[Dịch]Xin Nuôi Ta- Sưu tầm
Chương 64 : Một ngày không có anh
.
Ba giờ sáng, Tô Tiểu Tục mất ngủ, Đại thần treo máy tán dóc với cô.
Lúc đó Tô Tiểu Tục đã có đủ trang bị thế giới cấp bảy mươi lăm, chẳng qua thuộc tính quá thê thảm. Tô Tiểu Tục mở ký gửi nhìn giá niêm yết Suy Thảo Hàn Yên 210J mà nghẹn họng, cuối cùng ngoan ngoãn cất đi đào bảo.
Có lẽ nhận ra bên này mãi không phát ra tiếng, Đại thần ở Đan Chu và Lưu Vân dạo một vòng cũng chẳng tìm được thú vui, nhìn tọa độ của Tô Tiểu Tục liên tục thay đổi, cuối cùng không nhịn được chọc cô.
Chích Thiên: vợ đang làm gì thế
A? Tô Tiểu Tục buồn ngủ ngẩng lên gãi đầu.
Vô Pháp Vô Thiên: đang đào bảo
Chích Thiên: (nước miếng) đào ra Lôi Toản
Vô Pháp Vô Thiên: (bị đánh trúng), anh nghĩ hay thế, muốn tẩy não, đào Suy Thảo
Chích Thiên: (mồ hôi lạnh)
Chích Thiên: (giơ dĩa cười ngây ngô) anh cũng đến
Vô Pháp Vô Thiên: (trợn mắt)
Loay hoay tại chỗ mấy lượt, cuối cùng đào lên được bảo tàng, Tô Tiểu Tục nhìn trong túi thêm một vài thứ mà rơi lệ, ngửa mặt lên trời thở dài GM không có tiểu JJ!
Ai ngờ mới truyền tống đến cung Nữ Oa thì thấy hệ thống xuất hiện trên thế giới.
Người tên Chích Thiên đi dò bảo đâu sợ kẻ bảo vệ kho báu, một búa bổ xuống, [Suy Thảo Hàn Yên] ta vất vả kiếm được sao có thể bị ngươi cướp đi như thế!
= =
Bà mẹ, cô đào cả đêm cũng không ra nổi Suy Thảo a!
Cô chưa kịp lên án nhân phẩm vô lương của Đại thần, chợt nghe có tiếng thư báo, mở ra xem, là hệ thống ký gửi nhắc nhở.
Hệ thống nói: Ký gửi triều đình có "Chích Thiên" quy định bạn mua Suy Thảo Hàn Yên, xin mau chóng mau sắm
Tô Tiểu Tục lại mở ký gửi, trong một loạt Suy Thảo 200J, thứ Đại thần chỉ định cho cô ở hàng đầu tiên, giá niêm yết là 0 đồng.
Vô Pháp Vô Thiên: (lắc vai) sao lại cho em, áo 75 của anh không phải còn chưa ra được à
Chích Thiên: (xấu hổ)
Vô Pháp Vô Thiên: (lắc vai) mau lấy về đi, bán đi lấy rương ra áo 75 đó
Chích Thiên: (giơ dĩa cười ngây ngô) không cần
... Làm sao cô có cảm giác như gà đang nói chuyện với vịt vậy, đỡ trán.
Vô Pháp Vô Thiên: (hất bàn) không bán đại gia anh, nghe lời
Chích Thiên: (lắc đầu) trước khi kết hôn vợ đã nói, đàn ông nuôi gia đình, anh rất nghe lời, có đồ tốt liền tặng
Vô Pháp Vô Thiên: = =
Vô Pháp Vô Thiên: anh đúng là... đầu heo
Sáng sớm hôm sau, Tô Tiểu Tục bị cú điện thoại của Đại thần đánh thức.
Trước giờ cô hay ngủ ít, cho nên quen thói tắt máy đi ngủ, thế nhưng từ khi kết hôn với Đại thần đã dưỡng thành tật xấu trước khi ngủ nhắn tin chúc ngủ ngon với hắn. Tin nhắn cô gửi đối phương không có cơ hội trả lời lại nhiều, thường ngồi chờ, rồi cầm điện thoại ngủ thiếp đi.
Nghe thấy tiếng chuông, Tô Tiểu Tục mơ màng mò tìm điện thoại không biết tối qua đã ném đâu, vừa thấy cái tên Chích Thiên trên màn hình, điện thoại liền ngừng.
Lúc ấy là sáu giờ năm mươi, xem điệu bộ này, Tô Tiểu Tục liền hiểu tối qua Đại thần chơi suốt đêm. Trời mới biết hôm nay hắn phải đến lớp sớm, Tô Tiểu Tục cảm thấy cú điện thoại này khá kỳ lạ, rất sợ đối phương xảy ra chuyện gì, ngồi dậy, thấp thỏm gọi lại cho hắn.
Điện thoại chỉ vang lên ba hồi, bên kia liền bắt máy, Tô Tiểu Tục chi alo, bên kia liền vang lên tiếng cười.
Được lắm, nghe tiếng cười này cô liền hiểu đối phương tìm cô thật ra chẳng có chuyện gì quan trọng cả, quả nhiên, sau khi cười Đại thần mới sợ hãi hỏi cô.
"Hử? Em dậy chưa..."
Hóa ra sáng sớm chưa đến bảy giờ gọi điện chỉ là hỏi em dậy chưa sao... Trong đầu Tô Tiểu Tục như có mười nghìn con thú đang gào hét, nhưng giọng điệu lại nhẹ nhàng.
"Em vừa dậy..."
Người đối diện nghe cô trả lời lại cười, Tô Tiểu Tục nhạy cảm phát giác hình như bên cạnh hắn còn có người, "Lát nữa anh đi học hả?".
"Đúng thế đúng thế, bye bye byebye bye bye vợ..."
"Này..."
Tô Tiểu Tục chưa kịp nói xong, đối phương đã ngắt máy.
Tô Tiểu Tục cầm điện thoại, 囧 囧 xem tin nhắn Đại thần vừa gửi đến, trên đó viết bạn cùng phòng muốn anh gọi điện cho em (lắc đầu), thật không nhịn được phải che mặt, Đại thần - con mẹ nó anh mấy tuổi rồi hả!
Hoàn toàn mất hết ý muốn ngủ tiếp, ngồi dậy lau mặt rồi theo thói quen đăng nhập vào game.
Danh sách bạn tốt xám xịt, nhưng có một cái tên sáng, Tô Tiểu Tục kiểm tra thông tin, suýt nữa đâm mù mắt chó của mình!
Tiểu đồ đệ cô tiện tay thu này thế mà bất tri bất giác đã lên tới bốn mươi.
Cô mở bảng anh hùng ra, cảm giác áy náy càng lớn, chỉ vì tiểu Thiên Cơ cấp không cao lắm vẫn còn mặc bộ trang bị cấp mười lăm hệ thống tặng, cầm cây đao nhiệm vụ tặng, thuộc tính phụ trợ vẫn màu trắng.
= =.
Bạn nói với Đánh Xì Dầu: đồ đệ yêu?
Đánh Xì Dầu nói với bạn: (ngạc nhiên) sư phụ
Bạn nói với Đánh Xì Dầu: (mặt 囧) lên lúc nào thế
Đánh Xì Dầu nói với bạn: mới vừa rồi (xấu hổ)
Lúc ấy người chơi sáng sớm trên Đại Hoang quá ít, Tô Tiểu Tục mất sức mời gom góp được từ ký gửi và quầy hàng Cửu Lê Tây Lăng đủ ngạnh giáp Bạch Hổ Truy Phong tím cấp ba mươi, lại mua thêm chút khoáng thạch làm một cây đao, khi cô cưỡi vòng tròn tìm được nữ Thiên Cơ vụng về, phát hiện cô ấy đang chậm rãi làm nhiệm vụ ở Trung Nguyên.
Trang bị cấp mười lăm gặp phải quái đỏ cấp bốn mươi như một con hổ giấy, Tô Tiểu Tục đứng cạnh truyền tống thạch nhìn tiểu đồ nhi bị quái đánh ngã te tua, sống lại trở về truyền tống thạch tiếp tục xông lên, không nhịn được phải giơ pháp trượng, sử dụng Thiên phạt.
Nháy mắt, toàn bộ đám quái đỏ tụ tập liền phát sáng rồi biến thành đống thi thể, tiểu Thiên Cơ ngơ ngác như còn chưa kịp phản ứng có chuyện gì, đến khi cô ấy thấy Tô Tiểu Tục phía sau, lúc này mới mặt mày rạng rỡ.
Đánh Xì Dầu nói với bạn: sư phụ thật lợi hại
Bạn nói với Đánh Xì Dầu: (mồ hôi lạnh)
Bạn gửi yêu cầu giao dịch với Đánh Xì Dầu
Đối phương chấp nhận yêu cầu, bắt đầu giao dịch
Tô Tiểu Tục lấy ra toàn bộ trang bị trong túi gửi lên, tiểu Thiên Cơ ngây ngốc tiếp nhận, mãi sau mới phát ra một câu:
Đánh Xì Dầu nói với bạn: (khóc lớn) sư phụ, người đối với con thật tốt
Tô Tiểu Tục cười.
Bạn nói với Đánh Xì Dầu: ừ
Đánh Xì Dầu nói với bạn: (khóc lớn) sư phụ, có phải người chỉ có một đồ đệ là con không?
Bạn nói với Đánh Xì Dầu: ừ, sao vậy?
Đánh Xì Dầu nói với bạn: (giơ dĩa cười ngây ngô) vậy con phải cố gắng hơn, giành vinh quang cho sư phụ
Bạn nói với Đánh Xì Dầu: (tìm ra manh mối)
Tiếp đó, tiểu Thiên Cơ rời mạng, danh sách bạn tốt của Tô Tiểu Tục lại xám xịt.
Không có người quen onl, ngay cả nhiệm vụ hàng ngày Tô Tiểu Tục cũng không thấy hứng thú, vừa đặt chân đào khoáng thạch, ở Truyền tống Cửu Lê liền thấy có người hô lên trong kênh.
[Khu vực] Tôi Nhất Định Không Bỏ: 180 lấy một Tiên Lam Bạc Kim Bản, bán M
Tô Tiểu Tục nhớ cái tên này, là ông chồng của Băng Tâm hôm đó lúc ở Lưu Vân cùng Đại thần và cả Xá Lỵ trêu chọc, mở túi ra xem, bên trong vừa hay có một Bàn Tử Thủ Công, cô chat mật với hắn.
Bạn nói với Tôi Nhất Định Không Bỏ: đến khu kỹ năng giao dịch
Tôi Nhất Định Không Bỏ gửi lời mời tổ đội đến bạn, đồng ý/từ chối.
Đó là một tiểu Dịch Kiếm cấp bảy mươi hai, trên người mang Trung Tâm Ngọc, đeo Cổ Vân Kiếm, không cánh không thời trang. Khi giao dịch, Tô Tiểu Tục thuận miệng hỏi một câu:
Vô Pháp Vô Thiên: có phải anh muốn làm Phượng Tường?
Tôi Nhất Định Không Bỏ: (lắc đầu) vợ tôi lên 71, tôi còn chưa tặng quà cho cô ấy, muốn làm cho cô ấy Hàn Thiết (xấu hổ)
Hàn Thiết là cây châm thủ công cấp bảy mươi của Băng Tâm, thuộc tính biến ra ngẫu nhiên có lúc còn kém cây châm phụ bản cực phẩm. Tô Tiểu Tục rất muốn nhiều chuyện hỏi một câu "Sao anh không dùng tiền mua Bàn Tử mà mua cho mình một đôi cánh", thế nhưng lời đã lên đầu môi, cuối cùng vẫn không phát ra.
Tôi Nhất Định Không Bỏ: (ôm) cám ơn mỹ nữ
Vô Pháp Vô Thiên: không cần khách khí
Tôi Nhất Định Không Bỏ rút khỏi đội, đội ngũ giải tán
Bạn xem, cho dù Đại Hoang có vô vàn lời nói dối, đủ loại lừa đảo, vào lúc này cũng có người ngốc nghếch dùng cách của mình bày tỏ tình yêu với đối phương.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện