[Dịch]Xuyên Không Đến Thế Kỉ 21 - Sưu tầm
Chương 4 : Ngày đầu tiên đi học
.
Thiên Di bị Vân Liên gọi dậy lúc sáng sớm. Cô ẻo lả theo thói quen, chưa bao giờ bị ai phá giấc nên rất tức giận khi có 1 người cả gan làm việc đó. Đưa bàn chân ra khỏi chăn, cô tung 1 trưởng đá bay Vân Liên ngã nhào xuống đất 1 cách đau đớn.
"Á"
Vân Liên hét lên , đau muốn xỉu tại chỗ, hai mắt cô nhắm chặt để thấy cú đá của Thiên Di mạnh cỡ nào. Thiên Di lúc đấy mới hay mình đang ở đâu, là ai và trong hoàn cảnh nào. Thấy Vân Liên nằm dưới đất mà lo lắng hỏi gấp.
- Vân Liên, xin lỗi....tôi k biết người gọi là cô..._Thiên Di sốt sắng.
- Ax....cô nghĩ gì vậy....đá tôi cứ như súc vật_Vân Liên hé mắt và cảm giác bụng vẫn đau...
- Hi...tại tôi quen r._Thiên Di cười trừ.
- Mau thay đồng phục, tôi đưa cô đến trường._Vân Liên nói r gượng đứng dậy, ôm bụng đi ra ngoài và k quên nhắc nhở:"Bữa sáng xong r, chỉ chờ cô xuống đấy."
Thiên Di ngồi dưới nền đất cười ngây ngốc, lúc sau mới bật dậy vào nhà vệ sinh.
Thay đồng phục trường Ken xong. Thiên Di đứng trước gương ngắm vuốt.
Bộ đồng phục là 1 chiếc áo sơ mi đóng thùng bởi chiếc váy đen xếp li thẳng tắp, phù hiệu ở tay trái của áo.
- Tôi là Dương Linh...._Thiên Di nói 1 cách ngớ ngẩn, cô muốn nhắc nhở chính mình, giờ cô sẽ là Dương Linh.
Ăn sáng xong Vân Liên đưa Thiên Di đến trường. Trước khi ra về Vân Liên có dặn.
- Xưa em tôi bị ăn hiếp nhiều cũng đủ r, tôi biết cô là người có võ, nếu cần thiết, ai bắt nạt cứ dậy chúng 1 bài học, sau này cô đi r, em tôi cũng đỡ lo. Còn về phần tan học, cứ ra đây tôi sẽ đón cô về, trưa nay có hẹn với ba mẹ cô ăn 1 bữa cơm._Vân Liên nói xong thì cho xe chạy đi, còn Thiên Di thì luống cuống và bỡ ngỡ bước vào trường.
- Hey, Dương Linh!_Một cô bạn vỗ vai Thiên Di. (giờ gọi Thiên Di là Dương Linh nhóe!)
- À, chào cậu..._Dương Linh cười nói.
- Hôm qua cậu đi diễn tốt chứ?_Cô bạn hỏi. Dương Linh ngỡ ngàng, cái cô bạn này là ai vậy, sao chưa nghe Vân Liên nhắc đến chứ?
- Hôm qua trong người tớ thấy mệt nên xin hoãn lại._Dương Linh nói
- Ờ...ba tớ cũng nói thế._Cô bạn kia nói
Dương Linh nhờ thế mà suy ra được 1 điều, cô bạn này là con gái đạo diễn Kim. Vân Liên k nói đến chắc là k nghĩ đến thôi.
- À, cho tơ giử lời xin lỗi đến đạo diễn Kim nhé, tớ hứa lần sau sẽ diễn tốt._Dương Linh nói, điều này khiến cho cô bạn kia bất ngờ.
- Thật sao, nhất định tớ sẽ chuyển lời._Cô bạn nói.
- Cảm ơn cậu!_Dương Linh nói, xem ra diễn xuất của cô cũng k tệ, cứ như cô và cô bạn này có quen biết trước vậy ý.
Lên lớp, thấy đám con trai cứ vậy quanh mình khiến Dương Linh khó chịu, nam nữ thụ thụ bất tương thân nha!
- Dương Linh, hôm nay đi chơi với tụi tớ nha_1nam sinh nói
- Không, đi chơi với tớ_nam sinh khác chen vào.
Dương Linh k quan tâm mớ hốn độn sau mình, chỉ chú tâm tiến vào lớp học.
Ngọc Minh thấy Dương Linh đi vào, vờ nói chuyện mải miết với cô bạn bên cạnh, đưa chân ra cho Dương Linh ngã. Nhưng Dương Linh nhanh chóng dừng lại, nhìn bàn chân chìa ra, sau đó lại nhìn vào chủ nhân của nó.
- cậu ngán đường tớ sao?_Dương Linh nói, chắc đây là 1 trong nhưng người thích gây chuyện với Dương Linh mà Vân Liên nhắc đến.
- K có, tớ chỉ thấy mỏi nên dũa chân ra thôi._Ngọc Minh nói.
- Ồ, vậy sao...._Dương Linh nói rồi quay mặt đi, chắc cô đa nghi r.
Bỗng...."RẦM"
Dương Linh k để ý nên đã vấp phải 1 sợi dây cước được buộc sẵn, cô ngã xuống đất trong tiếng cười nắc nẻ của bọn Ngọc Minh.
- ha ha ha....tưởng thế nào, hóa ra vẫn ngu si như mọi hôm._Ngọc Minh cười lớn nhất.
Lý Thiên thấy Dương Linh bị ngã, anh liền chạy đến đỡ cô dậy.
- Dương Linh, em k sao chứ?_Lý Thiên quan tâm hỏi.
Dương Linh lắc đầu, ngã đau à nha, nhưng gật đầu cho tụi nó cười thối mũi à?
Lý Thiên đỡ Dương Linh về chỗ ngồi, kiểm tra vết xước k đáng kể trên đầu gối cô.
Dương Linh nghĩ đây chắc là bạn trai quý hóa của Dương Linh, khẽ nói.
- Cảm ơn anh.
- Em tự nhiên khách sáo vậy, chúng mình yêu nhau, anh quan tâm em là chuyện bình thường._Lý Thiên dí đầu Dương Linh mắng yêu.
- Em biết...mà.-Dương Linh cười như mếu.
Giờ ra chơi.
Dương Linh ngồi trong lớp nhìn xung quanh. Nếu cô cứ sống 1 cuộc sống như thế này, chắc k tìm ra Thái Thiếu Hòa, sẽ k thể về nhà được nữa.
Lý Thiên mua 2 hộp sữa, đi đến và đưa Dương Linh 1 hộp.
- Cái gì vậy._Dương Linh hỏi theo bản năng,
- Em giả ngốc hả, sữa k đường, thứ em thích mà._Lý Thiên nhíu mày.
- Đâu có....em biết đây là sữa, nhưng sao anh lại mua cho em?_Dương linh chống chế,
- Ngày nào anh chả mua, em hôm nay sao thế?_Lý Thiên có chút ngờ vực.
- Thật ra, em hôm nay....có chuyện k vui nên cứ ngơ ngác vậy đấy, anh đừng bận tâm._Dương Linh hơi cười cười để Lý Thiên k nghi ngờ gì.
- Vậy sao...nói anh nghe._Lý Thiên nói.
- Em....em..._Dương Linh ấp úng, cô nên nói gì bây giờ.
- Thôi, nếu em k muốn nói thì thôi vậy._Lý Thiên nói, xong quay người về chỗ mình,
Hắn ta giận cô sao....mặc kệ, cô đã cố r mà.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện