[Dịch]Xuyên Không Tuyệt Thế Vương Phi - Sưu tầm
Chương 3 : Thân Vương Phủ
.
" A A A A A A ". Tiếng kêu thảm thiết từ trên trời, một cục thịt từ trên trời đang lao xuống với tốc độ kinh hoàng.
Lăng Thiên Ân nhắm tịt mắt tịt mũi, tay chân vung loạn xạ. Kể từ lúc máy bay nổ, cô chưa hề dám mở mắt, cứ mặc cho cơ thể rơi tự do xuống. Hai tai ù ù vì gió sạt mạnh.
" Ùm ". Thiên ân rơi xuống nước. Chậc. Cái ao sen đẹp thế bị nàng phá hỏng, tuy nàng không nặng mấy, nhưng với cái tốc độ rơi từ độ cao kia xuống đủ để sen trong hồ dập nát.
Lúc này Tiêu Ân mới mở mắt, nhưng không mở to nổi, nước từ hai bên xộc vào tai, vào mũi, mồm, mắt làm nàng không thở nổi, lần nữa tay chân vung loạn xạ. Mồm liên tục kêu cứu. Lăng Thiên Ân mồ côi từ năm bảy tuổi, sau đó được Sư phụ - cũng là Sư phụ của Tiểu Nguyệt, Tử Hạ và Tiểu Du nhận nuôi, tuy bằng tuổi họ nhưng nàng là người vào hội cuối cùng. Nàng từ nhỏ không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ Tử Hạ nổi giận ....Và cực kì sợ bơi. Lúc còn nhỏ khi đi học, nàng luôn bị bạn học bắt nạt, quá đáng hơn là họ vứt sách vở của nàng xuống nước, một trong những đứa đó nói: " Nhỏ mồ côi, đồ không cha không mẹ, mày muốn lấy lại đống rác bẩn thỉu đó phải không ? Được, vậy tự mình xuống lấy đi ! ". Nói rồi đẩy nàng xuống nước, đứng trên bờ nhìn nàng bằng ánh mắt khinh miệt, cười ha hả cùng lũ bạn. May có Tiểu Nguyệt nhìn thấy, gọi thầy cô mà nàng mới thoát chết. Từ đó nàng vô cùng sợ nước, ngoài những việc ăn, uống, tắm rửa...Thì nàng không bao giờ chủ động đến gần ao, hồ, sông, suối...Bây giờ lao từ trên cao xuống, lại rơi vào hồ sen sâu như vậy làm tâm nàng càng hoảng sợ, khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn trắng bệch.
Nước dồn dập lao vào mũi làm nàng không thể thở nổi. Há miệng thì nước vào miệng. Nàng không biết bơi. Cơ thể dần chìm xuống.
Hiên Viên Hoằng đang thưởng thức cảnh đẹp cùng mỹ nhân thì có vật thể lao xuống, đã vậy còn mang theo tiếng thét kinh hoàng làm hắn phải bịt chặt tai lại. Thấy có người rơi xuống nước thì buông mỹ nhân trong lòng ra, quăng sang một bên, trực tiếp đi đến hồ nhưng không có ý định nhảy xuống. Vương Cẩm Lệ thấy có người phá đám không khí lãng mạn giữa nàng ta và Hiên Viên Hoằng thì bất mãn, sau đó thấy hắn trực tiếp đẩy mình ra thì ánh mắt lập tức bắn về phía hồ, tròng mắt hung ác như muốn giết người. Hiên Viên Hoằng vận y phục tím, trông cực kì hài hoà với khuôn mặt yêu nghiệt của hắn, một tay cầm phiến quạt phe phẩy, một tay chắp sau lưng như đang xem kịch. Đến khi thấy người trong hồ gần chìm hẳn; hắn lúc này mới gọi trong không khí:
" Ám Dạ, cứu người ".
Chỉ nghe người kia " Vâng " một tiếng, thân ảnh biến mất. " Ùm " một cái xuống hồ. Ám Dạ một thân y phục đen hoà mình vào nước càng làm nổi bật thân hình to lớn của hắn. Tiểu Ân khi gần chìm xuống đáy hồ thì có cảm giác như mình được kéo lên, tiếp xúc được với không khí khiến cho nàng có cảm giác như sống lại, miệng không ngừng hút khí để tiếp sức. Mở mắt ra, đầu tiên là thấy một nam nhân thân ảnh y phục tím rườm rà đứng trên bờ như xem kịch, ánh mắt lạnh nhạt như trách móc. Tiểu Ân cảm thấy giật mình với trang phục của người đó. Chưa kịp suy nghĩ tiếp thì trước mắt là một mảng tối sầm, nàng ngất trên tay Ám Dạ - ám vệ của Hiên Viên Hoằng - Thập tam vương gia Hiên Viên hoàng triều.
*
Đầu thật choáng, Tiểu Ân ho sặc sụa, cảm giác nước vẫn ọc ọc trong bụng thì nhăn mặt khó chịu. Nàng ngồi bật dậy, cặp mắt nhanh chóng đảo quanh căn phòng này. Căn phòng khá rộng, toàn bộ đều làm bằng gỗ to chắc chắn. Nàng há hốc mồm, dùng ba từ để đánh giá: Cực - Kỳ- Cổ. Nàng cúi đầu xuống nhìn chân tay, " Đùng ", trong đầu nàng vang lên tiếng sấm cực to. Cái gì thế này ? Quần áo nàng đang mặc không phải quần áo dành cho bệnh nhân, đó là bộ trang phục cổ màu hồng nhạt rộng thùng thình cực kì rườm rà. Mà bây giờ đang thịnh hành kiểu tai nạn gì gì đó rồi xuyên không, mặc dù nàng là người khá mơ mộng, đã ước một lần được xuyên không về cổ đại để hưởng thụ, không phải chứ ? Không lẽ mình xuyên thật hả trời ? Vẫn còn đang lơ mơ, cánh cửa gỗ đột nhiên bị một lực đẩy đẩy ra. Bước vào là một cô gái tóc dài vấn một nửa, cô gái này trạc tuổi các nàng, trên tay cô gái cầm cái khay. Cô gái đặt cái khay xuống, đựng trong khay gỗ là một tô cháo trắng. Cô gái quay lại, nhìn Thiên Ân, mỉm cười, nói:
" Cô nương, cô tỉnh rồi, đây, dậy ăn chút cháo cho lại sức ".
Tiểu Ân vẫn còn chút hoang mang, nàng nhìn cô gái kia, hỏi:
" Vị tiểu thư này, cho hỏi đây là nơi nào vậy? "
Cô gái kia vẫn mỉm cười, trả lời:
" Cô nương, ta không phải tiểu thư, người gọi ta Thanh Cát là được ". Cô gái tên thanh cát tiếp tục nói:
" Đây là Thân Vương Phủ, cô nương là rơi xuống hồ sen, được Ám Dạ - ám vệ của Thập Tam Vương gia vớt lên, nhưng thật lạ, trước đây ta cũng chưa từng thấy qua cô, nơi cô đang ở là phòng khách của phủ Thân Vương ".
Lúc này Tiểu Ân bắt đầu đánh giá dung mạo của Thanh Cát, khuôn mặt nàng ấy tuy không diễm lệ nhưng thanh tú, tóc dài vấn lên một nửa, y phục vàng nhạt tuy giản dị nhưng tiểu ngọc lại cảm thấy mặc lên người Thanh Cát quả thực rất hợp ! Tiểu Ân khịt khịt mũi hai tiếng, cười gượng, hỏi Thanh Cát:
" Thanh Cát cô nương, cô năm nay bao nhiêu tuổi rồi ? ".Nàng cảm giác được Thanh Cát nàng ấy là người tốt, tốt như vậy mà đem về thế kỉ hai mốt thì rất có giá! Tiểu Ân đang mải nghĩ thì Thanh Cát lên tiếng:
" Tôi vừa tròn mười tám ! ".
" Oa, Thanh Cát, tỷ hơn ta một tuổi, xin chào, tên muội là Lăng Thiên Ân ".
Thanh Cát vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi, Tiểu Ân nhận tô cháo từ tay Thanh Cát, từ từ ăn, từ từ nghe Thanh Vát kể về cái thời không có tên Lan Thương đại lục và Hiên Viên hoàng triều này.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện