớp mũi, hoàng tỷ của hắn không thích xài hương liệu như những quý tộc tiểu thư khác nhưng trên cơ thể luôn có một mùi hương thoảng thoảng giống như từ cơ thể phát ra vậy, không giống bất kì mùi nào mà hắn từng ngửi được tựa như mùi thuốc nhàn nhạt nhưng không có cay đắng mà lại rất ngọt.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang