[Dịch]Xuyên Không Trường K.w (King World) - Sưu tầm
Chương 33 : You Like, I Afternoon – Sandy, Mika, Kuymin
                                            .
                                    
             Đứng ở đây, tôi đợi cho , Mika, Kuymin giải quyết xong trận  chiến của chúng, rồi mới tới lượt của tôi chen vào. Có vẻ tôi đã bị lãng  quên sau khi đám con gái quay lại vấn đề chính, là tiếp tục “đánh ghen”  với , Mika, Kuymin. Đứng đấy, tôi khoanh tay, nhắm mất chờ đợi cho  đến lượt của mình. Không cần nghĩ, tôi chắc chắn rằng phần thắng sẽ  thuộc về bọn , Mika, Kuymin thôi. Còn lí do tôi nhắm mắt hả? Vì tôi  “sợ” mấy cảnh bạo lực, đánh đấm, tôi “sợ” lắm, tâm hồn tôi mong manh  trong sáng thánh thiện quá mà hic hic hu hu! 
Hồi lâu chờ đợi, cuối cùng thì “phần” của tôi cũng đã đến, khi bên tai tôi nghe được mấy tiếng nói:
- Còn ai nữa, ra đây tao tiếp hết!
Chỉ chờ có câu nói kết thúc ấy, tôi mới mở mắt ra và từng bước tiến về phía trước trong dáng vẻ khinh khỉnh:
- Một lũ ngu dại, đánh nhau vì trai – Tôi công môi trước câu nói của mình
Ngay sau câu nói ấy, lập tức , Mika, Kuymin không hẹn trước mà đồng loạt xoay người lại xem ai đã phát ngôn câu nói giễu cợt vừa rồi - Là tôi – Tôi cười tít mắt, le ngoe mấy ngón tay chào cả bọn – “Người quen” nè!
Trong đám, chúng cử “đại diện” một đứa lên “tiếp chuyện” với tôi, đó chính là  - Sao? Muốn đánh à! Cứ tự nhiên bước vào, bọn tao sẽ tiếp đãi thật chu đáo. À mà không cần cả bọn đâu, mình tao là dư sức rồi!
“Dư sức”,  tự cao quá rồi. Tôi cười hì rồi đáp: - Tôi không muốn đánh, nhưng tôi cần một thứ khác, đó là…. – Giọng tôi ngắt quãng – Lời xin lỗi!
Nghe tôi nói vậy,  khoanh tay cười khinh: -  Mầy đùa hả? Hay lần trước thua trận bóng rỗ với Koon Ham nên không vui,  nên bắt bọn tao nói lời xin lỗi thay cho Koon Ham đến cái nhóm ẩn của  bọn mầy
Ô, vậy ra bọn con gái này cũng biết chuyện đó rồi à. Ờ, cũng  phải thôi, bọn chúng chung nhóm mà, phải công nhận, cái miệng tên Koon  Ham đó cũng đàn bà lắm! Nhưng, tôi cần câu xin lỗi không phải vì chuyện  thua trận bóng lần đó. Xem ra con nhỏ  có một sự quê nhẹ ở đây - Ở đây, ở thế giới của những câu chuyện, chắc  chưa bao giờ xem MV “Gửi cho anh” của Khởi My, nên chắc  cũng không biết câu “Có một sự quê nhẹ ở đây”  rồi! – Tôi cười lạc lẻo – Lúc nãy khi ba người đây đánh nhau, có một  thanh inox bay vào đâu tôi, và một bạn nữ đổ nhào đến người tôi. Biết là  ba người  không cố tình, nhưng cũng là do ba người gây ra, vậy nên tôi  cần được xin lỗi, ít nhất là như thế! 
Vừa nói, tôi vừa liếc sang chỗ ,  Mika, Kuymin xem phản ứng của chúng thế nào. Theo tình hình này, tôi  thấy có lẽ mình sẽ không nhận được một câu xin lỗi nào từ chúng đâu.  Trông nhỏ  là biết ngay, dáng thì đứng chống hông, mặt thì xoay  sang một hướng khác nghênh nghên lên, như thể xem thường người nói vậy.  Dù biết mình sẽ không nhận được câu xin lỗi nào, nhưng tôi vẫn nói thêm: 
- Nào nào! Xin lỗi tôi đi chứ! A hay là như vầy – Tôi tươi cười chỉ tay vào từng đứa một –  là người Việt   nên hãy xin lỗi tôi bằng câu xin lỗi thông thường. Kuymin là người Hàn  nên hãy nói Kamsamita như người Hàn thường hay nói vậy đó. Còn Mika là  người Nhật, nên xin lỗi tôi bằng câu Gomenasai đi! Nè nè n- Còn mấy chữ nữa câu nói của tôi mới dứt, mà nhỏ  đã chen vào họng tôi để giành nói: - Cứ ở đấy mà mơ đi nhé! –  quay lưng – Đi thôi ! “Đi thôi”, ý là  bảo Kuymin và Mika đi mà không xin lỗi tôi đấy à. Tôi biết thế nào cũng vậy mà! 
- Đứng lại – Tôi cất giọng băng lãnh
Cả bọn cũng đứng lại theo lời tôi.  là người đầu tiên quay lại, nhỏ nhìn tôi chán nản - Gì nữa đây!
- You like, I afternoon
- Nó nói gì thế Mika, Kuymin –  đực mặc ra trước câu tiếng Anh (bá đạo) của tôi vừa mới phát ngôn – Là gì thế?  Không đáp, tôi nhếch mép rồi lao như vút cùng nắm tay vung thẳng về trước.   không né, có thể nhỏ bất ngờ nên không kịp di chuyển chăng? Nhưng cái  đấm của tôi cũng chẳng thế chạm nổi mặt nhỏ, bởi một cánh tay cũng nhanh  không kém đánh bật cú đấm của tôi lệch sang một hướng khác - Một chọi ba, cô chắc chứ!
Mika  – người vừa cất tiếng, cũng là người đã đánh bật cú đấm của tôi. Con  nhỏ ấy có ánh mắt và khuôn mặt sắc lạnh, mà theo tôi tưởng tượng thì đó  chẳng khác gì một nữ sát thủ
-  Guilty Gear Isuka, một đấu hai  tôi còn win nữa là. Mà nói sao thì đó cũng là game, cũng là nhân vật ảo  cả thôi. Nhưng nếu xét cho cùng thì trường K.W này cũng là thế giới ảo  do thằng tác giả Zen tạo ra. Bộ 6 siêu quậy các người, Tứ Quỷ và cả  những nhân vật khác nữa, cũng do một tay tên Zen tạo ra. Sức mạnh của  các người có được cũng chỉ do thằng cha tác giả Zen đã quá moe, moe quá  mà thôi! Vậy bản thân tôi cũng là tác giả, nhưng tôi đang ở trong thế  giới của những câu chuyện, tức tôi cũng là nhân vật, vậy tại sao tôi lại  không thể moe chính mình chứ?!
Nói rồi tôi lao lên cùng nắm đấm  thẳng tới Mika,  lập tức nhỏ cũng nhanh chống bắt lấy tay tôi. Nhưng  Mika có vẻ bị lừa rồi, vì đó chỉ là động tác giả nhằm thu hút cái nhìn,  lẫn sự tập trung của nhỏ thôi. Cái tôi dùng thực sự không phải làm nắm  tay, mà là gối chân. Vừa lúc Mika bắt lấy tay tôi, thì gối chân tôi đã  được đưa lên cao và diểm dừng chính là phần bụng của Mika
- Hự!!!
Mika  lùi lại ôm bụng, nhỏ không ngờ rằng tôi lại lên gối vào bụng nhỏ trong  tình huống bất ngờ thế. Theo binh pháp thời xưa, chiêu này của tôi gọi  là “dương đông kích tây”, và tôi đã áp dụng thành công những gì mà các  tiền bối để lại
- Bản thân tôi  không phải là đầu gấu, chuyên đi  đánh nhau. Tôi là học sinh “ngoan” đấy nhé! Vì thế, tôi chưa một lần  đánh nhau theo kiểu hội đồng, chặn đường, đâm thuê chém mướn bla bla.  Hình thức đánh nhau của tôi chỉ ở mức đùa giỡn với bạn bè. Nhưng nếu  cần, tôi sẵn sàng “sáp lá cà” liền, ngay, và lập tức. Vốn dĩ tôi giỏi  trong những khoảng này mà!
Kuymin và  đứng cạnh đỡ lấy Mika,  hai đứa ấy mặt nhăn mày nhó nhìn tôi đầy tức giận. Nhưng có sao đâu,  chúng càng tức thì tôi càng vui. Bởi tôi có cái sở thích khá vô duyên,  đó là cười trên sự đau khổ của người khác. Mà bọn nó đang nóng mặt, tức  đang đau khổ, theo tôi là thế! - Rồi rồi, lên hết đi. Tôi không biết mình có trụ nỗi không, nhưng sẽ cố gắng giành phần thắng hớ hớ!
- Con nhỏ không biết lượng sức mình 
Đấy, câu nói đấy chính là của Kuymin, con nhỏ cuối cùng cũng chịu lên tiếng 
- Sao cũng được! 
Tôi  cuối người, nhặc đại  một thanh inox dưới nền bê tông lên để làm vũ khí  – thứ mà bọn con gái còn bỏ lại sau trận chiến. Nhanh chống, tôi phóng  tới quất túi bụi về phía Kuymin và , hai con nhỏ không đánh trả, mà chỉ lùi lùi lùi và lùi. Sau mấy bước lùi, hai đứa ấy bắt đầu tách ra hai hướng ngược lại.   là người nhanh nhất, nhỏ đã chạy về phía sau lưng tôi từ lúc nào. Hiện  tại, tôi đang bị ép trong thế gọng kiềm, Kuymin thì đứng trước mặt,   thì đứng phía sau, chưa kể Mika đang đứng ở ngoài, không biết nhỏ sẽ  nhào vô lúc nào nữa đây. Nếu tụi nó chọn cách đánh úp, Kuymin và   đang đánh mà Mika xông vào, thì tôi sẽ lập tức game over. Khó khăn rồi  đây, chiến lượt tôi lựa chọn hiện tại là tùy cơ ứng biến, tới đâu tính  tới đó vậy 
Tôi từng bước nhanh dần rồi  hóa chạy về trước, tức mục tiêu tôi nhắm đến là Kuymin. Kuymin cũng chỉ  đứng đó, nhỏ không tránh, không né mà khoanh tay bất động nhìn tôi.  Thanh inox trong tay tôi chỉ vừa mới đưa lên cao, thì  “pịch” một tiếng,  tôi ngã sấp xuống chân Kuymin. Tôi quên mất phía sau mình còn có . Từ lúc nào, không một tiếng động,   đã chạy tới và dọng một trỏ xuống lưng làm khớp sống tôi như muốn gẫy  đôi. Ngước mặt lên, tôi thấy Kuymin đang nhìn mình cười khinh bỉ. Rồi  nhỏ nhất một chân lên, định đạp xuống người tôi một phát, dù khớp sống  đau đớn, nhưng nhờ phản ứng nhanh, tôi đã kịp lăng người sang, và cùng  lúc, tôi dồn hết sức tay phải vào thanh inox rồi đập mạnh vào ống nguyển  của Sandy. Cú đánh bất ngờ và đau đớn ấy khiến  lập tức khụy xuống  ôm chân. Để tránh thất thủ, tôi nhanh chống đứng đậy và đạp thẳng vào  bụng Kuymin khi nhỏ sơ hở mà chú ý tới . Cú đạp thốn vào bụng làm Kuymin công người như lưng tôm. Cái đạp của tôi  mới chỉ cách mấy giây, thì một cái đạp khác của   cũng nhanh chống được giáng vào khớp gối làm tôi đổ nhào về trước. Chết  thì phải chết chùm mới vui. Trước khi thân người chạm tới mặt nền, thì  tôi đã túm được vạt áo của Kuymin, và quay đầu thanh inox lại để thút  thẳng vào bụng Kuymin làm nhỏ đau đớn, và ngã ngữa về sau trước sức nặng  của tôi và cơn đau của mình 
- KUYMIN!!!
Tình hình hiện giờ là tôi đang nằm sắp lên người Kuymin,  thì đã đứng dậy dành lại thế chủ động, và như thế, Mika đã vào cuộc khi nhỏ bước đến cạnh .  Nếu tình trạng này kéo dài, tôi e mình sẽ thua mất. Nên không để mình  thất thế, tôi đã nhanh chống dùng tay túm lấy cổ Kuymin thật chặc, rồi  dùng lực ép Kuymin nằm sắp người lại. Chỉ chờ có vậy, phần thắng chắc  chắn sẽ nằm trong tay tôi 
Nhưng từ nãy đến giờ mới để  ý, Trần Thanh biến đâu mất rồi, hay nó sợ quá rồi bỏ chạy mất dép. Cái  con nhỏ này, thấy bạn bè bị đánh không nhào vô phụ một tay, mà chỉ biết  bỏ chạy một mình. Đùa thôi, nó chạy đi cũng tốt, vì nó mà nhào vô chỉ tổ  vướn víu tay chân, để nó đi cho đỡ phải luyên lụy
Tôi không nói  thêm gì, chỉ ngồi đó chờ kịch hay để xem. Vì tôi đang chễm chệ ngồi trên  người Kuymin, cái kiểu như người ta chơi cưỡi ngựa vậy đó. Đừng hỏi vì  sao Kuymin lại không phản kháng, bởi nếu Kuymin dám “rụt rịch”, thanh  inox trên tay tôi sẽ không nương sức mà một phát vào nguyện tử sau rái  cổ của nhỏ đâu. Còn hai đứa kia, chúng cũng chẳng dám tiến thêm bước nào  nữa, trước tình hình bất lợi cho Kuymin thế này. Dĩ nhiên, tôi đây cũng  chẳng ngu dại gì mà lơ đãng đến con ác chủ bài Kuymin này. Nên để chắc  chắn, tôi đã chống sẵn một đầu thành inox xuống nguyệt tử của Kuymin, để  hờ vậy cho chắc
- Thả Kuymin ra –  gắt gỏng nói - Sẽ thả - Giọng tôi hờ hợt – Với hai điều kiện
- Là gì? – Mika hỏi
Người ta hỏi thì mình phải trả lời, đó là lẽ đương nhiên
-  Thứ nhất: Hai người phải tranh đấu, ai thắng sẽ cứu được Kuymin, ai  thua phải xin lỗi tôi. Nhưng không đơn giản là kẻ thắng người bại, mà  hai người phải đánh hết sức vào, và không được nhường nhịn. Thứ hai: Sau  khi trận đấu kết thúc, tạm ngừng chiến ở đây. Vì tôi nghĩ trong chúng  ta, không ai còn sức để đánh tiếp nữa đâu, muốn đấu thì để hôm khác vậy!
Lời đề nghị của tôi có vẻ quá sức với  và Mika, nên bọn chúng ngần ngại, e dè và khá lo lắng. Cũng ngay lúc đó, Kuymin nằm đó lên tiếng nức nở: - Hai người ko được làm vậy! Không được đánh lẫn nhau. Tôi thà chết chứ không muốn thấy hai người tự tàn sát lẫn nhau như vậy!
“Không muốn vậy”, nghe hài thật đấy! Nhưng tôi lại muốn vậy!
-  Kuymin không muốn nhưng hai người cũng phải làm – Tôi dọng thanh inox  mấy cái vào nguyện tử của Kuymin nhằm nhắc nhở - Im lặng chút đi, đừng  ồn ào quá. Còn hai người kia nữa, bắt đầu đi, tính mạng của Kuymin đang  nằm trong tay hai người đó!
- Xin lỗi Kuymin –  cắn răng rồi vút người tới đá vào hông trái của Mika Theo như tôi biết, trong đám con gái,  là người nóng tính nhất. Tôi còn nhớ cái lần Kuymin bị bắt ở Quang Đông, Quang Tây gì đấy,  nóng nảy đi cứu Kuymin đến nổi không kềm chế được bản thân. Và lần này cũng vậy, chị ấy rất nóng 
Trận đấu diễn ra với những pha võ thuật khá đẹp mắt của  và Mika. Hết Sandy đấm đá, thì đến Mika trả đũa. Một cú đá cao của  bị Mika bắt được, và phản công bằng một cú đá với lực mạnh không kém thẳng vào đầu .  lùi lại, nhưng Mika vẫn tiến tới, Mika vung tay,  né được, nhưng cái chụp tay và nấm đấm thẳng từ dưới cằm lên là không thể tránh được cho   - Hai người đừng có đánh nhau nữa, đừng lại đi – Kuymin hét lên mà nước  mắt không ngừng tuôn như mưa trút, khi nhỏ phải chứng kiến cảnh  và Mika tàn sát lẫn nhau chỉ vì mình – Dừng lại, dừng lại đi mà! 
- Trật tự trật tự! – Tôi lên tiếng nhắc nhở 
Công bằng mà nói, thực lực của Mika ăn đứt , nhưng nhỏ vẫn không thể nào tung hết đòn của mình được, vì đối thủ trước mặt chính là  – một trong những đứa bạn thân của mình 
Trận  chiến này thực sự rất hấp dẫn, nhưng không vì thế tôi chú ý hoàn toàn  vào nó, mà quên đi sự cảnh giác của mình tới  Kuymin. Nói dù sao nhỏ  cũng đâu phải dạng vừa, chỉ vì đang bị tôi nắm thóp nên mới chịu thất  thủ vậy thôi!
Quan sát  và Mika, tôi thấy cả hai đang dần xuống  sức. Cũng đúng tôi, trước khi vào trận đánh này, thì tụi nó đã giải  quyết đâu gần 200 đứa con gái cơ mà. Nghe thằng tác giả Zen nó “đồn” vậy  chứ tôi cũng chẳng tin dù lúc nãy đã nhấm mắt chứng kiến =)) “pịch” “pịch”
Trước mắt tôi,  và Mika đã ngã xuống trong khi vẫn chưa phân thắng bại - , KA – Kuymin hét lên 
Tôi tròn mắt nhìn hai đứa ấy rồi lên tiếng:
- Vẫn c-
Câu nói bị ngắt ngang bởi thứ gì đó vừa mới bay sớt qua đầu tôi
“peng…peng…peng…penggg”
Tôi  ngoái đầu nhìn theo vật thể đó, là một cái phi tiêu hình ngôi sao bốn  cánh vừa mới chạm nền bê tông kêu lên “peng peng” mấy cái. Tôi sờ sờ lại  đầu mình xem có đứa sợi tóc nào không, vì nhìn cái phi tiêu kia kìa.  Bốn cạnh của nó được mài dũa sáng chói và trông rất sắc bén. Cũng may là  lúc nãy tôi mộp đầu xuống kịp, chứ không là rụng mất cái đầu rồi! 
“May thật” – Vỗ ngực thở, phù mấy cái rồi quay lại xem đứa kẻ nào đã ném cái phi tiêu đó
Xuất  hiện trước mặt tôi là ba nam thánh, với ánh hào quang sáng chói tỏa ra  từ họ, làm tôi mắt tôi chói lòa trong mấy giây. Đùa thôi! Trước mặt tôi  lúc này là ba tên đực rựa mà cả bọn con gái lúc nãy đã đánh nhau vì  chúng, chính là: Long, Choi Song Dong, Ajinomoto. Còn cái tên mới phóng  phi tiêu qua đầu tôi là tên Long Kenvil, vì trên tay hắn còn cầm khoảng  3, 4  cái phi tiêu y hệt vậy.
Không nao núng, tôi bình tĩnh tiếp chuyện với các nam thánh chúng ta:
- Chào Long, lâu ngày không gặp, nhớ “bẻn mẹt” tôi chứ! – Tôi cười hề
- Cô – Hắn nhăn mặt và thốt ra được một tiếng, dù tôi không phải tên “Cô”
Tôi lại nói tiếp:
- Long nên bỏ mấy cái phi tiêu đó ra đi – Tôi liếc sang Kuymin nhằm đe dọa hắn
- Thả Kuymin ra! – Tên Choi Song Dong lấn tới, nhưng bị tên Long ngăn lại
Còn bên này, tên Ren Ajinomoto đang đỡ Mika và   ngồi dậy trong bộ dạng người đầy thương tích, quần áo tả tơi, rách rưới  và lắm lem dơ bẩn. Ngay lúc tôi còn đang cười cợt, thì một giọng nói  cất lên, một câu nói thốt ra khiến tôi hơi giật mình: - Tao thay mặt Mika và Kuymin xin lỗi mày –  cuối gầm mặt, lảo đảo bước về phía tôi – Tao thành thật xin lỗi mầy. Bây giờ thì hãy thả Kuymin ra đi! - San…San…dy! – Kuymin nghẹn ngào từng tiếng một
Cả bọn đứng đấy mà không khỏi bàng hoàng trước câu xin lỗi vừa rồi của , chính tôi cũng không ngờ là  lại nói câu xin lỗi một cách đột ngột như vậy. Nực cười cho một  không sợ trời, không sợ đất, ngang tàng, ương ngạnh vậy mà cũng có ngày phải cuối đầu xin lỗi một người sao. yện  đời thật khó mà lường trước, tôi – một con nhỏ lao công xấu xí của nhóm  ẩn, thật vinh hạnh khi được đại tiểu thư danh giá của nhà họ Trương  cuối đầu xin lỗi. Mãn nguyện nào bằng mãn nguyện này cơ chứ! - Phải chi lúc đầu các người chịu xin lỗi tôi thì đâu có cái cớ sự này. Tôi sẽ thả Kuymin như đã hứa. Nhưng Mika và  cũng phải thực hiện lời hứa của mình đấy nhé! Và tôi mới nghĩ ra thêm một điều kiện nữa! 
- Bao nhiêu đó còn chưa đủ sao? 
Hết cả hồn hà! Con nhỏ Mika vồ vã nhào tới, cũng may là  kịp đưa tay ra chặn lại.  lên tiếng: 
- Nói đi!
Liếc một cái sang ba nam thánh của chúng ta, ba anh ấy cũng đang tím mày tím mặt giận dữ chờ đợi điều kiện tôi sắp nói ra là gì
-  Cả ba cậu này – Tôi đưa tay chỉ vào ba tên đực rựa – Tạm ngừng chiến  sau khi tôi thả Kuymin, hôm nay tôi bị thương nhiều rồi, muốn chiến thì  dời lại ngày vậy! Đó là điều kiện của tôi
- MAU THẢ KUYMIN RA!!! ĐIỀU KIỆN GÌ ĐÓ, TÔI ĐỒNG Ý HẾT!!!
Hết Mika rồi đến tên Choi Song Dong, lại vồ vã nóng nãy nữa rồi! “Vụt tốc bất đạt” mà!
-  Tôi thả Kuymin, và tôi không nghĩ là 5 người đây dám làm bậy trước bao  nhiêu con mắt ở trường K.W này đâu. Vì bộ 6 siêu quậy đây chẳng lẽ đi  nuốt lời phải không nào?
Tôi cười rồi đứng dậy và quăng thanh  inox ngược về sau. Chỉ chờ có vậy, cả bốn đứa lướt ngang tôi để đến bên  xem Kuymin có sao không. Còn Sandy là đứng đấy, nhỏ xiết tay nhìn tôi  đầy cầm phẫn
- Tao không để yên chuyện này đâu! –  nghiến răng ken két - Trước khi thế giới K.W này sụp đổ thì câu nói của  sẽ còn giá trị. Thế giới K.W này sụp đổ rồi thì câu nói của  chỉ là hư vô mà thôi! 
Ngay lúc ấy, từ đằng xa xa có ai đó gọi tên tôi
- Thu Thảo!
Giọng nói trong trẻo đầy chất truyền cảm ấy có ai ngoài Trần Thanh đâu chứ! Theo sau Trần Thanh là Như , Fuyu, Higo, Haru, và bà chị già khó tính Thiên An. Vừa thấy tôi, Trần Thanh chạy đến bên nhìn tôi đầy lo lắng: - Mầy làm gì mà người ngợm thương tích nhiều vậy!
- Đánh nhau! – Tôi cười hì
Ra   con Trần Thanh biến mất là vì nó phải chạy về tìm viện trợ cho tôi đấy  à! Hơ hơ, tàn cuộc rồi mọi người mới đến, đến để hốt xác tôi về chứ làm  gì bây giờ nữa! Rồi nụ cười của tôi hơi héo đi khi Thiên An lên tiếng:
- Cô hay thật đấy! Tập bóng thì dỡ, đánh nhau thì giỏi. Vậy ra lí do đi khoay khõa của cô là đi đánh nhau à!
Nhận thấy mình là người có lỗi, nên thay vì cãi lại như mọi khi, tôi chỉ biết đứng đó mà cười trừ
-  Đánh nhau ra nông nỗi này mà thi đấu cái nỗi gì nữa hả? Cô báo hại cả  nhóm rồi biết không? Bình thường đánh nhau với tôi còn chưa đủ sao, hôm  nay lại đi đánh nhau với 6 đứa siêu quậy này hả? Bla bla….
Trước  trận lôi đình của Thiên An, mọi người trong nhóm chỉ biết đứng đó mà  “cầu siêu” cho tôi, chẳng ai dám lên tiếng vì họ sợ luyên lụy
- Đi đánh trận hay ho thế mà dám trốn đi một mình, sao không rủ tôi hả?
Câu  cuối cùng để kết thúc trận chữi của Thiên An làm mọi người muốn té ngữa  ra sau. Hơ hơ, tôi cũng muốn rủ lắm chứ bộ, vì trận đánh này tôi cũng  đâu có biết trước, ai ngờ đi khoay khõa cuối cùng lại đi đánh nhau đâu  mà rủ chứ!
Quay lại với nhóm siêu quậy, sau khi bọn chúng chúng  đã bla bla này nọ với nhau xong, chúng bỏ đi mà khi lướt ngang bọn tôi,  chúng để lại một câu nghe mà rợn cả sống lưng:
- ẩn bị đi!
 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện