[Dịch]Xuyên Đến Tương Lai - Tôi Không Phải Robot - Sưu tầm

Chương 26 : Chương 24

Người đăng: 

Ngày đăng: 18:13 09-06-2018

.
Dạ Sở Kỳ quay lưng định chạy, phía sau liền có tiếng quát: -Ai đó? Mau đứng lại! Dạ Sở Kỳ cực kì dễ bị dọa, mới nghe thế lập tức dừng lại, ván lướt không trên tay rơi xuống đất. Nếu cô chạy, 50% là đám người đó cũng không dám táo tợn đuổi theo. -Quay lại! Dạ Sở Kỳ định phải nghe lời Diệp Thường Lạc, chậm chạp quay lại. Diệp Thường Lạc thấy cô, đầu tiên là ngẩn ra, rồi cười lớn. -Hóa ra là "búp bê thuỷ tinh" đây mà. Tao còn không biết làm sao để xử mày, mày lại tự dẫn xác tới. Ninh Diễm Kiều kinh ngạc nhìn Dạ Sở Kỳ, sau đó dáng bộ khinh thường quay mặt đi. Mà Dạ Sở Kỳ cũng không có tâm trạng chú ý đến cô ta, đang nghĩ làm sao để thoát nạn. Nếu cô giải phóng năng lượng, vậy nhẹ tay một chút vẫn có thể an toàn xử lý họ đúng không? Thời này cũng có vài thứ đồ mini phóng ra điện để tự vệ, chắc cô dùng nó ngụy trang cũng không đến nỗi bị phát hiện ra điều gì... Dạ Sở Kỳ đang tính toán, đột nhiên nghe Diệp Thường Lạc hỏi: -Đánh nó đi. Tốt nhất là hủy khuôn mặt của nó, để nó khỏi dụ dỗ đàn ông. Dạ Sở Kỳ kinh hoảng. Chơi vậy hình như hơi lớn rồi? Cô căn bản không có muốn tới gần Hạ Cảnh Dực có được không? Tại sao không nói gì lại muốn đánh cô? Một nữ sinh nắm tay Dạ Sở Kỳ lôi về phía trước. Dạ Sở Kỳ kinh hoảng kêu lên một tiếng, theo bản năng liền phóng năng lượng. Nữ sinh kia bị điện giật, vội buông tay cô ra. Dạ Sở Kỳ quay lưng định chạy, nhưng mới vừa bước hai bước, trước mắt hiện lên dòng chữ: "Sắp hết năng lượng, tự động thiết lập chế độ tiết kiệm năng lượng"! Hết năng lượng cũng thật đúng lúc! Không ngờ vốn cho là đủ năng lượng dùng tới tối, không ngờ giải phóng ra một chút lại tiêu tốn nhiều đến thế. Mà cái quan trọng là... -Muốn trốn? Dạ Sở Kỳ bị đám nữ sinh vây lại, sợ hãi lui ra phía sau. Cô phải sạc năng lượng, nhưng mà tình huống này... Chân Dạ Sở Kỳ không còn nhiều lực, có xu hướng ngã xuống đất. Chế độ tiết kiệm năng lượng không cho phép cô hoạt động nhiều, trong vòng nửa tiếng nữa phải kết nối sạc. Cứ thế này cô không muốn lộ cũng không được... Đám người mỗi người một tay đánh Dạ Sở Kỳ. Cô trước giờ chưa từng bị đánh, huống hồ là loại đánh tập thể oan uổng thế này. Trong lòng cô một bụng uất hận đổ lên đầu Hạ Cảnh Dực, cắn răng chịu. Tín hiệu cảnh báo vang lên. Mấy tiếng "bíp bíp" từ đâu đó liên tục kêu. Dạ Sở Kỳ ngạc nhiên. Tiếng động này nghe rất quen, giống hệt như thông báo của hệ thống khi DP-002 bị lỗi. Có tiếng bước chân, và có vẻ có rất nhiều người đang tới. Đám người Diệp Thường Lạc nhìn nhau, liền muốn bỏ đi. Mấy cô nữ sinh dưới tay cô ta mang theo Ninh Diễm Kiều đi trước, số còn lại quay về phía Dạ Sở Kỳ. Cô biết đây là lúc để thoát khỏi đám này, làm liều giải phóng năng lượng. Đám người bị giật liền lui lại. Nghe tiếng bước chân càng gần, Diệp Thường Lạc đành lên tiếng: -Đi thôi, mặc kệ cô ta! Đám nữ sinh vội vã bỏ đi qua một con đường giấu sau mấy bụi cây. Dạ Sở Kỳ không cầm cự được ngã xuống đất. Cô cố mở mắt, run rẩy lấy sạc dự phòng bên túi ra. Cô dựa lưng vào tường, đem sạc gắn vào sau gáy. Vừa mới đặt vào người, dòng điện mạnh mẽ tấn công trí óc cô làm cơ thể cô run rẩy. Cô co người vì đau, không cảm nhận được bên ngoài nữa. Một đám người mặc đồ đen, tới gần phía Dạ Sở Kỳ. Mấy người nhìn nhau, như thống nhất ý kiến gật đầu một cái. Một người đi tới gần Dạ Sở Kỳ. Vừa lúc, có tiếng động sột soạt, đám người lập tức ẩn nấp. Người đi tới là Hạ Cảnh Dực. Hắn hay ở lại trường, vừa lúc về mắt lại thấy kẹp con thỏ của Dạ Sở Kỳ ở một bụi cây, theo đó đi tới đây. -Không có ở đây? Chắc là mình nghĩ nhiều rồi... Hạ Cảnh Dực định quay lưng đi, lại nghe phía sau nhà kho nhỏ có tiếng động cùng tiếng rên rỉ đau đớn. Hắn nhíu mày chậm chạp đi tới. -Tiểu Kỳ? -Hạ Cảnh Dực kinh ngạc khi thấy Dạ Sở Kỳ. Dạ Sở Kỳ tay nắm chặt, cả người ra một tầng mồ hôi, nằm co giật dưới đất. Hạ Cảnh Dực thất kinh, vội vã tới gần nâng cô Lên, lay người. -Tiểu Kỳ?! Tiểu Kỳ?! Dạ Sở Kỳ như phát giác có người ôm mình, tay đột nhiên nắm chặt áo Hạ Cảnh Dực. Cô nắm chặt áo hắn, không chịu buông lỏng. -Đau... Hạ Cảnh Dực cả người cứng đờ, một lúc sau mới phản ứng lại được. Hắn nhìn cô, sau đó bấm một cái vào tai nghe bên tai. -Cho một chiếc xe tới đây. Nói nhanh một câu, Hạ Cảnh Dực tắt máy. Hắn bế Dạ Sở Kỳ đứng dậy đi ra cổng trường. Ở đó có một chiếc xe đợi sẵn.(do phân biệt từng loại xe mệt lắm, nên sau này mình gọi chung là xe luôn nha) -Về nhà. Hạ Cảnh Dực bế Dạ Sở Kỳ lên xe và ra lệnh với tài xế. Tài xế không dám nhìn phía sau, vội cho xe chạy. Nếu Dạ Sở Kỳ tỉnh táo, cô nhất định sẽ hét toáng lên vì tốc độ 200 km/h của chiếc xe này. Với tốc độ đó, chiếc xe nhanh chóng về tới nhà Hạ Cảnh Dực. Nhà hắn cũng nằm trong /Khu Bầu Trời/, thuộc khu số 18. Đây là một trong những chỗ phải nói là tốt nhất trên cái hành tinh này. Kĩ thuật xây dựng rất cao siêu. Khu số 18 của /Khu Bầu Trời/ là nơi không phải nói ở là có thể ở được. Căn nhà Hạ Cảnh Dực sống rất lớn, nhưng không có người làm. Hắn không thích việc trong nhà mình có một người khác. Vì vậy, mặc dù không thích nhưng trong nhà hắn cũng có những con robot dọn dẹp. Nhưng những con robot đó chỉ là robot kiểu cũ, thuộc loại mini và có chế độ sạc tự động. Tài xế lái xe đi thẳng vào trong. Qua khu vườn rộng lớn, cuối cùng dừng trước cửa căn biệt thự sâu phía trong. Hạ Cảnh Dực bế Dạ Sở Kỳ xuống xe, chiếc xe liền rời đi. Hạ Cảnh Dực đi thẳng về phòng mình, đem Dạ Sở Kỳ đặt xuống giường. Cô trở mình, đem hắn níu lại không cho đi. Hạ Cảnh Dực nhíu mày, nghĩ phía dưới có vài loại thuốc nên dứt khoát đem tay cô mạnh mẽ kéo ra. Hắn vừa mới đẩy tay ra, cô liền phản ứng. Trong cổ họng cô phát ra tiếng động khó chịu, mày nhíu chặt thêm. Hạ Cảnh Dực đi ra tới cửa, nhưng nghe tiếng của cô như con thú nhỏ bị bỏ rơi thì không đành lòng, bất đắc dĩ quay ngược trở lại. Hắn đưa tay cho cô cầm. Dạ Sở Kỳ cầm được tay Hạ Cảnh Dực, liền siết chặt, vẻ mặt buông lỏng bớt một phần vẫn không thôi nhăn nhó. Hắn nhìn cô, vô thức thở dài một hơi rồi lục lọi túi đồ bên hông cô thử xem có mang theo gì không. Đáng tiếc, ngoài vài cây bút hình thù kỳ quái và mấy thứ đồ chơi mini linh tinh thì cũng chẳng có gì. Hạ Cảnh Dực nghĩ nghĩ một hồi, vẫn cho là nên xuống dưới nhà lấy thuốc. Vừa đứng dậy, hắn lại nhớ tới... *** *tg: ai nha ta thật buồn quá. Vậy mà không ai cần chap mới sao? Cuối cùng là để ta nhịn không được muốn đăng chap mới. Cứ đà vầy là ta giấu hàng luôn à. Oa oa đừng bỏ rơi ta á, ta cũng đau khổ lắm luôn.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang