[Dịch]Xuân Sắc Như Thế - Sưu tầm

Chương 35 : Chuyện Bắt cóc (Thượng)

Người đăng: 

.
Lưu Huyên Thần gầm lên giận dữ, cấm vệ quân tuần tra lập tức chạy tới hộ giá, chỉ chốc lát, tướng sĩ canh giữ hoàng thành giống như thủy triều ào ào tràn tới hậu cung. Ánh đuốc sáng rực như ban ngày, đội trưởng hộ vệ dẫn người bao vây tầng tầng lớp lớp quanh lầu các xuất hiện hắc y nhân, nhưng ngay lúc ánh mắt của mọi người đều chăm chú nhìn vào đó, tòa lầu các khác ở phía trên đột nhiên lại xuất hiện một hắc y nhân nhỏ bé, thành công dời tầm mắt của mọi người bên này sang đó. Ngay đúng lúc chuyển dời đó, hai bóng đen lúc trước liền bay ra khỏi tầm mắt mọi người, đội trưởng đội hộ vệ chỉ kịp hét lên là bắn tên, tên rơi như mưa, một hắc y nhân lắc người một cái, người tiến lên trước, hai người biến mất trong bóng đêm, bóng đen xuất hiện ở lầu các phía sau khi tên bắn ra, cũng biến mất không thấy. Hiện tại, mỗi một đường ra ngoài đều bị phong tỏa, mấy ngàn cây đuốc thắp sáng đêm xuân trong hoàng thành hoa lệ, binh sĩ dày đặc bảo vệ Lưu Huyên Thần. Thượng thư Bộ binh và Thượng thư Hình bộ, Cửu môn Đề đốc chẳng màng đêm tối cũng chạy cả tới, Lưu Huyên Thần mặt mày tái nhợt, gầm lên như sấm với ba người quỳ trước mặt hắn. Màn xôn xao này trong hoàng thành, không chút ảnh hưởng tới Vân Ánh Lục đang ngủ say sưa. Giảng suốt nửa ngày, mấy đêm trước đó còn không ngủ đủ, tối nay, rốt cuộc cô cũng có một đêm ngon giấc từ đầu tới cuối, ngủ tới lúc tự nhiên tỉnh giấc. Khi tỉnh dậy phát hiện ánh mặt trời đã chiếu qua song cửa sổ, chiếu tới mép giường, ngẫm lại hôm nay phải bắt đầu kiểm tra nữ tử ở từng cung điện, còn phải trình lên Lưu hoàng thượng báo cáo đã viết xong đêm qua, nhưng cũng không có chuyện gì lớn, không cần quá vội vàng. Cô chậm rãi rời giường, rửa mặt, ăn đồ ăn sáng. Trước khi từ biệt cha mẹ lên xe ngựa, cô lơ đãng nhìn sang cửa lớn nhà họ Đỗ, cửa mở, nhưng không thấy Đỗ Tử Bân, chắc là đã đi trước rồi. Hắn là kẻ cuồng công việc, cô thì không phải, cũng không cần thiết. Đám phụ nữ ở trong cung kia, là mấy trăm người phụ nữ, mà không phải mấy trăm bệnh nhân, công việc của cô rất thoải mái. Vân Ánh Lục ngồi trên xe ngựa, rất ít khi nói chuyện với xa phu. Hôm nay tâm trạng cô rất tốt, vén mành xe lên, để xa phu đi với tốc độ chậm, cô vừa ngắm phố phường, vừa tùy ý trò chuyện với xa phu. Xa phu rất kính trọng tiểu thư nhà mình, thấy tiểu thư bắt chuyện trước, anh ta cũng mở miệng thao thao bất tuyệt. Vân Ánh Lục nghe thấy anh ta nói cái gì cũng thích thêm một câu ở trước: “Tôn đại ca của ta nói”, bất giác thấy có chút kỳ quái. “Tôn đại ca mà anh nói cũng là người Vân phủ chúng ta à?” Xa phu thật thà cười, “Không phải, Tôn đại ca là xa phu của nhà Kì Thừa tướng, ta mới quen với đại ca, đại ca đối với ta vô cùng tốt, chúng ta nói chuyện rất hợp.” “Kì Thừa tướng.” Vân Ánh Lục nghe tới tên này, không có ấn tượng gì. “Kì Thừa tướng là Tả Thừa tướng trong triều, quyền lực khá lớn đó, nếu con gái của Ngu Thừa tướng không tiến cung, ông ấy cũng sẽ không thua kém Ngu Thừa tướng như hiện giờ. Nhưng mà, Kì tiểu thư cũng thực xuất chúng.” “Xuất chúng như thế nào?” Vân Ánh Lục tò mò hỏi. “Kì tiểu thư là khuê danh gọi thủa trước, hiện giờ đã là nữ quan trong cung.” Vân Ánh Lục mở lớn mắt, nhớ tới Tiểu Đức Tử đã đề cập tới vị nữ quan này, nói là quan tứ phẩm, cả đời không xuất giá, chuyên môn giảng kinh. “À, hóa ra là tiểu thư của nhà kì Thừa tướng!” Mười lăm tháng này, nữ quan sẽ tiến cung, đến lúc đó cô nhất định phải tới nhìn xem vị nữ quan viên duy nhất của triều Ngụy thế nào. “Tôn đại ca nói, trước kia Kì tiểu thư gầy gò thấp bé, nhưng kể từ năm mười bảy tuổi, đột nhiên cao lên, người cũng trở nên đặc biệt thông minh, giống như là chỉ trong một đêm, đã thông kim bác cổ, đầy bụng kinh luân. Kì Thừa tướng cảm thấy đây là một phần hậu ý của ông trời, không thể là một cô gái tầm thường, xuất giá, trải qua cuộc sống bình thường, mà phải gánh trên vai trọng trách, vì thế, mơi tự tiến cử với hoàng thượng, hi vọng rằng được tiến cung làm nữ quan. Thái hậu tự mình kiểm tra, rồi được thông qua. Hiện nay, đã làm nữ quan ở trong cung được hai năm.” Xa phu nói tới chuyện lạ này, nước miếng văng tứ tung. Vân Ánh Lục lại cảm thấy nghi hoặc, trước khi con gái dậy thì, chiều cao mới phát triển nhanh, nhưng một khi đã qua tuổi dậy thì, chiều cao sẽ tăng rất chậm. Một cô gái gầy nhỏ, mười bảy tuổi thì cũng dậy thì rồi, lập tức chiều cao tăng đột ngột, là do nguyên nhân gì? Hay là mắc chứng người khổng lồ*? Nhưng những người mắc chứng người khổng lồ trí tuệ sẽ giảm sút, mà không phải là trở nên thông minh hơn. Chuyện này nghe có phần kỳ lạ. *Chứng người khổng lồ hay còn gọi là Acromegaly, rất hiếm gặp, thường là do khối u ở tuyến Yên, mỗi năm cứ một triệu người thì có bốn người mắc chứng này. Cơ thể tiết ra quá nhiều hoocmon sinh trưởng, khiến chiều cao và cân nặng không ngừng tăng. Hai người trò chuyện, rất nhanh đã tới hoàng cung. Xa phu đặt một băng ghế nhỏ xuống, Vân Ánh Lục xách theo hòm thuốc bước xuống xe ngựa. Nhưng rất ngạc nhiên là cô phát hiện hôm nay thị vệ canh giữ ngoài cửa cung thay đổi rất nhiều, hơn nữa vẻ mặt mỗi người đều rất nghiêm trọng, như lâm đại địch. Cô buồn bực chớp mắt mấy lần, đi vào hoàng cung. Nhưng cô không đi thẳng tới Thái y viện, mà đi tới Ngự thư phòng trước, xem Lưu hoàng thượng có ở đó hay không, nếu ở đó, sẽ trình báo cáo lên. Cô mới vừa đi gần tới Ngự thư phòng, phát hiện bên ngoài thư phòng có hơn mười vị văn võ đại thần đang đứng, họ đều mặc quan phục không giống nhau. Đỗ Tử Bân cũng ở trong đó, sắc mặt mỗi người đều rất khó coi, vô cùng căng thẳng, khi nói chuyện với nhau, đều cẩn trọng ngôn ngữ, âm lượng cũng không cao. Trong thư phòng, thỉnh thoảng truyền ra tiếng gầm lên giận dữ của Lưu Huyên Thần, còn cả âm thanh giống như tiếng đập bàn. Đỗ Tử Bân cũng nhìn thấy cô, gắng sức đưa mắt ra hiệu với cô, để cô nhanh chóng rời khỏi chỗ này. Cô chớp chớp mắt, nghĩ hồi lâu mới quyết định tới đây, cô vừa định giải thích, La công công đã nhìn thấy cô: “Vân thái y, ngài có chuyện gì?” Ông ấy vui vẻ chạy tới. Vân Ánh Lục đành phải nói: “Tôi muốn đến trình một bản báo cáo lên hoàng thượng. Xem ra hoàng thượng bận như thế, ngày khác tôi tới vậy!” “Không, ngài chờ một lát, ta cho người đi thông báo.” La công công day day cái trán đau nhức, hiện tại hoàng thượng giống như một cái túi được bơm đầy tức khí, ai cũng không thể chạm vào. Vân thái y tính tình điềm đạm, lại thường làm cho hoàng thượng vui vẻ, không biết liệu có thể làm cho cái túi khí này xì hơi được hay không? Ông ta cả gan muốn thử một lần. Thị vệ như rừng, canh giữ chặt các cửa, thị vệ trong hoàng cung thì bản lĩnh càng không giống bình thường, chuyện tối qua có thể nào làm cho hoàng thượng không cảm thấy tức giận cho được, triều đình nuôi bao nhiêu đại thần và thị vệ như thế có ích lợi gì, ngay cả an toàn tối thiểu cũng không bảo đảm được. Tối hôm qua khi thấy thích khách, chỉ có hai người là ông ta và hoàng thượng, nếu những thích khách đó hung mãnh thêm chút nữa, hậu quả khó mà tưởng tượng nổi. Trong lòng La công công dường như đã sáng tỏ, ông ấy biết cơn giận này của hoàng thượng là giận đại thần không đắc lực, trong lòng hoàng thượng có nỗi thất vọng không nói ra được, cơn giận mới phát tiết ra lớn như vậy. La công công đi vào Ngự thư phòng, Cửu môn Đề đốc quỳ gối trước bàn, cả người run rẩy, Lưu Huyên Thần đứng thẳng lưng, tức giận đến mức sống lưng cũng cứng ngắc. “Hoàng thượng, Vân thái y ở bên ngoài cầu kiến, nói có một bản báo cáo muốn trình lên cho hoàng thượng xem qua.” Đúng theo quy củ, Vân Ánh Lục không đủ tư cách trực tiếp trình công văn lên hoàng thượng, có điều cô không biết. Điều này La công công biết, ông ấy nói như vậy, là đang đánh cuộc hoàng thượng rất sủng ái Vân thái y. Lưu Huyên Thần kinh ngạc quay đầu lại, nhìn La công công. La công công cúi đầu cụp mắt, lẳng lặng chờ. Thật lâu sau, mới nghe thấy Lưu Huyên Thần phất phất tay với Cửu môn Đề đốc đang quỳ, “Trong vòng ba ngày, phải bắt được thích khách cho trẫm, bằng không đem đầu tới gặp trẫm. Lui ra đi! La công công, cho tất cả những đại thần khác đều lui đi, tuyên Vân thái y vào.” Đỗ Tử Bân kinh ngạc trợn tròn mắt, nhìn Vân Ánh Lục đi lướt qua bọn họ, tới hướng Ngự thư phòng, mà hắn lại không có lý do ở lâu, bất đắc dĩ mà mang đầy một bụng nghi hoặc, theo các đại thần khác cùng xuất cung. “Lưu hoàng thượng, đôi mắt anh thâm quầng thế kia, có phải tối hôm qua thức đêm hay không?” Vân Ánh Lục nhìn chằm chằm vào Lưu Huyên Thần, râu mới mọc lan tới tận mang tai, dưới cằm, trong mắt đầy tơ máu, viền mắt thì thâm quầng, một bộ dáng thiếu ngủ trầm trọng. Lưu Huyên Thần mệt mỏi ngồi xuống sau bàn, đau khổ nhếch khóe miệng, “Trẫm cũng không được thoải mái như khanh, thấy tinh thần khanh thật sảng khoái. “Đúng, tối hôm qua tôi ngủ đặc biệt ngon, ngay cả mơ cũng không mơ nữa.” Đôi mắt Vân Ánh Lục sáng ngời, đôi má ửng hồng, đôi môi anh đào, vẻ đẹp đầy sức sống hoàn toàn đối lập với sự tiều tụy của Lưu Huyên Thần “Không cần nói tỉ mỉ như thế, muốn cho trẫm càng thêm khó chịu có phải không? Ngồi xuống trả lời.” Lưu Huyên Thần chỉ vào cái ghế đối diện nói. Kỳ thật lúc này hắn không hề thấy khó chịu chút nào, nhìn thấy Vân Ánh Lục có tinh thần như vậy, tâm tình của hắn kỳ lạ là lại thoải mái. “Có báo cáo gì muốn đưa cho trẫm xem?” Vân Ánh Lục đặt hòm thuốc xuống, lấy từ bên trong ra mấy tờ giấy điệp, điều này lại làm cho Lưu Huyên Thần giật mình, dường như là đã vài năm rồi, hắn mới nhìn thấy công văn được tùy tiện trình lên như vậy, các đại thần đều rất cẩn thận viết vào sổ gấp, thống nhất quy cách, thống nhất cách dùng từ. Hắn buồn cười nhận lấy bản “Báo cáo” theo như lời Vân Ánh Lục, nhìn mấy dòng, không khỏi á khẩu không cười nổi. Trên tờ giấy này, nói là báo cáo có chút hơi quá, đây là một bản thống kê số liệu kèm theo sắp xếp nhật trình. Vân Ánh Lục căn cứ vào chu kỳ sinh lý của các vị phi tần, sau đó thống kê, đề nghị hoàng thượng ngày nào tháng nào có thể lâm hạnh những vị phi tần nào, phạm vi lựa chọn cũng khá rộng. Phi tần rất nhiều, chu kỳ sinh lý cũng có chồng chéo. Hắn được xếp kín lịch tất cả mọi đêm trong tháng, tiểu thái y này thực coi hắn là thần rồi! Lưu Huyên Thần lật đi lật lại mấy tờ giấy, không biết nên khóc hay nên cười, “Vân Ánh Lục, khanh thật sự là quá mức rảnh rỗi rồi, làm cái này…” “Lưu hoàng thượng, đây sao có thể coi là rãnh rỗi quá mức đi làm chuyện vô vị được? Đây là công việc của tôi, thái hậu đưa tôi vào cung, chính là muốn tôi có thể làm cho hoàng thượng sinh được nhiều hoàng tử, công chúa. Chỉ cần hoàng thượng dựa theo báo cáo của tôi mà làm, xác suất mấy phi tần đó mang thai sẽ rất cao, thời điểm này sang năm, trong cung nhất định sẽ có rất nhiều trẻ con.” Vân Ánh Lục còn rất chân thành trả lời. “Ở trong mắt khanh, trẫm chính là ngựa giống hay sao? Làm việc này, không mang theo một chút tình cảm nào hay sao?” Lưu Huyên Thần bóp cổ tay thở dài. Dự cảm của hắn thật sự chuẩn xác, kiếp nạn lại tới lần nữa rồi. Nhưng mà, kiếp nạn lần này không phải đến từ phi tần, mà là đến từ thái y vô cùng tích cực này. “Nếu hoàng thượng có tình cảm, sao lại có nhiều phi tần như vậy chứ? Tình cảm là một người đối với một người, là chân thành, là duy nhất. Hoàng thượng, anh có sao không?” Ánh mắt của cô phát sáng, ánh mắt đâm thẳng vào mắt hắn, sinh đau, sinh đau. Hắn có sao không? Hắn không có, lớn như vậy, hắn chưa từng nảy sinh tình cảm đặc biệt nào với một người con gái nào, thấy người đó là duy nhất. Bên ngoài La công công quay đầu nhìn thấy ý cười trên mặt hoàng thượng, tâm trạng cũng được thả lỏng. Vân Ánh Lục không biết mình đã đi như thế nào quay về Thái y viện, cả một ngày đều hoảng hoảng hốt hốt. Buổi tối, người của Phủ Nội Vụ tới thông báo, đêm nay thái y trực ban đổi thành Vân Ánh Lục. Màn đêm vừa buông, trong Thái y viện đã chỉ còn một mình cô, cô ở trong phòng thuốc, bắt đầu rửa ngân nhĩ*, chọn hạt sen , đêm nay cô chuẩn bị nấu chè hạt sen ngân nhĩ, chè này có tác dụng trợ giúp yên giấc, kích thích tiêu hóa, ích khí cường thận. *Ngân nhĩ: tên khác của mộc nhĩ trắng. Bên tai nghe được trong sân vang lên tiếng bước chân, cô ngẩng đầu, muốn nhìn xem có phải Lưu Huyên Thần tới hay không. Không đợi cô thấy rõ, trước mắt không rõ có gì lướt qua, một thứ gì đó lạnh lẽo kề sát cổ khiến cho bản thân cô ớn lạnh, cả người cũng cứng ngắc. “Tiểu y quan, không được lên tiếng, theo bản cung xuất cung một chuyến.” Cổ Lệ nắm chặt tụ kiếm trong tay, giảm bớt lực trên cổ Vân Ánh Lục. Vân Ánh Lục nuốt nuốt nước bọt, nhanh chóng nhìn sang cổ tay Cổ Lệ, nói: “Cô không cần mỗi lần gặp tôi đều cầm cái này, không có cái này, tôi cũng sẽ đi theo cô.” Cổ Lệ cười khanh khách, “Tiểu y quan thật sự là một người thức thời, bản cung rất thích ngươi.” Cô nàng ngả ngớn dùng tụ kiếm lướt qua gò má Vân Ánh Lục.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang