[Dịch]Xuân Sắc Như Thế - Sưu tầm
Chương 14 : Chuyện Phi tang
.
“Tiểu y quan, lòng tham thật không đáy!” Một tiếng cười khẽ như tiếng chuông bạc, trước mắt cô là khuôn mặt xinh đẹp được phóng đại.
Cổ Lệ mắt xanh mũi cao, đường nét khuôn mặt rõ ràng, dáng người đầy đặn, giống như báu vật nhân gian, có một vẻ đẹp hoang dã sống động, cô nàng ngả ngớn chớp chớp mắt nhìn Vân Ánh Lục, “Nói thật cho ngươi biết, bản công chúa không phải trinh nữ, thế nhưng bản công chúa muốn vào cung, ngươi nói xem có biện pháp gì tốt?”
“Vá màng trinh.” Vân Ánh Lục nói đúng trọng tâm, tuy rằng cô cảm thấy là loại phẫu thuật này không hề có ý nghĩa, nhưng vẫn thể theo nguyện vọng của người bệnh.
Cổ Lệ lạnh lùng cười, “Ngươi làm được không?”
“Tôi làm được, nhưng hiện tại điều kiện điều trị không đủ.” Phẫu thuật này không khó, thời gian cũng không dài, nhưng dụng cụ của cuộc phẫu thuật này yêu cầu rất cao.
“Cứ coi như ngươi đã đồng ý. Vậy ngươi tìm cho bản công chúa ít mê hương, mê dược gì gì đấy, vào đêm hoàng thượng lâm hạnh bản công chúa, bản công chúa sẽ tự nghĩ biện pháp. Hiện tại, ngươi chỉ cần ghi đạt vào tên của bản công chúa, cuộc nói chuyện vừa rồi của chúng ta, ngươi quên bằng sạch đi, bằng không, ngươi sẽ không sống tới thời điểm mặt trời mọc vào sáng mai đâu.”
Nói xong, Cổ Lệ buông Vân Ánh Lục ra, tay vừa giơ lên, tụ kiếm kia bay lên không trung, rồi chậm rãi rơi xuống, vừa vặn xuyên vào vòng gài kiếm đột nhiên xuất hiện trên cổ tay Cổ Lệ. Tất cả các động tác đều vô cùng nhanh chóng lưu loát, hệt như kỹ xảo điện ảnh.
“Ngươi muốn lấy sao?” Cổ Lệ giơ tụ kiếm lên, ánh mắt khiêu khích nhìn không hề chớp vào Vân Ánh Lục.
Con ngươi trong mắt Vân Ánh Lục chuyển động, “Không, tôi cảm thấy cô giữ mới phù hợp.”
“Thật sự là thức thời, này, thưởng cho ngươi.” Giữa ngón tay Cổ Lệ là một viên đá quý phát sáng lấp lánh, “Vù” một tiếng, viên đá bay tới hướng Vân Ánh Lục. Vân Ánh Lục theo bản năng đưa tay bắt được, lòng bàn tay bị đập trúng đau điếng.
“Nhớ kỹ lời bản công chúa đã nói.” Cổ Lệ ngẩng cao đầu, mở cánh cửa ra, một làn gió thơm nhẹ nhàng bay ra ngoài.
Gió thổi qua rừng trúc cũng để lại vết tích.
Vân Ánh Lục cầm lấy bút, cây bút ngừng giữa không trung, nhưng sau đó cũng đánh dấu đạt ở tên của Cổ Lệ. Làm y quan trong cung này, dường như cũng không dễ dàng như trong tưởng tượng đâu! Có đôi khi, cũng không cần quá tuân thủ nguyên tắc như vậy.
Nhóm tú nữ được thái giám Phủ Nội Vụ dẫn về Hậu Phong các, chờ sau đó được tứ phong. Vân Ánh Lục đờ đẫn đi ra khỏi phòng nghiệm thân, kéo hai ống tay áo nặng trình trịch, trong lòng không hiểu sao lại xuất hiện cảm giác tội lỗi. Kỳ thật cô cũng không coi trọng chuyện còn là trinh nữ hay không, chỉ cần thật tình yêu nhau, một tấm màng trinh thì có thể chứng minh được điều gì? Chỉ có điều cô cảm thấy Cổ Lệ giống một nhân vật nguy hiểm, nếu để cho cô ta tới gần hoàng đế, có xảy ra chuyện gì, có tính là mình phạm vào tội không làm tròn trách nhiệm hay không?
Trong Ngự hoa viên có cái đình hóng mát, bốn phía được cây cối hoa cỏ vây quanh, bươm bướm vờn bay, cô lững thững đi tới, ngồi xuống chiếc ghế đá đặt bên trong đình, đặt toàn bộ châu báu đủ loại, đủ kiểu dáng trong tay áo lên trên cái bàn đá, ngẩn người nhìn ánh sáng lấp lánh phát ra từ đống châu báu.
“Vân y quan, ngươi ngồi ở đây làm gì?” Trên con đường mòn gần đó đột nhiên truyền đến một tiếng hỏi.
Vân Ánh Lục ngẩng đầu, nhìn thấy là vị Lưu công tử đã gặp vào đêm đó, hắn mặc cẩm bào, có mấy người vây quanh đang đứng ở ven đường.
“À, là Lưu công tử,” Vân Ánh Lục gật gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ vẻ khó hiểu, “Anh lại đi dạo ở đây sao?”
Lưu Huyên Thần mới vừa tan triều, mới đổi sang thường phục, muốn đi gặp thái hậu.
“Ừ!” Hắn phất tay cho mấy thái giám đứng tại chỗ, còn mình thì bước lên bậc thềm của đình hóng mát, tới ngồi đối diện với Vân Ánh Lục, nhìn thấy một bàn đầy châu báu, sững sờ:
“Vân thái y, ngươi đến đây ngắm châu báu?”
Buổi tối hôm đó, tiểu thái y này đã để lại cho hắn ấn tượng sâu sắc. Đã rất lâu rồi không có ai dám nói chuyện với hắn thoải mái tự nhiên như vậy, cuộc đối thoại đó làm hắn vô cùng vui vẻ, buổi tối nằm ở trên long sàng, ngẫm lại vẫn còn cười. Một chàng trai trẻ thật thanh nhã, nói chuyện thì kỳ quái, còn chuyên môn nghiên cứu bệnh của phụ nữ, muốn quên cũng không thể quên cho được.
“Đây là đồ hối lộ mà tôi phải nhận, tôi đang suy nghĩ xử trí như thế nào. Anh có thích cái nào không, chọn vài món đi!” Vân Ánh Lục luôn luôn không có hứng thú với đồ trang sức, thật sự là không thích thú với bất kỳ loại trang sức nào, chỉ thấy thật là phí tiền.
Lưu Huyên Thần chớp mắt mấy bận, cười nói: “Ai cho đút lót ngươi vậy?”
Vân Ánh Lục chống cằm, cái miệng nhỏ nhắn chu ra, “Là cái đám tú nữ kia đó! Hôm nay tôi phụ trách nghiệm thân cho mấy cô ấy, các cô ấy muốn tôi ở trước mặt hoàng thượng nói tốt vài câu cho mấy cô ấy, kiên quyết nhét vào tay tôi, nếu tôi không nhận, các cô ấy lại khóc. Ôi, thật sự là tôi không có cách nào, mấy thứ này với tôi có ích lợi gì đâu, tôi lại còn chẳng được gặp hoàng thượng, không giúp được chuyện mấy cô ấy nhờ vả, làm sao bây giờ hả? Nếu không đem quyên cho tổ chức từ thiện cũng được nhỉ? Trong cung này có loại tổ chức này không? Lưu công tử, tùy tùng của anh nhiều như vậy, không phải là anh cũng đảm đương chức vụ gì quan trọng chứ, như vậy đi, mấy cái này đều giao cho anh xử trí.” Cô đẩy cả đám châu báu tới trước mặt hắn.
Lưu Huyên Thần tiện tay nhặt lên một cái trâm phượng, chất lượng không tồi, thủ công tinh xảo, đây là lễ vật của người dụng tâm muốn tặng. Trong cung này, những thói xấu như thế, hắn đã sớm nghe thấy, hôm nay rốt cuộc cũng tận mắt thấy, thấy nhưng không thể trách. Cái gọi là qua tay là kiếm lợi, miễn là tiền vẫn dính liền với quyền, thì người ta đều mượn cơ hội mà kiếm chút tiền tài.
Hắn mỉm cười, có chút kinh ngạc hỏi: “Nếu là người khác tặng cho ngươi, ngươi hãy nhận lấy đi! Sau này gặp được hoàng thượng, ngươi nói tốt cho các cô ấy ở trước mặt ngài, vậy là không có gì phải hổ thẹn.”
Phi tần tương lai của hắn, lại để cho tiểu tử này nhìn hết trước, hắn hẳn là phải tức giận, thế nhưng hắn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trước mặt đang nhăn nhó này, lại không tức giận cho nổi, có lẽ hắn cũng không quá để ý tới đám phi tần này. Không có tình cảm, chỉ là công cụ sinh con nuôi con cho hắn, nhìn rồi thì cứ nhìn đi.
“Cái gì, tôi cũng không phải bà mối, không làm cái loại việc nhàm chán này.” Cô liếc xéo hắn, mày nhếch lên, vẻ mặt giống như bị sỉ nhục.
“Được rồi, được rồi!” Lưu Huyên Thần nhếch nhếch khóe miệng, nhìn chăm chú vào cô, không khỏi có thêm một phần yêu thích đối với cô, “Ta sẽ giúp ngươi xử lý đống châu báu này, ngươi không cần xụ mặt ra như thế, cười một cái đi!”
“Lưu công tử, anh nói xem, nhiều tú nữ như vậy, hoàng thượng có lâm hạnh hết tất cả hay không?” Vân Ánh Lục hỏi, trong lòng nghĩ tới Cổ Lệ, tâm tư đều thể hiện hết ở trên mặt.
Lưu Huyên Thần thiếu chút nữa thì sặc, “Sao lại hỏi cái này?” Hoàng thượng là thần hay sao, đêm nào cũng lâm hạnh, ban ngày còn có thể vào triều sao?
“Chỉ do tò mò, tôi nghĩ cũng không thể nào lâm hạnh mỗi người được, nói không chừng ngay cả tên của mỗi cô ấy, ngài cũng còn không nhớ được đâu!”
“Hắn không cần nhớ, người trong Phủ Nội Vụ nhớ là được.” Lưu Huyên Thần thờ ơ nói.
“Vậy sẽ có những hôn lễ long trọng hay không? Bao nhiêu người đó chung một người đàn ông đã đủ bất hạnh, nếu lại không có hôn lễ, thì sẽ rất đáng thương.”
Lưu Huyên Thần mím môi, không lên tiếng, vẻ mặt có chút khác thường. Vân Ánh Lục đột nhiên thở dài thật mạnh, đôi mắt sáng hiện lên một ánh nhìn khó lí giải.
“Không vui hay sao?” Lưu Huyên Thần khẽ nhíu mày.
“Trước kia tôi cảm thấy vị hoàng thượng này hoàn toàn không có nhân tính, không sinh được con, lại đẩy hết trách nhiệm lên đầu một đám phụ nữ, vẫn còn không ngừng cưới thêm vợ, thì thật là không nên. Nhưng kể từ khi tôi vào hoàng cung này, tôi phát hiện là tôi có chút đồng cảm với ngài. Ngài lấy ai, cũng không phải do bản thân ngài quyết định được, nhiều cô gái như vậy muốn gả cho ngài. Ôi, ban ngày thì ngài bận chuyện quốc sự, buổi tối còn có một đống phụ nữ xếp hàng chờ ngài an ủi, thật là vất vả, đêm khuya còn phải tăng ca, so với chiến sĩ thi đua còn gương mẫu hơn.” Vân Ánh Lục trịnh trọng nói.
“Khụ, khụ…” Lưu Huyên Thần thiếu chút nữa thì sặc thật, bình sinh lần đầu tiên hắn nghe người ta dùng giọng điệu này để đánh giá hắn. Là đồng cảm, không phải hâm mộ! Thật là kinh thế hãi tục.
Bên trong hoàng cung này, mỹ nữ như mây, hoàn béo yến gầy*, băng cơ ngọc cốt, mỹ nhân dạng nào cũng có, mà tất cả những cô gái này đều chỉ vì một mình hắn, đây chính là điều làm cho nam nhân khắp thiên hạ đều hâm mộ đến phát điên.
*Dương quý phi Dương Ngọc Hoàn thì béo, còn Triệu Phi Yến thì gầy, câu chỉ mỹ nhân loại nào cũng có.
“Ai nói không thể tự mình quyết định, muốn cưới ai, đương nhiên là trẫm có…định… Khụ, khụ, khụ…”
“Anh ngậm miệng lại, nuốt một ngụm nước miếng, hít sâu!” Vân Ánh Lục đứng dậy vỗ vỗ vai hắn, lực dùng không mạnh không yếu, vô cùng thoải mái, tiếng “Trẫm” từ miệng hắn mơ hồ không rõ ràng, cô cũng không nghe rõ.
“Lưu công tử, hiện tại tôi có phần hiểu được là vì sao hoàng thượng không có con rồi. Phụ nữ chỉ vào thời kỳ rụng trứng mới có thể dễ dàng thụ thai, nếu khi đó hoàng thượng không lâm hạnh cô ấy, thời kì này qua đi, như vậy một tháng đó cô ấy sẽ không có cơ hội thụ thai. Nếu hoàng thượng muốn sinh nhiều con, tốt nhất là vào mỗi một tháng, cố định một vị phi tần, như vậy cơ hội thành công sẽ cao hơn một chút, nhưng như vậy thì những phi tần khác liệu có ý kiến gì hay không? Thật sự là để điều chỉnh cũng quá khó khăn. Cho nên vẫn là chế độ một vợ một chồng là tốt nhất, đỡ phải có phiền não này.”
Cô lúc thì gật đầu, lúc thì lắc đầu, lẩm bà lẩm bẩm.
Lưu Huyên Thần khó khăn lắm mới ngừng ho được, nhìn chăm chú vào cô, trong lòng bỗng dưng khẽ động, khuôn mặt thanh nhã này, sao lại thoát tục động lòng người hơn so với tất cả oanh oanh yến yến trong cung thế này.
“Vân thái y, nếu ngươi là nữ tử, có nguyện ý tiến cung hay không?” Hắn không hề nghĩ ngợi, buột miệng hỏi.
Vân Ánh Lục lạnh lùng nhìn hắn, “Tôi là người bình thường, đối với chồng của người khác không có hứng thú, huống chi lại còn là chồng của một đám phụ nữ khác.”
Trái tim Lưu Huyên Thần thiếu chút nữa là bị những lời này đập cho nát bấy.
“Vậy ngươi nguyện ý gả cho người như thế nào?” Hắn không buông tha hỏi đến cùng.
“Tạm thời tôi không suy nghĩ tới…”
“Hoàng thượng, thần Đỗ Tử Bân có chuyện quan trọng thỉnh tấu.” Bên ngoài đình hóng mát vang lên tiếng bước chân thật mạnh, cây cối khẽ lay động, một vài cánh hoa rơi xuống một bờ vai rộng lớn, một chàng trai mày kiếm mắt sáng, khuôn mặt cương trực công chính, vẻ mặt nghiêm túc đang đứng trên bậc thềm đá, đang chắp tay trước ngực.
Hoàng thượng? Đỗ Tử Bân?
Vân Ánh Lục giơ tay che ánh mặt trời đang chiếu chênh chếch xuống đình hóng mát, đề phòng hoa mắt lại ngã ra khỏi đình.
Vị Lưu công tử này chính là đương kim hoàng thượng?
Còn vị này chính là Đỗ Tử Bân, vị tiền hôn phu mà cô đã phụ lòng?
Tình cảnh này còn sợ là không đủ náo nhiệt hay sao, vừa có hội hè vừa có đèn rồng, tất cả cùng tụ họp ở đây. Hôm nay là ngày thứ sáu đen tối* hay sao?
*Cụm từ “Ngày thứ Sáu đen tối” lần đầu tiên sử dụng để nói về sự kiện khủng hoảng tài chính ngày 24/9/1869, khi một số tổ chức tài chính tập hợp nhau lại nhằm lũng đoạn thị trường vàng, dẫn tới sự sụp đổ của cả nền kinh tế nước Mỹ thời kỳ đó. Năm 1873, lại thêm một cơn hỗn loạn khác trên thị trường tài chính “châm ngòi” vào ngày Thứ Sáu. Bạn nào muốn tìm hiểu kỹ hơn mời hỏi Google.
Về vị tiền hôn phu thì chỉ là do công việc mà vô tình chạm mặt, nhưng vị đương kim thiên tử này, sao mà cô lại không phát hiện ra chứ, lại còn ở trước mặt hắn nói rất nhiều thứ không nên nói, còn chính mồm thừa nhận là mình ăn hối lộ, may mà đã khẩn thiết giao ra, thật là ngu quá, trong hậu cung này người duy nhất giống đàn ông không phải là hoàng thượng, thì còn là ai?
Lời nói mạo phạm hoàng thượng, dựa theo luật pháp triều đình, là tội gì đây?
Cô nằm bò ra bàn, không hề nhúc nhích, tự trách lại thêm xấu hổ quẫn bách, ngay cả dũng khí ngẩng đầu cũng không có.
“À, là Đỗ khanh sao, sao không ở Ngự thư phòng chờ trẫm?” Lưu Huyên Thần đứng lên, lén nhìn sang khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Ánh Lục đã ửng hồng, miệng lại mỉm cười.
“Hoàng thượng, thật sự là sự việc vô cùng khẩn cấp, thần không dám chậm trễ.” Đỗ Tử Bân nói.
“Được, chúng ta tới Ngự thư phòng, vừa đi vừa nói.” Lưu Huyên Thần nói xong, xoay người qua, ghé sát bên tai Vân Ánh Lục thấp giọng nói, “Trẫm sẽ lại tới tìm ngươi tiếp tục chủ đề vừa rồi.”
“Hoàng thượng, không cần…” Vân Ánh Lục lo lắng ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt mở lớn kinh ngạc của Đỗ Tử Bân.
“Ngươi*…” Đỗ Tử Bân chỉ vào cô, vẻ mặt kia giống như nhìn thấy người ngoài hành tinh viếng thăm.
*Thông cảm, chỗ này tớ phải dùng từ ngươi, thứ nhất là do bạn Tử Bân vẫn còn ghét Ánh Lục lắm, hai là nếu mà đổi thành nàng thì không lý gì anh hoàng thượng không biết Ánh Lục là con gái.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện