[Dịch]Xuyên Không Đến Thế Kỉ 21 - Sưu tầm

Chương 12 : Lý Thiên, k phải tôi ghét anh, chỉ là tôi không yêu anh!

Người đăng: 

.
Sin về lớp, cô ngạc nhiên vì trong lớp ai cũng hướng ánh mắt về cô, trong đó toàn là sự căm phẫn. - Này mọi người, hôm nay đâu có mưa, sao ai cũng giống như bị ẩm nặng vậy, hay mắt có vấn đề?_Sin về chỗ cất cặp vừa nói, nhìn từng người 1 đến sởn cả gai ốc. Đút cặp vào ngăn bàn , Sin bất giác thấy cặp mình bị cộm lên, cô cúi xuống xem thì bất chợt 1 con chuột nhảy vào mặt cô rồi lăn xuống sàn, sùi bóp mép chết tại trận. Sin chay mày, cô đặt con chuột trên tay, bắt mạnh cho nó, quả nhiên nó bị trúng độc, loại độc này rất nguy hiểm. - trời, có con chuột chết mà cũng đòi bắt mạch, làm như mình cao thượng lắm ấy._Ngọc Minh nhìn lên trần nhà nói móc Sin. Sin đứng dậy, thở hắt ra:"Là ai làm vậy, ai đặt chuột có độc ở ngăn bàn tôi?" - Là tôi đó, thì sao?_Một bạn nữ bước ra, dáng vẻ rất nhỏ bé nhưng miệng lưỡi sắc sảo và ngông cuồng. - Tiểu Mĩ?_Sin bất ngờ. Cô nhìn con chuột chết oan uổng, nghiến răng nó:"Cậu làm gì phải hại 1 con chuột nhỏ nhặt ấy?" - Muốn trêu cậu 1 tý, xem ra loại mặt dầy cậu k hề sợ._Tiểu Mĩ khoanh tay nhếch mép tà ác nói, - Cậu thật là hết trò...._Sin không muốn gây chuyện, lúc trước cô đâu có gây oán với cô ta? - Là ai làm vậy? Một giọng nam quen thuộc vang lên, Sin theo pản xạ ngước nhìn. Lý Thiên với gương mặt hốc hác nhìn Sin, ánh mắt phức tạp. - Du Thiên, là mình làm thí nhiệm hóa vào con chuột kia, không may để nó xổng mất, ai ngờ nó chui vào ngăn bàn của Dương Linh...._Tiểu Mĩ quay ngoắt 180 độ. - Được rồi, mau chóng dọn đi, tôi ghét chuột, ghét những thứ liên quan đến chuột..._Lý Thiên nói, ai cũng biết anh ghét chuột. - Được, được...._Tiểu Mĩ lúng túng tìm cách "vác" con chuột này đi. Muốn ghi điểm trong lòng 1 hot boy, chính là vào lúc này. Tiểu Mỹ nhìn con chuột bị chết trong đống rác, khẽ cười thâm độc:"Tiếc quá, nhưng mong mày sớm được hóa kiếp làm người." "..." - Lý Thiên._Sin lí nhí nói, cô cảm giác có lỗi với anh, cảm giác đó bỗng chốc ùa về trong trái tim, là cô cảm có lỗi thay Dương Linh trước kia hay sao? - Tôi không muốn nói chuyện với ai vào lúc này._Lý Thiên bơ Sin đi và đi về chỗ ngồi. Sin lạc lõng nhìn theo, xem ra vì sự xuất hiện của cô đã khiến 1 người con trai tốt phải buồn. Lý Thiên, k phải tôi ghét anh, chỉ là tôi không yêu anh! Tan học. Sin đứng đợi Phong Kỳ đã gần tiếng đồng hồ, k thấy ai đến nên cô định đi bộ về. Chỗ ở mới rất xa trường, cô đi 1 đoạn đã thấy mệt mỏi. Đang lúc nhức nhói 2 chân, 1 chiếc xe ô tô dừng lại ngay trước mặt cô. Hai người áo đen bước xuống mở cửa sau của ô tô. Một người phụ nữ trung niên bước xuống với cái nhìn thích thú. - Con dâu, lần đầu gặp mặt, xin chỉ giáo! "..." Phong Kỳ vì bận 1 số việc ở trường nên ra muộn, k thấy Sin đợi ở cổng trường cũng không lấy làm tức giận. Chắc con a hoàn này đợi lâu quá mà chuồn về rồi cũng nên. Anh định rời đi thì 1 cô gái đi xe đạp tới, hình như mất phanh đã lao thẳng về phía anh. Phong Kỳ không kịp tránh, chiếc xe đạp tông hẳn vào anh. "Rầm!" - A cha, đau quá!_Cô gái bé nhỏ xinh xắn khẽ thốt lên. - Ax, em có sao k cô bé._Phong Kỳ xoa cổ tay bị trầy xước nặng. - Em không sao, xin lỗi anh nhé em bị hỏng phanh._Cô bé kia xoi xét tay Phong Kỳ. Phong Kỳ nhanh chóng từ chối sự quan tâm đó, nói lạnh:"Không sao, lần sau chú ý hơn." Phong Kỳ lái xe đi Cô gái kia đứng đó, mỉm cười:"Anh chàng đẹp trai...anh bị nhắm chúng rồi." "...." Tại 1 nhà hàng sang trọng. - Con thấy món ăn ở nhà hàng này thế nào?_Đào phu nhân mỉm cười nói. Sin không qen kiểu sang trọng này, cười xòa đáp trả:"Ngon ạ, rất ngon thưa bác...nhưng, sẽ ngon hơn nếu có mấy cái đùi gà đó ạ." - Đùi gà? ô ha ha ha ha/ con vui tính thật đấy, lẽ nào Phạm gia thiếu đùi gà sao?_Đào phu nhân cười to. - Dạ k, con là chưa ăn đủ, đùi gà đối với con giờ thành món tủ, k ăn k sao, nhưng đã ăn thì phải ăn cả nồi to mới đã._Sin không khách khí nói. - Dương Linh, ăn nhiều sẽ k tốt đâu, sau này béo sinh con khó lắm. - Hả? - À, ta đùa thôi, con với Phong Kỳ tiến tới đâu rồi?_Đào phu nhân chuyển chủ đề. Sin không hiểu vốn từ này, nhưng xét về mặt tốt vậy thì chẳng phải cuộc sống của cô ở đó rất ổn sao? - dạ rất tốt ạ. - vậy ta an tâm r._Đào phu nhân gật gù, xem ra thằng con trai ngu ngốc của bà cũng đã có 1 chỗ dựa tốt. "reng...reng....reng..." - A lo Phong Kỳ đó hả?_Đào phu nhân nghe máy. - Mẹ, cuối tuần này con sẽ thu xếp cho mẹ gặp Dương Linh. - Không cần, ta gặp nó rồi, đang ăn cùng ta. - Sao ạ? Thì ra bỏ đi k 1 lời nhắn gì để đi ăn với mẹ sao, đúng là heo con._Phong Kỳ bực bội nói, anh đúng là măc bệnh giận cá chém thớt, vì bị tai nạn nhỏ mà đổ lên đầu Sin. - Heo con đáng yêu mà._Đào phu nhân cười. - Vậy thôi, mẹ nói địa chỉ con đến đón cô ấy._Phong Kỳ nói. - Con nôn nóng vậy sao? Được, con đến XXX đi. - Mẹ đợi con, bảo heo con ăn ít thôi. ..... Đào phu nhân gập máy, lại nở nụ cười với Sin như chưa có chuyện gì xảy ra. - Con ăn đi, ăn nhiều sẽ tốt cho sức khỏe, chóng lên cân. Thằng con trai bà biết lo cho người khác ư? Đúng là 1 chuyện đáng mừng hơn ăn xin nhặt được vàng thành tỉ phú. ha ha ....
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang