[Dịch]Xuân Sắc Như Thế - Sưu tầm

Chương 15 : Chuyện Vị hôn phu “bị đá” (Thượng )

Người đăng: 

.
Đỗ Tử Bân, đại công tử của tiệm sách nhà họ Đỗ, Hình bộ Thượng thư tuổi trẻ đầy triển vọng của triều đình, tài hoa xuất chúng, tính tình chính trực, diện mạo thuộc loại cường tráng anh tuấn, không hề có khí chất nho nhã yếu ớt, nói rằng giống một người học võ thì lại càng phù hợp. Đây chính là vị hôn phu tài hoa anh tuấn, gương mặt chính trực, đã từng cùng định ước phu thê với cô? Vân Ánh Lục lặng yên quan sát. Trúc Thanh đã nhắc đi nhắc lại về cái tên này, hôm nay, Vân Ánh Lục mới lần đầu tiên được diện kiến dung nhan thực của Đỗ công tử. Chàng trai kiên cường với ánh mắt trước núi đao biển lửa cũng không hề chớp này, khi bị cô từ hôn, không biết là đã có vẻ mặt như thế nào? Vân Ánh Lục khe khẽ hít vào một hơi, tuy nói không phải sai lầm của mình, nhưng vẫn có chút chột dạ. Trong tích tắc ánh mắt giao nhau, cô vội vàng dịch chuyển tầm mắt. Nhìn vào mắt Đỗ Tử Bân, xem chừng lửa giận đều tụ lại một chỗ. Đại tiểu thư Vân Ánh Lục của Vân phủ, đừng nói là mặc một bộ nam trang, ngay cả có cháy thành tro, biến thành gió, hắn cũng có thể liếc mắt một cái là nhận ra được. Bất kể là hiện tại hắn được người khác tôn trọng như thế nào, xuất chúng như thế nào, chỉ cần nghĩ tới ngày đó nha đầu của Vân phủ kia chạy tới cửa nhục mạ hắn, sống chết cũng phải từ hôn, hắn đã giống như bị người khác đánh cho một gậy ngay giữa mặt, rên cũng chẳng kịp rên một tiếng, trực tiếp hôn mê bất tỉnh. Đây là nỗi ô nhục mà một người đàn ông không thể thừa nhận , nỗi khổ trong lòng không thể mở miệng nói ra. Hắn cố gắng đi đến hôm nay, chính là muốn rửa sạch nỗi nhục của ngày đó, phải chứng minh cho người đời thấy, Đỗ Tử Bân hắn không hề bị nàng ảnh hưởng chút nào, biểu hiện kiệt xuất, không người nào có thể sánh bằng. Nhưng thật sự không bị ảnh hưởng hay sao? Sao trong lòng, oán khí cứ tiếp tục phát sinh. Khi đêm khuya đang ở trong mộng, hận ai mà nghiến răng nghiến lợi, ở trên giường trằn trọc khó ngủ? Đứng ở trong khoảng sân nhỏ, nghe trong vườn cách vách ngẫu nhiên truyền đến tiếng cười giòn tan vui vẻ, đáy lòng lại xuất hiện một cảm giác bất lực là vì ai? Bàn tay Đỗ Tử Bân nắm chặt thành quyền, nhìn chằm chằm vào Vân Ánh Lục. Đại tiểu thư Vân phủ này sao lại là âm hồn không tiêu tan, xuất hiện ở trong hoàng cung, còn mặc quan phục của y quan, nói chuyện như thể rất quen thuộc với hoàng thượng như thế? Trong lòng Đỗ Tử Bân vừa là phẫn nộ, vừa là nghi ngờ, khuôn mặt xanh mét liên tục thay đổi biểu cảm. “Đỗ khanh, khanh quen Vân y quan?” Lưu Huyên Thần kinh ngạc nhìn sang Đỗ Tử Bân, Đỗ thượng thư trước giờ luôn trấn tĩnh như thường hôm nay cảm xúc lại dao động không ít, ngực kịch liệt phập phồng, ngón tay cũng đang run rẩy. Y quan? Nàng còn có thể khám bệnh? Không đúng! “Đương nhiên là không biết.” Đỗ Tử Bân nghiến răng nghiến lợi nói, “Thần sao có thể quen biết với y quan trong hậu cung được?” Vân Ánh Lục hạ tầm mắt, duy trì sự im lặng. Oán giận của vị Đỗ đại công tử này đối với cô dường như còn chưa tiêu tan, khẩu khí như thế này, xem chừng kết oán vẫn còn lớn. “À, vậy trẫm giới thiệu một chút với các khanh, vị này là Thượng thư bộ Hình Đỗ Tử Bân Đỗ đại nhân, vị này là y quan Thái y viện Vân Ánh Lục.” Đỗ Tử Bân cứng ngắc quay sang Vân Ánh Lục chắp tay, Vân Ánh Lục lạnh nhạt gật gật đầu. Lưu Huyên Thần miệt mài nghiên cứu biểu hiện của hai người, vỗ vỗ bả vai Đỗ Tử Bân, dẫn đầu đi tới hướng Ngự thư phòng. Có đánh chết hắn cũng không tin Đỗ thượng thư lại không quen biết Vân y quan. Vân Ánh Lục vỗ vỗ ngực, hít thở từng ngụm khí lớn, cũng không ngoảnh đầu lại nhìn đống châu báu trên cái bàn đá, cuống cuồng chạy tới hướng Thái y viện, dường như sau lưng có người truy sát. Vị Lưu công tử kia, không, đương kim hoàng thượng có phải là một người thích thù dai hay không? Cô vừa chạy vừa nghĩ. Mùa xuân, trời càng lúc càng ấm áp, chỉ mới đi bộ vài bước, Lưu Huyên Thần đã cảm thấy sau lưng chảy đầy mồ hôi, hắn quay đầu nhìn Đỗ Tử Bân vẫn đang mang vẻ mặt xanh mét, rất là hứng thú khẽ nhếch khóe miệng. “Đỗ khanh, hôm nay thời tiết cũng không tồi.” Hắn thản nhiên cười nói. Đỗ Tử Bân lặng im một lát, giật mình, “Đúng vậy, hoàng thượng, hôm nay trời trong nắng ấm, cảnh xuân thật đẹp.” “Vậy Đỗ khanh phiền lòng chuyện gì thế?” Đỗ Tử Bân do dự một lúc, bước lên một bước, nhưng vẫn không nhịn được hỏi ra nghi hoặc trong lòng, “Hoàng thượng, người xác định là vị Vân y quan chữa được bệnh sao?” “Việc này trẫm không rõ lắm, hắn là y quan thái hậu tự mình khâm định, nghe nói chuyên trị bệnh kín của phụ nữ.” Đôi mắt đẹp của Đỗ Tử Bân trừng lớn tới muốn thoát ra khỏi vành mắt, cằm thiếu chút nữa là rớt xuống đất. Vân Ánh Lục ơi Vân Ánh Lục, lần này cô nói dối thế là gây chuyện lớn rồi, để xem cô làm như thế nào mà thu dọn cục diện. “Sao thế, khanh hoài nghi y thuật của Vân y quan hay sao?” “Thần không dám. Thần chỉ…Cảm thấy y quan trẻ tuổi như vậy rất ít thấy.” Mày của Đỗ Tử Bân nhíu chặt lại, cùng Lưu Huyên Thần một trước một sau bước vào Ngự thư phòng. La công công vội vội vàng vàng đưa lên khăn ướt và trà nóng, hai người nhấp mấy ngụm, theo bậc quân thần ngồi vào chỗ của mình. “Hoàng thượng, hôm nay thần nhận được mật báo của mật thám bộ Hình, nói thời gian gần đây trong thành Đông Dương có rất nhiều thương nhân Ba Tư, bọn họ cùng sứ thần Ba Tư và người đưa tiễn công chúa lén bàn bạc rất nhiều.” Đỗ Tử Bân nói. “Vậy sao, những thương nhân đó có gì khác lạ hay không?” “Đều là thanh niên trẻ khỏe mạnh vạm vỡ, mật thám vờ va chạm với họ trên phố, cảm giác là thân thủ vô cùng linh hoạt, giống người tập võ. Ngựa mang theo và hàng hóa thì tùy ý gửi trong khách điếm, cũng không có giao dịch trên phố.” “Ừ, không được kinh động bọn họ, âm thầm quan sát, sứ quán Ba Tư bên kia thì tăng cường theo dõi, trong cung trẫm sẽ có sắp xếp.” Đỗ Tử Bân gật gật đầu, trầm ngâm một lát, môi mấp máy, muốn nói lại thôi. “Đỗ khanh, khỏi phải nghĩ nhiều làm gì, nói thẳng đi!” Lưu Huyên Thần liếc mắt sang phía hắn, cầm cây bút son trên bàn ngắm nghía. Đỗ Tử Bân do dự một lát, lấy ra một tờ giấy từ trong tay áo, cung kính đưa lên: “Đây là cáo trạng mà bộ Hình mới nhận được. Sáng nay có người ở ngoài công đường bộ Hình đánh trống, sai dịch đi ra ngoài gọi người, không thấy người, chỉ thấy cáo trạng này được dán kín để ở bên cạnh trống. Tờ cáo trạng này chỉ có một mình thần xem qua, thần cũng chỉ nhìn hai dòng đầu, vội vàng tới đây bẩm báo với hoàng thượng.” Lưu Huyên Thần nheo mắt, mở tờ cáo trạng ra, hắn chỉ xem qua loa, rồi vỗ bàn “bộp” một tiếng đứng lên, giấy và bút mực trên bàn bị chấn động rung lên bần bật. “Là ai nhàn rỗi như thế, vẫn còn lén lút làm những chuyện tố cáo hèn hạ này?” Từ sau khi hắn đăng cơ, hàng năm đều trình diễn màn khôi hài như thế này. Ban đầu, là mấy bức thư không kí tên như thế này đặt ở bên long sàng trong tẩm cung của hắn, sau đó lại chuyển tới bàn trong Ngự thư phòng, hiện tại lại còn đưa đến bộ Hình. Lúc đầu, vừa nhìn thấy, hắn đã kinh hoàng toát ra một thân mồ hôi lạnh, biết người chuyển thư là người bên cạnh hắn, hôm nay là thư, ngày mai nói không chừng là đao, hắn tăng cường thị vệ bên người, sau đó lại thấy không có động tĩnh gì. Người đưa thư tới chẳng qua là muốn lòng hắn rối loạn, mặt khác cũng không dám có động tác gì lớn, bên ngoài cũng không nghe thấy lời đồn đại lung tung gì. Nội dung bức thư này thật không thể tưởng tượng được, nói hắn không phải con trai của tiên hoàng, mà là một người vô danh được mang vào từ ngoài cung vào, không xứng ngồi trên ngôi vị hoàng đế này. Nực cười không? Trí nhớ của hắn không tồi, chuyện từ khi bi bô tập nói đều nhớ rõ như lòng bàn tay. Cơ thể Tiên đế yếu ớt, tuy rằng hậu cung vô số giai nhân, nhưng con nối dõi cũng không nhiều, trước sau chỉ sinh hạ được ba vị hoàng tử và hai vị công chúa, hắn là đứa con nhỏ nhất của tiên hoàng, khi đó mẫu hậu còn là trắc phi của Tiên đế. Đại hoàng tử thay tiên đế thân chinh ra chiến trường, bất hạnh bỏ mạng vì trúng ám tiễn của kẻ địch. Nhị hoàng tử Lưu Huyên Nghệ khi hai mươi tuổi, đột nhiên mắc phải một bệnh lạ, miệng không thể nói, tay không thể cử động, hiện tại đã liệt nửa người luôn phải nằm ở trên giường. Tiên đế gửi gắm tất cả hy vọng lên người hắn, tự mình giữ hắn bên cạnh để dạy bảo. Năm đó hắn còn nhỏ tuổi nhưng đã có phong phạm vương giả, hiện rõ tố chất của người kế thừa hoàng vị. Khi triều đình liên tục gặp phải vài lần thiên tai, hắn điều tiết ngân lượng, an ủi nạn dân, biểu hiện vô cùng xuất sắc, thu được dân tâm, vì thế sau khi tiên đế băng hà, đương nhiên ngồi lên ngôi vị hoàng đế. Đương nhiên cũng có một số ít đại thần ủng hộ Nhị hoàng tử, nhưng chẳng qua cũng chỉ là một số ít, không đáng để tâm. Trong hoàng cung, mỗi một vị phi tần sinh con, đều có bản ghi chép nghiêm ngặt, thái y đỡ đẻ, bà đỡ, cung nữ hầu hạ là ai đều phải viết thật sự rõ ràng, khi nào đau bụng sinh, khi nào vỡ ối, khi nào sinh ra, đều viết lại cẩn thận chi tiết. Dân gian sinh con cũng chưa thể nào nhận nhầm con, hoàng tử mà còn bế nhầm, còn khó hơn so với lên trời. Thế nhưng có người làm không biết mệt, lúc nào cũng gửi tới một bức thư như vậy, mục đích rốt cuộc là gì? Người viết thư này trốn rất kỹ, Lưu Huyên Thần từng âm thầm điều tra, nhưng không hề thấy chút vết tích nào. Hắn chỉ cho là một trò đùa dai, nhưng hiện tại xem chừng lại có xu thế mở rộng, bằng không sao lại gửi thư tới bộ Hình chứ? Sắc mặt Lưu Huyên Thần lập tức nghiêm lại, đối với việc này hắn có chút xem thường. “Hoàng thượng xin đừng quá lo lắng, thần sẽ cố gắng điều tra rõ ràng người phỉ báng này là ai.” Đỗ Tử Bân thấy sắc mặt hoàng thượng không tốt, vội nói. “Yên lặng xem tình hình, vẫn nên không cần để lộ ra, có tin tức gì, bất kể là nhiều hay ít, trực tiếp tiến cung bẩm báo với trẫm. Đỗ khanh, trẫm mệt rồi, khanh lui trước đi!” Lưu Huyên Thần phất phất tay, muốn một mình yên tĩnh để suy nghĩ cho rõ ràng. Đỗ Tử Bân thi lễ, rời khỏi Ngự thư phòng. Hắn đi được vài bước, do dự một chút, xoay người bước qua cánh cửa của hậu cung, trực tiếp đi đến hướng Thái y viện.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang