[Dịch]Xuân Sắc Như Thế - Sưu tầm
Chương 69 : Chuyện Tân nương bỏ trốn. ♣ Trung ♣
.
Hôm nay Ngu Mạn Lăng không rời giường, không rửa mặt chải đầu, không đụng tới đồ ăn sáng. Mãn Ngọc hỏi nàng có phải thấy khó chịu ở đâu không?
Nàng lắc đầu, ngơ ngẩn nhìn ra ngoài cửa sổ, cảnh xuân tươi đẹp, bầu trời vô cùng quang đãng. Bên đường hoa ngoài điện, hoa đang nở rộ, hương hoa kia rẽ ngoặt mấy vòng rồi bay vào phòng. Mãn Ngọc hái được một bó hoa hồng trắng thật đẹp, cắm vào trong bình hoa đặt ở đầu giường. Nàng nhìn giọt sương sớm đọng trên hoa hồng, cảm giác đó giống như một giọt nước mắt.
Trong sách Hoàng lịch* có nói, hôm nay là ngày tốt, phù hợp xuất hành, phù hợp kết hôn, phù hợp cắt tóc, phù hợp để chuyển nhà. Chuyện long trọng nhất thế gian này, giống như đều có thể xếp vào hôm nay.
*Sách nói về thời tiết, ngày tháng.
Mà ngày hôm nay, từ rất lâu trước đó nàng đã ghi khắc trong lòng, hy vọng thời gian trôi qua chậm một chút, chậm một chút, cuối cùng vĩnh viễn không muốn tới ngày này.
Thế nhưng ngày hôm nay cũng vẫn tới, tới hôm nay, nàng rốt cuộc không thể giả vờ làm một người kiên cường, nàng muốn được tùy hứng, muốn được gào khóc, muốn hét lên, tóc tai bù xù, không để ý tới hình tượng, nếu có thể làm cho trong lòng dễ chịu một chút, chuyện gì nàng cũng nguyện ý làm.
Sáng sớm, thái giám và cung nữ quỳ thỉnh an ở ngoài điện. Thái hậu không hiểu tại sao lại tràn đầy tinh lực, sáng sớm đã đến Trung Cung, khi đó nàng còn đang ngủ, nghe thấy thái hậu đang hỏi Mãn Ngọc mấy ngày nay hoàng thượng có ngủ lại Trung Cung hay không, nguyệt sự của nàng như thế nào. Sau khi Mãn Ngọc hồi bẩm chi tiết, thái hậu tức giận lớn tiếng quát mắng Mãn Ngọc một hồi, nhân tiện giáo huấn toàn bộ thái giám và cung nữ một trận.
Một ngày nàng còn không mang thai, mọi người trong cung này đều là người có tội. Ngu Mạn Lăng bất lực nhắm mắt lại, kéo chăn lén lau nước mắt. Thái hậu nhẹ chân nhẹ tay đi vào phòng, ngồi bên giường của nàng một lát, hỏi nàng đã tỉnh chưa, nàng lẩm bẩm, dùng giọng mơ mơ màng màng nói nàng rất mệt, thái hậu xoa xoa đầu nàng, dịu dàng nói, vậy ngủ thêm đi, sau khi tỉnh dậy ăn uống cho tốt, chăm sóc bản thân cho thật tốt.
Nàng nằm trong chiếc chăn gấm gật gật đầu, nước mắt đã thấm đẫm gối đầu. Nàng cảm thấy rất có lỗi với thái hậu và hoàng thượng, nàng cũng ước gì lúc trước người nàng thích là hoàng thượng, như vậy, hiện tại nói không chừng đã có con cái ôm đầu gối, thái hậu vui mừng không biết sẽ thành thế nào đâu, mà không phải tim đau như dao cắt như hiện giờ.
Nhưng chuyện tình cảm, ai có thể định đoạt?
“Nương nương, có muốn nô tỳ hầu hạ người rời giường không ạ?” Mãn Ngọc lại đi tới bên giường một lần nữa, hôm nay sắc mặt nương nương đặc biệt không tốt, sắc mặt vàng như nến, ngay cả cánh môi cũng trắng bệch, hốc mắt trũng sâu, đôi mắt vô thần, không hề có sinh khí.
“Hôm nay thân thể bản cung mệt mỏi, không muốn rời giường.” Ngu Mạn Lăng cụp mắt, giọng nói có chút khàn khàn. Mãn Ngọc thở dài, rồi đi ra ngoài, Ngu Mạn Lăng chậm rãi nhắm mắt lại. Không biết qua qua bao lâu, cảm thấy mép giường lún xuống, nàng mở mắt ra, Vân Ánh Lục ngồi bên giường, muốn đưa tay nắm lấy cổ tay nàng.
“Cô tới rồi, Vân Thái y!” Ngu Mạn Lăng cất lời, nước mắt không kiềm chế được ào ào tuôn rơi. Không hiểu tại sao nàng có một loại cảm giác thân thiết với tiểu thái y này, ở trước mặt cô ấy, nàng có thể giãi bày toàn bộ nỗi lòng mình, cũng không hề thấy lo lắng hay không thích hợp.
“Nương nương!” Vân Ánh Lục đồng cảm nhìn nàng. Đôi mắt kia rõ ràng ra khóc một đêm, mí mắt đã sưng vù.
“Không phải bản cung không muốn rời giường, chỉ là nếu dậy rồi, bản cung biết mình căn bản là không chịu đựng được, Vân Thái y, bản cung thật sự, thật sự…mất đại ca rồi. Lúc này bản cung đau lòng…” Ngu Mạn Lăng đấm ngực, khóc sướt mướt.
Vân Ánh Lục thở sâu, nhìn Ngu Mạn Lăng đau đớn tới mức không thiết tới bản thân, bất giác mắt cũng đỏ lên. Cô quay đầu bưng một chén trà sâm từ đầu giường đưa tới, “Nương nương, đừng nghĩ quẩn như vậy, bảo trọng thân mình quan trọng hơn.”
Ngu Mạn Lăng đẩy chén trà ra.
“Thân thể này của bản cung phải bảo trọng làm gì? Vân Thái y, cô không cần phải quan tâm tới bản cung, bản cung biết mình sẽ không sống được lâu, kỳ thật chết cũng tốt, chết đi ít nhất là xong hết mọi chuyện. Mà hiện tại với bản cung, là sống không bằng chết rồi! Lại không có năng lực trợ giúp hoàng thượng, thậm chí ngay cả chuyện của hậu cung, bản cung cũng không có sức lực để mà hỏi đến. Bên kia thái hậu còn đang ngóng trông bản cung có thể sinh hạ long tử cho hoàng thượng. Nhận được nhiều ân sủng như vậy, cũng không thể nào báo đáp được. Bản cung còn sống một ngày, chẳng khác nào là mang tội một ngày, không bằng chết đi!”
Ngu Mạn Lăng nhắm mắt lại, ngửa mặt ngã người xuống thành giường, khóc nấc lên, Vân Ánh Lục nâng tay, lau đi lệ nơi khóe mắt.
Cô mới tiến cung không được bao lâu, đã thấy Cổ Lệ bị người ta giết chết, nghe thấy Nguyễn Nhược Nam nói một lòng muốn chết, hoàng hậu cũng nói sống không bằng chết, đây rốt cuộc là hoàng cung vàng son lộng lẫy, hay là một tòa mộ phần lớn thật đáng sợ đây?
Vân Ánh Lục thật sự không biết.
“Nương nương, Ngu Nguyên soái vì dung mạo của mình, mà sinh ra tự ti, không dám cưới nương nương sao?” Vân Ánh Lục lau nước mắt cho Ngu Mạn Lăng, rất kỳ lạ là Ngu Tấn Hiên là một nam tử hán đội trời đạp đất như vậy vì sao lại có ý này.
Lại nói tiếp, trên đời này yêu cầu đối với phụ nữ là dung mạo, yêu cầu đối với đàn ông là tài năng, không phải thường nói trai tài gái sắc sao? Ngu Tấn Hiên không phải là rất có tài sao, tuổi tác không lớn, đã làm tới Đại Nguyên soái bộ Binh. Anh ta có điểm nào cảm thấy mình không xứng với Ngu Mạn Lăng vậy?
Ngu Mạn Lăng ngơ ngác nhìn gương, sau một hồi lâu, mới ngước mắt nhìn sang khuôn mặt đang nhăn nhó của Vân Ánh Lục.
“Dung mạo chỉ là một cái cớ của chàng, kỳ thật, bản cung biết chàng để ý là hoàng thượng và thái hậu, khi bản cung còn rất nhỏ, bản cung và hoàng thượng đã có hôn ước, đó là xuất phát từ nhiều phương diện. Triều đình rất phức tạp, hôn ước có khi chính là một loại quan hệ ràng buộc, quan hệ cùng bè cùng đảng. Phụ thân bản cung là Hữu Thừa tướng, trở thành người thân với hoàng thượng, vừa củng cố địa vị của phụ thân, cũng làm cho một số kẻ dòm ngó ngôi vị hoàng đế không dám hành động thiếu suy nghĩ, còn có rất nhiều, rất nhiều nguyên nhân bản cung không rõ lắm, tóm lại, bản cung phải thành thân với hoàng thượng. Đại ca hiểu rõ hơn so với chúng ta, cho dù trong lòng chàng có bản cung, cũng không chịu tiếp nhận bản cung. Thế nhưng chàng lại sơ sót không để ý tới năng lực hoàng thượng, hoàng thượng có đủ năng lực để xoay chuyển Càn Khôn, chỉ cần đại ca đồng ý tiến thêm một bước, hoàng thượng sẽ nghĩ ra chủ ý vẹn toàn, để bản cung an toàn ẩn lui. Thế nhưng lại kéo dài tới hiện tại, đại ca chẳng những chưa tới gần bước nào, ngược lại càng lùi càng xa, xa mức tay bản cung rốt cuộc với không tới. Nếu muốn ở bên đại ca tới bạc đầu, chỉ sợ phải chờ kiếp sau.”
Vân Ánh Lục im lặng không lên tiếng, đưa tay nắm lấy tay Ngu Mạn Lăng, suy nghĩ trong đầu nhanh chóng xoay chuyển, một ý nghĩ điên rồ hiện lên rõ ràng, cô kích động, khuôn mặt không khỏi đỏ bừng.
“Nương nương, cô có thể khẳng định hiện tại trong lòng Ngu Nguyên soái có cô hay không?” Cô bình tĩnh lại hỏi.
Mạn Lăng đau đớn nén khóc mỉm cười, “Có thì như thế nào, người chàng muốn kết hôn là người khác.”
“Rốt cuộc là có hay không có?”
Ngu Mạn Lăng sửng sốt, “Có, bản cung nhìn hiểu ánh mắt của đại ca, trong lòng chàng có bản cung, nhưng chàng đã đặt hết thảy ở một góc thật sâu trong lòng. Trên đời này, chuyện gì cũng đều có thể bằng cố gắng mà đạt được, duy chỉ có tình cảm là làm cho người ta bất lực. Một khi mất đi chính là cả đời tiếc nuối. Mà người mà cô một lòng yêu thương này, mặc kệ sau đó cô gặp được ai, đều không thể thay thế.”
Vân Ánh Lục rất nghiêm túc gật gật đầu.
“Nương nương thấy Ngu Nguyên soái chính là toàn bộ sinh mệnh của cô, không có anh ấy, thì sống không bằng chết?”
“Có thể yêu đại ca, là ý nghĩa sống duy nhất của tôi.” Ngu Mạn Lăng cố ý không dùng từ “Bản cung”, mà dùng một xưng hô của một cô gái bình thường.
“Vậy được rồi, nương nương,” Vân Ánh Lục cắn cắn môi, “Tôi sẽ giúp cô, làm cho cuộc đời này của cô sớm kết thúc một chút, cô sống cuộc đời mới đi!”
Ngu Mạn Lăng ngạc nhiên mở lớn mắt, không dám tin nhìn chằm chằm vào Vân Ánh Lục.
“Ai?” Trong sắc trời xẩm tối, thị vệ canh cửa cung vung trường mâu trong tay, lớn tiếng quát hỏi một chiếc xe ngựa đang muốn ra khỏi cung.
Một khuôn mặt tươi cười thò ra, “Tiểu Đức Tử của Thái y viện!”
“À, là Tiểu Đức Tử công công à! Muộn như vậy còn đi đâu?”
“Thân thể hoàng hậu không được khỏe, Vân thái y đang khám chữa, nói là thiếu một vị thuốc, sai ta và Mãn Ngọc tỷ tỷ cùng ra ngoài tìm hiệu thuốc lớn tìm xem.”
Thị vệ bước lên một bước, vén mành kiệu lên, trong bóng tối mờ mờ, một cung nữ xinh đẹp mỉm cười với hắn.
“Ừ, cho đi!” Thị vệ vung tay lên, xe ngựa lọc cọc chạy ra khỏi hoàng cung, vừa ra tới đường cái, đã điên cuồng chạy nhanh. Tiểu Đức Tử không cần nhìn hướng, người trong xe chỉ hắn chỗ nào rẽ, chỗ nào đi thẳng. Tiểu Đức Tử căng thẳng toát đầy mồ hôi, xe ngựa rốt cuộc cũng tới điểm dừng.
“Nương nương, có cần nô tài đi vào cùng người không?” Tiểu Đức Tử cung kính đỡ Ngu Mạn Lăng xuống.
Ngu Mạn Lăng ngẩng đầu nhìn bờ tường cao vút, vui mừng phát hiện cửa ngách đang khép hờ, “Không cần, không cần, tự ta đi được. Tiểu Đức Tử công công, ngươi mau mau hồi cung đi, chăm sóc cho Vân thái y cho tốt, sau này sẽ có lúc ngươi thăng chức rất nhanh.”
Tiểu Đức Tử sửng sốt, một thái y có thể để cho hắn dựa vào sao?
Ngu Mạn Lăng chỉ cười không nói, nhẹ nhàng chạy qua cửa ngách. Trong vườn im ắng, mơ hồ có thể nghe được phía trước có tiếng sênh vui mừng. Nàng đi qua một bụi mẫu đơn đang nở, bước nhanh tới hướng khuê phòng của mình. Nha đầu trước kia hầu hạ nàng hôm nay cũng bị kéo lên nhà trên hỗ trợ, nàng bước lên khuê phòng mình, đứng bên cửa sổ cúi đầu nhìn tiểu viện của Ngu Tấn Hiên.
Tối nay trong tiểu viện, ánh nến sáng rực, sáng tựa ban ngày.
“Làm sao bây giờ, không thấy tân nương tử đâu?” Trong gió đêm, mang máng có thể nghe thấy tiếng người thì thầm lo lắng.
“Không phải là bị người ta bắt cóc rồi chứ?”
“Trời ơi, điều này sao có thể, sắp tới giờ bái đường rồi!”
“Mau, mau, mọi người tìm chung quanh xem.” Người lập tức tản ra bốn phía trong viện, trong từng góc của hậu hoa viên mà tìm. Ngu Mạn Lăng giơ tay lên, bịt miệng lại, sợ mình nhất thời kích động không khống chế được mà phát ra tiếng thét. Chẳng lẽ đây là ông trời nhân từ giúp đỡ sao?
Nước mắt nàng không khỏi rơi đầy mặt.
Sau khi tìm khắp hậu hoa viên mấy lần, cũng không thấy bóng dáng tân nương và hỉ nương, mọi người bất đắc dĩ trở lại phòng tân hôn, cân nhắc xem làm thế nào bẩm báo với lão gia và phu nhân, vừa mới ngẩng đầu, đã thấy tân nương đang ngồi ngay ngắn trên giường, đầu đội khăn trùm, cả đám tươi cười rạng rỡ, ngay cả trách cũng chẳng dám trách, vội vàng đỡ tân nương đi lên nhà trên.
Tiếng người nói ồn ào dường như muốn chọc thủng cả nóc nhà, tiếng nhạc vui mừng làm đau cả lỗ tai, bọn trẻ con vui vẻ nhảy múa, các cô gái đang cười, đám đàn ông đang trêu ghẹo.
Ngu Tấn Hiên mặt không đổi sắc đứng thẳng ở giữa phòng, nhìn thấy tân nương đi từng bước tới gần hắn, nàng đang run rẩy, là bởi vì đang sợ hãi sao? Trái tim hắn cũng thấy run rẩy, nhưng là vì đau đớn.
Khi hắn nhận lấy đoạn hỉ lăng* trong tay hỉ nương, duyên phận của hắn và Mạn Lăng kiếp này đã hết, hắn bỗng nhiên kích động xuất hiện ý nghĩ muốn xoay người chạy đi.
*Hỉ lăng: đoạn lụa đỏ tân lang và tân nương cùng cầm.
“Tấn Hiên, nhận hỉ lăng đi!” Ngu phu nhân thấy con trai ngơ ngác xuất thần, vội gọi, Ngu Tấn Hiên nhắm mắt lại, chậm rãi vươn tay ra.
Trong phòng vang lên tiếng hoan hô, người chủ hôn hô to: “Nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường, phu thê giao bái, đưa vào động phòng…”
Ngu Tấn Hiên giống như người gỗ, dựa theo yêu cầu của người chủ hôn mà thực hiện từng nghi thức. Khi tất cả nghi thức kết thúc, hắn nắm hỉ lăng đi tới hướng phòng tân hôn.
Khuôn mặt đáng sợ của hắn, làm cho người khác cũng không dám đi theo sau nháo động phòng.
Khi mọi người đi tới cửa nguyệt lượng ở hậu viện, tân nương vấp chân vào vạt váy dài, thân thể đột nhiên ngã nhào về phía trước, ngã vào lưng hắn, hắn đưa tay đỡ nàng, tay nàng chạm vào tay hắn.
Hai người đều run lên.
“Thừa tướng gia, phu nhân, không xong rồi.” Ngoài cửa phủ, một gia nhân khóc vang trời đất chạy tới, “Trong cung vừa mới đưa tới tin tức, nói…Hoàng hậu nương nương đột nhiên phát bệnh, không trị được đã qua đời rồi.”
Trong khoảnh khắc giống như có một bóng ma bao phủ, nhanh chóng hủy diệt tất cả không khí vui mừng và ồn ào. Bốn phía im lặng một cách đáng sợ, trong đầu Ngu Tấn Hiên oang lên một tiếng, dưới chân như sụp xuống, thiếu chút nữa là ngã xuống đất.
“Công tử!” Mấy nha hoàn sợ hãi thét lên.
“Không, không đúng… Mạn Lăng sẽ không chết…” Hắn thì thào nói, vứt hỉ lăng xuống đất, muốn quay lại, hỉ nương lập tức chắn trước mặt hắn, “Công tử, cho dù là trời sụp xuống, trước hết cũng phải đưa tân nương vào động phòng. Bằng không, đại công tử muốn để tân nương cứ đứng ở ven đường này sao?”
Tay Ngu Tấn Hiên nắm chặt thành quyền, nhặt hỉ lăng trên mặt đất lên, bước chân hắn giống như giẫm lên bàn chông, gian nan đi đến hướng phòng tân hôn. Hỉ nương đẩy cửa phòng ra, để mọi người bước vào động phòng.
Hỉ nương nói mấy câu chúc phúc, sớm sinh quý tử, bạch đầu giai lão gì đó, sau đó chờ Ngu Tấn Hiên vén khăn trùm đầu ra. Hắn phất tay cho tất cả mọi người lui ra.
“Hạnh Nhi, sáng mai ta sẽ cho người đưa cô về Đông Hải, ngân lượng cũng sớm chuẩn bị cho cô rồi, cô hãy thành thân với A Thủy ca của cô đi! Hôm nay đã để cô phải chịu khổ rồi, cô nghỉ ngơi sớm một chút!”
Hắn cố gắng áp chế đau đớn dữ dội trong lòng, nói rõ ràng từng chữ. Nói xong, hắn nhấc chân đi ra ngoài, ống tay áo đột nhiên bị một đôi tay nhỏ bé kéo lấy. Hắn nghi hoặc quay đầu lại, khăn trùm đầu chậm rãi rơi xuống, trước mắt hắn hiện ra một gương mặt xinh đẹp ngập tràn nước mắt
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện