[Dịch][Xuyên Không] Nữ Phụ Ngốc Hóa Lãnh Soái Ca - Sưu tầm

Chương 8 : Đám Tang - Tử Nguyệt Mất - Tử Phong Xuất Hiện (1)

Người đăng: 

.
Ánh trăng chiếu sáng khắp nơi, chiếu lên khuôn mặt thấm đẫm mồ hôi, hoà lẫn máu tanh ngòm, tạo nên một khuôn mặt đáng sợ nhưng huyền ảo, hai khuôn mặt mang theo vẻ nặng nề nhưng vẫn không thể giấu nổi niềm kích thích bởi máu, đôi mắt như loé lên tia khát máu khó thể nhìn thấy được ... -"Nhóc khá lắm, lần đầu tôi thấy có người đánh lại được tôi đấy. Nhưng sao tôi chưa từng nhìn thấy nhóc bao giờ nhỉ ?" - Anh hời hợt nói, ánh mắt anh loé lên tia không thể tin được. 1 nhóc con khoảng 17 tuổi mà lại có sức mạnh ngang ngửa anh, có khi hơn anh 1 bậc, 5 năm trôi nổi trong cái nơi này, lần đầu Anh thấy được cảm giác thua cuộc, thật là 1 trải nhiệm thú vị ... -"Tôi là ai không quan trọng, chỉ là bây giờ tôi mới cần xuất thân lộ diện, và anh chỉ cần biết tôi làm tất cả việc này để khiến tôi khoẻ hơn." - Ánh mắt Nó loé lên tia thèm khát không chút che giấu, phải có sức mạnh, sức mạnh để trả thù cho Tử Nguyệt ! Anh nhìn Nó, Nó nhìn Anh, 4 mắt nhìn nhau, không khí bỗng nhiên trùng xuống, Anh cười, 1 nụ cười chân thành gái gặp gái mê, hoa gặp hoa nở ... Nhưng chỉ có Nó là ngoại lệ, Nó nhíu mày, Anh cười là có ý gì ? Nó nói khiến Anh không thuyết phục sao ? -"Hahaha ... Nhóc có vẻ cần sức mạnh để làm 1 việc quan trọng ư ? Có thể nói cho tôi biết được không ?" - Anh cười, đôi mắt híp lại, nhìn Nó ôn nhu, lần đầu tiên anh gặp được 1 người thú vị như Nó, Anh nhận ra Nó khá giống Anh, đánh nhau vì ước nguyện, vì tính cách lạnh lùng, tàn khốc của Nó thực giống Anh. -"Trả thù" - Nó lạnh lùng nói, phải rồi, tất cả chỉ để trả thù, chỉ có đoạt lấy mọi thứ để chiến thắng, để trả thù, chỉ là trả thù, không hơn, không kém. Thực ra Anh khỏe hơn Nó, nhưng Nó có thể lực nhiều hơn Anh, Nó có thể chạy mãi trong vòng 5 - 6 tiếng đồng hồ, giằng co mãi khiến Anh yếu dần, liền tung ra chiêu quyết định, quả thực đã đánh thắng Anh, Nó thật sự không muốn Anh là kẻ thù của Nó. -"À ... Trả thù sao ? Thì ra nhóc giống tôi thật nhỉ, tất cả chỉ có thể trả thù, dù phải làm tất cả mọi thứ ..." - Anh cười nhạt, Anh cũng thế, làm tất cả để trả thù, trả thù cho người mẹ đáng thương của Anh. -"Vậy là kết quả đã rõ rồi, điều kiện này tôi sẽ để đến khi nào tôi muốn tôi sẽ nói. Còn bây giờ, đi đến bệnh viện." - Nó vội nói, Anh bị thương rất nặng, ít ra Nó còn khá hơn Anh, bị thương khá nhẹ, Nó không muốn mất đi người giống mình, từ tính cách cho đến lí do phải dấn thân vào tội ác. -"Phải rồi, nên đi đến bệnh viện ngay nhỉ !!!" - Anh mỉm cười, có vẻ như Nó cũng không phải vô nhân tính nhỉ. -"À mà tôi chưa biết tên nhóc nhỉ ?" -"Tử Phong" - Nó dìu Anh phòng V.I.P giờ này đến bệnh viện sợ người ta đóng cửa, dù gì thì cũng đã 2 p.m rồi, có ma nào mở cửa đâu, mà có thì cũng phải xa cách đây 2-3 km, như thế vết thương của Anh càng nghiêm trọng hơn, đành phải tự băng bó cho Anh vậy. 'Tên nhóc này là Tử Phong ... Tử Phong ... Tên là Tử Phong sao ? Tử Nguyệt !!? Tên nhóc này có liên quan đến Tử Nguyệt sao ? Tử Nguyệt có anh trai ư ? Mọi chuyện là thế nào ? Trả thù ? Trả thù ai ?' - "Cậu có quan hệ với Tử Nguyệt ?" - Anh hỏi, không, Anh không hỏi mà là chắc chắn, nhìn kĩ thì nhóc con này cũng giống Tử Nguyệt tới 8 - 9 phần, không thể sai được. -"Tôi là anh trai Tử Nguyệt, anh biết em gái tôi sao ?" - Nó khó hiểu hỏi Anh, Anh biết nữ phụ, Anh có quan hệ gì, phải chăng là chỉ biết đến Tử Nguyệt ngốc ngếch bám theo em trai Anh ? -"Em ấy là cô nhóc đáng yêu nhất mà tôi gặp được, không ngờ cô nhóc đó lại có người anh trai như nhóc đấy." - Anh cười, nụ cười ấm áp, phải thừa nhận rằng Anh thích cô nhóc đáng yêu đó, nhưng cô nhóc đó lại chỉ yêu em trai Anh. Nó nhìn Anh, Anh yêu Nó ư ? Không phải, Anh yêu nữ phụ - Tử Nguyệt sao ? Trong truyện có chi tiết này à ? Bây giờ Nó mới biết, chắc lúc đầu truyện quá chán nên Nó đọc qua loa, chắc bỏ qua mất cái phần này. Nó cười nhẹ, gật đầu, thực khổ cho Anh, "Nó" sắp "chết" rồi, Anh sẽ buồn cho "Nó" lắm đây, nhưng biết sao được, Nó không muốn liên lụy đến "gia đình" Nó, tuy mới gặp chưa đầy 1 tuần nhưng "gia đình" này lại khiến Nó sinh ra cảm giác muốn bảo vệ, thà đau 1 lần còn hơn đau dai dẳng, "chết" dưới tay mình còn hơn CHẾT dưới tay bọn "khốn". -"Muộn rồi, nhóc cũng về đi, đêm mai tôi sẽ chuyển quyền lão đại về tay nhóc, đúng 12 giờ tại đây" - Anh cũng gật đầu, song, Anh lập tức chuyển đề tài, lảng tránh đi ánh mắt nghi ngờ của Nó, Anh thừa biết "thằng nhóc" này đã nhìn thấu tâm can Anh, biết Anh đã yêu "em" của nhóc. -"Ừ, tạm biệt" - Nó xoay người bước đi, lòng thầm nghĩ tới ngày mai, ngày mai sẽ thật nhộn nhịp a~ --------- Sáng --------- -"Tiểu thư ơi, sáng rồi, chuẩn bị đi học ạ" - Tiếng gọi trong trẻo của cô người hầu vang lên trước cửa phòng của Nó. Đợi 1 lúc vẫn không có tiếng trả lời, cô người hầu liền vặn cửa bước vào phòng. -"Aaaaaaaaaa !!! Cô ... Cô chủ ơi ... Cô chủ làm sao thế ạ. Có ... Có ai không, mau vào đây cứu cô chủ" - Tiếng hét chói tai của cô người hầu vang lên, khuôn mặt xinh xắn giờ đã tái mét, cô đang ngồi bên cạnh 1 người máu be bét, không nhìn rõ mặt. À mà nói đúng hơn là 1 cái xác, vóc đang khá giống Nó, kể cả mái tóc vàng óng cũng giống Nó y hệt, chỉ tiếc là khuôn mặt bị đập nát, không thể nhìn rõ, khi còn sống, có lẽ đây chính là 1 Mĩ nữ ... --------- sáng hôm sau --------- Trên các mặt báo, đài truyền hình, đâu đâu cũng ghi rằng con gái tập đoàn lớn thứ 2 Thế Giới bị sát hại dã man, bị đập đến nỗi không nhìn rõ khuôn mặt, hiện đang tổ chức đám tang ở sảnh chính Công Ty. Đứng trước Công Ty là 1 chàng trai vóc đang nhỏ bé, đội chiếc mũ che giữa khuôn mặt, để lộ đôi môi nhỏ nhắn đang nở nụ cười lạnh. -"Trò chơi bắt đầu, các ngươi hãy chuẩn bị đi" - Tiếng nói nhỏ phát ra, tiếng thật nhỏ, không ai nghe được, nếu ai nghe được, chắc phải sởn gai ốc khi nghe vậy, 1 giọng nói lạnh, 1 đôi môi quyến rũ mê người cả trai lẫn gái, và 1 trò chơi nguy hiểm đã được khởi động từ ngày hôm nay, mọi chuyện sẽ bắt đầu từ ngày hôm nay, không hề có đường quay trở lại, và sau hôm nay, dù có hối hận cũng chẳng kịp ...
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang