[Dịch]Xuân Sắc Như Thế - Sưu tầm
Chương 50 : Chuyện Có một loại yêu gọi là tác thành (Trung)
.
Lưu Huyên Thần vừa đi tới đường hoa của Trung Cung, ngẩng đầu, nhìn thấy mấy chiếc đèn lồng treo trên tầng trên của Trung Cung đung đưa theo gió, thư phòng Ngu Mạn Lăng thường ngồi cũng có đèn sáng, mơ hồ còn có tiếng đàn truyền đến, trong lòng không khỏi vui vẻ. Mạn Lăng thông minh, hướng nội, hỉ giận rất ít khi thể hiện trên mặt, tất cả đều yên lặng giữ kín ở trong lòng, bọn họ đã quen nhau lâu lắm rồi, mới có thể từ một ít tiểu tiết nhỏ nhặt nhận thấy tâm trạng của nàng.
Khi Mạn Lăng không vui, luôn ngồi một mình ở trong bóng đêm, sẽ rơi lệ, sẽ thở dài. Khi Mạn Lăng vui vẻ, thích đánh đàn, nhẹ giọng hát lên, khóe miệng còn chứa ý cười dịu dàng.
La công công theo ở phía sau hắng giọng, chuẩn bị lớn tiếng thông báo hoàng thượng giá lâm, để cho cung nhân tới nghênh đón. Lưu Huyên Thần xoay người xua tay, ý bảo La công công chớ có lên tiếng.
Hắn mỉm cười bước lên bậc thang, đi tới hướng thư phòng, chớp mắt mấy cái, rồi có chút giật mình mở to mắt. Mãn Ngọc bụm mặt đứng ở bên ngoài, nước mắt không ngừng theo kẽ tay chảy xuống.
Từ cửa phòng khép hờ nhìn vào bên trong, thấy Mạn Lăng ngồi ở trước đàn, tay phủ lên dao cầm, trên đàn có đầy những giọt nước trong suốt, trên mặt đất, có một cây kéo và tóc rơi lả tả. Mạn Lăng vẻ mặt bình tĩnh, chỉ có nước mắt không tiếng động chảy xuống.
Lưu Huyên Thần khẽ phất tay, cho La công công và Mãn Ngọc đều lui ra ngoài, hắn nhẹ nhàng đi vào thư phòng, đóng cửa lại, ngồi đối diện với cây dàn, cầm đôi tay đang đặt trên dao cầm.
Đầu ngón tay lạnh lẽo, đang khẽ run rẩy.
“Hoàng thượng, khuya như vậy còn chưa đi nghỉ sao?” Ngu Mạn Lăng ngước đôi mắt đẫm lệ lên, rưng rưng cười khẽ.
“Mạn Lăng, Tấn Hiên vẫn không chịu hiểu hay sao?” Bạn bè nhiều năm, nàng có tâm tư gì, hắn liếc mắt một cái là nhìn ra được.
Trên đời này chỉ có một người có thể làm cho Mạn Lăng được muôn vàn sủng ái rơi lệ.
Ngu Mạn Lăng rút tay về, lấy từ ngực áo ra một chiếc khăn lụa, lau đi nước mắt trên mặt.
“Hoàng thượng, không cần nhắc lại chuyện trước kia, sau này, thần thiếp sẽ sống trong cung này cùng người, cùng thái hậu thật tốt. Người mau chóng sinh một vị tiểu hoàng tử, thần thiếp tự mình chăm sóc, tự mình dạy dỗ, nhất định sẽ làm cho tiểu hoàng tử xuất chúng gấp trăm lần so với hoàng thượng. Người có tin không, thần thiếp sẽ làm một mẫu thân thật tốt.”
Lưu Huyên Thần cau mày, ôn hòa nói: “Trẫm tin, Mạn Lăng làm cái gì cũng đều tốt nhất. Nói cho trẫm, muội đã thật sự nói rõ ràng với Tấn Hiên chưa?”
“Hoàng thượng, không phải là người cảm thấy Mạn Lăng không xứng làm hoàng hậu của người, mới hăng hái đẩy Mạn Lăng ra ngoài như vậy?” Ngu Mạn Lăng giả bộ thoải mái nói đùa.
Lưu Huyên Thần thở dài.
Xem ra Mạn Lăng thật sự đau lòng rồi, “Đồ ngốc đó, khuôn mặt đó rốt cuộc có cái gì mà phải để ý!” Hắn đứng lên, gầm nhẹ.
“Hoàng thượng, không phải là khuôn mặt đó, mà là trong lòng chàng đã có người khác. Hiện tại chàng rất hạnh phúc, rất vui vẻ, thần thiếp chưa bao giờ thấy. Không cần quấy rầy đại ca nữa, cứ như vậy đi. Từ nhỏ đến lớn, bởi vì khuôn mặt ấy, thời gian chàng hạnh phúc không nhiều lắm, hiện tại, rốt cuộc cũng có một người có thể mở cửa trái tim chàng, để cho chàng thực sự cảm thấy cuộc sống thú vị, tuy rằng người đó không phải Mạn Lăng, thế nhưng Mạn Lăng đã thấy đủ rồi.” Ngu Mạn Lăng nhìn ra phía bên ngoài, nhìn về phía phương xa nàng không thấy được.
“Trẫm không tin, ngoại trừ Mạn Lăng, hắn còn có thể vì ai mà mở cửa trái tim.” Lưu Huyên Thần khẳng định như vậy.
Ngu Tấn Hiên tính tình trầm lặng, ôn hoà hiền hậu, ít lời, nhưng giữa bọn lại có linh cảm thần kỳ, Tấn Hiên thích Mạn Lăng, che giấu kỹ như vậy, nhưng hắn chỉ cần liếc mắt một cái là thấy được.
Tấn Hiên xa lánh, lạnh nhạt với Mạn Lăng, kỳ thật đơn giản chỉ là vì gương mặt bị hủy cùng cái chân đó, làm cho Tấn Hiên tự ti, làm cho Tấn Hiên cho rằng không xứng với Mạn Lăng. Vì thế, hắn mới tránh xa tới tận Đông Hải.
“Hoàng thượng tin hay không cũng không quan trọng, thần thiếp đã hai mươi sáu tuổi, không phải cô bé còn mơ mộng, nên tỉnh lại.” Ngu Mạn Lăng nhặt lên nắm tóc rơi trên mặt đất, “Khi thần thiếp cắt đi lọn tóc này, đã cắt đi toàn bộ tình cảm với đại ca. Về sau, trong lòng thần thiếp không có ai cả, toàn tâm phụ tá hoàng thượng, hiếu kính thái hậu.”
“Ôi!” Lưu Huyên Thần thật sự không đành lòng nhìn đau đớn tuyệt vọng trên mặt Mạn Lăng, hắn nhắm mắt lại, không nói được một lời, bước ra ngoài phòng.
Phía sau, tiếng đàn lại vang lên, ưu thương sâu thẳm như gào thét.
Vân Ánh Lục từ trước đến giờ lá gan đều rất lớn, cũng không biết sao, ở trong tẩm điện của Lưu Huyên Thần, lại làm cho cô cảm thấy giống trực đêm ở trong nhà xác, nơi chốn đều lộ ra âm u và quỷ dị.
Yên tĩnh, thật sự là quá yên tĩnh.
Tẩm điện rộng một cách phi thường, thái giám và cung nữ mỗi người đều giống cô hồn dã quỷ bay ở trong cung. Khi bọn họ đi qua, làm cho bạn cảm thấy dường như có một trận gió lạnh thổi qua. Bạn cảm thấy lạnh, ngẩng đầu, đột nhiên nhìn trước mặt có một người đang đứng, mà người này mặt không có biểu cảm gì, đôi mắt vô hồn, không bị hù chết, ít nhất cũng phải đứng ở chỗ cũ nửa ngày, tim đập loạn xà ngầu, tay chân lạnh ngắt.
Phòng của cô được bố trí thật sự nam tính hóa, mành màu xanh, chăn cũng thế, đồ đạc trong phòng đều là đồ cổ, màu sơn đỏ sậm tản ra tang thương của năm tháng. Cô để nguyên cả y phục ngồi ở trên giường, không dám nằm xuống, càng không nói tới chuyện ngủ.
Cô đã từng ngủ ở Thái y viện, nhưng cũng không xuất hiện loại cảm giác sợ hãi này. Bên ngoài Thái y viện có tiếng gió thổi lá cây xào xạc, tiếng côn trùng ở góc tường kêu vang, Tiểu Đức Tử ngủ ở bên ngoài sẽ nói mơ, ngáy ngủ, những tiếng động này, khi nghe cô đều ngủ rất ngon.
Rõ ràng đều ở hoàng cung, sao lại có khác biệt lớn như vậy?
Nếu cô ở chỗ này mười ngày nửa tháng, chỉ sợ sẽ đứt dây thần kinh mất.
“Vân thái y, mau đứng lên, cùng trẫm đi ra ngoài một chuyến.” Cửa phòng “bang” một tiếng được đẩy ra, Lưu Huyên Thần vội vã đi đến.
“Lưu hoàng thượng, anh vào phòng người khác mà không biết gõ cửa sao?” Vân Ánh Lục bất mãn lườm hắn.
Huyên Thần sửng sốt, “Trẫm vào phòng nào cũng không cần gõ cửa.” Hoàng cung là của hắn, triều Ngụy này là của hắn, dân chúng toàn thiên hạ này cũng là thần dân của hắn, hắn là thiên tử tôn quý, vào phòng của ai, cũng đều là vinh hạnh của bọn họ.
“Không được vơ đũa cả nắm coi tôi giống như những người khác trong hoàng cung, tôi là khách của anh, phòng này hiện tại là của tôi, thì phải tôn trọng tôi. Muốn bước vào, phải được sự cho phép của tôi.” Vân Ánh Lục trèo từ trên giường xuống dưới, chỉnh lại y phục, rất nghiêm túc nói.
Cô quay đầu lại, nhìn sang La công công đang đứng ở ngoài cửa đang chớp chớp mắt, nói, “Ngày mai nhờ ông thêm khóa vào cửa giúp tôi, cửa này không khóa, tôi không dám ngủ.”
Lưu Huyên Thần á khẩu, đây là lần đầu tiên hắn nghe nói trên đời này có người không lịch sự như thế không cho phép hắn vào phòng, “Vân thái y, chẳng lẽ khanh có bí mật gì sợ trẫm phát hiện ra?” Hắn ngẫm nghĩ, khóe môi cong lên, hỏi.
“Có bí mật là hoàng cung này của anh có ấy, người nào cũng đều thần bí khó lường.” Vân Ánh Lục lầu bầu, “Lại có ca bệnh gì cần tôi đến khám bệnh tại nhà hay sao?”
Lưu Huyên Thần vỗ trán, nói đùa với tiểu thái y một chút, hắn đã quên khuấy mất chuyện gấp rồi, “Ừ, có bệnh, mau theo trẫm xuất cung.”
Vừa ra khỏi tẩm điện, Vân Ánh Lục nhíu mày, nhìn thì bên ngoài đã bị bóng đêm bao phủ, trời tối như mực, “Tôi đi tới Thái y viện trước lấy cái hòm thuốc.”
“Không cần, khanh tới đó chẩn đoán bệnh trước, điều trị thì sau hãy tính cũng được.”
“Không phải lại là một người bệnh kỳ quái nào đó nữa đấy chứ?” cô nhíu mày.
Lưu Huyên Thần cười cười, “Có chút kỳ lạ, nhưng trẫm biết khanh có thể chữa được.”
“Hy vọng là thế.” Vân Ánh Lục vô lực nói lầm bầm.
Lưu Huyên Thần đứng dậy, nhận một tấm áo choàng trong tay La công công, tự tay khoác lên cho Vân Ánh Lục, “Bây giờ chúng ta đi thôi!”
Hắn lập tức nắm tay cô, kéo cô ra khỏi điện. Trăng sáng sao thưa, đêm xuân đẹp như trong thơ vẫn tả. Trong lòng Lưu Huyên Thần lo lắng, đi với tốc độ rất nhanh, bộ y phục trên người Vân Ánh Lục vừa rộng lại vừa dài, nhất thời không chú ý, chân giẫm phải vạt áo, thiếu chút nữa là ngã.
Lưu Huyên Thần bước chậm lại một chút, tay phải vươn ra, ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô, cúi đầu nhìn xuống đôi môi anh đào của cô, hắn không khỏi lại nghĩ tới “Hô hấp nhân tạo” mà cô đã nói, nhưng mà, lần này hắn thực sự muốn thực hành lại “Hô hấp nhân tạo” với tiểu thái y này.
“Hoàng thượng, xe ngựa đã được chuẩn bị xong rồi.” La công công bước đi cũng không có tiếng động, như một cơn gió nhẹ nhàng tới đó.
Lưu Huyên Thần đang vờ chỉnh lại áo choàng cho Vân Ánh Lục, ngẩng đầu, bực mình trừng mắt nhìn La công công, La công công tuổi cao mắt mờ, chẳng nhận được ánh mắt lạnh lùng của hắn.
Đi cạnh xe ngựa vẫn là bốn thị vệ hôm đó cùng tới phủ Tề vương, nhưng lần này trong xe không có Đỗ Tử Bân. Tốc độ xe rất nhanh, trong đêm khuya chạy như bay trên đường cái, không đến một khắc, đã rẽ vào một khu nhà lớn có hai con sư tử bằng đá ở ngoài cửa lớn.
Người giữ cửa giơ đèn lồng vừa đi tới gần, thị vệ giơ lên yêu bài trong tay, người giữ cửa kinh hãi, vội vàng mở cửa lớn ra, xe ngựa chạy thẳng vào trong. Khi Lưu Huyên Thần đỡ Vân Ánh Lục xuống xe, trong viện đã có người quỳ đông nghìn nghịt.
“Ngu Hữu Thừa tướng, Ngu phu nhân, Ngu tướng quân hãy bình thân!” Lưu Huyên Thần phất phất tay, dùng ngữ khí ôn hòa nói với tất cả mọi người.
Vân Ánh Lục đứng ở phía sau hắn, tò mò đánh giá bốn phía, trong không khí có mùi hoa nồng đậm, đình đài lầu các còn nhiều hơn so với Vân phủ, đình viện cũng lớn hơn, là nhà của Ngu Hữu Thừa tướng, không phải là nhà mẹ đẻ của hoàng hậu nương nương sao, cô đang quan sát, ánh mắt lại chạm tới một ánh mắt buồn phiền, á, là thuyền trưởng hải tặc.
Đây không phải là tiểu thái y hôm đó ở trong cung của Mạn Lăng sao, Ngu Tấn Hiên đã gặp hắn.
Ngu Hữu Thừa tướng không biết hoàng thượng đêm khuya lại mặc thường phục tới phủ là có chuyện gì, trong lòng lo sợ, sắc mặt rất nghiêm trọng, trong lòng chỉ có thể nghĩ đến là trong triều đình có chuyện đại sự gì.
Lưu Huyên Thần cười mỉm, ôn hòa mời Ngu phu nhân đi nghỉ ngơi trước, hắn chỉ tùy tiện tới thăm Ngu phủ một chút thôi.
Tất cả mọi người lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, đám gia nhân tản đi, Ngu phu nhân hiền từ nhìn Lưu Huyên Thần vài lần, lưu luyến quay về hậu viện nghỉ ngơi tiếp, Ngu Hữu Thừa tướng và Ngu Tấn Hiên cùng Lưu Huyên Thần ngồi xuống uống trà, Vân Ánh Lục cũng được hưởng thụ đãi ngộ khách quý, ngồi bên cạnh cùng thưởng thức trà thơm.
Một phòng toàn là đàn ông, người nào cũng ăn to nói lớn, rất có tinh thần, không có người bệnh ở đây rồi!
“Nghe nói Tấn Hiên sắp có chuyện vui, trong nhà cũng không thấy bận rộn cho lắm?” Lưu Huyên Thần nhấp hai ngụm trà, đậy lại nắp chén trà, hiền hoà hỏi han.
Ngu Hữu tướng chắp tay, “Cám ơn hoàng thượng quan tâm, nên chuẩn bị đều đã chuẩn bị hết cả rồi, ngày định là mười ngày sau.”
“Vậy trẫm có thể được gặp tướng quân phu nhân tương lai một lần không?”
Những vết sẹo đan chéo trên khuôn mặt Ngu Tấn Hiên co rút, “Hoàng thượng, thê tử của vi thần chỉ là một cô gái thôn dã, cũng chưa từng trải sự đời, không hiểu lễ nghi, không nên làm kinh động tới hoàng thượng.”
Lưu Huyên Thần cười cười, cũng không cố thuyết phục thêm, hắn xoay người, nhìn Vân Ánh Lục đang cúi mặt nhìn chén trà nói một câu, “Vân thái y, tới đây, khám qua những vết sẹo trên mặt Ngu Tướng quân, bất luận là dùng biện pháp gì, cũng phải làm cho Ngu Tướng quân khôi phục lại được khuôn mặt ban đầu.”
Vân Ánh Lục đang ngậm đầy một miệng trà, nghe Lưu Huyên Thần đột nhiên lên tiếng, thiếu chút nữa là sặc, cô đang muốn lên tiếng thì trong phòng có hai người khác cùng nhau đứng bật dậy, “Hoàng thượng, tuyệt đối không thể.”
Lưu Huyên Thần khép hờ mắt, “Hai vị ái khanh, làm sao mà lại không thể? Tấn Hiên có thể khôi phục lại gương mặt, có thể để tân nương cũng trông thấy diện mạo ban đầu của Tấn Hiên, ngày thành thân đó, Tấn Hiên cũng có thể sắm vai một tân lang anh tuấn, oai phong một lần.”
“Hoàng thượng, vi thần đã quen với khuôn mặt này rồi, không cần thay đổi gì cả.” Ngu Tấn Hiên khôi phục lại sự bình tĩnh, chậm rãi ngồi xuống nói.
Ngu Hữu Thừa tướng tiến lên vài bước, nhăn mặt lại, “Hoàng thượng, khuôn mặt này của Tấn Hiên, nhiều năm qua lão thần đã nhiều lần mời danh y khắp nam bắc, không người nào có thể trị khỏi. Lão thần đa tạ hoàng thượng quan tâm, lão thần đã không còn gửi gắm hy vọng gì nữa. Nam tử hán đại trượng phu, lưu tâm tới hùng tâm tráng chí, mà không phải là diện mạo bề ngoài.”
“Hữu Thừa tướng, sao khanh lại có thể nói lời bi quan như thế? Khuôn mặt của nam nhân không quan trọng, thế nhưng những năm gần đây những rắc rối mà Tấn Hiên đã phải chịu liên quan tới những vết sẹo này còn ít hay sao? Khi trời mưa thì sẽ đau ngứa, khi trời nắng không cẩn thận có thể nhiễm trùng, đi tới chỗ nào, người khác đều sợ tới mức bỏ trốn mất dạng. Trẫm cũng không phải là nhìn người qua vẻ bề ngoài, lúc trước là không có cách nào, nhưng hiện tại Vân thái y có thể trị được, vì sao lại không thử?”
Vân Ánh Lục ngồi bên cạnh đột nhiên nuốt nước bọt, cô không phải là người khoác lác, nhưng cô có từng nói là mình biết phẫu thuật thẩm mĩ sao? Cô là bác sĩ phụ khoa, không phải bác sĩ thẩm mĩ đâu!
Lưu hoàng thượng thật sự xem trọng cô quá mất rồi!
“Hoàng thượng, vi thần thành thân xong, lập tức sẽ quay về Đông Hải, dường như là không có thời gian điều trị.” Ngu Tấn Hiên trầm ngâm một hồi, rồi nói thêm.
Ngu Hữu tướng vội vàng tiếp lời ăn khớp, “Đúng, đúng, Tấn Hiên cần phải quốc sự làm trọng, không nên vì diện mạo mà bỏ bê chính sự. Hoàng thượng, không dám làm phiền Vân thái y.”
Ý cười ôn hòa của Lưu Huyên Thần trong phút chốc tan biến, mắt rồng hơi nheo lại.
“Hoàng thượng, vị hôn thê của vi thần cũng quen với khuôn mặt này của vi thần, nếu đột nhiên thay đổi, vi thần sợ nàng…sẽ ghét bỏ.” Ngu Tấn Hiên lại bổ sung một câu.
“Ha ha, Tấn Hiên, từ trước đến nay chỉ nghe nói phụ nữ ghét người đàn ông xấu, chưa từng nghe nói có người còn ghét phu quân anh tuấn. Tấn Hiên, không phải là khanh vì nguyên nhân khác mà không muốn chữa trị cho khuôn mặt này đấy chứ?” Lưu Huyên Thần trêu chọc nhếch khóe môi, nhưng trong lời nói hoàn toàn là có ẩn ý.
Hai vai cường tráng của Ngu Tấn Hiên run lên, hắn nghiêm nghị ngẩng đầu, “Hoàng thượng, vi thần thề tận trung với hoàng thượng, nhưng xin hoàng thượng hãy tôn trọng một ý nguyện nho nhỏ của vi thần, vi thần không muốn thay đổi gì với khuôn mặt này.”
“Hoàng thượng, người cũng biết khuôn mặt này của Tấn Hiên là vết thương trong lòng của Tấn Hiên, hiện tại vết thương này đã chậm rãi khép miệng, xin hoàng thượng không nên chọc vào vết thương đó nữa!” Ngu Hữu Thừa tướng không biết tại sao, đột nhiên lại kích động đứng lên, nước mắt đã tràn trong hốc mắt.
Trong lòng Lưu Huyên Thần chấn động mãnh liệt, “Nếu như trẫm khăng khăng cứ muốn chữa trị thì sao?” Hắn lạnh lùng hỏi.
Ngu Hữu Thừa tướng và Ngu Tấn Hiên ngạc nhiên ngẩng đầu, không dám tin nhìn Lưu Huyên Thần.
“Hoàng thượng, như vậy xin ban cho vi thần được chết!” Ngu Tấn Hiên đột nhiên quỳ gối xuống đất.
Trong phòng lặng ngắt như tờ.
Mỗi người trong phòng đều bị cục diện này làm cho sững sờ, không biết nên làm như thế nào phá vỡ cục diện bế tắc này.
“Lưu hoàng thượng, tôi có thể nói một câu không?” Vân Ánh Lục sờ sờ mũi, rất không tự nhiên đứng lên.
“Nói đi!” Lưu Huyên Thần thở nhẹ ra một tiếng, còn mang theo vui sướng người khác nhìn không hiểu nổi.
Vân Ánh Lục đi đến trước mặt Ngu Tấn Hiên, cẩn thận quan sát khuôn mặt hắn, thật lâu sau, mới xoay người, “Lưu hoàng thượng, kỳ thật vừa rồi mọi người tranh luận đều không có ý nghĩa gì.”
“Hả?” Cả ba người đều kinh ngạc nhìn về phía cô.
“Tôi chỉ là một thầy thuốc bình thường, không phải thần tiên trên trời. Những vết sẹo trên mặt Ngu Tướng quân đều được hình thành từ rất lâu rồi, sớm xâm nhập sâu vào da thịt, xâm nhập cốt tủy, cùng với dây thần kinh và mạch máu, đã qua thời gian có thể điều trị tốt nhất, hiện tại ngoài thần tiên ra, không có ai có thể làm cho khuôn mặt này khôi phục lại giống như ban đầu.”
Trong phòng, nghe rõ được hai tiếng thở phào.
“Khanh…khanh hôm đó không phải đã nói vết sẹo do đao gây ra của Viên Thục nghi khi liền lại, có thể giống như làn da lúc đầu khi chưa có sẹo, chẳng lẽ là khanh lừa trẫm?” Trên mặt Lưu Huyên Thần hiện rõ vẻ không nén giận được, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà trách mắng.
Vân Ánh Lục gật gật đầu, “Đúng, tôi đã nói như vậy, cũng trị được vết sẹo trên người Viên Thục nghi, hiện tại anh nhìn, sẽ không phát hiện ra dấu vết gì. Thế nhưng, vết sẹo đó tính chất không giống với vết sẹo của Ngu Tướng quân. Vết sẹo của Viên Thục nghi là vết thương mới, còn ở sau lưng. Sau lưng là khoảng lớn da thịt bằng phẳng, vết thương lại mới, sẽ dễ trị. Mà vết sẹo của Ngu Tướng quân là ở trên mặt, còn nối liền với mũi, mắt miệng, khắp nơi là dây thần kinh, mạch máu dầy đặc, khăng khăng muốn chữa trị, chỉ sợ trị xong khuôn mặt đó còn đáng sợ hơn so với khuôn mặt hiện tại, phẫu thuật không tốt còn có thể làm tổn thương đến ngũ quan.”
Thật sự là Vân thái y chỉ biết nói thẳng nói thật! Lưu Huyên Thần lúng túng thở dài, “Không ngờ rằng trị một vết sẹo, còn phức tạp như vậy, trẫm quá nóng vội rồi.”
“Bất luận là ngành học gì, cũng đều bác đại tinh thâm, vậy mới có cái gọi là khác nghề như cách núi, Lưu hoàng thượng hiểu như vậy, cũng bình thường.”, Vân Ánh Lục ôn hòa cười cười với Lưu Huyên Thần, vô cùng săn sóc.
Lưu Huyên Thần thật sự muốn hộc máu.
“Tấn Hiên, khanh đứng dậy đi, trẫm vốn muốn làm một chuyện tốt, không ngờ rằng…”
Ngu Tấn Hiên không đứng dậy ngay lập tức, mà vô cùng trịnh trọng dập đầu ba lần trước Lưu Huyên Thần, “Tâm ý của hoàng thượng đối với vi thần, vi thần đều hiểu. Hoàng thượng, vận mệnh của mỗi người, ông trời đã sớm định. Chúng ta chỉ có thể vâng theo, không thể đối nghịch.”
Lưu Huyên Thần tự mình đứng dậy, dìu hắn đứng lên, “Tấn Hiên, chúng ta là bằng hữu nhiều năm, không cần nói những lời này. Trẫm có lòng tốt nhưng lại không hoàn thành được việc tốt. Ôi!”
Ngu Hữu Thừa tướng xoay người đi, lén lau đi nước mắt nơi khóe mắt.
Không có cách nào chữa khỏi, sau nửa đêm, cũng không thích hợp để nán lại. Lưu Huyên Thần cáo từ, Ngu Tấn Hiên cùng hắn chậm rãi đi tới xe ngựa.
Lưu Huyên Thần cứ thở dài một tiếng nối tiếp một tiếng, “Tấn Hiên, khúc mắc trong lòng khanh lúc nào thì có thể cởi bỏ được?”
“Hoàng thượng, khúc mắc của vi thần đã sớm được cởi bỏ rồi.”
Lưu Huyên Thần cười khổ, “Tấn Hiên, có đôi khi người ta không thể quá độ lượng được, lúc nào cần ích kỷ thì phải ích kỷ. Khanh cho là suy nghĩ thay người khác, nhưng kỳ thật đó cũng là một loại tổn thương.”
Ngu Tấn Hiên ngẩng đầu lên, không nói gì.
Xe ngựa chậm rãi rời khỏi Ngu phủ, Lưu Huyên Thần dựa lưng vào thành xe, Vân Ánh Lục ngồi đối diện với hắn.
Giữa hai người, có thể nghe rõ tiếng thở.
“Vân thái y, nói thật với trẫm, khuôn mặt kia thật sự không có biện pháp nào trị khỏi sao?” Lưu Huyên Thần thấp giọng nghiêm khắc hỏi.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện