[Dịch]Xuân Sắc Như Thế - Sưu tầm
Chương 62 : Chuyện Tài nữ Sơ Thính. ♠ Thượng ♠
.
Ngày hôm nay của Vân Ánh Lục không tốt cho lắm.
Dựa vào người Đỗ Tử Bân ngủ thẳng tới lúc mặt trời lên cao tới ba con sào, đè tới mức người hắn tê rần thì không nói, còn thiếu chút nữa là đè lên chỗ đùi bị thương, thấy máu thấm qua lớp băng, ngay cả trên chăn cũng có, cô xấu hổ đến mức hít mạnh một hơi. Đỗ Tử Bân rất độ lượng, chỉ tỏ ý an ủi cô, luôn miệng nói không làm sao, không làm sao, nhưng rõ ràng là mặt mũi trắng bệch.
Vừa đúng lúc lão gia nhân đi ra ngoài mời đại phu tới, cô như có lửa đốt sau mông chạy khỏi phủ nhà họ Đỗ, xấu hổ vô cùng chào hỏi Đỗ viên ngoại, rồi cúi đầu đi vào Vân phủ.
Nghênh đón cô là một trận bão tố. Trận bão tố này kéo dài từ lúc hừng đông tới giờ. Vân viên ngoại và Vân phu nhân dưới gối chỉ có một đứa con gái này, thật là vô cùng cưng chiều, bất kể là con bé gây ra bao nhiêu tai họa, cũng không nỡ đánh, không nỡ mắng, nhưng lần này thật sự không thể không lấy gia pháp ra mà dạy dỗ rồi.
Đây…đây biết gọi là chuyện gì, sống chết muốn từ hôn với Đỗ công tử, mới vừa đính hôn với Tần công tử không được mấy ngày, con bé lại đột nhiên quay lại với Đỗ công tử, chàng chàng thiếp thiếp, “dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng*”.
*Nguyên văn là thành ngữ Ngẫu đoạn ti liên, ý là cành sen đứt rồi mà nhựa(tơ) vẫn còn dính, muốn nói tới tình cảm quyến luyến không rời của nam nữ. Khi tìm hiểu mình tìm được câu thơ trên trong Truyện Kiều của cụ Nguyễn Du nên mạn phép cho vào đây vì thấy thế hay hơn. Điển cố của thành ngữ ở cuối bài, bạn nào hứng thú mời đọc tiếp.
Vân viên ngoại nói sao ta lại sinh ra một đứa con gái không biết hổ thẹn như con, thật sự là gia môn bất hạnh, con làm cho cha con không biết giấu cái mặt già này đi đâu, tin này truyền ra ngoài, làm thế nào mà gặp người nhà của Tần công tử đây? Nếu con thích Đỗ công tử, lúc trước vì sao phải từ hôn hả?
Vân phu nhân nước mắt nước mũi giàn giụa đầy mặt, khóc như thể trời sập tới nơi rồi, nói sinh con gái ra mà không biết dạy, là lỗi của mẹ, bây giờ trong lòng con muốn thế nào? Con gái thì danh dự là quan trọng nhất, sao con có thể không có chút tự trọng nào, bây giờ biết làm thế nào, trong sạch của con không còn, chúng ta giải thích với Tần công tử thế nào đây?
Vân Ánh Lục chớp mắt mấy cái, nói: “Con còn chưa ngủ với Đỗ công tử mà, cái gì mà nói là trong sạch không còn, còn nữa, bây giờ chúng con đang yêu đương, tiếp xúc cơ thể cũng thật bình thường. Về phần Tần công tử, con đã nói rõ với anh ta rồi, ba tháng sau sẽ hủy bỏ hôn ước.”
Cô nói với một vẻ bình tĩnh, không hề biết rằng mình đang ở trong tâm bão.
Vân viên ngoại vung gia pháp, vung lên rồi hạ xuống, hạ xuống rồi lại vung lên trước con gái, nhưng cuối cùng lại không nỡ, đành hạ xuống: “Con nói mê sảng cái gì đó, ai đồng ý cho con hủy hôn ước với Tần công tử, con với Đỗ công tử sao có thể cái gì mà yêu, cái gì mà đương…Trừ phi nhà họ Đỗ tới cửa cầu thân, bằng không không cho phép gặp Đỗ công tử.”
Nói xong lời cuối cùng, ông ấy cũng không còn cách nào đành thỏa hiệp, dù sao con gái và người tri thư đạt lễ như Đỗ công tử đã cùng ngủ chung trên giường, giả như không thành phu thê, cũng coi như trong sạch đã bị hủy. Như vậy con gái đã không còn xứng với Tần công tử ôn nhuận như ngọc nữa rồi.
Vân phu nhân còn cằn nhằn không thôi, cũng không ngừng khóc, Vân Ánh Lục cảm giác lỗ tai mình đã kết thành kén, nhìn mẫu thân như vậy, không khỏi sinh chút cảm giác tội lỗi.
Vân phu nhân khóc mệt, nhìn gương mặt nhỏ nhắn của con gái, ngẫm lại, con gái và Đỗ công tử có thể tình cũ khó quên, trước đó còn vì cậu ta mà tự sát, bây giờ quan hệ hai đứa tốt hơn rồi, chẳng khác nào đi hết một vòng, lại quay về điểm xuất phát. Cũng được, cũng được, chỉ là đáng thương cho Tần công tử một lòng si mê, tiếc rằng lại không được đáp lại. Vân phu nhân ngàn căn vạn dặn, nếu từ hôn với Tần công tử, về sau phải đối tốt với Đỗ công tử, không được phép có bất kỳ chuyện thị phi gì.
Vân Ánh Lục gật gật đầu.
Một hồi giông tố hóa thành mưa thuận gió hòa, cuối cùng cũng yên ổn mà qua đi. Vợ chồng Vân viên ngoại thở vắn than dài rồi trở về phòng, thương lượng làm thế nào để mở miệng từ hôn với Tần Luận.
Vân Ánh Lục rửa mặt rồi lên giường ngủ tiếp, lúc này đã là canh bốn. Trúc Thanh mặt lạnh như tiền, ngồi trên chiếc giường đặt ngoài phòng, từ lúc Vân Ánh Lục trở về phòng đến giờ, cô ấy vẫn chưa nói với Vân Ánh Lục câu nào.
Lúc hừng đông, Trúc Thanh vẫn không nhúc nhích ngồi ở ngoài, Vân Ánh Lục rời giường, cô ấy cũng chẳng nhìn chẳng ngó. Vân Ánh Lục hiểu rằng Trúc Thanh thấy bất bình thay cho Tần Luận, không dám quấy rầy cô ấy, tự mình đánh răng rửa mặt, thay y bào, khi chuẩn bị ra khỏi cửa, cô muốn đi xách hòm thuốc, Trúc Thanh đột nhiên đứng lên, đoạt lấy hòm thuốc, mắt cũng không ngước nhìn cô đã chạy như bay ra ngoài.
“Giang thị vệ?” Vân Ánh Lục đi đến cửa chính, nhìn thấy Giang Dũng vẻ mặt nghiêm túc đang đứng ở bên ngoài.
“Từ hôm nay trở đi, an toàn của Vân thái y là do ta phụ trách.” Giang Dũng rít từ kẽ răng ra mấy lời này, trong mắt là cực kỳ bất mãn. Đường đường là thị vệ tứ phẩm, lại phải làm tùy tùng của một tiểu thái y,
Vân Ánh Lục không biết kỳ thật là hắn tới giám sát cô, còn rất thật lòng nói cám ơn, liếc mắt thấy cửa nhà họ Đỗ mở ra, cô dè dặt nuốt nuốt nước bọt, “Vậy anh chờ tôi một chút, tôi đi xem vết thương của Đỗ đại nhân.”
Cô không dám nhìn sắc mặt Trúc Thanh, đẩy cửa ra rồi đi vào.
Đỗ Tử Bân đã rời giường, sắc mặt tuy rằng vẫn vàng như nghệ, nhưng đã có tinh thần hơn, đã có thể bước đi chầm chậm mấy bước. Lão gia nhân đang giúp hắn mặc quan phục, hắn cũng là người không chịu ngồi yên, nóng lòng muốn tới nha môn làm việc.
“Ánh Lục, chờ ta một lát, ta đưa nàng vào cung.” Chỉ mới mấy canh giờ không thấy, đã giống như cách biệt vài năm, trong mắt, trong lòng đều tràn đầy tương tư.
Lão gia nhân thức thời lui đi ra ngoài, Vân Ánh Lục làm thay việc của ông ấy, giúp Đỗ Tử Bân cài khuy áo, thắt dây lưng.
“Không cần đưa nữa, hoàng thượng phái Giang thị vệ tới đón em rồi, anh phải cẩn thận miệng vết thương, không được cử động nhiều, cố gắng ngồi yên.” Cô dịu dàng nói, trên mặt mơ hồ có vệt đỏ ửng, hiện rõ thẹn thùng của thiếu nữ.
“Ánh Lục, nhớ ta sao?” Hắn hạ thấp giọng, ôn nhu hỏi.
Vân Ánh Lục xấu hổ, tay đang thắt dây lưng run run, mím chặt môi, tim đập như hươu chạy. Đàn ông ấy mà, trời sinh là được đằng chân lại muốn lân đằng đầu.
Khổng phu tử đã vì Nam Tử phu nhân* mà trái tim mềm đi một nửa, trong lòng dao động nhưng lại không thể nói ra miệng, hắn đây là đệ tử của Khổng Tử, tự nhiên thân thể cũng động theo trái tim, biểu lộ chân tình. Đỗ Tử Bân cúi xuống nhìn sợi tóc lòa xòa trước trán Vân Ánh Lục, trong lòng khẽ động, hắn nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, rồi hôn lên môi cô.
*Nam Tử phu nhân là phu nhân của Vệ vương, khi Khổng Tử tới nước Vệ, tài năng và học vấn của ông đã làm cho Nam Tử phu nhân kính trọng tột bậc, và ngoài ra còn gì thì các bạn tự hiểu. Chi tiết lịch sử rất khó dịch mình không tìm hiểu kỹ được, bạn nào có xem phim Khổng Tử của Châu Nhuận Phát và Châu Tấn đóng thì giải thích rõ hộ tớ nhé.
Vân Ánh Lục có chút từ chối, rồi bất động, ngoan ngoãn dựa vào lồng ngực hắn. Khi Vân Ánh Lục ra khỏi cửa lớn của phủ họ Đỗ, Trúc Thanh nhìn thấy tiểu thư mặt tươi như hoa nở, mắt trong như nước, còn hơi nhắm lại, Tần công tử, anh tự mà lo liệu đi, Trúc Thanh không giúp được anh rồi.
“Đa tạ Giang thị vệ, buổi tối gặp.” Tới ngoài cửa cung, Vân Ánh Lục khách khí gật gật đầu với Giang Dũng. Giang Dũng không lên tiếng, vẫn duy trì khoảng cách mười bước, vẫn bước từng bước theo sát Vân Ánh Lục.
Vân Ánh Lục vào Thái y viện, hắn cũng đứng ở khoảng cách cách đó đúng mười bước. Vân Ánh Lục giật mình, cảm thấy có gì không đúng, quay đầu lại, hắn lại không nhìn về phía cô, giống như không có quan hệ gì với cô. Cô đành phải xoay người làm việc của mình.
“Vân thái y, hôm nay chúng ta lại nghỉ.” Tiểu Đức Tử cười xuề xòa, trời nóng, cậu ta đã đổi một bộ ngoại bào mỏng, thật sự là mát, tâm tình thật sảng khoái.
“Lại nghỉ, tôi lại thất nghiệp.” Vân Ánh Lục ngồi vào sau bàn, nhìn các thái y khác đã nhàm chán tán gẫu mấy chuyện gia đình để giết thời gian.
Bác sĩ gia đình và bác sĩ trong bệnh viện thật sự là khác biệt rất lớn. Bác sĩ gia đình trọng chăm sóc sức khỏe, bác sĩ trong bệnh viện lúc nào cũng phải đối mặt với người bệnh. Bác sĩ gia đình nhàn tới phát sợ, mà bác sĩ ở bệnh viện thì hận bước đi dưới chân không có thêm cái bánh xe.
“Hôm nay trong cung lại có tiết mục gì đặc biệt?”
“Hôm nay mười lăm, Kì nữ quan tiến cung giảng kinh đó, mới sáng sớm, cỗ kiệu đã được khiêng vào hậu cung. Vân thái y, Kì nữ quan chính là tài nữ số một của triều Ngụy ta, học vấn uyên thâm, hơn nữa lại còn vô cùng xinh đẹp. Nếu không phải cô ấy tâm hướng phật, phỏng chừng hoàng thượng cũng sẽ nạp vào hậu cung đấy! Nhưng mà, nếu cô ấy tiến cung, phải ở dưới Ngu hoàng hậu, phỏng chừng cô ấy không cam lòng.”
“Ai không cam tâm ở dưới bản cung vậy?” Một tiếng cười truyền tới, Ngu Mạn Lăng từ ngoài viện đã bước vào, mấy người trong phòng vội đứng dậy thi lễ.
Tiểu Đức Tử quẫn bách, từ tai tới mang tai đều đỏ bừng, Mãn Ngọc đứng bên ngoài tức giận trừng mắt nhìn cậu ta.
“Nô tài vả miệng, không nên nói xằng nói bậy ở sau lưng như vậy.” Tiểu Đức Tử giơ tay lên, chuẩn bị hạ xuống mặt mình.
“Lòng dạ bản cung cũng không hẹp hòi như vậy đâu, được rồi, nói đùa thôi, đừng tưởng thật.” Ngu Mạn Lăng cười tủm tỉm ngăn lại, “Vân thái y, hôm nay cô không có việc gì, đi theo bản cung cùng nghe giảng kinh đi.”
“Tôi…có thích hợp không?” Nghe giảng kinh là hoạt động hạng nhất của nữ tử hậu cung, cô là một thái y mà chen chúc vào đó, Vân Ánh Lục cảm thấy không phù hợp cho lắm.
“Không có gì là không thích hợp, đi thôi!” Ngu Mạn Lăng kéo tay Vân Ánh Lục, đi tới Ngự hoa viên. Giang Dũng vừa đi vừa dừng, cũng theo ở phía sau.
“Giang thị vệ, hôm nay ngươi không có công vụ cần làm?” Ngu Mạn Lăng kinh ngạc hỏi.
“Nương nương, vi thần hiện tại đang chấp hành công vụ.” Giang Dũng không biết làm sao thở dài. Một đại nam nhân và một đám phụ nữ, trong cảnh ngày xuân tươi đẹp, cùng nhau tiêu phí thời gian ở Ngự hoa viên, thật muốn rút kiếm tự vận cho rồi.
Phi tần hậu cung không được phép can thiệp triều chính, Ngu Mạn Lăng không truy hỏi thêm nữa, quay đầu nhìn về phía Vân Ánh Lục, Vân Ánh Lục nhún nhún vai, hai người nhìn nhau cười.
Trong Ngự hoa viên, phi tần, cung nữ, từng nhóm tốp năm tốp ba, ngắt liễu hái hoa, cùng nhau đi tới. Hai người đứng trên cầu gỗ, Ngu Mạn Lăng nhìn xuống mặt nước sóng gợn lăn tăn, nước ao được ánh mặt trời chiếu rọi phản chiếu lại hình ảnh của nàng, nàng nhìn thấy rõ ràng trong nước khuôn mặt tiều tụy của mình, bất giác thấy ảm đạm, “Chỉ còn có ba ngày nữa, là lễ thành hôn của đại ca. Vân thái y, hôm đó cô có thể tới Trung Cung ở cùng bản cung hay không, bằng không bản cung sợ một mình ở trong đó, sẽ không chịu đựng nổi.” Ngu Mạn Lăng buồn bã nói.
Vân Ánh Lục cảm thông nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của nàng, gật gật đầu.
“Vân thái y, con người ta kỳ thật rất nhỏ bé, khi chết đi sẽ thành tro, thành bụi, chỉ có mấy người thân là có thể nhớ tới mình một thời gian. Cô xem Cổ Thục nghi mới chết chỉ có vài ngày, mấy phi tần kia vẫn trang điểm như trước, vẫn cười nói như trước, chẳng có mấy người nhắc tới cô ấy. Cô ấy từ Ba Tư xa xôi được gả tới nước Ngụy này, bản cung còn nhớ tư thế oai hùng của cô ấy trên sân mã cầu, tràn ngập sức sống, xinh đẹp như vậy, mãnh liệt như vậy, hiện giờ đâu còn, chỉ thành một hương hồn. Phụ nữ ở hậu cung, số mệnh thật sự là khổ.”
“Nương nương, cô có thích hoàng cung này không?”
“Hoàng cung đối với bản cung giống như một ngôi nhà ấm áp, có thái hậu, hoàng đế yêu thương bản cung, ở đây bản cung không chịu ức hiếp gì. Nhưng người khác thì thật sự là khổ sở. Đi nhanh hơn chút đi, sắp bắt đầu giảng kinh rồi.” Ngu Mạn Lăng thúc giục nói.
“Tôi có điểm tò mò với Kì nữ quan này, nghe nói cô ấy là tài nữ số một hiện giờ.”
Mấy cung nữ đi qua Vân Ánh Lục, ngượng ngùng xấu hổ lên tiếng gọi, Vân Ánh Lục vội đáp lại.
Ngu Mạn Lăng cười cười, “Cô nói về Sơ Thính sao, khi còn nhỏ bản cung còn cùng chơi đùa với cô ấy, cô ấy rất ngượng ngùng, cũng rất bình thường, mấy năm lại đây đột nhiên thay đổi hẳn, ngoại trừ khuôn mặt có chút tương tự so với hồi nhỏ, trên người cô ấy đã không còn tìm thấy điểm nào giống như hồi trước, cô ấy cao hơn, hoàn toàn thay đổi so với trước kia.”
Vân Ánh Lục nghe càng cảm thấy tò mò.
“Kì phu nhân có cao không?” Cô nhớ là Kì Tả Thừa tướng cũng không cao, chỉ có ánh mắt sắc bén như ưng, mười phần là tiểu nhân.
Ngu Mạn Lăng lắc đầu, “Kì phu nhân là phụ nữ Giang Nam, mảnh khảnh duyên dáng, không cao bằng bản cung đâu!”
Vân Ánh Lục chớp chớp mắt, vậy thật quái dị, dựa theo lý thuyết di truyền học, Kì Sơ Thính sẽ không thể quá cao được, chẳng lẽ thật sự là đột biến gien?
Trong phòng giảng kinh lại giống như hôm Vân Ánh Lục giảng bài, người chen chật kín. Nhưng mà, còn phô trương hơn khi cô giảng bài, bốn phía thị vệ và thị nữ đứng thẳng cũng không dưới mấy chục người, bục giảng cũng được trang trí lại, xếp đầy hoa tươi, cả phòng rực rỡ. Kì Sơ Thính vẻ mặt tươi cười, mắt nhìn thẳng, môi mím chặt, cằm hơi hếch ra, thẳng lưng, ưỡn ngực, người trên cũng rất thẳng, hai vai ngay ngắn thả lỏng, hai cánh tay đặt tự nhiên trên đầu gối, dáng vẻ kia quả thật không nói hết tao nhã phóng khoáng, quả thật có thể nói là tấm gương để nữ tử hậu cung học tập.
Cung nữ và phi tần nhìn thấy Ngu Mạn Lăng đi tới, vội vàng giống như thủy triều tách ra làm đôi, để một đường ở giữa, cho Ngu Mạn Lăng đi tới chỗ ngồi chính giữa.
Nguyễn Nhược Nam và Ấn Tiếu Yên ngồi ở hai vị trí bên cạnh Ngu Mạn Lăng, hai người cúi đầu, đứng dậy. Kì Sơ Thính cũng đứng dậy thi lễ với Ngu Mạn Lăng.
Vân Ánh Lục đi theo Ngu Mạn Lăng, nhìn qua vai Ngu Mạn Lăng, chỉ thấy Kì Sơ Thính có mái tóc dài mềm mượt, dung nhan tươi đẹp như san hô mới vừa vớt lên, mắt sáng như sao, dáng người cao tới mức làm người ta kinh ngạc, nàng mặc một bộ trường bào rất rộng màu hồng nhạt, làm cho thân thể cân đối của nàng như ẩn như hiện trong tấm áo dài, mang theo loại thuần khiết, hấp dẫn, cũng vô cùng thâm hiểm và hết sức mị hoặc.
Vân Ánh Lục dần dần nhíu mày, chuyện Kì Sơ Thính đột nhiên cao lên kỳ thật còn có thể chấp nhận, nhưng hiện giờ lại xoay tới 180 độ, hoàn toàn khác biệt so với lúc trước, cô ấy quả thật rất đẹp, cũng rất đoan trang, tao nhã, thế nhưng toàn thân cô ấy lại toát ra một loại cảm giác quái dị làm cho Vân Ánh Lục khó diễn tả nổi bằng lời.
Kì Sơ Thính mỉm cười với Ngu Mạn Lăng, chỉ là mắt cười, nhưng trên mặt hoàn toàn không có biểu hiện của một nụ cười, “Vi thần tham kiến Hoàng hậu nương nương.”, giọng nói thật là hiếm thấy, vừa có từ tính, vừa có trung tính. Ngu Mạn Lăng còn chưa cất lời.
“Huỵch!” một tiếng, Nguyễn Nhược Nam đứng bên cạnh, thân thể đột nhiên lảo đảo, ngã nhào về phía trước.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện