[Dịch]Xấu Nữ Khuynh Thành - Sưu tầm
Chương 54 : Đào Hoa Cũng Thực Khổ A!
.
Sau một đêm nghỉ ngơi,rốt cuộc Âu Dương Lăng Hiên cũng dẫn Hoàng Phủ Thành và Trương Lam Nguyệt đến gặp mặt Thanh Phong sư tổ. Ấn tượng đầu tiên của nàng về ông ta là Trương Tam Phong. Thanh Phong sư tổ phái hiện tại đã ở tuổi lão niên;râu và tóc đều bạc trắng,dài đến tận chân;khuôn mặt cho người ta cảm giác tin tưởng cùng phúc hậu không khác nào Trương Tam Phong-Sư tổ sáng lập phía Võ Đang trong bộ tiểu thuyết Ỷ Thiên Đồ Long Ký của Kim Dung.
Thanh Phong sư tổ mỉm cười nhìn một lượt hai người Trương Lam Nguyệt và Hoàng Phủ Thành:
"Vị cô nương này,hẳn là Trương nữ hiệp. Lắng Hiên đã nói với ta rất nhiều về cô nương"
"Vãn bối bái kiến tiền bối. Hôm nay được gặp mặt tiền bối ở đây,chính là vinh dự cho vãn bối"
Trương Lam Nguyệt không xiêm không nịnh quỳ gối,làm động tác bái kiến. Thanh Phong sư tổ phất tay áo:
"Cô nương mau đứng lên,không cần hành lễ. Nha,thân nữ nhi như cô nương có thể cứu một nam nhân,hẳn là cao thủ. Được cùng cao thủ gặp mặt chính là phúc đức cho lão phu"
Cùng Trương Lam Nguyệt nói mấy câu xã giao,Thanh Phong sư tổ quay lại nhìn Hoàng Phủ Thành:
"Đây phải chăng là Hoàng Phủ công tử Hoàng Phủ Thành-Nhị công tử của Hoàng Phủ thừa tướng Bắc Cung quốc"
Hoàng Phủ Thành bị điểm danh,liền quỳ gối hành lễ:
"Vãn bối bái kiến tiền bối. Tiền bối,không biết vãn bối có thể hỏi một chuyện?"
"Công tử muốn hỏi chuyện?"
Thanh Phong sư tổ vuốt râu hỏi,hắn mỉm cười:
"Tiền bối có thể cho vãn bối biết,ai là người đã nhờ tiền bối tới cứu vãn bối?"
Thanh Phong sư tổ nghe xong sắc mặt liền trầm hẳn xuống,bộ dạng đầy tâm sự vuốt râu:
"Người kia không muốn cho công tử biết nên đã nhờ lão phu giữ danh tính"
Hoàng Phủ Thành sắc mặt thất vọng cuối đầu cắn môi,Thanh Phong sư tổ nói tiếp:
"Ngoài ra,người đó còn nói lão phu giữ công tử ở lại,giúp công tử học võ công"
Khuôn mặt vừa thất vọng giờ mang điểm tươi cười trở lại,Hoàng Phủ Thành háo hức:
"Vậy tiền bối có thể nói Trương cô nương chỉ diểm võ công cho vãn bối?"
"Nếu công tử muốn thì,Trương cô nương,cô nương liệu có phiền không?"
Trương Lam Nguyệt lườm Hoàng Phủ Thành cháy mắt,đang muốn từ chối thì chợt nhận ra đây là một cơ hội tốt để chỉnh người,liền gật đầu:
"Vãn bối không có gì phiền muộn,chỉ là trước khi chỉ điểm Hoàng Phủ công tử võ công,vãn bối liệu có thể trở về thăm hai muội muội?"
"Sao lại không thể"
Thanh Phong sư tổ còn lo sợ Trương Lam Nguyệt cao ngạo không muốn dạy một kẻ mù võ như Hoàng Phủ Thành,nghe nàng đồng ý,liền trong lòng như bỏ đi một tảng đá,gật đầu ưng thuận.
------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Diệp Từ tỉnh giấc sau một đêm dài,mở cửa sổ ngắm nhìn đường phố phía dưới,khoé môi gợi lên một nụ cười. Bất chợp,một tiếng động nhỏ từ phòng cách vách thu hút sự chú ý của nàng. Nàng rón rén mở cửa,liếc nhìn.
Có người trong phòng Trương Lam Nguyệt
Diệp Từ âm thầm cắn môi,tự hỏi xem ai lại đột nhập vào phòng Trương Lam Nguyệt thì từ đằng sau,giọng Lam Mặc Huyên vang lên làm nàng giật mình:
"Muội biết đó là ai không?"
Lắc lắc đầu tỏ vẻ không biết,Diệp Từ cùng Lam Mặc Huyên lại quan sát thì,bóng đen đã biến mất. Và
"Nhị vị muội muội,đang làm gì ở trước phòng của tỉ vậy?"
Giọng nói lạnh nhạt nhưng mang đây sủng nịnh quen thuộc vang lên. Trong nháy mắt đồng tử hai người Lam Mặc Huyên và Diệp Từ sáng lên,đồng thanh:
"Nguyệt tỉ"
Trương Lam Nguyệt đem hai muội muội của mình ôm vào lòng,mỉm cười xinh đẹp:
"Có nhớ tỉ không?"
"Đương nhiên rồi,tại sao lại không nhớ chứ?"
Diệp Từ cười tinh nghịch,Lam Mặc Huyên cũng gật đầu:
"Nguyệt tỉ,Triệu thị cùng Thượng Quan Ngọc Huyền đã xử lí đúng như lời tỉ. Phỏng trừng không chịu nổi mấy ngày nữa"
Nghe hai cái tên Triệu thị cùng Thượng Quan Ngọc Huyền,sắc mặt Trương Lam Nguyệt liền trầm xuống,khoé môi nhếch lên một nụ cười mạc danh kì diệu:
"Muội nói Quách Lan,đợi lúc nào hai kẻ đó chết rồi đem xác đến trước cửa Thượng Quan gia"
Triệu thị a Triệu thị,chút đau đớn nhục nhã những ngày qua của bà đã là gì khi so với mẫu thân ta trúng cổ độc mà vẫn cố gắng chịu đựng để ta ra đời hay so với sự thống khổ dày vò khi phải cam chịu làm tiểu thiếp mà chẳng biết kêu đâu. Ta muốn bà phải nếm chọn cái cảm giác của mẫu thân ta,muốn nữ nhi của bà phải bi thương nhìn mẫu thân chết.
Nợ máu phải trả bằng máu,món nợ của các ngươi với gia đình ta,ta tuyệt đối sẽ bắt các ngươi hoàn trả lại hết.
"Phải rồi,hai muội mau vào thu hành lí,chúng ta đến chỗ Thanh Phong sư tổ"
Trương Lam Nguyệt đẩy hai người kia về phía phòng của họ,Lam Mặc Huyên thắc mắc:
"Đến chỗ Thanh Phong sư tổ"
"Phải,tên công tử bột chết tiệt kia giữ ta ở lại dạy võ hắn"
"Nguyệt tỉ,đại thiếu gia nhờ tỉ đi cứu chính là cái kia công tử bột?"
Diệp Từ tò mò hỏi. Trương Lam Nguyệt nhớ đến Hoàng Phủ Thành sắc mặt lại càng kém hơn,sát khí lan toả:
"Muội đừng nói nữa. A,tên công tử bột vô sỉ chết tiết"
Lam Mặc Huyên nghiêng đầu:
"Kẻ đó đáng ghét lắm sao?"
"Ân,một tên nói được mà không làm được,thân nam nhi lại đi núp bóng nữ nhi. Đã vậy,hắn cư nhiên còn lấy Thanh Phong sư tổ ra để uy hiếp,bắt ta dạy hắn võ công nữa"
Diệp Từ làm bộ mặt nghiêm trọng:
"Hắn biết tỉ là nữ nhi?"
"Ân"
"Hắn dính lấy tỉ?"
"Ân"
"Thanh Phong sư tổ đề nghị dạy hắn nhưng hắn muốn tỉ dạy?"
"Ân"
Sắc mặt Diệp Từ bỗng nhiên tươi như hoa. Nàng che miệng cười vô cùng giảo hoạt:
"Nguyệt tỉ,tỉ lại đi rải đào hoa lung tung rồi. A,thật là!"
Lam Mặc Huyên nghe xong liền hiểu ý,cũng làm động tác che miệng cười khúc khích:
"Nguyệt tỉ a,đầu tiên là Khúc vương gia,rồi đến Độc Cô đại hiệp,hiện tại là một tên công tử gặp lần đầu tiên. Muội thực hâm mộ tỉ a!"
"Nhưng tỉ à,đào hoa quá cũng tốt đâu. Tỉ phải cẩn thận nha!"
Trương Lam Nguyệt ngơ ngơ như con nai tơ nhìn Diệp Từ và Lam Mặc Huyên cảm thán,bộ não thiên tài rối tung lên mà vẫn chẳng hiểu gì:
"Muội nói gì? Cái gì mà rải đào hoa lung tung? Rồi cái gì mà Khúc Trường Khanh,Độc Cô Thiên Sát,Hoàng Phủ Thành? Còn cái gì mà đào hoa quá không tốt?"
Hai người đồng thanh:
"Sau này tỉ sẽ rõ. Bây giờ bọn muội đi chuyển bị đồ"
Trương Lam Nguyệt nhìn theo bóng lưng hai người kia,trong đầu vẫn chẳng hiểu gì. Nhưng,rất lâu sau này,khi bất giác nhớ lại chuyện ngày ấy,nàng mới hiểu. Nếu như ngày ấy,nàng có kinh nghiệm tình trường hơn một chút,phải không họ sẽ không như bây giờ,số phận họ sẽ khác. Chỉ là,mọi chuyện đã xong rồi,trên đời không có từ "nếu",và họ sẽ vì nàng,mãi cô độc trên thế gia.
Số đào hoa cũng thực khổ a!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện