[Dịch]Xuân Sắc Như Thế - Sưu tầm
Chương 8 : Chuyện Sắc đẹp không có tác dụng bàn tới ở đây
.
Lời vừa nói xong, Tần Luận tiêu sái xoay người, gió núi thổi bay trường bào màu tím, càng làm tôn thêm ngọc diện tuấn mi, vẻ anh tuấn khiến người nhìn phải hoa mắt, phải choáng váng ngây người.
Hắn dùng phong thái tao nhã nhìn thẳng vào Vân Ánh Lục. Khi hắn nói lời này, Tần Luận cho rằng Vân Ánh Lục sẽ không ngoài hai biểu hiện: một là Vân Ánh Lục ngượng ngùng cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào hắn, trong lòng nàng thì kì thực vui như hoa nở; hai là Vân Ánh Lục nghiêm mặt, trách cứ hắn ngông cuồng, không để ý lễ tiết, trước mặt một thiếu nữ chưa chồng mà nói lời cợt nhả, buông lời trêu ghẹo như thế, sau đó tức giận giậm chân, chạy ra khỏi tán ô. Nếu là trường hợp thứ hai, hắn còn phải tốn tâm tư một phen để dỗ dành, nhận lỗi, rồi làm Vân tiểu thư một lần nữa hiện lên lúm đồng tiền như hoa.
Nhưng bất luận là loại biểu hiện nào, Tần Luận chắc chắn là kết quả đều giống nhau, Vân Ánh Lục nhất định sẽ trở thành tiểu nương tử của Tần Luận hắn.
Trước kia, nghe nói Tụ Hiền lâu có vị Vân công tử tài sắc có một không hai, viết từ* làm cho nữ tử thanh lâu truyền xướng không thôi, phổ biến trong phố lớn ngõ nhỏ ở thành Đông Dương.
*Từ: hiểu đơn giản là một thể loại văn học, lời từ thường có vần, thường được phổ nhạc để thành lời hát.
Trong lời từ miêu tả tình yêu của những cô gái khuê các, ngôn từ uyển chuyển sinh động. Hắn rất hiếu kỳ vị Vân công tử đó thế nào mà có thể có một trái tim yếu mềm như thế, mới có thể nghiền ngẫm tâm tư con gái nhà người ta như vậy.
Ngày đó ở Tụ Hiền lâu vừa thấy, hắn vui mừng quá đỗi mà cất tiếng gọi. Vân công tử đó, hóa ra là một vị tiểu thư, không phải là công tử, là chim hoàng nhưng lại giả làm chim phượng*.
*Nguyên văn là thực phượng hư hoàng, chim phượng đực thời xưa gọi là phượng, chim phượng cái gọi là hoàng,
Thế nhưng vị Vân công tử này cũng không tài hoa hơn người giống như trong truyền thuyết của mấy người hàng xóm, nhưng điểm này cũng không làm cho Tuần Luận thất vọng. Khi hắn thấy khuôn mặt của vị Vân công tử kia lúc trắng lúc xanh, phát hiện ra vị Vân công tử này ngoài tài hoa ra thì còn có điểm càng hấp dẫn người khác, đó là – đáng yêu. Phụ nữ bởi vì xinh đẹp mà đáng yêu, nhưng phụ nữ bởi vì đáng yêu lại càng thêm xinh đẹp.
Vân tiểu thư từ đó đã giống như một từ trường lớn, hấp dẫn hắn vô điều kiện tới gần chỗ nàng.
Mười sáu tuổi, hắn tiếp quản gia nghiệp, đã làm cho các cửa hàng của các gia đình khác trong thành Đông Dương đối với tiệm thuốc và cửa hàng quan tài của Tần gia đều là “Núi cao ta ngẩng*”, bản nhân hắn thì anh tuấn vô song, khí vũ bất phàm. Một chàng trai như vậy tự nhiên mắt sẽ để lên trời, trong thành Đông Dương có bao nhiêu tiểu thư nhà giàu tìm người tới cửa làm mối, muốn kết thông gia cùng hắn. Giai nhân, mỹ nữ qua lời người khác, trong mắt hắn cùng lắm cũng chỉ là son phấn tầm thường. Người con gái xứng với Tần Luận hắn, hắn e là còn chưa sinh ra đâu!
*Nguyên văn là cao sơn ngưỡng chỉ, một câu trong Kinh Thi, chỉ sự ngưỡng mộ.
Hắn là một người thà rằng linh hồn cô đơn, cũng không nguyện chiều theo thể xác. Từ xưa tới nay, thánh hiền đều cô đơn.
Tìm tìm kiếm kiếm, cô đơn một mình, nhoáng cái đã hai mươi bốn, cũng không nghĩ tới, tại nơi đào hồng liễu xanh như thế, lại khiến hắn gặp được Vân Ánh Lục. Lần đầu tiên hắn buông xuống tự tôn, khổ tâm suy nghĩ chuẩn bị giống như những vị công tử từ trước đến nay hắn vẫn khinh thường, ngây ngốc chờ ở Từ Ân tự này, dùng tới chiêu “xem mắt”.
Không cần suy nghĩ nhiều, chỉ cần chiếm được trái tim của mỹ nhân, có ủy khuất bản thân thế nào thì cứ ủy khuất đi!
Nhưng chuyện khiến cho người ta phải ngoài ý muốn thì cứ một việc lại thêm một việc. Vân Ánh Lục trước hết không hề có chút ngượng ngùng, thứ hai không hề kinh hoàng, lạnh nhạt liếc mắt một cái, ánh mắt bình tĩnh lại nhìn sang phía màn mưa bên ngoài càng lúc càng dày đặc.
Ừm, màn mưa này tới khi nào thì mới ngưng, cũng không thể bảo Tần công tử đưa cô tới dưới tàng cây đỗ xe ngựa được. Cô đang suy nghĩ mở lời như thế nào.
Một hồi mưa xuân, hai suy nghĩ khác nhau, yên lặng đan xen lẫn nhau.
“Vân tiểu thư, nàng…có nghe thấy ta mới nói gì không?” Tần Luận mất kiên nhẫn trước.
“Tôi còn chưa tới tuổi bị nghễnh ngãng đâu, đương nhiên nghe được.” Vân Ánh Lục bình tĩnh lạnh nhạt lên tiếng trả lời.
“Vậy vì sao nàng không trả lời ta?”
“Tần công tử, tôi luôn luôn chỉ căn cứ vào triệu chứng để xác định, kết luận bệnh trạng, đối với có lẽ có hay giả thiết đều là hư ảo, không có thật, tôi không muốn lãng phí thời gian.”
Cô nhấn mạnh từng từ, vẻ mặt còn thực sự nghiêm trọng.
Đôi mày đẹp của Tần Luận càng lúc càng nhíu chặt, cuối cùng liền lại thành một đường.
“Vân tiểu thư, nàng cho rằng ta nói là nếu như, không có khả năng là thật?” Tần Luận nuốt nước bọt, ánh mắt đảo quanh một chút, thấy bốn phía đều không người, khẽ ho hai tiếng, một bàn tay nhẹ nắm lên vai cô, “Vậy được rồi, ta thẳng thắn nói với nàng, ta chính là người hôm nay hẹn gặp nàng ở trước ao Dưỡng Sinh.”
“Hả?” Vân Ánh Lục chớp mắt, vẻ mặt như trút được gánh nặng, “Như vậy à, vậy thật là tốt, tôi về nhà có thể báo cáo với mẫu thân rồi.”
Tần Luận phát điên mím chặt môi, “Nàng…nàng không có gì khác để nói sao?”
Cô nương nhà người khác lúc này không phải là sẽ thẹn thùng cúi đầu, mà không phải là vẻ mặt thờ ơ mắt mở thật to nhìn thẳng vào hắn.
“Phải nói gì?” Vân Ánh Lục mờ mịt không hiểu ra sao.
“Ấn tượng của nàng đối với ta…thế nào?” Tần Luận thất vọng muốn gào lên.
Vân Ánh Lục trầm ngâm một chút, thành thành thật thật trả lời: “Cảm giác của riêng tôi là anh thích mặc quần áo màu sắc sặc sỡ, ấn tượng khác thì không có.”
Tần Luận giống như một con công thảm bại, ủ rũ thở dài.
“Vân tiểu thư, nàng đối với ta không có chút yêu thích nào hay sao?” Hắn tốt xấu gì cũng là một chàng trai có dung mạo anh tuấn mà!
“Chúng ta mới chỉ gặp mặt có hai lần, chưa nói tới thích hay là ghét.” Vân Ánh Lục nhíu nhíu mày, “Nhưng mà, anh để ý cái này làm gì?”
Vẻ mặt Tần công tử sao lại khó coi như vậy?
“Nàng không biết là ta rất anh tuấn, không biết là ta rất vĩ đại? Một chút ngưỡng mộ trong lòng cũng không có sao?” Tần Luận cũng không quanh co nữa, mặt dày hỏi thẳng.
Vân Ánh Lục im lặng nhìn hắn, hiện tại cô đã hiểu được đôi chút Tần Luận muốn bày tỏ điều gì. Nói thật, ở trong mắt cô, một người anh tuấn xuất chúng cũng không làm cho cô cảm thấy hứng thú bằng một quyển sách thuốc, hơn nữa do có chuyện của Đường Giai xảy ra lúc trước, cô đối với mấy anh chàng đẹp trai càng thêm phản cảm. Một người muốn lấy tướng mạo mê người, động cơ sẽ không trong sáng.
“Tần công tử, diện mạo con người cũng chỉ là cái túi da bên ngoài thôi, giống như là một bức tranh vậy, có khi là bức tranh tuyệt phẩm, có khi là bức tranh thô. Bức tranh tuyệt phẩm, đẹp xấu rõ ràng, nhưng nhìn kỹ hơn, sẽ khiến cho việc thưởng thức cái đẹp rất mệt mỏi. Mà bức tranh thô, vẽ nhanh tô láu, nhưng lại chân thực hơn, cũng còn để lại rất nhiều không gian có thể triển khai thêm ý tưởng. Cá nhân tôi thích ngắm một bức tranh thô một chút, không có áp lực gì. Tần công tử ưu tú như thế, trong thành Đông Dương người có mắt nhất định sẽ nhìn ra, không cần tôi phải làm thơ tụng phú gì để mà vẽ rắn thêm chân. Cái câu trong lòng yêu thích này, tôi còn chưa tìm hiểu ra là có ý tứ gì, cho nên không có cách nào trả lời anh.”
Nàng trả lời rõ ràng mạch tất cả mọi câu hỏi của hắn, trả lời rõ từng câu một. Sắc đẹp có một ngày lại trở thành chướng ngại. Bức tranh tuyệt phẩm, bức tranh thô, thật sự là đã nghĩ như vậy sao!
Tần Luận nhìn cô, thiếu chút nữa là định quay lưng đi, có một loại cảm giác là tự mình tạo nghiệt thì không thể sống, nhưng tình cảm trong lòng lại giống như bị sự thản nhiên của nàng làm cho mãnh liệt hơn.
Đúng, nếu Vân Ánh Lục không khác gì những cô gái khác, vì sao hắn lại thích nàng? Hắn thích không phải một phần là do nàng khác biệt hay sao?
“Ta không vội, ta chờ nàng từ từ nghiên cứu, sau đó nói cho ta biết đáp án.” Tần Luận vô cùng phối hợp gật gật đầu, vẻ mặt thâm sâu khó đoán. Đáp án là không vội, nhưng việc hôn nhân vẫn nên nắm chặt mà định ra. Có phần hôn ước đã định này, dù là nàng nghiên cứu cả đời, hắn cũng đều chờ được.
“Ánh Lục”, hắn gian manh sửa xưng hô, gọi khuê danh của nàng, coi như là quan hệ vô cùng thân thiết, “Chuyện hôm nay chúng ta gặp mặt, ta muốn tự mình đi cùng nàng tới phủ giải thích rõ ràng với mẫu thân nàng, như thế thì độ tin cậy cũng sẽ cao hơn một chút.”
Người làm ăn hiểu được là phải biết chớp lấy cơ hội, cơ hội không hề chờ người khác. Hai người nắm tay cùng bước vào Vân phủ, việc hôn nhân này coi như là thành công hơn phân nửa rồi.
Vân Ánh Lục là một người thẳng tính, cũng không hiểu được những tâm tư vòng vèo khó đoán của người khác, ngẫm lại thấy chủ ý này không tồi, “Vậy phiền Tần công tử. Nói rõ để cả hai chúng ta đều thoải mái.” Cô lễ phép nói.
“Ngồi xe ngựa của ta đi!” Hắn chỉ vào chiếc xe ngựa cao lớn, rộng rãi do bốn con tuấn mã kéo đang dừng ở ngoài bìa rừng.
“Tôi và Trúc Thanh có xe…” Vân Ánh Lục không đồng ý, nhưng cô đã bị Tần Luận nhẹ kéo về phía trước.
“Tới xe của ta thì gần hơn.” Tần Luận vẫy tay với gia nhân ở phía sau, gia nhân xoay người nói câu gì đó với Trúc Thanh, Trúc Thanh há miệng, đôi mắt ngạc nhiên mở thật lớn.
Mưa lớn gió mạnh, cái váy thì vướng chân. Vân Ánh Lục bất đắc dĩ đành theo Tần Luận lên xe ngựa. Cô không biết tại triều đại này, ở cùng một người đàn ông ở trong một phòng, đã ảnh hưởng nghiêm trọng tới danh dự một người con gái. Đương nhiên, nếu ở trong phòng với vị hôn phu tương lai, thì lại là chuyện khác.
Tần Luận săn sóc lấy ra một chiếc khăn lau nước dính trên tóc cô, cúi đầu lau chỗ y phục bị ướt cho cô, nhìn thấy chiếc giầy thêu cũng bị ướt, muốn bảo cô cởi ra, nhưng lại sợ cô cảm thấy quá mức thân thiết, cố gắng nuốt lời định nói xuống.
Xe ngựa trong mưa chậm rãi chạy xuống phía dưới chân núi. Bên trong xe không khí có chút im lặng, nhưng sự im lặng lại bắt đầu khởi động một mạch nước ngầm sắp sửa phun lên. Tần Luận ngắm Vân Ánh Lục xinh đẹp thanh nhã ở bên cạnh, trái tim rơi vào tình cảnh rối tinh rối mù. Hắn kìm lòng không được vươn tay, muốn chạm vào gò má trắng ngần đang ửng đỏ kia.
“Ầm!” Xe ngựa đột nhiên rung lắc, giống như đụng phải cái gì đó, phát ra một tiếng động lớn. Vân Ánh Lục giống như một quả đạn pháo, lao vô cùng nhanh về phía trước, Tần Luận nhanh tay nhanh mắt giữ được thắt lưng nàng, ôm nàng vào trong lồng ngực. Hương thơm ấm áp tràn đầy trong ngực, Tần Luận ngẩn ra, phía trước ngực giống như là phải bỏng.
“Cám ơn…cám ơn!” Vân Ánh Lục là một người đơn thuần chất phác nhưng lúc này cũng có chút ngượng ngùng.
“Không cần!” Tần Luận cất giọng khàn khàn, ánh mắt nóng như lửa dán chặt lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.
“Công tử, phía trước có mấy chiếc xe ngựa chắn ngang đường, chúng ta không qua được.” Gia nhân lại sát phong cảnh xốc mành xe lên, bẩm báo.
Ngẩng đầu, hắn nhìn thấy công tử ôm Vân tiểu thư, vội vàng hạ tầm mắt xuống.
“Phía trước là chỗ nào?” Tần Luận không tình nguyện buông Vân Ánh Lục ra, khống chế nhịp tim đập gấp gáp của mình, hỏi.
“Phía trước là đường lớn vào thành, trước một khách điếm có đỗ vài chiếc xe.”
Đường cái cũng rất rộng, bình thường có thể có hai chiếc xe bốn ngựa đi song song, sao lại bị chặn thế này? Tần Luận cầm lấy chiếc ô trên xe, dịu dàng nói với Vân Ánh Lục, “Ánh Lục, nàng ở trong xe nghỉ ngơi một lát, ta xuống xem sao.”
“Tôi và anh cùng đi xuống.” Vân Ánh Lục muốn xuống xe để làm giảm đi độ nóng ở trên mặt.
“Được!”
Tần Luận nhảy xuống xe ngựa, xoay người đỡ lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, kéo nàng vào dưới tán ô. Phía trước, mấy chiếc xe ngựa to lớn lộng lẫy chắn ngang con đường, mọi người trên xe ngựa đều đứng ở bên ngoài khách điếm, đàn ông thì ít, phụ nữ chiếm đa số, không mở ô, tất cả đứng ở trong màn mưa, quần áo ướt đẫm cũng không ai chú ý tới, tất cả đều mang một vẻ mặt hoảng sợ không biết xoay sở ra sao, giống như trời sắp sập tới nơi.
Bên cạnh một chiếc xe ngựa ở giữa không biết tại sao lại được người bu quanh đông nghịt, từng đợt tiếng rên rỉ đau đớn từ trong xe truyền ra, phía dưới xe ngựa có một vệt máu lớn.
Tần Luận nhìn những người đàn ông đứng thẳng ở bên ngoài khách điếm đều không có râu và trang trí của xe ngựa, khuôn mặt tuấn tú trầm xuống, “Ánh Lục, chúng ta lên xe.”
“Không!” Vân Ánh Lục bình tĩnh đứng thẳng, ánh mắt mở lớn nhìn thẳng về phía vệt máu lớn phía dưới chiếc xe ngựa đang bị nước mưa chảy trôi đi, giống như một dòng nước màu đỏ, chậm rãi chảy về phía con mương ở bên cạnh đường cái, “Là người bệnh, tôi phải qua đó xem.”
“Nàng điên rồi, nàng có biết bọn họ là ai không?” Tần Luận bắt lấy tay nàng, thấp giọng nói.
“Người mắc bệnh, là bệnh nhân cần sự trợ giúp của tôi.” Vân Ánh Lục hất tay hắn ra, bất chấp màn mưa lớn đi tới phía chiếc xe ngựa.
“Xin tránh đường một chút, tôi là bác sĩ.”
Tần Luận nghe thấy tiếng hét lớn của Vân Ánh Lục, chỉ cảm thấy trước mắt có đầy sao sáng.
Tiểu thư nhà họ Vân đầu óc không có bệnh gì chứ?
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện