[Dịch]Xuân Sắc Như Thế - Sưu tầm
Chương 76 : Chuyện Đêm nay không ngủ được. ♣ Thượng ♣
.
Kì Tả Thừa tướng là đại quan nhất phẩm của triều đình, phủ đệ lại chỉ giống như phủ của phú hộ bình thường, ngoại trừ hậu hoa viên kiến trúc có phần tao nhã của lâm viên Giang Nam, các lầu các khác cũng không có điểm nào đặc biệt.
Dưới gối của Kì Tả Thừa tướng chỉ có một trai, một gái. Kì công tử vừa được mười tám tuổi, không thích đọc sách, chỉ thích tìm hoa hỏi liễu, trong lầu xanh kỹ viện ở thành Đông Dương, hỏi tới vị cô nương nào, hắn cũng đều biết rõ, còn thuộc hơn gia phả phải nhớ. Kì Tả Thừa tướng vốn định tìm cho hắn một chức quan nào đó, để không bôi nhọ tổ tiên. Nào ngờ rằng hắn ngồi không nổi, hắn ngại chức vị gò bó, mới đi làm có một ngày, đã treo ấn từ chức.
Kì Tả Thừa tướng bất đắc dĩ, chung quy cũng không thể nào để cho thằng con cả ngày ở nhà chơi bời lêu lổng được, đành phải lấy yêu thương làm đầu, mở cho hắn cái thanh lâu ở khu Đông thành Đông Dương, tên là “Linh Vân Các.”
Không ngờ rằng, Kì công tử thực sự là biết cách làm ăn, sưu tập từ các nơi trong nước rất nhiều mỹ nữ, lại tìm tới một đám tú bà giỏi giang có tài ăn nói, hắn có cả đống bạc để mà đầu tư, biến “Linh Vân Các” thành nơi sang hèn cùng hưởng, chẳng quan tâm anh là vương tôn công tử, hay là quan to, thương nhân, chỉ cần anh vào, kiểu gì cũng có thể tìm được thứ mà anh thích. Mà Kì công tử thì sao, đã thỏa mãn được sở thích của mình, lại còn có thành quả sự nghiệp. Hiện giờ, “Linh Vân Các” là thanh lâu nổi danh nhất trong thành Đông Dương. Đương nhiên, không ai biết Kì công tử là ông chủ đứng sau màn của “Linh Vân Các”, người khác chỉ cho rằng Kì công tử thích giết thời gian ở thanh lâu “Linh Vân Các”. Tuy nói thành tích không tồi, song trong lòng Kì Tả Thừa tướng dù sao cũng không thỏa mãn cho được, nói đến con trai, mở miệng đều là, “Thằng con bất tài ấy”.
Lại nói thêm, thằng con bất tài ấy không muốn hồi phủ, cả ngày tiêu phí thời gian trong “Linh Vân Các”, cũng chẳng biết đêm nay là đêm thứ bao nhiêu rồi. Kì Tả Thừa tướng tức giận, dần dần chuyển hết tình yêu thương sang Kì tiểu thư.
Kì tiểu thư Kì Sơ Thính không làm cho ông ta thất vọng, giấc mộng ông ta làm rạng rỡ tổ tông rốt cuộc cũng thực hiện được nhờ Kì tiểu thư. Kì tiểu thư hiện giờ là nữ quan tứ phẩm duy nhất của triều Ngụy.
Khuê phòng của Kì Sơ Thính được xây dựng ở hậu hoa viên, rường cột chạm trổ cảnh sắc khác nhau của bốn mùa. Kì Tả Thừa tướng thương yêu bảo vệ con gái vô cùng, ngoài khuê phòng có trọng binh đứng gác, ngoại trừ ông ta và phu nhân, chỉ có một nha hoàn hầu hạ bên người có thể tùy ý bước vào khuê phòng của tiểu thư, những người khác sẽ bị chặn lại trong phạm vi mười trượng bên ngoài.
Trong khuê phòng của Kì Sơ Thính, ngọn đèn dầu tỏa sáng leo lét. Một cô gái mảnh dẻ ngồi ở mép giường, lẳng lặng thêu một đóa hoa hải đường, Lưu Huyên Nghệ mỉm cười ngồi đối diện với nàng, quan sát dung nhan xinh đẹp của nàng.
“Tề Vương gia, sao lại cứ nhìn người ta như vậy?” Kì Sơ Thính hờn mát liếc sang một ánh mắt ẩn tình đưa tình. Trên khuôn mặt tà mị của Lưu Huyên Nghệ hiện lên nụ cười, đôi mắt cong cong, nụ cười làm cho mặt nàng đỏ lên, tim đập loạn nhịp.
“Sơ Thính, bổn vương đang nhìn mặt nàng. Tưởng tượng khi bổn vương đeo lớp da mặt giống nàng đi lại ở bên ngoài, nam nhân khác nhìn thấy, có phải cũng giống như bổn vương giờ khắc này, tim đập thình thịch.”
Kì Sơ Thính nghe vậy, mặt càng thêm đỏ, “Tề Vương gia nói bậy cái gì đó, Tề Vương gia không thể nào tim đập thình thịch đâu, Tề Vương gia đã có hồng nhan tri kỷ, trong cung có nhiều phi tần như vậy, còn có Tề Vương phi, trắc phi, ta thì tính là gì?”
“Nàng được tính là bảo bối của bổn vương.” Lưu Huyên Nghệ đi tới, cúi đầu, ghé sát bên tai nàng thấp giọng nói. Nói xong, kéo một bàn tay của nàng qua, đặt lên ngực hắn, “Nàng chạm vào xem, tim của bổn vương có phải vì nàng mà đập nhanh không?”
Kì Sơ Thính xấu hổ đến mắt cũng không dám ngước lên, “Vương gia, mau buông tay, phụ thân lập tức sẽ tới đấy!”
Giọng nói của Lưu Huyên Nghệ đã khàn khàn, “Bổn vương đã sớm đồng ý với Thừa tướng, chờ bổn vương bước lên hoàng vị, sẽ phong Kì tiểu thư làm hoàng hậu. Nàng sớm hay muộn cũng sẽ là của bổn vương.” Hắn cầm tay nàng, tay chậm rãi lần vào ngực áo nàng.
Thân thể Kì Sơ Thính run lên, “Tề Vương phi đã sinh hạ Phi vương tử cho Vương gia, còn có Viên Diệc Ngọc tướng quân trong cung, Vương gia không phong ai trong hai người họ làm hoàng hậu sao? Sao có thể để vị trí này cho ta được?”
“Sơ Thính, Vương phi là do tiên hoàng quyết định bổn vương phải cưới, nàng sinh Phi nhi cho bổn vương, bổn vương tôn kính nàng, nhưng không yêu nàng. Về phần Viên Diệc Ngọc tướng quân, cô ta là nữ nhân Lưu Huyên Thần đã chơi đùa rồi, bổn vương còn muốn cô ta hay sao? Chỉ có Sơ Thính, cam nguyện vì bổn vương, vẫn luôn chỉ ở trong khuê phòng này, chịu đựng cô đơn, còn có Kì Thừa tướng vì hoàng vị của bổn vương, đi theo bổn vương, lập mưu hiến kế, tận tâm lại tận chức. Vị trí đứng đầu hậu cung của bổn vương, đương nhiên phải là của Sơ Thính.”
Hắn nói tới nước miếng tung bay, mặt mày giãn ra, như thể người đã ngồi trên ngôi cửu ngũ rồi.
Kì Sơ Thính nghe thấy, cũng cho là thật, trong lòng vui mừng không sao kềm chế được. Khi Lưu Huyên Nghệ nâng cánh tay ôm nàng vào trong ngực, tay kia làm càn sờ soạng đùi nàng dưới váy, nàng cũng ngoan ngoãn thuận theo, để mặc cho hắn làm càn.
Mỗi lần Lưu Huyên Nghệ phải cải trang thành Kì Sơ Thính ra ngoài, đều phải ở khuê phòng này đi ra, hai người sớm đã rất quen thuộc. Nhưng Kì Sơ Thính bình thường cũng không phóng khoáng như vậy, xấu hổ ngượng ngùng luôn luôn trốn tránh hắn, Kì Sơ Thính cũng có chút nhan sắc, Lưu Huyên Nghệ đương nhiên không muốn buông tha cơ hội tốt này.
Khi ngón tay thon dài chạm đến váy lót của nàng, đang muốn cởi bỏ cúc cài, ngoài cửa truyền đến một tiếng ho nhẹ, hắn ngẩn ra, hoảng hốt buông tay ra, ngồi trở lại vị trí lúc đầu. Kì Sơ Thính vội vàng chỉnh lại y phục.
Kì Tả Thừa tướng sải bước vào phòng, “Sơ Thính, vào phòng ngủ nghỉ ngơi đi, phụ thân và Vương gia có chuyện cần bàn bạc.” Ông ta ôn nhu nói với con gái.
Kì Sơ Thính đáp vâng, cầm lấy khung thêu, xấu hổ nói lời vạn phúc với hai người kia, xoay người bước đi, cười xinh đẹp với Huyên Nghệ.
Kì Tả Thừa tướng cũng không bỏ qua nụ cười này của con gái, mày rậm không khỏi chau lại.
Hai người ngồi đối diện uống trà, Kì Tả Thừa tướng nhuận nhuận họng, “Vương gia, lão thần là một người cha bảo thủ, Sơ Thính đơn thuần, có chút không chu đáo về lễ quy, xin Vương gia thứ lỗi.”
Lưu Huyên Nghệ cũng là loại người vô cùng khôn khéo, thoáng cái đã nghe hiểu ngụ ý trong lời Kì Tả Thừa tướng, “Tả Thừa tướng, chẳng lẽ ông lo lắng bổn vương sẽ nuốt lời với Kì tiểu thư?”
“Không phải, chỉ là trước khi con gái chưa xuất giá vẫn cần phải chú ý tới danh tiếng của mình, sau khi gả đi rồi, mới có thể được phu quân tôn trọng.” Kì Tả Thừa tướng chậm rãi giải thích.
Ánh mắt Lưu Huyên Nghệ đảo qua đảo lại trên người ông ta, nở nụ cười, “Hôm nay khẩu khí này của Kì Tả Thừa tướng có phần nghiêm túc. Trước kia, bổn vương cũng từng nói cười với Kì tiểu thư, cũng không thấy Thừa Tướng gia bảo thủ thế này. Sơ Thính là hoàng hậu tương lai của bổn vương, trước khi thành hôn có nắm tay, cũng chẳng có ảnh hưởng gì!”
“Vương gia, lão thần không phải trách cứ Vương gia, chờ sau khi Vương gia bước lên hoàng vị, toàn bộ mỹ nữ của triều Ngụy đều xếp hàng cho Vương gia chọn lựa. Nhưng hiện tại, Vương gia vẫn nên lấy chính sự làm trọng.”
“Ừm!” Lưu Huyên Nghệ phủi phủi tay áo, vẻ mặt miễn cưỡng, có chút không thoải mái, “Vân Thái y vô tội được thả ra rồi?”
“Lão thần dựa theo ý tứ của Vương gia, đả thông Dụ thái y, Vân Thái y sẽ chẳng mảy may làm sao hết.” Kì Tả Thừa tướng hơi nheo mắt lại, “Vương gia sao lại đột nhiên lại coi trọng một tiểu thái y như thế, cô ta có ích lợi gì với Vương gia?”
Lưu Huyên Nghệ che miệng khụ một tiếng, hơi mất tự nhiên nói: “Lưu Huyên Thần hiện tại rất sủng ái cô ta, bổn vương có thể mua chuộc được cô ta, sẽ để cô ta hạ độc Lưu Huyên Thần.”
“Nhưng trước đó Vương gia đã từng sai người cố ý tiếp cận cô ta, nghĩ mọi biện pháp làm cho hoàng thượng hoài nghi cô ta là người của chúng ta, muốn mượn tay hoàng thượng giết cô ta. Không phải là cô ta đã tới phủ Tề Vương, chẩn mạch cho Vương gia, chuyện cô biết cũng không tính là ít.”
“Đúng rồi, cho nên bổn vương mới sai ông ra tay cứu cô ta, như vậy, hoàng thượng không phải càng thêm hoài nghi cô ta sao?”
“Lão thần không cho là như vậy, cái chết của hoàng hậu vô cùng kỳ quặc, Dụ thái y sẽ chuẩn đoán ra kết quả, đủ cho cô ta phải đầu thân rời chỗ, như vậy không phải là hợp ý ta hay sao? Bây giờ, cô ta bình yên vô sự, vẫn cứ tiếp tục là một tai hoạ ngầm.”
Kì Tả Thừa tướng kỳ quái nhìn Lưu Huyên Nghệ.
“Cô ta vốn có chút tác dụng với bổn vương, hiện giờ bổn vương không muốn cô ta chết.” Ánh mắt Lưu Huyên Nghệ càng thêm kỳ quái, khẩu khí có chút không kiên nhẫn.
Kì Tả Thừa tướng thở dài, “Vương gia, tiểu sắc nên tình, đại sắc tất hại người, hỏng chuyện, Vương gia ngài…”
“Thừa Tướng gia, ông cho là bổn vương là công tử quý phủ sao?” Lưu Huyên Nghệ không vui cắt ngang lời ông ta, khoanh tay đứng lên, đưa lưng về phía ông ta.
Kì Tả Thừa tướng sửng sốt, khuôn mặt co rút vài cái, “Lão thần không dám. Lão thần chỉ nóng vội, muốn Vương gia sớm ngày bước lên hoàng vị, để cho triều Ngụy thực sự quay về trong tay người họ Lưu.”
Lưu Huyên Nghệ quay người lại, “Bổn vương hiểu tấm lòng Tả Thừa tướng, ông cho là bổn vương không sốt ruột hay sao? Bằng không bổn vương bất chấp nguy hiểm, tối muộn như vậy còn tới phủ Thừa tướng làm gì? Ngày mai, ông thượng tấu với Lưu Huyên Thần, nói Kì Sơ Thính thân là nữ quan triều đình, hẳn là có tư cách ra vào kho sách, tìm đọc tư liệu. Lần trước ta tới đó, bị người trông kho sách ngăn ở bên ngoài. Tiên hoàng rất thích đọc sách, một số bức thư trân trọng đều thích kẹp trong sách. Ta có thể tìm tới rất nhiều chỗ, nhưng giờ ngẫm lại bức thư đó nhất định là được kẹp trong quyển sách tiên hoàng đã từng xem. Chỉ cần tìm được bức thư đó, Thừa tướng ở ngoài tiếp ứng tốt, Lưu Huyên Thần đại thế đã mất, bổn vương sẽ bước lên được hoàng vị.”
Kì Tả Thừa tướng trịnh trọng gật đầu, “Được, lão thần chắc chắn sẽ tìm cách để Vương gia có tư cách vào kho sách. Vương gia, lão thần lại nhiều chuyện muốn nói thêm một câu, vị Vân Thái y kia, Vương gia vẫn nên cách xa một chút thì tốt, lão thần vẫn luôn cảm thấy cô ta là một ngọn lửa ngầm, một ngày nào đó, muốn dập cũng không dập được.”
“Tả Thừa tướng tuổi lớn rồi, lá gan cũng nhỏ đi, suy nghĩ nhiều quá. Bổn vương tất biết có chừng có mực.” Lưu Huyên Nghệ cau mày, ngữ khí lạnh lùng.
Kì Tả Thừa tướng yên lặng nhìn hắn chăm chú, trong mắt hiện ra một tia thất vọng, khẽ cắn môi, ngậm miệng lại, tức giận quay mặt nhìn bóng đêm đen kịt ngoài cửa sổ.
Vân Ánh Lục cũng không biết chính mình được người khác nhớ thương lợi hại như vậy, khi cô về tới phủ, mặt trời vừa mới xuống núi, ráng chiều ở phía Tây đỏ rực, nửa bầu trời giống như bị đốt cháy, nhìn chăm chú hồi lâu, cô không khỏi nhớ tới đêm qua, trong Phủ Nội Vụ ánh đuốc sáng bừng, trong lòng không khỏi rối loạn.
Vân viên ngoại theo thương nghiệp nhiều năm, an phận thủ thường, tiền kiếm được đều là bạc sạch, không qua lại với quan phủ. Vừa nghe nói con gái bị hoàng thượng nhốt lại, ông ấy tức thì hoảng hốt, chân tay luống cuống, hai vợ chồng ôm đầu khóc nức nở. Tiếp đó, cầm ngân lượng, tìm chung quanh nhờ người tiến cung hỏi thăm tin tức.
Bình thường bằng hữu có tiệc, có chuyện vui gì cũng có mặt, vừa nghe nói là bị hoàng thượng giam lại, người nào người nấy đều lắc đầu như trống bỏi, nói không phải là không muốn giúp, mà là năng lực có hạn.
Hai vợ chồng sốt ruột tới độ kêu trời trời chẳng thấu, kêu đất đất chẳng hay, không có cách nào, đành mặt dày chạy đến nhà họ Đỗ bên cạnh, muốn hỏi Đỗ Tử Bân vừa muốn nối lại hôn ước với con gái tình hình cụ thể. Đỗ Tử Bân sắc mặt còn tiều tụy hơn so với hai người họ, nhưng hắn vẫn trấn tĩnh an ủi bọn họ vài câu, nói bất kể là như thế nào, sẽ cố hết sức nghĩ cách cứu Ánh Lục ra, nhưng hiện tại chưa có kết quả nghiệm thi, nói nhiều hơn, sẽ là chữa lợn lành thành lợn què mất.
Hai người ngẫm lại, thấy có lý, thấp thỏm bất an, run run rẩy rẩy gắng trải qua một đêm không ngủ. Trúc Thanh khóc lóc thảm thiết, quỳ gối trước mặt Bồ Tát nói sẽ không bất hòa với tiểu thư nữa, chỉ cần tiểu thư còn sống là được, tiểu thư muốn gả cho ai cũng được, nàng đều đồng ý.
Vân Ánh Lục thật sự đã yên lành về nhà, không mất một sợi tóc, không thiếu một cái móng tay, sắc mặt còn tốt hơn so với tất cả bọn họ.
Trong Vân phủ, ai ai cũng kích động, cười tươi như hoa, bước qua chậu than, ăn tiết heo, tắm rửa xức hương thơm, mấy loại phù phép rửa xui gì đó đều làm cả, lúc này vợ chồng Vân viên ngoại mới thở phào, vui mừng hoan hỉ vây quanh con gái ăn bữa cơm đoàn viên.
Giờ khắc này, hai vợ chồng vô cùng sủng ái, hận không thể ngậm con gái vào trong miệng. Trúc Thanh bước trước bước sau quấn quít quanh Vân Ánh Lục, luôn miệng “Tiểu thư, tiểu thư”, giọng nói ngọt hơn mía lùi.
Vân Ánh Lục nhíu mày, có chút ăn không tiêu loại tình cảm này. Cô vốn có thói quen lãnh đạm, không giỏi thể hiện bằng lời, đối với tình thân nồng đậm này, nhiều nhất chỉ là thản nhiên cười cười.
Tới khi ăn tối, Tần Luận đến, hắn vừa mới nghe nói tới chuyện của Vân Ánh Lục, vội vàng chạy tới. Áo bào bằng lụa màu xanh, càng làm tôn thêm gương mặt tuấn tú, dáng người cao lớn.
Vân Ánh Lục lễ phép tiếp đón hắn, vợ chồng Vân viên ngoại từ lần trước đưa ra lời từ hôn với hắn, bị hắn dùng lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt, trong lòng thấy có chút mất mặt, khi gặp lại, không biết nên xác định lại quan hệ với Tần Luận như thế nào.
Bốn người ngồi trong phòng khách, không khí có phần là lạ. Tần Luận luôn luôn là cao thủ khuấy động không khí, mặc kệ là ở chung một chỗ với người nào, hắn luôn luôn có biện pháp để cho người khác mở miệng, làm cho tình cảnh không đến mức quá lạnh lẽo, nhưng hôm nay, hắn có phần trầm mặc, ánh mắt sâu thẳm quấn quanh Vân Ánh Lục, không chịu rời đi.
Vân Ánh Lục là người không nói nhiều, luôn luôn chỉ làm tốt việc nghe. Vợ chồng Vân viên ngoại cũng không biết nên nói gì cho phải.
Tám ánh mắt giao nhau rồi lại giao nhau, thế nhưng không có ai mở lời. Vân Ánh Lục thấy bộ dáng quẫn bách của cha mẹ, nhịn không được đã mở miệng trước, “Phụ thân, mẫu thân, hai người về phòng nghỉ ngơi trước đi, để con nói chuyện với Tần công tử.”
Vợ chồng Vân viên ngoại như nhận được lệnh phóng thích, chào Tần Luận, rồi rời khỏi phòng khách.
Vân Ánh Lục và Tần Luận ngồi cách mấy cái ghế, ở giữa còn có một cái bàn bát tiên, khoảng cách rất an toàn, cô to gan lớn mật nhìn Tần Luận. Tần Luận luôn cười không ngừng, lúc này vẻ mặt lại ưu tư, trong ánh mắt có u sầu, giống như mang nặng nỗi lòng.
“Còn sợ không?” Tần Luận rốt cuộc đã mở miệng.
“Anh hỏi chuyện ngồi tù?”
Tần Luận gật gật đầu.
“Ngoại trừ con chuột và rắn trong đám cỏ, những mặt khác đều tốt.” Vân Ánh Lục nhoẻn miệng cười.
Tần Luận nhếch khóe miệng, kéo ra một nụ cười như có như không, “Có phải cảm thấy ta là một vị hôn phu vô năng hay không, khi mà nàng không có sự trợ giúp nào, hoàn toàn không thể nào giúp được nàng?”
“Việc này sao có thể trách anh được, đó là…một chuyện ngoài ý muốn. Tôi không phải chẳng có chuyện gì sao?”
“Ánh Lục, sau này những chuyện ngoài ý muốn nói không chừng có thể có rất nhiều… Rất nhiều…” Tần Luận đột nhiên đứng dậy, vọt tới trước mặt cô, ngồi xổm người xuống, cầm tay cô.
Mười ngón tay của hắn lạnh lẽo, còn hơi hơi run rẩy.
“Ánh Lục, ta không muốn, chỉ là ta… Không có cách nào…” Hắn đưa hay tay cô áp lên má mình, “Dù cho có cơ hội một phần vạn, ta cũng sẽ hết sức tranh thủ, nhưng ta thật sự…bất lực… Ánh Lục, nhưng nàng phải tin rằng, ta yêu nàng, nàng cũng không phải sợ, thật sự có một ngày nào đó, ta sẽ ở bên cạnh nàng, không để nàng cô đơn.”
“Tần công tử, rốt cuộc là anh muốn nói gì?” Vân Ánh Lục khó hiểu, “Không phải là anh quá căng thẳng đó chứ? Tôi không sao, một chuyện nhỏ ngoài ý muốn cũng không có gì, trước sau gì cũng đều sẽ qua thôi.”
Tần Luận chậm rãi buông tay xuống, cười chua xót, “Ánh Lục, ôi… nghỉ ngơi đi, ta hồi phủ.” Hắn đứng dậy, xoay người đi ra ngoài, bóng lưng giống như ông lão phải mang trên vai mười ngọn núi lớn.
Vân Ánh Lục ngẩn ra, nhớ tới ở Tụ Hiền Lâu gặp hắn, ở Từ Ân tự gặp hắn, ở hiệu thuốc Tần thị gặp hắn, hắn phong độ ra sao, tay áo bay bay, tiêu sái bất phàm, đường hoàng mà ngông cuồng, làm cho người ta không thể bỏ qua anh tuấn và xuất sắc của hắn.
Nhưng bây giờ hắn có chuyện gì vậy?
“Tần công tử, không phải là anh cũng gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn?” Cô lo lắng đuổi theo.
Tần Luận lắc đầu, đưa tay vuốt ve mái tóc đen của cô, ánh mắt lộ ra tình cảm chân thành khó nói hết thành lời.
“Sớm quay về phòng nghỉ ngơi đi, ngày hôm qua gặp phải chuyện hoảng sợ như vậy, đêm nay phải ngủ cho ngon, mới có thể vui vẻ lại được.”
“Tôi tiễn anh tới cửa.” Cô đi bên cạnh hắn.
“Không cần, bên ngoài nhiều muỗi, mau vào phòng đi.” Tần Luận vẫy vẫy tay với cô.
“Tần công tử, tôi… Hai ngày sau tôi sẽ tới hiệu thuốc chữa bệnh từ thiện.” Cô sửng sốt một hồi lâu, rồi gọi lớn.
“Được!” Tần Luận quay đầu, vẻ mặt đau khổ nhưng vẫn cười, “Nàng khám bệnh, ta viết đơn thuốc.”
“Được!”
Tần Luận đi xa, Vân Ánh Lục vẫn còn kinh ngạc đứng tại chỗ.
“Tiểu thư, quay về phòng đi!” Trúc Thanh vén mành sa lên, bước từ trong nhà ra, đỡ cánh tay của cô, “Trúc Thanh, em nói đêm nay Tần công tử có phải có chút không bình thường không?” Vân Ánh Lục hỏi.
Trúc Thanh hít vào một hơi, nói thầm: “Tiểu thư, cô từ hôn với Tần công tử, công tử đương nhiên là không giống như trước rồi.”
Từ hôn? Da đầu Vân Ánh Lục tê rần, ánh mắt xuyên qua bóng đêm, nhìn tới tiểu viện bên cạnh, qua đám dây leo mọc đầy ở bờ tường, thấy một bóng người đứng đó, đã đứng thẳng rất lâu, rất lâu…
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện