[Dịch]Xuyên Không Tuyệt Thế Vương Phi - Sưu tầm
Chương 24 : Đại Hội Võ Lâm (Tam)
.
Ba ngày sau, đại hội võ lâm cũng đã đến. Năm nay, Võ lâm đại hội diễn ra ở mộ thuỷ sơn trang – Thiên hạ đệ nhất sơn trang, trang chủ của Mộ Thuỷ sơn trang là Mộ Dung Thuỷ, cũng chính là đương kim minh chủ hiện giờ.
Từ sáng sớm, các nhân sĩ võ lâm, các bang phái cũng đã tựu tập khá đầy đủ tại Mộ Thuỷ sơn trang.
Sở Dạ Nguyệt cùng Mai Ly chầm chậm xuống ngựa. Dạ Nguyệt một thân tử y kiều mị, dưới sa mạn, miệng khẽ nhếch lên làm nàng thêm vài phần quyến rũ. Dừng chân trước cổng lớn đề bốn chữ: “ Mộ Thuỷ sơn trang “. Nàng hít sâu một hơi rồi không nhanh không chậm bước vào trong. Không khí trong sơn trang bừng bừng khí thế, Tểu Nguyệt thấy cảnh này thì hơi nhíu mày rồi lại giãn ra.
“ Tiểu thư, chúng ta chọn chỗ kia ngồi đi ! “. Mai Ly chỉ tay về hàng ghế xa nhất, mà không gây sự chú ý nhất. Nàng cũng mặc kệ xưng hô của Mai Ly mà gật đầu, tiến về phía hàng ghế kia.
Hai người ngồi nói chuyện, mắt đẹp của nàng vẫn luôn âm thầm quan sát xung quanh.
“ Các vị, hoan nghênh đến dự đại hội võ lâm lần này. Mộ Dung Thuỷ ta năm nay lấy danh nghĩa là Đương kim minh chủ võ lâm hiện tại đứng ra tổ chức đại hội võ lâm, mong các vị bằng hữu không chê trách ! “. Bước lên khán đài chính là Mộ Dung Thuỷ của Mộ Thuỷ Sơn trang, lời này vừa nói ra, ở dưới đã là một mảng không khí sôi động, người người hứng thú.
Một người trong số đám đông ở dưới giơ tay lên, giọng nói ồm ồm có chút khó nghe:
“ Vậy, phần thưởng cho Tân minh chủ võ lâm năm nay sẽ là thứ gì a?”.
“ Đúng vậy, sẽ là thứ gì a?”. Người người hùa theo, tiếp đó là một mảng xôn xao, bàn tán rầm rộ.
“ Đương nhiên là chức Tân minh chủ võ lâm, còn có,… Một cây đèn lưu ly của Tây vực cống hiến.” Mộ Dung Thuỷ rất hài lòng với biểu cảm của mọi người. Ai cũng biết, Tây vực nằm ở vị trí rừng núi, nhiều bảo vật vô giá. Thế nhưng, trong võ lâm chưa từng có ai vào rồi, mà lại có thể ra dễ dàng được. Tây vực mỗi năm đều cống hiến cho trung nguyên những báu vật kỳ lạ, trong số đó, đèn lưu ly tất nhiên cũng thuộc dạng quý giá. Có được đèn lưu ly cũng tương đương đồng nghĩa với việc, bạn sẽ tăng lên ba trăm năm công lực.
Sở Dạ Nguyệt ngồi dưới dường như không mấy hứng thú với những lời vừa rồi của mộ dung thuỷ. Còn Mai Ly lại khác, nàng ấy vô cùng hào hứng muốn nhìn thấy đèn lưu ly.
“ Các vị, thể lệ cuộc thi năm nay cũng như mọi năm, ai muốn ứng tuyển vị trí Minh chủ võ lâm thì lần lượt bước lên khán đài, người nào có thể đả bại được mọi địch thủ cùng nhâm phẩm tốt sẽ được tiếp nhận chiếc ghế tân Võ lâm minh chủ!”. Mộ Dung Thuỷ thông báo rõ thể lệ cuộc thi, sau đó ông hô to một tiếng, cuộc thi chính thức bắt đầu.
Lần lượt, các môn phái nhỏ trong chính phái đều đã xuất chiêu, mỗi người một vẻ. Cuộc chiến càng lúc càng kịch tính, bọn họ không ai nhường ai, kẻ thua cuộc thì khâm phục bước xuống khỏi sàn đấu, thắng thì vẫn tiếp tục.
Người đang dẫn đầu là chưởng môn phái Vân Hoa – Triệu Thanh Hoa. Ở dưới lại vô cùng im lặng, lần này, Sở Dạ Nguyệt mới tao nhã đứng lên, làm cho người ta có một chút cảm giác bị áp bách không nhỏ !
Tiểu Nguyệt thong thả bước từng bậc lên khán đài, nơi Triệu Thanh Hoa đang kiêu ngạo dương đôi mắt dương dương tự đắc nhìn xuống phía dưới.
“ Vị tiểu thư này, không biết cô tới đây…?”. Trong mắt Triệu Thanh Hoa ánh lên sự châm biếm đối với Sở Dạ Nguyệt, đồng thời, đôi mắt đào hoa của hắn ta cũng có chút sáng lên khi nhìn thấy mỹ nhân - Mặc dù Dạ Nguyệt mang sa mạn.
Tiểu Nguyệt cũng không để hắn ta có cơ hội để nói hết, trực tiếp đem những lời nói tiếp theo của hắn đánh gãy; nàng biết, người này lợi hại, phần thắng của nàng cũng không cao, nhưng giọng nàng vẫn trong trẻo mà lạnh lùng thông báo:
“ Ta, Sở Dạ Nguyệt, đại diện cho Phó Cung Chủ Huyền Cơ Cung Huyết Mẫn tham dự Đại hội võ lâm năm nay. Nếu có gì không đúng, mong các vị tiền bối cùng các vị bằng hữu lượng thứ nương tay.” Nghe nàng nói vậy, toàn bộ những người có mặt tại ‘ Mộ Thuỷ Sơn Trang ‘ lập tức sửng sốt. Huyền Cơ Cung đổi phó cung chủ, như thế nào mà võ lâm không thể biết chứ? Nhưng, bọn họ chính là không biết. Lúc này, Triệu Thanh Hoa ánh mắt bỗng nhiên híp lại nhìn nàng, trong mắt xuất hiện vài tia khó tin, hắn biết, nếu là người của Huyền Cơ, nhất định là không dễ đốiphó, cho dù là nữ nhân.
Nhận thấy được sự khó tin trong mắt Triệu Thanh Hoa, miệng nhỏ của nàng dưới sa mạn cười giễu hai tiếng: “ Triệu công tử, nên bắt đầu rồi, phải không?”.
“ Được, vậy tại hạ xin mạo muội!”. Triệu Thanh Hoa từ sau lưng rút thanh kiếm dẻo như sợi vải, ánh mắt loé lên vài tia dị thường, hướng Sở Dạ Nguyệt mà đánh tới, trong không khí lập tức vang lên những tiếng xé ra của không khí. Dạ Nguyệt môi khẽ nhếch lên, từ trong ống áo bay ra dải Lụa Câu Phách màu tím, đồng thời, tóc nàng cũng dần vì nội lực tác động mà dần dà trở nên tím hơn. Một chân nàng nhẹ nhàng bay lên dải lụa, trượt nhẹ nhàng trong không khí. Mọi người ở dưới cũng bắt đầu xôn xao, một người trong số đám đông hô to: “ Kia, cái vật kia, không phải là Lụa Câu Phách năm trăm năm trước từng gây chấn động Tứ quốc sao?”.
“ Xem ra vị tiểu thư này thật sự là người của Huyền Cơ Cung nha!”. Người tiếp theo mang ánh mắt sùng bái nhìn Dạ Nguyệt, lời nói mang theo vài tia khó tin nhìn về phía khán đài.
Trên kia, mặc dù Triệu Thanh Hoa liên tục đổi hình dạng của thanh kiếm để cắt đứt dải lụa của nàng, nhưng lại không có cách, điều này làm hắn thực sự là điên lên.
Càng nghĩ, thanh kiếm trong tay càng điên loạn lao về phía Dạ Nguyệt. Sở Dạ Nguyệt xoay chân phải, tung mình lên không trung, tóc dài theo động tác mà xoã ra, dây cột tóc cũng bay tuột trong gió. Đây, chính là một cảnh đẹp khó thấy. Nhận thấy Triệu Thanh Hoa thực sự điên rồi, nàng cũng không có chú ý đến việc, có ba cây trâm nhỏ đang lao về phía mình cùng với tốc độ ghê người.
“ A, Sở Phó cung !”. Mai Ly đứng phía dưới nhanh chân chạy lên khán đài, hô to một câu, nàng ấy đang cực kỳ lo lắng cho Sở Dạ Nguyệt.
“ A.” Sở Dạ Nguyệt nhận thấy có gì không đúng ở sau bả vai, liền thu vải lụa về, thân ảnh vô lực ngã xuống, bay tự do trong không trung.
Phịch một tiếng, cả cơ thể nàng đều ngã xuống đất, một dòng máu đỏ chói mắt chảy ra từ khoé miệng. Mai Ly hoảng hốt, nhanh chân chạy lên, một tay đỡ lấy nàng, tay còn lại, đưa lên mũi nàng, Mai Ly nhẹ nhàng thở ra một cái, thật may quá, kim châm không có độc.
“ Không cần lo lắng, ta… Ta không sao!”. Dạ Nguyệt cố gắng gượng dậy, lại nhìn về phía Triệu Thanh Hoa, hắn ta đang vô cùng đắc ý mà tâm không cam. Nhưng lý trí của nàng lại trì hoãn, trước mắt tối sầm lại, Tiểu Nguyệt ngất trên tay của Mai Ly. Mai Ly hiểu chuyện, liền đem Tiểu Nguyệt từ trong đám đông đi về phía nhà trọ.
Trên khán đàn, ánh mắt của Triệu Thanh Hoa từ từ tĩnh xuống, nhìn bóng dáng các nàng rời đi mà kiêu ngạo, hồi nãy, nếu không có sự trợ giúp từ các huynh đệ, có lẽ, hắn thực sự đã bại dưới tay của nàng rồi. Hắn điên cuồng cười lên một tiếng, kiêu ngạo mà phách lối hét lên:
“ Còn kẻ nào chưa phục thì bước lên đây, cùng ta đấu một trận!”.
Mộ Dung Thuỷ mím môi, xét về võ công, Triệu Thanh Hoa nãy giờ đã đánh bại bao nhiêu cao thủ, nhưng nhân phẩm của thanh niên này ông cũng không dám tin tưởng cho lắm, hơn nữa, nhìn ánh mắt sát khí vừa rồi của hắn làm cho Mộ Dung Thuỷ chưa dám ra quyết định.
ở dưới lại xôn xao: “ Vậy là vị Sở cô nương kia thua rồi sao? Ta thực cũng không phục triệu thanh hoa cho lắm !”.
“ Nếu không còn ai lên nữa, có phải ngôi vị Minh Chủ Võ Lâm sẽ…”. Triệu Thanh Hoa ánh mắt loé lên tia đắc ý cùng sự ngoan độc âm hiểm, lời nói của hắn ta còn chưa có nói hết, liền bị một câu hỏi lần nữa đánh gãy:
“ Muốn giành vị trí Minh chủ, phải hỏi qua ta đã!”. Giọng nói cuồng ngạo mà trong trẻo của một nữ tử y phục trắng muốt vang lên, thân ảnh từ từ tiến vào. Mọi người có mặt ở đây ai cũng lần nữa hít phải ngụm khí lạnh.
“ Ngươi là ai?”. Triệu Thanh Hoa nghe những lời nói cuồng vọng vừa rồi thì tức giận hét to, vang cả khán đài.
Thế nhưng, nữ tử kia chỉ coi thường cười lạnh vài cái, cũng không có trả lời.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện