[Dịch]Xuân Sắc Như Thế - Sưu tầm

Chương 47 : Chuyện Hô hấp nhân tạo (Thượng)

Người đăng: 

.
Nghe đồn hoàng đế muốn lâm hạnh vị phi tần nào, thái giám Phủ Nội Vụ sẽ thông báo trước cho phi tần, sau đó ghi sổ. Buổi tối, phi tần được cung nữ hầu hạ tắm rửa, xức hương thơm, mặc một bộ y phục bằng lụa vô cùng mềm mại, thời gian mặt trăng lên tới giữa trời, đế vương đi vào phòng ngủ, phi tần giúp đế vương cởi áo tháo thắt lưng, hầu hạ đế vương nằm xuống, sau đó cung nữ thắp một chiếc đèn lồng nhỏ, trong ánh sáng mờ mờ ảo ảo, phi tần từ cuối giường lên tới chỗ đế vương, nằm ở dưới thân đế vương, chờ đợi đế vương lâm hạnh. Mà ở trong cả quá trình này, phi tần không thể nhìn thẳng đế vương, cũng không thể vượt quyền, không thể cùng kề vai, ngoan ngoãn để mặc đế vương làm gì thì làm, toàn tâm toàn ý chiều ý đế vương. Đây chỉ là nghe đồn thế, trong dã sử cũng có ghi lại, không biết thật giả, nhưng ngẫm lại cũng không tính là đồn nhảm. Hoàng đế ở ngôi cửu ngũ, mỗi người gặp ngài đều phải dập đầu cúi đầu, quyền chủ động vẫn được nắm chặt trong tay ngài, người khác nào dám được vui sướng trước ngài, càng không nói tới chuyện trực tiếp bổ nhào về phía ngài, nằm đè lên người ngài, thực hiện cưỡng hôn. Đây tính là phi lễ, hay tính là nhào vào lồng ngực? Có lẽ cả hai đều không phải, trước mắt tình cảnh này rõ ràng là tai nạn ngoài ý muốn, thế nhưng bạn có tính kế trước, thì cũng không thể nào đạt được hiệu quả hoàn mỹ như thế. Nhưng mọi người vẫn sợ ngây người. Đối mặt với hình ảnh ngàn năm khó gặp này, mọi người đều nín thở tập trung, đầu óc dường như đã quên hoạt động, bốn phía lặng ngắt như tờ, trong Ngự y phường một cây kim rơi xuống đất phỏng chừng cũng giống như sấm sét giáng xuống. Đồng thời, trái tim một đám mỹ nữ vỡ vụn thành ngàn mảnh nhỏ, hai người này, trước mắt là khát vọng muốn hôn, muốn chạm vào của tất cả mọi người trong hoàng cung, là ánh mặt trời, là mưa móc, hẳn là phải công bằng vẩy khắp bốn phía, sao có thể ích kỷ tự mình tưới ướt lẫn nhau thế này?(Vì sao lại tưới ướt mời xem lại chi tiết mưa móc). Vân Ánh Lục cũng bị dọa sợ tới không nhẹ, cô chỉ muốn bàn luận với Lưu hoàng thượng về “Ban thưởng” và “Tôn trọng”, chưa từng nghĩ sẽ phát sinh chuyện này. Bác sĩ từ trước đến nay đều máu lạnh, sẽ không bị bầu không khí xung quanh làm ảnh hưởng tới suy nghĩ. Chỉ do ngoài ý muốn, không nên nghĩ nhiều. Cô cử động hai cánh tay, hé môi, từ trên người Lưu hoàng thượng bò xuống, phủi phủi quần áo, thầm nghĩ lời xin lỗi. “Hoàng thượng…” La công công đột nhiên hét thảm một tiếng, quỳ gối bò tới chỗ Lưu Huyên Thần. Lưu Huyên Thần hai mắt nhắm nghiền, nằm trên mặt đất vẫn không nhúc nhích. Chúng mỹ nữ vừa rồi chỉ lo nhìn chằm chằm Vân thái y nằm trên người hoàng đế, môi kề môi, đều đã quên đầu hoàng đế đập cái “Bịch” xuống đất. Mà chuyện bị đập đầu xuống đất này, vì một tiếng kêu của La công công, đã kéo thần trí của chúng mỹ nữ quay về, một đám gương mặt như hoa thất sắc, thành một cảnh hoảng loạn, hoàng thượng đi về cõi tiên rồi sao? “Hoàng thượng…” Trong Ngự y phường lập tức vang lên tiếng khóc rung trời. Ấn Tiếu Yên và Cổ Lệ dẫn đầu đi tới chỗ Vân Ánh Lục, dùng ánh mắt tóe lửa nhìn chằm chằm vào cô, “Ngươi, đồ thái y ngu ngốc nhà ngươi, tâm địa khó lường ám sát hoàng thượng.” Cổ Lệ vung cánh tay, muốn đánh Vân Ánh Lục. Ấn Tiếu Yên giữ tay Cổ Lệ lại, “Muội muội, không nên, để cho cấm vệ quân đến xử trí hắn, không cần làm bẩn tay muội. Người đâu, mau lôi thái y cả gan làm loạn này xuống.” Những phi tần khác nghe hai người này vừa nói, sợ tới mức tiếng khóc ngừng bặt, từng ánh mắt đồng tình nhìn về phía Vân Ánh Lục. Trong lòng các nàng biết rõ, Vân thái y căn bản không muốn giết hại hoàng thượng, đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn, nhưng tình cảnh trước mắt này, bọn họ có thể bênh vực lẽ phải hay không? Nếu hoàng thượng thật sự về trời, triều Ngụy này phải đổi thiên tử, nói không chừng thiên hạ phải đại loạn, vận mệnh của tất cả bọn họ sẽ như thế nào? Mỗi người ôm một tâm tư trong lòng, khóc lóc nghẹn ngào. Lưu Huyên Thần vẫn không nhúc nhích nằm đó, sắc mặt rất bình tĩnh, không hề thấy đau đớn. Mấy cấm vệ quân như hổ như sói vọt vào Ngự y phường, vừa thấy người phải bắt là Vân Ánh Lục, đều ngây ngốc. “Vân thái y, ngài…đã đâm đầu vào tai họa rồi.” La công công bất đắc dĩ lắc lắc đầu. “Các ngươi lui ra trước đi.” Hoàng đế quý trọng Vân thái y biết bao nhiêu, ông ấy cũng thấy rõ ràng, nhưng hôm nay việc này, nếu hoàng thượng có chuyện gì bất trắc, chỉ sợ Vân thái y bị thiên đao vạn quả*cũng không đủ đền tội. Hiện tại chạm vào hoàng thượng vẫn còn cảm thấy nhiệt độ cơ thể, hẳn là không có gì trở ngại đâu! *Thiên đao vạn quả: thiên đao là ngàn vết đao chém, còn quả là hình phạt róc xương lóc thịt ấy(hic, kinh quá). “Người đâu, mau… truyền thái y.”, La công công run giọng la lên với bên ngoài. Vân Ánh Lục chậm rãi ngồi xổm người xuống, đôi mày đẹp nhíu lại, “Tôi không phải là thái y sao?” Những người này làm sao vậy, ầm ầm ĩ ĩ, không phải chỉ ngã một cái hay sao, gáy người ta tuy là rất yếu ớt, nhưng cũng không phải bằng giấy, trong Ngự y phường này đầy lụa, trên mặt đất có nhiều vải vụn như vậy, va chạm không nhanh cũng không mạnh, nghiêm trọng nhất là chấn động não rất nhỏ, hôn mê một lát tự nhiên sẽ tỉnh. “Ngài còn có thể khám bệnh?” La công công lệ ngang lệ dọc, trong lòng đã có đủ loại kinh hoàng đan xen. “Đương nhiên có thể.” Vân Ánh Lục gật đầu như thể đó là lẽ đương nhiên, người bị ngã cũng không phải là cô, cô quay người lại, “Đừng khóc, mọi người cần tản bớt ra, mới chừa chút không khí trong lành cho người bệnh.” Âm lượng không lớn, nhưng đủ làm cho mọi người kinh sợ ngây người ra. Chỉ có Ấn Tiếu Yên không phục, “Ngươi còn dám chỉ tay năm ngón ở đây, nói cho ngươi biết, giờ chết của ngươi tới rồi.” Vân Ánh Lục nhìn chằm chằm vào gương mặt xinh đẹp đang tức tới vặn vẹo của Ấn Tiếu Yên, nhớ tới khi còn nhỏ có được học một câu chuyện cổ, tên là “Người nông dân và con rắn”. Vào mùa đông, con rắn ở ngoài trời bị lạnh đông cứng, người nông dân nhìn thấy, thương hại mới mang về nhà ủ cho ấm. Tới mùa xuân, con rắn tỉnh lại, cắn chết người nông dân. Cô không dám tự ví von mình là người nông nhân, nhưng Ấn Tiếu Yên làm cô cảm thấy rõ đầu rõ đuôi là một con rắn. “Nếu cô còn quấy nhiễu tôi nữa, tôi không cứu sống được hoàng thượng, chỉ sợ giờ chết của cô cũng không xa.” Vân Ánh Lục lạnh lùng liếc Ấn Tiếu Yên một cái, Ấn Tiếu Yên cả kinh, co rúm lại lui ra phía sau hai bước. Sau khi đám người tản ra, bốn phía sáng lên. Vân Ánh Lục cởi áo của Lưu Huyên Thần ra, lộ ra khoảng ngực trần, cô nhắm ngay ngực hắn ấn mạnh mấy cái, sau đó lại ấn mạnh xuống huyệt nhân trung của hắn. Lưu Huyên Thần cau mày, mắt vẫn nhắm. Vân Ánh Lục nhắm mặt lại, hít sâu một hơi, đột nhiên đưa tay bịt chặt mũi Lưu Huyên Thần, bóp mở miệng của hắn, cúi người xuống, lấy môi kề môi, tiến hành hô hấp nhân tạo cho hắn. “A!” Mọi người kinh ngạc trợn tròn mắt, con ngươi muốn tuột ra khỏi vành mắt mà rớt ra ngoài, trăm miệng một lời cùng thét lên. La công công đã lớn tuổi, không chịu nổi, ngồi phịch xuống đất. Vân Ánh Lục cứ chuyển từng ngụm khí vào khoang miệng Lưu Huyên Thần, vì sao mà Lưu hoàng thượng còn không tỉnh lại thế? Vân Ánh Lục có chút thiếu kiên nhẫn, đúng lúc cô lại cúi đầu, môi kề sát vào môi Lưu Huyên Thần, cô đột nhiên ngạc nhiên mở lớn mắt, một đầu lưỡi ẩm ướt trượt vào trong miệng cô, cuốn lấy đầu lưỡi cô. Cô hoảng hốt muốn buông Lưu Huyên Thần ra, nhưng bên hông đột nhiên có thêm một đôi tay, lực kéo tăng thêm, không để cho cô thực hiện được ý định, lúc này nụ hôn càng sâu hơn, đầu lưỡi của cô bị quấn chặt lấy, mút vào, cô mang máng nghe được tiếng thở gấp gáp của Lưu Huyên Thần. “Lưu hoàng thượng!” Vân Ánh Lục nhanh chóng ngẩng đầu, vùng thoát khỏi cánh tay đang giữ lấy thắt lưng của cô, hét lớn một tiếng. Lưu Huyên Thần chậm rãi mở hai mắt, có vẻ vẫn còn luyến tiếc liếm liếm môi, hai mắt nhìn chăm chú vào Vân Ánh Lục. “Hoàng thượng, người tỉnh rồi!” La công công vui mừng quá đỗi khóc lên, “Cảm tạ Phật tổ, hoàng thượng, người đã tỉnh rồi.” “Trẫm vừa mới bị làm sao vậy?” Lưu Huyên Thần đang hỏi La công công, nhưng ánh mắt lại khóa chặt trên người Vân Ánh Lục. Đám oanh oanh yến yến kia lại ùa nhau vây tới, một đám không ngừng nịnh nọt Lưu Huyên Thần, ân cần hỏi han. Vân Ánh Lục cũng bị một đám cung nữ vây quanh, các cô ấy chân thành vui mừng cho cô. Vân thái y không làm sao, sau này các cô ấy có thể thường xuyên tìm Vân thái y nói chuyện, nghe Vân thái y giảng bài. Nụ cười trên mặt Ấn Tiếu Yên có chút cứng ngắc, không dám đối diện với ánh mắt Vân Ánh Lục. Cổ Lệ xoay người đi, không ai thấy được vẻ mặt nàng. “Hoàng thượng, vừa rồi người vô ý bị ngã, hôn mê một lúc, may mà lúc đó Vân thái y, làm…” La công công há mồm, không biết nên hình dung động tác miệng kề miệng kia như thế nào. “Hô hấp nhân tạo.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Ánh Lục cũng đỏ như ráng chiều, một nửa là do vừa rồi mới làm hô hấp nhân tạo, một nửa là do Lưu hoàng thượng hôn trộm khiến cho cô không vui, nhưng một nửa này thì cô cũng không quá khẳng định. Lưu Huyên Thần được La công công nâng dậy, hắn sửa sang lại y phục trên người, “Thật không? Hèn nào trẫm thấy đầu nặng trình trịch, Vân thái y, khanh xem trẫm còn có cần hô hấp nhân tạo thêm một lần nữa hay không?” Vân Ánh Lục trợn mắt lườm hắn, “Hô hấp nhân tạo là biện pháp cấp cứu, khi gặp tình huống bất đắc dĩ mới cần dùng. Sau này anh cũng không cần…” “Vậy thì thật là đáng tiếc.” Lưu Huyên Thần nhẹ giọng thì thầm một câu. La công công lặng lẽ lau đi nước mắt nơi khóe mắt, đôi môi kịch liệt run rẩy, không hiểu tại sao, ông ấy lại thấy muốn cười, ông ấy vô cùng hoài nghi vừa rồi hoàng thượng chưa từng thực sự hôn mê. “Vân thái y, nếu chúng tôi hôn mê, ngài có thể làm hô hấp nhân tạo cho chúng tôi không?” Mấy tiểu cung nữ che miệng, hi hi ha ha cười hỏi. Mấy cô ấy vừa rồi đứng cách khá xa, chỉ nhìn thấy Vân thái y và hoàng thượng miệng kề miệng như vậy, không khỏi mặt đỏ, tim đập nhanh, trong lòng ngứa ngáy. “Đương nhiên, chỉ cần là người bệnh, ở tình huống nguy cấp, tôi sẽ làm hô hấp nhân tạo.” Vân Ánh Lục nói, “Lưu hoàng thượng, hiện tại anh có thấy đau đầu, buồn nôn không?” Cô lo rằng hắn có một chút di chứng chấn động não. Lưu Huyên Thần trầm ngâm một hồi, “Không có cảm giác buồn nôn, nhưng trẫm thấy ngực khó chịu, váng đầu, thế là làm sao?” “Trở về ngủ một lúc sẽ không sao, tôi sẽ thông báo cho thái y trực đêm, để ông ấy sắc một ít thuốc an thần cho hoàng thượng.” “Không phải khanh đụng ngã trẫm sao, vì sao lại đẩy trách nhiệm cho thái y khác?” Lưu Huyên Thần không vui, gương mặt anh tuấn nghiêm lại. Xem ra hắn không bị thương tổn gì đến đầu óc, thần trí còn rất rõ ràng. “Lưu hoàng thượng, đó là tai nạn ngoài ý muốn, nhưng mà, thật xin lỗi, quả thật là lỗi của tôi, tôi nhận lỗi với anh. Anh nói như vậy, tôi sắc thuốc cho anh là được rồi.” Vân Ánh Lục thỏa hiệp, trong lòng cũng rất không tình nguyện. “Bây giờ tôi có thể quay về Thái y viện không?” “Ừ, có thể. Đúng rồi, Vân thái y, khanh tìm trẫm có chuyện gì sao?” Vân Ánh Lục nhún nhún vai, “Chuyện đó đã không còn quan trọng nữa rồi.” Cô đảo mắt nhìn lướt qua một vòng nhóm mỹ nữ chỉ biết chớp mắt không lên tiếng, ánh mắt dừng trên người Ấn Tiếu Yên và Cổ Lệ, xoay người ra khỏi Ngự y phường. “Hoàng thượng, tẩm cung của thần thiếp cách nơi này rất gần, qua đó nghỉ ngơi một lát đi!” Ấn Tiếu Yên cười ngọt ngào, bước tới gần nói. Lưu Huyên Thần nhếch khóe môi, như cười như không, “Biểu hiện hôm nay của Ấn phi làm cho trẫm có chút giật mình, lâm trận không loạn, có phong độ của đại tướng.” Nụ cười ngọt ngào trong phút chốc đông cứng lại trên khóe miệng của Ấn Tiếu Yên, “Hoàng thượng, người nói đùa với thần thiếp sao?” Lưu Huyên Thần cao giọng cười lớn, “Được rồi, trẫm nên trở về Ngự thư phòng làm việc, các ái phi tiếp tục chọn tơ lụa, may y phục mà mình thích, thật vui vẻ nhé.” Nói xong, hắn chắp tay sau lưng, xoải bước đi ra ngoài, nhìn thấy dưới ánh mặt trời, Vân Ánh Lục đã đi được khá xa, hắn ôn nhu nhếch khóe môi. Cổ Lệ đuổi theo chạy ra khỏi Ngự y phường, nhìn chằm chằm theo bóng dáng Lưu Huyên Thần, miệng há ra rồi khép lại, muốn nói lại thôi, quay đầu lại, đối diện với ánh mắt vui sướng khi người gặp họa của Viên Diệc Ngọc, tức thì nàng cụp mắt xuống. Nguyễn Nhược Nam chờ đo xong, đờ đẫn như u hồn, trở về tẩm cung. Lúc hoàng hôn, Đỗ Tử Bân quả thực lại vào cung, hắn không tới Ngự thư phòng gặp Lưu Huyên Thần trước, mà đi thẳng tới Thái y viện. Tiểu Đức Tử chỉ chỉ vào vườn thuốc phía sau Thái y viện, nói Vân thái y tới đó hái thuốc. Đỗ Tử Bân vén áo, giẫm lên ánh chiều tà, dọc theo con đường nhỏ đi sâu vào trong vườn thuốc. Vân Ánh Lục ngồi trên bờ ruộng, bên cạnh có đặt một cái giỏ đã đầy dược thảo, tay chống cằm, đang thất thần. Hắn tiêu sái đi tới đứng trước mặt cô, che giấu quan tâm dưới đáy mắt, nhìn thẳng vào cô. “Anh tới rồi!” Vân Ánh Lục không đứng dậy, nhìn hắn cười nhẹ, trên gương mặt có bất lực mà hắn thấy vô cùng xa lạ. Hắn không để ý bụi bặm trên bờ ruộng, cũng bắt chước cô ngồi xuống, “Hôm nay không trở về phủ sao?” “Ừ, hôm nay tôi không cẩn thận làm hoàng thượng vấp chân, gáy anh ta chạm đất, hôn mê một lúc, tôi phải ở lại quan sát xem anh ta có di chứng gì không.” Vân Ánh Lục nắm lên một nắm đất, nghiêng đầu, ánh chiều tà từ từ chiếu xuống bờ vai cô, nhuộm lông mi dài của cô một màu vàng óng ánh. Đỗ Tử Bân yên lặng nhìn cô, hận thời gian không thể ngừng lại ngay lúc này, trong trời đất chỉ có hắn và nàng, cứ như vậy nhìn nhau, mãi cho tới lúc bạc đầu. “Hoàng thượng có trách tội nàng không?” Hắn dùng mười hai phần nỗ lực, mới tìm lại được giọng nói của chính mình. “Không có, nhưng mà cũng coi như hơi kinh hoàng một lúc. Đỗ đại nhân, anh có thù oán với người nào không?” Vân Ánh Lục ném nắm đất vào trong vườn thuốc, hỏi. Đỗ Tử Bân ngẩn ra, “Phạm nhân bị ta phán trọng hình, tử hình đều hận ta.” “Đó là bọn họ bị trừng phạt đúng tội, anh không cần để ý. Tôi là một thầy thuốc, chỉ có khả năng tận lực chữa bệnh cho bệnh nhân, đối với những người bệnh mà tôi chữa khỏi, tôi không cần bọn họ mang ơn tôi, thầm muốn bọn họ khỏe mạnh là được rồi. Vì sao tâm nguyện của tôi chỉ có như vậy, lại không được người khác thiện ý báo đáp chứ?” Vân Ánh Lục từ lúc trưa tới giờ, trong lòng thật sự buồn bã. Cổ Lệ và Ấn Tiếu Yên thật sự có điểm làm cho cô thất vọng. Cô không phải là người hết sức so đo thiệt hơn, nhưng cũng không muốn người khác lấy oán trả ơn với cô. “Đó là bởi vì người khác không phải nàng, có lẽ sự nàng tình cờ đã biết những chuyện không nên biết, để cho người khác sinh lo lắng, nàng không làm gì cả, nhưng người đó vẫn có lo lắng. Cân nhắc về lợi ích, họ vì tự bảo vệ mình, sẽ không lo lắng nàng có ơn hay không có ơn với họ, mà là có thù oán. Nàng gặp phải chuyện phiền phức gì sao?” Vân Ánh Lục hờ hững cười, “Không có, người khác thế nào, tôi không muốn quản, tôi chỉ muốn làm một thầy thuốc đơn thuần.” Chuyện này có chút liên quan tới mạng người, không nói cho rõ ràng được. “Vụ án thích khách của anh có gì tiến triển không?” Vân Ánh Lục vờ vô ý hỏi. “Vân tiểu thư, dường như nàng đặc biệt tò mò với vụ án này.” Giọng nói của Đỗ Tử Bân nhẹ nhàng mà nghiêm khắc, người nghe không rét mà run. Vân Ánh Lục nhặt giỏ thuốc lên, “Tùy tiện hỏi thôi, tôi nên…tới tẩm cung của hoàng thượng đưa thuốc.” Đỗ Tử Bân duỗi cánh tay ra, nhận lấy giỏ thuốc trong tay cô, giành đi ở phía trước cô, “Ngày kia là mồng chín.” Gió đêm nhẹ nhàng thổi tới giọng nói trầm thấp của hắn. “Ừ, hôm nay là mồng bảy rồi, ngày kia là mồng chín.” Mồng chín là ngày gì đặc biệt à? À, là ngày nghỉ của cô, phải đi tới hiệu thuốc Tần thị khám bệnh từ thiện, còn cả việc cô phải nói rõ với Tần Luận, tìm một cách nhẹ nhàng khéo léo hủy bỏ hôn ước, cô đã đề cập với Đỗ Tử Bân. “Sao?” Vân Ánh Lục đột nhiên dừng bước chân, “Đỗ đại nhân, dường như anh đặc biệt chú ý tới hôn sự của tôi.” Cô cũng bắt chước khẩu khí của hắn nói. “Ta có nhắc tới hôn sự của nàng à?” Đỗ Tử Bân hé miệng cười khẽ. Vân Ánh Lục cúi đầu, đúng, hắn không nhắc, là do mình nghi thần nghi quỷ, “Đỗ đại nhân, Trúc Thanh nói trong thành Đông Dương còn có nhiều thiên kim tiểu thư muốn gả cho anh, anh nhìn trúng ai rồi?” Trong ánh sáng mờ mờ của trời chiều, thân hình Đỗ Tử Bân đột nhiên cứng đờ, hắn giận dữ quay đầu lại, “Ta… nhìn trúng ai, phải bẩm báo với nàng hay sao?” “Không tới mức độ bẩm báo, tôi có thể nêu một số ý kiến cho anh tham khảo, cũng giống như anh đối với hôn sự của tôi vậy, giúp đỡ lẫn nhau mà!” Để cho hắn cắn lưỡi tự sát đi, Đỗ Tử Bân ném giỏ thuốc cái “bịch” một cái xuống đất, chào cũng chẳng buồn chào một câu, nhấc chân bước tới hướng ngoài cung. “Đỗ đại nhân, anh…” Vân Ánh Lục chớp chớp mắt, cô lại nói sai cái gì sao? Đỗ Tử Bân nhăn mặt, quay người lại, “Còn chuyện gì nữa sao?” “Tạm biệt!” Vân Ánh Lục nuốt nuốt nước miếng, bị vẻ mặt lạnh như băng của hắn dọa sợ, hậm hực nói. Đỗ Tử Bân cứng ngắc xoay người đi, hận nàng tới nghiến răng nghiến lợi. Thật sự là đồ đầu gỗ, trong lòng hắn thầm mắng. Tối hôm đó biểu hiện của Vân Ánh Lục không tồi, không chỉ sắc thuốc an thần cho Lưu Huyên Thần, còn nấu một nồi “Thực phẩm màu đen” khác, dùng vừng đen, đỗ đen, nếp cẩm, kiều mạch đen và hạt thông đen cùng bỏ chung một nồi, nấu thành cháo đặc. Trung y coi thận là gốc rễ căn bản của sinh mệnh con người, dùng “đen” bổ thận, có thể đạt tới thân thể khỏe mạnh cường tráng, bổ não ích tinh(ích tinh này các bạn hiểu là gì thì hiểu). Anh ta có nhiều vợ như vậy, thận không tốt, tất cả mọi người đều không “Tính phúc”, cô quả là bác sĩ gia đình lo lắng quá chu đáo đi! Dùng xong bữa tối, đem thuốc và cháo chia vào trong hai hộp đựng thức ăn, mỗi tay xách một hộp, có Tiểu Đức Tử đi cùng, hai người một trước một sau đi đến hướng tẩm điện của Lưu Huyên Thần, mới vừa đi đến cửa đại điện, đã nhìn thấy ba người từ trong đi ra, là Ấn Tiếu Yên cùng hai vị cung nữ, trong đó có một cung nữ trên tay còn ôm một em bé. Em bé đã hơn ba tháng, a a e e, rất là đáng yêu. “Vân thái y, đưa thuốc cho hoàng thượng sao?” Ấn Tiếu Yên cười mỉm đi đến trước mặt Vân Ánh Lục, Vân Ánh Lục bình tĩnh nhìn cô ta, bỗng nhiên nghe thấy giọng nói với âm lượng thấp của Ấn Tiếu Yên, “Đừng tưởng rằng ngươi ỷ vào thái hậu sủng ái, bản cung không biết ngươi có chủ ý gì.” Tay Vân Ánh Lục run lên, hộp thức ăn thiếu chút nữa là rơi xuống mặt đất, cô nắm chặt tay, nhỏ giọng nói, “Nương nương đang nói gì vậy?” “Vân Ánh Lục, không nên coi người khác đều là kẻ ngốc.” Tiếng Ấn Tiếu Yên nhẹ mà lạnh lùng, “Ngay từ đầu ngươi chỉ muốn làm thái y, nhưng mà, hiện tại ngươi đã có dã tâm lớn hơn. Ngươi muốn độc chiếm quân tâm, không ngại giả ngây giả dại, thu hút sự chú ý của hoàng thượng. Rõ thật là buồn cười, chỉ bằng ngươi sao, mau tỉnh lại đi, con gái của một thương nhân bán châu báu mà lại muốn bám rồng ỷ phượng sao, hừ!” Vân Ánh Lục chậm rãi ngước mắt lên, nhìn gương mặt kiều diễm như hoa của Ấn Tiếu Yên, cười khẽ, “Nương nương, cô thật sự nghĩ là tôi muốn bám rồng ỷ phượng sao?” Chuyện vừa rồi Đỗ Tử Bân nói đã thức tỉnh cô, cô là người thường chậm một nhịp, nhưng không phải đồ ngốc. “Ngươi có ý gì?” Ấn Tiếu Yên nhẹ hít một ngụm khí lạnh, hỏi. “Ý của tôi, nương nương nhất định là hiểu.” Vân Ánh Lục nhẹ giọng đáp lại. “Vân thái y và ái phi nói chuyện gì vậy? Trò chuyện gì mà tới mức đầu kề đầu thế kia?” Bên cạnh cửa tẩm điện, Lưu Huyên Thần đứng thẳng hỏi.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang