[Dịch]Xuân Sắc Như Thế - Sưu tầm

Chương 51 : Chuyện Có một loại yêu gọi là tác thành (Hạ)

Người đăng: 

.
“Lưu hoàng thượng,” Vân Ánh Lục cũng không rõ là Lưu Huyên Thần hỏi câu này thực sự là có dụng ý gì, cô ngừng lại một lát, “Bây giờ không phải là anh đang váng đầu?” “Khanh cho là trẫm đang nói hồ đồ?” Trong bóng tối, Lưu Huyên Thần hừ một tiếng. Lúc này vừa đúng lúc xe ngựa đi đến chỗ rẽ trên đường cái, không biết là ai đã để một tảng đá lớn ở giữa đường, bánh xe nghiến lên tảng đá đó, xe xóc nảy, thiếu chút nữa là lật. Vân Ánh Lục ngồi không vững, bất thình lình bị ngã xuống, Lưu Huyên Thần vội đỡ lấy cô. Thị vệ đi phía trước vội tạ tội với Lưu Huyên Thần, xe lại chậm rãi chạy tới hướng hoàng cung. “Lưu hoàng thượng, khuôn mặt đó của Ngu Tướng quân, trình độ y học hiện tại không có biện pháp chữa được, phải là trình độ tiên tiến mấy trăm năm hoặc một ngàn năm sau, muốn trông như thế nào thì sẽ được đó, kể cả có muốn cho thêm anh ta con mắt mới cũng có thể làm được.” Không biết triều Ngụy này là năm bao nhiêu sau công nguyên, cách thế kỷ hai mươi mốt cụ thể là bao nhiêu năm, phỏng chừng không hơn một ngàn năm đâu. Ở thế kỷ hai mươi mốt, với kỹ thuật phẫu thuật thẩm mĩ của Hàn Quốc và Thái Lan, khuôn mặt kia của Ngu Tấn Hiên muốn chỉnh thành thế nào mà chẳng được. “Cái này không phải là khanh đã nói rồi sao.” Lưu Huyên Thần trừng mắt nhìn cô, có điều cô không nhìn thấy. “Tôi đã trả lời rồi mà, hơn nữa còn nói sự thật. Nhưng mà Lưu hoàng thượng, anh không nên dựa vào quyền lực của anh ép buộc người khác. Bất luận là trị bệnh gì, cũng phải tôn trọng ý nguyện của người bệnh. Anh có cảm giác khuôn mặt đó thảm thương không nỡ nhìn, nhưng người ta có thể chấp nhận mà.” Vân Ánh Lục cả buổi tối đều uống trà, lỗ tai cũng không nhàn rỗi, cái gì cần nghe đều nghe được. “Khanh thì biết gì, Vân thái y.” Lưu Huyên Thần bất đắc dĩ thở dài, cánh tay vòng qua bờ vai cô, đầu dựa vào cổ Vân Ánh Lục, “Khuôn mặt đó không chữa được, khúc mắc của Tấn Hiên cũng không cởi bỏ được, khúc mắc không cởi bỏ được, ba người chúng ta vĩnh viễn sẽ phải chịu dày vò.” Đêm nay, không biết tại sao, những thứ chôn giấu sâu trong đáy lòng lại rục rịch cử động, hắn khát vọng có thể nói hết với một người, kể ra năm năm đăng cơ này, những nỗi thống khổ và chua xót không nói nên lời trong lòng hắn. “Ba người các anh?” Vân Ánh Lục chớp đôi mi dài mấy lần, “Là ai với ai vậy?” Lưu Huyên Thần cắn cắn môi dưới, đảo mắt nhìn thị vệ ngồi ngoài mành xe, “Lát nữa tới tẩm điện, chúng ta nói sau.” Bây giờ, trước hết cứ để hắn dựa vào bờ vai mảnh khảnh này nghỉ ngơi một chút đi! Bờ vai nhỏ nhắn, yếu ớt như thế, nhưng khi dựa vào, hắn lại cảm thấy có thể được thả lỏng, thấy tin tưởng, khi dựa vào bờ vai này, tất cả mọi chuyện đều được quăng sạch ra khỏi đầu hắn. Vân Ánh Lục cũng đã quen bị người khác dựa vào. Trước giờ phẫu thuật, tâm trạng người bệnh đều dao động rất lớn, bất kể là người phụ nữ bao nhiêu tuổi, lúc đó đều khiếp đảm, bất lực giống như trẻ con, cô thường ngồi vào đầu giường của họ, nói chuyện phiếm với họ, để cho họ thả lỏng, các cô ấy thường không tự chủ được nắm chặt lấy tay cô, cô thường mỉm cười, nụ cười dịu dàng, ngữ khí thân thiết. Đầu Lưu Huyên Thần rất lớn, sức nặng thân thể cũng không nhẹ, cô có chút không đỡ được, nhưng cô không hề cử động, khẽ rút tay ra, dùng bàn tay nhỏ nhắn của mình phủ bên ngoài bàn tay to lớn của Lưu Huyên Thần, nắm chặt lấy tay hắn. Xe ngựa vào hoàng cung, đã gần đến rạng sáng. La công công ở cửa tẩm điện nhướng mỏi nhừ cả cổ, mới nhìn thấy hai người, vội vàng chạy tới trước đón. Lưu Huyên Thần không để Vân Ánh Lục trở về phòng, mà kéo cô vào phòng ngủ của chính mình, La công công cũng không kinh ngạc, đưa vào hai chén trà sâm, đóng cửa lại, rồi lui ra ngoài. Phòng ngủ của Lưu Huyên Thần kỳ thật cũng mang phong cách một văn phòng, trên bàn là công vụ vĩnh viễn xử lý không xong, ngăn tủ trước giường còn xếp một chồng tấu chương. Một ly trà sâm đã thấy đáy, thần sắc vẫn luôn u ám của Lưu Huyên Thần hơi có chút chuyển biến tốt, “Vân thái y, lần trước khanh kiểm tra cho hoàng hậu, có phát hiện được gì không?” Thật là kỳ quái, nỗi lòng được giấu kín đó, nói với tiểu thái y, tuyệt đối không dễ dàng. Vân Ánh Lục sửng sốt, “Thân thể hoàng hậu tốt lắm, phát triển bình thường, không có gì khác thường.” Lưu Huyên Thần cười khẽ, “Vân thái y thật không phải là người nhiều chuyện, khanh không cảm thấy tò mò với chuyện gì sao?” “Có mà, bản “Thần Nông bản thảo kinh” kia, anh giấu ở đâu?” “Ha ha,” Lưu Huyên Thần cười lớn, lắc đầu, “Sau này trẫm nhất định sẽ thỏa mãn tâm nguyện này của khanh. Vân thái y, khuê danh của hoàng hậu là Mạn Lăng, Tấn Hiên là nghĩa huynh của hoàng hậu, trong lòng hoàng hậu yêu một người, chính là Tấn Hiên. Mà Tấn Hiên bởi vì gương mặt đó, vẫn cảm thấy mình không xứng với Mạn Lăng. Khuôn mặt đó của hắn một ngày không được trị khỏi, sẽ không chấp nhận Mạn Lăng.” “Ngừng lại, ngừng lại,” Vân Ánh Lục mở lớn mắt, đột nhiên từ trên ghế đứng bật dậy, “Lưu hoàng thượng, hoàng hậu là vợ của anh, anh phải…nhường vợ mình cho người khác sao?” Cô bước lên trước, đặt bàn tay nhỏ nhắn mềm mại lên trán hắn, không nóng à nha! Lưu Huyên Thần đau lòng nhếch môi, “Trẫm và Mạn Lăng chỉ có tình huynh muội, là vợ chồng giả…” “Vậy vì sao phải kết hôn?” “Rất nhiều nguyên do, nhưng lại không có lý do nào để chúng ta không kết hôn. Có điều trẫm vẫn muốn Mạn Lăng và Tấn Hiên có thể thật sự đến được với nhau, cùng được yêu thương nhau.” “Lưu hoàng thượng, tại sao anh có thể độ lượng như vậy?” Vân Ánh Lục thấy thương cảm, suy nghĩ tới nát cả óc, thật không thể tưởng tượng nổi, “Anh không thích hoàng hậu sao?” “Thích mà, từ khi Mạn Lăng vẫn còn nhỏ, trẫm đã biết người Mạn Lăng yêu là Tấn Hiên, Tấn Hiên cũng yêu Mạn Lăng. Tình cảm yêu mến của trẫm đối với Mạn Lăng giống như huynh trưởng đối muội muội.” Vân Ánh Lục thu tay về, từ từ lui về ngồi lên ghế, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, tay chống cằm, nhìn Lưu Huyên Thần không chớp mắt. “Tấn Hiên sắp tới sẽ thành thân với một cô nương làng chài, Mạn Lăng đợi hắn nhiều năm như vậy, không ngờ rằng lại đợi được kết quả này. Cô ấy đã cắt tóc, trái tim tan nát, chỉ một mực khóc, trẫm thấy không đành lòng, lúc đó mới dẫn khanh tới phủ Ngu Thừa tướng để tìm cách chữa trị khuôn mặt cho hắn, hy vọng có thể ngăn cản việc này. Mạn Lăng và Tấn Hiên hạnh phúc, trẫm cũng thấy vui vẻ.” Lưu Huyên Thần ngẩng mặt, hít một hơi thật sâu. “Lưu hoàng thượng, anh cũng thật là ngốc,” một lòng muốn tác thành cho vợ mình và đại thần của mình, như vậy Lưu hoàng thượng phải có một tấm lòng rộng lượng tới thế nào? “Vân thái y, trong sử sách không phải đã ghi lại những chuyện về tình cảm trong gia tộc đế vương hay sao? Danh nghĩa là cha con, huynh đệ, kỳ thật đều là cường địch mà mình phải toàn tâm phòng bị, không thể mảy may lơi lỏng, bằng không ngay cả vì sao lại chết cũng không biết. Trẫm lớn như vậy, nhưng hồi ức vui sướng duy nhất chính là những ngày được ở cùng với Tấn Hiên, Mạn Lăng. Bọn họ là hai bằng hữu tốt nhất của trẫm, có thể giải bày nỗi lòng, không áp lực, không gò bó, là bằng hữu ngang hàng, bọn họ còn hơn thần tử, huynh muội của trẫm, trẫm vô cùng, vô cùng quý trọng bọn họ, cũng muốn trân trọng tình cảm khó có được giữa ba chúng ta. Trẫm ngồi trên ngôi vị hoàng đế này, đã giẫm lên máu tươi và âm mưu mà đi lên, có rất nhiều chuyện cũ đau thương không muốn nhìn lại. Trẫm cai quản giang sơn này, để cho dân chúng an cư lạc nghiệp, biên cảnh an bình, quốc gia phồn vinh hưng thịnh, mục tiêu đó trẫm đã đạt tới được phần nào. Thế nhưng mục tiêu lớn nhất của trẫm là muốn có thể mang lại hạnh phúc cho người mình quý trọng nhất. Có điều, đêm nay, Vân thái y, những lời của khanh đã làm cho trẫm cảm thấy muốn thực hiện được mục tiêu này thì khó khăn cỡ nào.” Đôi mắt đẹp của Lưu Huyên Thần hiện lên một tia tự giễu, “Trẫm uổng là thiên tử, có rất nhiều chuyện cũng bất lực.” Vân Ánh Lục không nói câu nào, vẫn nhìn chăm chú vào hắn như cũ, biểu cảm trên mặt vô cùng nghiêm túc. “Làm sao vậy, tiểu thái y, bị lời trẫm nói làm kinh ngạc rồi sao?” Lưu Huyên Thần nhún nhún vai. “Lưu hoàng thượng!” Vân Ánh Lục đột nhiên đứng lên, bước lên ôm lấy hắn an ủi, hắn còn chưa cảm nhận thấy thân thể mềm mại của cô, cô đã buông ra, “Thật xin lỗi, y thuật của tôi không cao minh như vậy, tôi cũng ước gì tôi có đôi tay kỳ diệu cải tử hoàn sinh được, đáng tiếc là tôi không có. Nhưng hiện tại, hoàng hậu và Ngu Tướng quân không có một tia hy vọng nào sao?” Lưu Huyên Thần đau đớn gật gật đầu. “Lưu hoàng thượng, anh không cần quá khổ sở. Có lẽ hai người họ cảm thấy có được người bạn tốt như anh cũng là vô cùng hạnh phúc rồi, về phần chuyện giữa hai người họ, là do họ không có duyên phận, không phải sai lầm của anh, anh không cần canh cánh trong lòng.” Vân Ánh Lục thật sự không biết an ủi người khác, suy nghĩ nửa ngày mới nghĩ ra được mấy lời này. “Trẫm nói với khanh một lát, tâm tình đã tốt hơn nhiều.” Vân Ánh Lục vừa nghe, vui mừng cười, tâm trạng tự trách cũng nhẹ đi một chút. “Vậy Lưu hoàng thượng, dường như trời sắp sáng rồi, anh tranh thủ ngủ một lát đi, ngủ ngon!” Cô xoay người chuẩn bị về phòng, một đôi tay dài đột nhiên vòng qua người cô, ôm chặt lấy thắt lưng cô. Đột nhiên, hô hấp của cô dường như ngừng lại. “Không phải lần đầu tiên trẫm ôm khanh.” Giọng nói của Lưu Huyên Thần mơ mơ hồ hồ bay tới tai cô, “Mỗi một lần ôm khanh, dường như tim trẫm lại đập với tốc độ khác nhau. Vân thái y, khanh nói xem đây là bệnh gì?” “Bởi vì tôi là thầy thuốc ấy mà!” Rất nhiều người đứng ở trước mặt bác sĩ đều sẽ căng thẳng, hơn nữa bác sĩ sản khoa còn làm cho người ta sợ hãi, có rất nhiều phụ nữ vừa nhập viện, tới khoa phụ sản, đã sợ tới mức hai chân run rẩy, ngay cả sức lực để bước đi cũng không có, thở hổn hển, mặt trắng bệch, có người còn ngã cả xuống đất. “Có lẽ một phần là nguyên nhân này. Nhưng trẫm cảm thấy, trên người Vân thái y có một loại khí chất ấm áp làm cho trẫm tin cậy, làm cho trẫm không nhịn được muốn tới gần.” Vân Ánh Lục muốn hai người tách ra để nói chuyện cho tiện, nhưng ngón tay Lưu Huyên Thần giữ rất chặt. “Ở cùng với Vân thái y, trẫm tự nhiên thấy thoải mái, vui vẻ, sẽ quên mất trẫm là vua của một nước, buông xuống rất nhiều đề phòng, hưởng thụ tâm trạng vui sướng của một nam tử bình thường. Vân thái y, có lẽ trẫm…thật sự muốn khóa khanh cả đời ở bên cạnh trẫm, khanh bất tri bất giác đã thành một người trẫm cũng muốn quý trọng.” Một câu này vừa giống thánh chỉ, vừa giống một lời thề, làm cho Vân Ánh Lục nghe được như lạc trong sương mù, xoay tròn không thoát ra được. Lưu hoàng thượng muốn cả đời này cô phải phục vụ cho anh ta, hay là muốn cô làm bạn với anh ta? Ôi, cả hai đều có chút khó khăn, bây giờ cô còn muốn từ chức, về phần làm bạn với anh ta, cô không cho rằng cô và anh ta có tiếng nói chung hay có cùng sở thích. “Lưu hoàng thượng, đây thật sự là vinh hạnh của tôi. Ngủ đi, mơ đẹp!” Khi Vân Ánh Lục gặp phải chuyện không biết nên trả lời như thế nào, bình thường sẽ vòng sang chuyện khác hoặc duy trì sự im lặng. Hai vai Lưu Huyên Thần rũ xuống, nhìn theo Vân Ánh Lục đi vào phòng mình, đóng cửa lại. Hắn vừa mới nói một câu chân thành tha thiết bộc bạch lòng mình, vậy mà tiểu thái y lại dùng thái độ thỏa đáng đúng mực như vậy đáp lại hắn, lấy đó để biểu thị thanh cao hay sao? Đổi lại là người khác, sớm phủ phục dưới chân hắn, cảm động khóc ngập nước mắt ấy chứ. Loại tình cảm quý trọng hắn dành cho tiểu thái y hoàn toàn không giống với tình cảm dành cho Mạn Lăng và Tấn Hiên, hắn có thể rộng lượng tác thành cho Mạn Lăng và Tấn Hiên, còn với tiểu thái y, hắn muốn khóa bên người cả đời! Tiểu thái y có nghe hiểu ý tứ của hắn không? Trăm phần trăm là không. Thật sự là có chuyện tình cảm không lý giải được, đừng nói là mơ đẹp, có thể ngủ được cũng đã là tốt rồi.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang