[Dịch]Xuân Sắc Như Thế - Sưu tầm

Chương 2 : Chuyện Ngâm gió ngợi trăng* (Thượng )

Người đăng: 

.
*Ngâm gió ngợi trăng chỉ cảnh mấy thi nhân ngâm thơ vịnh cảnh. Hàng rào thưa thớt, bóng trúc lay động, mấy cây liễu, mấy thửa đất trồng rau, một bờ ao nhỏ cong cong, bên ao có một cái đình cỏ, sau đình mấy bước là một sương phòng phong cách cổ xưa, một khoảng sân, mới liếc mắt nhìn qua chỉ có một ấn tượng là “Trắng”. Trước mắt đều là màu xanh, ngay cả mọc dưới mái đình cũng đều là cỏ dại, một đóa hoa dại không biết tên cũng không có. Mặc dù tất cả đều tràn đầy sức sống, nhưng lại tĩnh mịch tới mức khiến người ta thấy rụt rè. Cơ Uyển Bạch đứng lên mấy hòn đá xếp chồng, thò đầu qua bờ tường, đưa mắt nhìn xung quanh. Trước mắt cô là nhà của vị tiền hôn phu của thân thể này! “Tiểu thư.” Trúc Thanh leo lên trên giàn hoa bên cạnh, thò đầu sang, nhìn cô lè lưỡi nói: “Hiện tại Đỗ công tử hẳn là đang ở trên triều, không ở trong nhà đâu.” Cơ Uyển Bạch chớp mắt mấy lượt, anh ta có ở nhà hay không thì có quan hệ gì với cô? Nằm trên giường mấy ngày, hôm nay thật khó khăn mới cảm thấy có chút sức lực, đứng dậy đi dạo trong vườn một chút, nhìn thấy ở cạnh bờ tường có mấy hòn đá, cô buồn chán chạy tới đó nhìn, liên hệ với chuyện đêm đó Trúc Thanh đã kể, nhớ tới nhà cách vách này hóa ra là có chút quan hệ với cô. Cô là một người có cuộc sống bận rộn, đột nhiên không cần đi làm, ban ngày ban mặt dưới ánh mặt trời rực rỡ, cô lại thấy trống rỗng, hoảng sợ, giống như con kiến mất râu cứ bò loạn xung quanh. Vân phủ nhiều loại hoa cỏ, đình đài lầu các, cô cũng không có hứng thú thưởng thức, bước tới khu sân nhỏ trước mắt giống như nơi ở của ẩn sĩ này, làm cho nôn nóng bất an trong lòng cô tan biến, trở nên bình tĩnh hơn. “Nhà họ Đỗ này không có phụ nữ sao?” Cô đứng ở bờ tường một lúc, ra ra vào vào trong khoảng sân nhỏ kia đều là những người đàn ông mặc áo xanh, hơn nữa đều là những người đàn ông đã có tuổi. Trúc Thanh gật gật đầu, “Đúng ạ, sau khi Đỗ phu nhân qua đời, ông chủ Đỗ không tái giá, trong nhà chỉ có ông ấy và Đỗ đại công tử, nhị công tử tham gia quân ngũ ở biên cương, thị nữ ban đầu hầu hạ Đỗ phu nhân đều đã đi nhà khác, hiện tại trong nhà chỉ giữ lại có mấy ông già. Nhà họ Đỗ là dòng dõi thư hương, chỉ cần có thể đọc sách là được, những yêu cầu khác cũng không cao.” Cũng thực sự rất tiết kiệm, sau khi lãnh hội được sự phô trương xa xỉ ở Vân phủ, Cơ Uyển Bạch cho ra kết luận như vậy. “Nhưng mà, nếu Đỗ công tử cưới công chúa hoặc là thiên kim danh môn về nhà, em nghĩ rất nhanh nơi này sẽ không giống thế nữa.” Trúc Thanh còn nói thêm. Cơ Uyển Bạch không lên tiếng, sau khi kết hôn, cuộc sống sau đó quả thật không giống lúc trước, thế nhưng thay đổi như vậy có nhất định là tốt không? Cô không cho là như vậy. Nếu cô kết hôn cùng Đường Giai, chỉ sợ là rơi vào thế vạn kiếp bất phục. “Tiểu thư, cô có khỏe không?” Trúc Thanh thấy tiểu thư lâu không nói tiếp, nghĩ là lời này chạm vào vết thương lòng của tiểu thư, vẻ mặt sợ hãi gọi. “Tôi khỏe lắm!” Cơ Uyển Bạch không để ý, thay đổi tư thế, thảnh thơi ngắm nhìn khoảng sân nhỏ yên tĩnh phía dưới. Trúc Thanh lặng lẽ thở dài một tiếng. Tiểu thư tự sát không thành, giống như đã thay đổi bản thân. Mấy hòn đá này nguyên là do tiểu thư xếp ở đây, dùng khi không có việc gì chạy tới đây muốn nhục mạ Đỗ công tử. Nếu có ai nhắc tới nhà họ Đỗ, tiểu thư sẽ nổi trận lôi đình, giống như có hôn ước với Đỗ công tử chính là sự hổ thẹn lớn nhất từ trước tới nay. Hôm nay vẻ mặt của tiểu thư lại thản nhiên như nước, không vui không buồn, trong lòng tiểu thư thật sự đã bỏ xuống được rồi sao? “Lão gia, ôi!” Vân phu nhân vịn vào hành lang trạm trổ hoa văn, nhìn chằm chằm vào bóng dáng Cơ Uyển Bạch, nặng nề thở ra một tiếng, “E là phải định chuyện hôn nhân cho Ánh Lục thôi, nếu cả ngày cứ đứng ở bên tường, Đỗ gia nhìn thấy, sẽ làm cho người ta cười đến rụng răng. Giá mà năm đó, việc hôn nhân này do chính bản thân chúng ta từ chối.” Vân viên ngoại tặc lưỡi, “Cũng không phải như thế, tuấn mã không ăn cỏ vùi đầu(1), trong lòng có hối hận bao nhiêu cũng không gỡ lại được thể diện. Hiện giờ người ta là quan lớn hiển quý, chúng ta không với tới được. Còn Ánh Lục nhà chúng ta, muốn tài có tài, muốn mạo có mạo, nhất định có thể gả cho người không thua kém Đỗ công tử. Ngày mai bà tìm người mời bà mối Trương tới, để bà ấy xem xét tìm hiểu xem.” “Ừ, con gái cũng lớn rồi, không giữ trong nhà được nữa, dù sao cũng phải ra ngoài thôi. Định xong việc hôn nhân, để Ánh Lục cởi bỏ được nút thắt trong lòng, đừng nghĩ tới đứa con trưởng nhà họ Đỗ nữa. Lão gia, để cho Ánh Lục và Trúc Thanh đi ra ngoài đi dạo đi, cứ ở mãi trong phòng, con bé sẽ không kìm lòng được mà lại chạy tới đây.” “Được, chỉ cần Ánh Lục vui vui vẻ vẻ mà sống, con bé làm gì tôi cũng không cản.” “Ánh Lục ra khỏi nhà, lúc đó tôi đi tìm bà mối Trương, việc này không thể để cho Ánh Lục biết, con bé tâm cao khí ngạo như thế, không biết lại nổi giận như thế nào đâu, nhất định phải để cho thần không biết quỷ không hay.” Vân viên ngoại khen ngợi nhếch mày: “Hiểu con gái không ai hơn mẹ, vậy cứ theo phu nhân sắp xếp mà lo liệu đi.” Cả hai vợ chồng bất đắc dĩ nhìn nhau mà cười. “Nha hoàn đại tỷ, cô khẳng định là tôi mặc như thế này không có sao?” Cơ Uyển Bạch vung tay áo dài, xoay vài vòng ở trong phòng. Bộ trường sam màu ngọc trai, tóc được búi chặt lại, buộc ngoài búi tóc cũng là một chiếc khăn màu ngọc trai, bên hông có đeo một sợi dây kết màu đỏ thắm, trong tay là một chiếc quạt xếp có vẽ tranh sơn thủy, mấy thứ này có nhìn đi nhìn lại cũng đều giống một thư sinh thượng kinh đi thi, cô nhìn sang Trúc Thanh, cô ấy mặc một bộ trang phục gọn gàng, tóc búi thành hai búi, giống một thư đồng. Không phải là hai người các cô chuẩn bị đi hát hí kịch đấy chứ? “Nếu không thì mặc gì ạ?” Trúc Thanh nhanh nhẹn giúp Cơ Uyển Bạch đeo lại sợi dây kết, lại đeo lên cổ tay cô một chiếc vòng ngọc, “Tiểu thư chưa xuất giá mà muốn đi dạo trên đường phố, vào tửu lâu, giả trang thành nam tử mới tiện.” “Tôi không muốn đeo cái này, rất không tiện khi phẫu thuật.” Cơ Uyển Bạch nắm chiếc vòng ngọc trên cổ tay muốn tháo xuống. Làm nghề y đã vài năm, cô có thói quen không mang bất kỳ đồ trang sức nào trên người. “Phẫu thuật? Đó là cái gì vậy, tiểu thư định làm cái gì vậy?” Trúc Thanh trừng lớn mắt, “Nếu tiểu thư không đeo cái vòng này, vết cắt trên cổ tay cô người khác liếc mắt một cái là nhìn thấy, hỏi đến, tiểu thư nói như thế nào chứ, nói là tôi chẳng có chuyện gì hết, cắt chơi cho vui à?” Cơ Uyển Bạch nuốt nuốt nước miếng, không tình nguyện thả tay áo xuống. “Chúng ta sẽ đi đâu?” Cô nhìn ánh mặt trời rực rỡ ngày xuân bên ngoài, nheo nheo mắt. “Tới Tụ Hiền* lâu, trước kia tiểu thư thường tới chỗ đó uống trà, ngâm thơ, tụng phú.” Trúc Thanh có chút thất vọng rụt vai, “Tiểu thư, cô vẫn còn nhớ là bây giờ tên cô là gì không?” *Tụ hiền: nhân tài tụ họp. “Vân Ánh Lục.” Trúc Thanh ngước lên trời nhắm chặt mắt lại, “May là em hỏi, không, hiện tại cô không phải Vân Ánh Lục, mặc vào trang phục nam tử này, cô chính là đại tài tử Vân Nhĩ Thanh nổi danh trong thành Đông Dương.” Thân thể Cơ Uyển Bạch lảo đảo, thiếu chút nữa là ngã quỵ xuống đất. Cô còn là tài tử sao? Trong đầu cô chỉ có duy nhất một thứ gọi là thơ, phỏng chừng cũng chính là cái bài: “Đầu giường trăng sáng rọi, ngỡ mặt đất phủ sương*”, còn lại thì ngoài tên thuốc ra, cô chỉ có thể đọc làu làu tên các bộ phận trên cơ thể người và các bệnh trạng phụ khoa. *Bài Tĩnh dạ tư(Cảm nghĩ đêm vắng) của Lý Bạch, bản dịch của Tương Như. “Nha hoàn đại tỷ, chúng ta có thể không đi nữa, có được không?” Cô thì thào khẽ hỏi. Trúc Thanh cười mím chi, cầm lấy bàn tay đang run rẩy của cô, “Công tử, thời gian cũng không còn sớm nữa rồi, chúng ta xuất phát đi, sợ là những công tử khác đã phải đợi lâu.” Tụ Hiền lâu, tọa lạc tại phía Đông thành Đông Dương, thấp thoáng giữa những tán cây, vừa là tiệm trà, vừa là tiệm rượu, văn nhân mặc khách trong thành Đông Dương thích tụ tập ở tòa lầu này ngâm gió ngợi trăng, tiêu dao vui vẻ, nên có tên gọi là “Tụ Hiền lâu”. Kiệu của Cơ Uyển Bạch vừa hạ xuống, tiểu nhị trong lầu vừa thấy bóng người đã vui mừng chạy ra đón, “Trời ơi, không phải là Vân công tử đây sao, nhiều ngày không tới, mấy công tử kia vẫn nhắc tới ngài, xin mời lên lầu.” Cơ Uyển Bạch nở một nụ cười không được tự nhiên, không biết là mặt trời ngày xuân quá ưu ái, hay là mặc bộ trường bào này có chút khó chịu mà sau lưng cô, mồ hôi đã chảy đầm đìa, cô đứng trước bậc thang của tòa lầu, hít sâu, bình ổn nhịp đập thình thịch của trái tim, thân thể lại bị người ở phía sau đẩy một cái: “Vị huynh đài này có cần giúp đỡ gì không?” Tiếng nói trầm trầm vang lên ở phía sau cô. Cô theo hướng của tiếng nói quay đầu lại, không khỏi ngẩn ra. Phía sau là một chàng trai trẻ mặc một bộ y phục màu đỏ, thân hình cao lớn, tuấn tú hiên ngang, màu đỏ dường như càng làm tôn thêm khuôn mặt trắng như bạch ngọc của anh ta, càng hiện ra một vẻ khí khái anh hùng bừng bừng, nhưng làm cho người khác không cách nào không chú ý chính là một đôi mắt sâu thăm thẳm mà sáng lấp lánh, giống như bầu trời trong trong một đêm lạnh giá, như có một vòng xoáy hấp dẫn người khác. Anh ta đang dựa vào lan can gỗ trên hành lang của tầng lầu, tay cầm một thanh như ý, đứng một cách thản nhiên, không nói, không cử động đã lộ ra vẻ phong lưu. Kể ra thì Đường Giai cũng được xem là tuấn tú, nhưng giờ phút này, trong lòng Cơ Uyển Bạch cũng không khỏi than nhẹ một tiếng, có người có thể anh tuấn như thế này sao? “Huynh đài, huynh không sao chứ?” Chàng trai mặc y phục đỏ kia dùng thanh như ý khều khều sợi dây kết của cô, ngả ngớn cúi đầu, nhìn chăm chú vào đôi mắt cô. Cơ Uyển Bạch hơi nhíu mày, lùi sang bên cạnh một chút, “Tôi không sao, không cần giúp đỡ.” “Vậy có thể nhờ huynh dìu ta được không? Đêm qua say rượu, hôm nay mới tỉnh, thể lực có chút không chống đỡ được nữa rồi.” Nói xong, một bàn tay anh ta nắm lấy tay Uyển Bạch, bàn tay cầm ngọc như ý thì nắm lấy thắt lưng của cô, cười khẽ rồi vịn vào cô đi lên trên lầu. Cơ Uyển Bạch không có sự ngượng ngùng của thiếu nữ cổ đại, khi đi thực tập, cô đều đã thực tập ở mỗi khoa một thời gian, tiếp xúc với tứ chi của nam bệnh nhân, cũng không thấy có cảm giác gì, nhưng dáng vẻ của chàng trai này không biết tại sao lại làm cho cô không được thoải mái, dường như có chút quá mờ ám. Chẳng lẽ trước kia Vân Ánh Lục thân thiết với anh ta? Cô muốn quay đầu lại, muốn tìm Trúc Thanh. Trúc Thanh đi cùng phu kiệu tìm chỗ dừng cỗ kiệu, còn chưa đuổi kịp. Cô bất đắc dĩ đành phải cùng chàng trai mặc y phục đỏ này đi lên tầng trên. Trong mơ hồ, cô nghe được trên lầu truyền đến tiếng đàn cổ. Lên lầu, Cơ Uyển Bạch vừa ngẩng đầu đã thấy, một căn phòng rất lớn, một chiếc bàn vuông bằng gỗ lim, dường như quanh bàn đã đầy khách, ở bên cửa sổ có một giàn hoa, một vài thanh niên ăn mặc như thư sinh đang ngồi quanh một cây đàn cổ, gật gù đắc ý lắng nghe, đang gẩy đàn là một mỹ nhân tuyệt sắc. “Vân huynh!” Nghe được tiếng bước chân, mọi người đều ngẩng đầu. Mấy thư sinh vui sướng chắp tay đi tới, “Rốt cục huynh cũng lộ diện, làm chúng ta nhớ muốn chết. Nếu huynh không đến, chẳng phải là có lỗi với cảnh xuân, cũng phụ lại ý tốt của ông trời, chúng tôi còn đang chờ huynh tới đối thơ đấy. Vừa hay, hôm nay Đào Hồng cô nương cũng đến đây, có phải là hai người các huynh tâm tư tương thông hay không?” Mỹ nhân tuyệt sắc kia từ sau cây đàn cổ uyển chuyển đứng dậy, dịu dàng nói mấy câu chào hỏi. Nụ cười trên mặt Cơ Uyển Bạch cứng đờ, cô không biết làm như thế nào để ứng phó cục diện này. Những người này là ai đây trời! “Vậy trước hết huynh cứ cùng các bằng hữu của huynh trò chuyện, ta đi tìm bằng hữu của ta.” Chàng trai mặc y phục đỏ kia mang vẻ mặt xem trò vui, nhếch nhếch khoé môi, buông tay Cơ Uyển Bạch ra, đi tới cái bàn bên cạnh. Ngồi quanh bàn là ba người đàn ông trung niên màu da ngăm đen, cả ba đều cung kính đứng lên, thi lễ với chàng trai đó. Cơ Uyển Bạch căng thẳng tới mức suýt chút nữa thì bỏ chạy. “Công tử!” Lúc này, Trúc Thanh thở hồng hộc chạy lên. Cơ Uyển Bạch giống như nhìn thấy cứu tinh, quay đầu lại, “Ôi…cô đã tới.” “Ngô công tử, Tống công tử, Thúc công tử, chào mọi người!” Trúc Thanh vừa thấy vẻ mặt của tiểu thư, đoán chừng là cũng đã quên cả những người này, cái miệng nhỏ nhắn vội vàng ngọt ngào chào hỏi, “Công tử nhà tôi vừa rồi thân thể không được khỏe, cũng chỉ vừa mới khỏi bệnh thôi, nhưng vì nhớ các vị nên tới đây. Đào Hồng cô nương, cô có khỏe không?” Đào Hồng mỉm cười, yêu kiều nhìn sang Cơ Uyển Bạch, “Khỏe, có điều nhiều ngày không đọc được thơ mới của Vân công tử, có chút nhớ.” Thơ mới? Tay Cơ Uyển Bạch đầy mồ hôi lạnh, giống như khi đang giải phẫu thì gặp phải tình huống không cách nào khống chế được, sắc mặt tái nhợt. “Hôm nay nhất định sẽ làm Đào Hồng cô nương thỏa lòng mãn ý, tới đây, Vân huynh, ngồi ở bên này.” Lý công tử một lời hai nghĩa, nháy nháy mắt, chỉ vào cái bàn bên cửa sổ. Tiểu nhị trong lầu vui vẻ đưa lên trà bánh. “Nha hoàn đại tỷ, những người này là ai vậy?” Cơ Uyển Bạch bất an ngồi xuống, ghé sát bên tai Trúc Thanh hỏi. “Thi hữu* của cô.” Hai mắt Trúc Thanh mở thật lớn. *Bằng hữu thơ ca. Ánh mắt Cơ Uyển Bạch chuyển mấy vòng, đối diện là chàng trai y phục đỏ đang phóng tới một ánh mắt vô cùng thân thiết, mày khẽ nhếch lên, “Vậy nha hoàn đại tỷ, không phải là cô đều biết hết tất cả mọi chuyện của tôi, kể cả chuyện riêng tư?” “Đương nhiên, từ lúc tiểu thư còn rất nhỏ, em đã theo hầu hạ, bất kể là chuyện gì của tiểu thư, em đều biết rõ như lòng bàn tay.” “Tôi có từng lên giường với anh chàng mặc y phục đỏ kia chưa?” Cơ Uyển Bạch thấp giọng nói. “Phụt!” Ngụm trà trong miệng Trúc Thanh đột nhiên phun lên mặt và y phục của Đào Hồng cô nương đang ngồi bên cạnh.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang