[Dịch]Xuyên Không Trường K.w (King World) - Sưu tầm
Chương 34 : Trận Đánh Nhau Trước Ngày Thi Đấu
.
Thảm rồi! Con nhỏ Thu Thảo báo hại cả nhóm ẩn rồi. Nhỏ đi đánh nhau với mấy đứa siêu quậy bây giờ nằm liệt một chỗ băng người như xác ướp, có tập tành gì được trong khi ngày thi đấu đã sát bên. Lúc mà Thu Thảo đánh nhau, Trần Thanh chạy về báo tin cho cả nhóm là Thu Thảo đang đánh nhau với mấy đứa siêu quậy. Dù hơi tàn nhẫn, nhưng tôi thấy tức lắm vì nếu đến sớm chút thì tôi có thể xem nhỏ Thu Thảo bị đánh bầm dập cỡ nào mà người ngựom như thế này! Dù là Thu Thảo thắng, như nhỏ thắng cũng chẳng quan minh chính đại gì đâu. Vì nghe nhỏ kể lại là lúc ấy lấy Kuymin làm con tin, ép và Mika phải tự đánh đấm lẫn nhau. Hai đứa ấy vì để cứu Kuymin nên phải làm theo lời Thu Thảo, đánh nhau đến mức không còn đánh được nữa. Bởi vậy, con nhỏ Thu Thảo này dùng trò bỉ ổi thế mới thắng được ba đứa kia, chứ cái kiểu 1 chọi 3 là không có cơ hội thắng rồi, huống chi trong ba đứa nó, đứa nào thân thủ cũng bất phàm, thì Thu Thảo có nước mà over trong 2 nốt nhạc là cùng. Còn về chuyện Thu Thảo phải bó băng người như thế này là do trước khi và Mika tự đánh đấm lẫn nhau, nhỏ đã “giao hữu” trước với cả ba đứa siêu quậy ấy trước, dĩ nhiên thế lực không cân đối và Thu Thảo bị thất thủ là lẽ thường. Thấy thế chứ Thu Thảo còn đỡ hơn ba đứa kia, nhỏ chỉ bị thương ở khớp chân trái, phần sống lưng với trầy trụa sơ sơ vài chỗ, và tạm “liệt giường” vì cái lưng đau nhức cùng cái chân “cà tang” khó khăn di chuyển. Trong khi đó, và Mika chắc còn phải hơn gấp mấy Thu Thảo ấy chứ! Nếu Thu Thảo “liệt giường” 2-3 ngày thì và Mika phải hơn cả tuần mới bình phục. Nói chứ chẳng phải khen, hồi từ vào nhóm ẩn này, Thu Thảo đã làm nên bao “chiến tích” để đưa “tai tiếng” của nhóm ẩn đi xa. Nghe mấy người trong nhóm kể lại là hôm tên Kenvil “cầu hôn” Thu Thảo gì gì đó, đã làm nên scadal trấn động toàn trường. Ngay sau scadal đó mọi người dần “chú ý” đến nhóm ẩn hơn, và nhìn chúng tôi bằng ánh mắt miệt thị hơn. Giờ thêm chuyện đánh nhau với , Kuymin, Mika đã tạo nên một làng song dữ đang xôn xao dư luận toàn trường, rằng 3/6 đứa của nhóm siêu quậy trường này thua trận trước một con nhỏ lao công nhóm ẩn, hay nói cách khác là Thu Thảo đã thắng trận đấu với Kuymin, Sandy và Mika vào ngày hôm qua. Oầy! Cũng ngưỡng mộ ghê, tôi cũng muốn làm nổi như vậy cho mình nói riêng và nhóm ẩn nói chung. Cũng muốn được nhiều người hâm dọa, à không là “hâm mộ”, và muốn lập nên “chiến tích” cho nhóm ẩn này
- Higo! Lấy cho tôi ly nước!
Vâng, tôi đang ở lại phòng Thu Thảo để làm osin cho nhỏ. Vì sao không phải là Trần Thanh mà là tôi hả? Vì Trần Thanh phải lo chuyện cơm nước cho cả nhóm ngoài chỗ tập, còn tôi thì phải lo “cơm nước” cho con nhỏ lao công xấu xí này. Cả bọn nói tôi tập bóng dỡ quá, có tập bao nhiêu cũng vậy, nên khỏi tập, đến khi vào trận chỉ cần đứng làm bù nhìn cho đủ số người tham gia, còn lại thì bọn họ sẽ “bảo kê” hết. Khỏi tập không có nghĩ là được đặc cách ưu tiên, mà thay vì thế, tôi lại được giao nhiệm vụ chăm sóc cho Thu Thảo. Thiên An bắt tôi phải làm sao cho Thu Thảo có thể đi lại được trước ngày mai để có thể tham gia trận đấu. Nếu không làm được vậy, thì cái “bao cát Haru” mà thường người Thiên An vẫn hay dùng để xả tức, sẽ được thay bằng “bao cát Higo”. Mỗi lần nhìn Haru bị Thiên An đánh, tôi cười đau cả ruột, à không, tôi quặng đau cả ruột. Huh u, thật bất công mà, phải làm sao đây! Toshio! Otoke!
*Toshio ( ật): Làm sao đây!?
*Otoke: (Tiếng Hàn): Làm thế nào bây giờ?!
- Higo! Tôi kêu cậu lấy nước cho tôi, cậu chết đâu rồi hả?
- Rồi rồi! Nước tới liền nè! – Tôi lào bào miệng rồi đưa cốc nước cho Thu Thảo
Hơi xấu hổ khi phải thú nhận mình “hơi hơi” biến thái. Trai gái ở chung một phòng, trong khi người Thu Thảo lại đang nằm trên giường bất khảng kháng nếu tôi làm một điều gì đó lên người của nhỏ. Đáng ra, trong trường hợp này “bàn tính đàn ông” của tôi phải trổi dậy chứ, cớ sao tôi chẳng một chút “ham hố” tẹo nào vậy? Không phải là tôi kềm chế, mà vì tôi không đủ can đảm để “hốt hàng” “con xác ướp” đang nằm trên giường đây. Càng nhìn tôi càng muốn ói, có thể chăm sóc nhỏ Thu Thảo này mà tối về không bị ám ảnh trong mơ đã là may lắm rồi, huống chi tôi dám nghĩ đến chuyện “mó” vào con nhỏ đó! Lạnh cả gai ốc chứ chẳng phải đùa!
- Higo, tôi muốn ra ngoài, cỗng tôi ra ngoài!
Tôi thở dài phàn nàn trước lời đề nghị của Thu Thảo:
- Cậu nằm yên một chỗ cho tôi nhờ!
Nghe tôi không đồng ý, Thu Thảo bỗng giẫy dụa đập tay đập chân ầm ầm trên giường
- Tôi muốn ra ngoài! Tôi muốn ra ngoài!!!
Đoạn làm tôi giật mình chạy tới để ngăn cản hành động “tự hành xác” của Thu Thảo lại. Bây giờ nhỏ là trứng, nhỏ là hoa, tôi phải tung, phải hứng nếu không Thiên An sẽ “làm việc” với tôi. Lúc đấy thì cuộc đời tôi sẽ ra sao tôi cũng không biết và cũng chẳng dám nghĩ đến. Đành thế, tôi đánh phải chiều ý mà cỗng “con xác ướp” này ra ngoài
- Đi đâu! – Tôi hỏi
- Phòng học, chắc giờ này mọi người đang giải lao ăn uống ở đó! – Thu Thảo cười tíu tít
Công nhận thiệt luôn chứ! Con nhỏ này lật thái độ một phát 360 độ, không chiều thì đập giường la hét ôm củ hành, thuận ý thì cười toe toét liền. Đúng là con người hai mặt mà!
Xốc Thu Thảo lên, tôi hơi lảo đảo hai chân, không biết vì nhỏ nặng hay do thể lực tôi yếu nữa! Chắc do cả hai. Nói gì thì nói, đây là lần đầu tôi cỗng con gái trên lưng đấy! Hay kêu là Thu Thảo nhìn muốn ói, muốn xỉu là đùa vậy thôi! Thật ra con nhỏ không gọi là ưa nhìn, nhưng cũng gọi là nhìn được, không đến nỗi nào. Tự nhiên bước bước mà tôi thấy mình dợ gai ốc vậy, chưa kể đến má tôi đang căng phòng lên vì nóng, và hình như, vành tai tôi đang đỏ lên thì phải
- Đi gì như rùa vậy, lẹ lên coi, không tôi siếc cổ cho chết bây giờ!
Nói rồi Thu Thảo siếc hờ hai tay vào cổ hòng đe dọa trước lời cảnh báo của nhỏ
- Cậu năng như heo vậy? Đi được như vậy là mừng rồi! Còn kêu ca nữa tôi bỏ dọc đường đấy!
- Cậu dám!
Bỗng Thu Thảo siếc chặc hai khũy tay vào cổ tôi. Hơn là cảm thấy ngạt, tôi lại thấy xấu hổ vô cùng. Mặt tôi đỏ lựng rồi quay ra sau hét vào mặt Thu Thảo:
- Biết rồi! Lấy cái tay ra lẹ đi!
- Hmm
Thu Thảo hừ lạnh một cái rồi mới chịu nới lỏng tay ra. Mém tí nữa không chết vì ngạt thở mà chết thì xấu hổ mất rồi
[Phòng học nhóm ẩn]
Đúng như Thu Thảo nói, mọi người giờ đang ăn nghỉ sau giờ tập bóng. Vừa thấy tôi và Thu Thảo đến, Trần Thanh cười tươi rối chạy lại hỏi thăm:
- Mầy hôm nay đỡ nhiều chưa!
- Cũng khá hơn rồi! – Thu Thảo đáp
Ngồi bên kia, Thiên An coi bộ cũng để ý tới Thu Thảo lắm, vì đang ngồi ở đằng kia “cặp” trái táo, Thiên An cũng lấy mấy ngó qua xem Thu Thảo thế nào. Sẵn cầm hợp sữa nguyên trên tay, Thiên An thẩy cho Thu Thảo:
- Bắt lấy!!!
Nhanh chống Thu Thảo cũng đón được hợp sữa, nhưng có lẽ là hơi mạnh tay, nên nhỏ bóp một phát mạnh vào vỏ hộp làm sữa ọc ra và….nó được hứng hết lên đầu của tôi. Thời gian như ngừng lại một khắc để núi lửa trên đầu tôi chuẩn bị phun trào
- Hi…Higo…! – Trần Thanh lập bập chỉ tay vào đầu tôi
Biết chứ, tôi biết chứ, biết rằng đầu mình đang “được gội” bởi “dầu gội sữa tươi” vừa ọc ra từ hộp sữa. Mà người gây ra chuyện này còn ai khác là “con xác ướp” đang được tôi cỗng trên lưng chứ! Giữ lúc cơn thịnh nộ của tôi định bùng phát, từ cửa lớp, có một “cơn lốc” đang càng vào lớp tôi
“Rầm…ầm….ầm”
Bàn ghế ngã hàng loạt sau cú đạp của kẻ nào đó vừa bước vào trong. Cả nhóm ẩn thay vì chú ý vào tôi như lúc đầu, thì họ lại chuyển mắt sang ba con người đang đứng sừng sững trước cửa lớp. Quanh họ toát ra mùi của sự nguy hiểm báo hiệu sắp có một cuộc chiến diễn ra. Nếu linh cảm của tôi là đúng, thì chưa đầy 4 phút nữa, nơi đây – lớp học của chúng tôi sẽ biến thành chiến trường!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện