[Dịch]Xà Vương Tuyển Hậu- Sưu tầm

Chương 108 : NÀNG NGHĨ THÔNG SUỐT RỒI!

Người đăng: 

.
Bối Bối không biết bản thân trở về như thế nào, trong đầu cứ lặp đi lặp lại hình ảnh khuôn mặt lạnh lùng phẫn nộ của Cô Ngự Hàn, còn có tiếng rống giận dữ, khiến cho thần trí của nàng hỗn loạn thành một mảnh trắng xám. Anh Nhi bưng tới một chén trà đưa cho nàng: “Bối Bối tiểu thư, uống một ngụm trà nóng để bớt lạnh.” Đưa tay tiếp nhận chén trà một cách bị động, tay nàng lạnh như băng, cầm lấy mép chén, nàng hấp thu sự nóng ấm của trà, khiến cho ý thức mơ hồ của bản thân từ từ quay trở lại. Ngẩng đầu, ánh mắt của nàng đã khôi phục thanh minh: “Anh Nhi, ngươi… Cũng tin là ta đẩy Huyên Trữ công chúa xuống hồ sao?” Anh Nhi sửng sốt, suy nghĩ một chút, cân nhắc rồi mới trả lời: “Bối Bối tiểu thư, nô tỳ không biết nên nói thế nào, nô tỳ không nhìn thấy gì cả, có điều, bây giờ trong vương cung trên dưới đều đồn rằng tiểu thư là người phụ nữ có trái tim độc ác, nói tiểu thư vì được vương sủng ái liền to gan lớn mật, muốn làm gì thì làm, còn… còn dám hành hung công chúa, bọn họ nói… nói… nếu như để tiểu thư thành vương hậu, không biết một ngày nào đó tiểu thư sẽ… sẽ không vui rồi kéo bon họ ném ra ngoài.” Nghe vậy, Bối Bối buông xuống hai mắt, không cần Anh Nhi kể lại tỉ mỉ kỹ càng, nàng cũng có thể tưởng tượng được ngoại trừ tòa cung điện này ra, người khác đều đang chửi rủa nàng. Thấy bộ dáng im lặng của Bối Bối, Anh Nhi cũng không biết nên nói gì, đấu tranh một hồi, nàng khom người, lạnh nhạt hành lễ: “Bối Bối tiểu thư, Anh Nhi lui xuống trước.” Trầm mặc hơi gật đầu, khóe miệng Bối Bối không nhịn được có chút cay đắng. Nàng có thể cảm giác được, ngay cả người luôn theo sát bên cạnh nàng… thân cận với nàng nhất là Anh Nhi cũng đang hoài nghi nàng, Cô Ngự Hàn bây giờ không chừng đang hận là không thể bóp chết nàng đi, dù sao… Nàng đã đẩy muội muội hắn thương yêu nhất xuống hồ. Vươn tay, nàng yên lặng nhìn lòng bàn tay của mình, cố gắng hồi tưởng lại chuyện vừa rồi… Nàng nhớ kỹ, trong thời khắc cuối cùng, nàng đã không còn chút sức lực nào, không phải nói là ngay từ đầu nàng đã không có sức phản kháng. Theo lý mà nói, nàng không có khả năng còn khí lực để đẩy Huyên Trữ công chúa xuống hồ mới đúng, nhưng mà… Huyên Trữ công chúa lại thực sự bị rơi xuống hồ. Đột nhiên, trong đầu nàng chợt lóe lên một tia sáng, chẳng lẽ… Đôi mắt hạnh của nàng sáng lên, chẳng lẽ là Huyên Trữ công chúa cố ý bố trí khiến nàng rơi vào bẫy? Nàng nghĩ thông suốt rồi! Nàng khẳng định mình trong thời khắc cuối cùng không còn sức lực để đẩy Huyên Trữ công chúa, nàng thậm chí còn cảm giác được lúc ấy tay nàng không hề đụng tới Huyên Trữ công chúa, bởi vì lúc ấy nàng đang chuẩn bị buông tha ngừng phản kháng, thì cảm thấy con rắn tím không hề tấn công nàng nữa, cho nên mới mở mắt ra quan sát tình hình, ai biết Huyên Trữ công chúa trong lúc đó lại rơi xuống hồ. Như vậy, Huyên Trữ công chúa là giả bộ! Cho nên… Nàng phải nghĩ biện pháp tìm Huyên Trữ công chúa đối chất, nàng tuyệt đối không chịu nỗi oan này! Chỉ cần Cô Ngự Hàn chịu tin nàng, thì vở kịch của Huyên Trữ công chúa sẽ không thể diễn xong, hắn sẽ tin tưởng nàng chứ? Cho dù nàng có chán ghét một người đến thế nào đi chăng nữa, cũng không bao giờ ra tay hại họ nguy hiểm đến tính mạng, nhiều lắm chỉ là chỉnh ác một chút. Hắn hiểu nàng không? Nghĩ tới đây, nàng gần như là nhảy nhót lại có chút thấp thỏm đứng vụt lên, bước nhanh như bay ra khỏi tẩm cung. Tuy nhiên, nàng vừa mới bước ra đến bục cửa, Anh Nhi không biết từ nơi nào lắc mình đi ra, có chút khẩn trương nhìn nàng: “Bối Bối tiểu thư, người muốn đi ra ngoài sao?” Nhìn vẻ mặt Anh Nhi như là đang đề phòng trộm cướp, Bối Bối không thể không có chút thất vọng về Anh Nhi, nàng rất gian nan mới kéo được ra vẻ mặt thân thiết: “Anh Nhi, ta không biết phải giải thích với ngươi thế nào, nhưng, ta phải lập tức đi gặp Cô Ngự Hàn, ta có lời muốn nói với hắn.” “Không được đâu, vương đang vận công giúp Huyên Trữ công chúa điều trị, lúc này vương không thể gặp bất luận kẻ nào.” Bối Bối mím môi, còn muốn nói điều gì, lại nghe thấy loáng thoáng thanh âm từ bên ngoài vọng vào, thủ vệ không biết đang tranh chấp với ai. “… Vương đã ra lệnh không cho bất kì kẻ nào tiến vào trong tẩm cung…” Thanh âm của thủ vệ trả lời rất máy móc. “Chúng ta chỉ là đến cùng vương hậu tương lai giao lưu tình cảm tỷ muội, tin chắc vương cũng sẽ không phản đối.” Bối Bối ngưng thần lắng nghe, liền biết đó là âm thanh của Mã Giai Tuệ Nhàn, nàng suy nghĩ một chút, sau đó vòng qua Anh Nhi đi ra ngoài. “Bối Bối tiểu thư, Bối Bối tiểu thư…” Anh Nhi vội vàng theo sau, muốn cố gắng ngăn cản không cho nàng ra ngoài. Bối Bối không để ý tới sự ngăn trở của Anh Nhi, trực tiếp đi tới cửa lớn tẩm cung, nàng hướng thủ vệ nói: “Mời nàng vào đi.” “Không được, vương ra lệnh ta không thể làm trái.” Hai tên thủ vệ cùng đồng thanh cự tuyệt, vẻ mặt lạnh lùng, hoàn toàn không có ý thương lượng, ánh mắt nhìn Bối Bối ngụ ý một tia phản đối. Cho dù biết hai tên thủ vệ này cũng nghe đồn phong phanh là nàng “ác độc”, mới có thể dùng giọng điệu không khách khí như thế nói chuyện với nàng, nhưng mà Bối Bối vẫn cảm thấy trong lòng cực kỳ không thoải mái. “Được, các nàng không thể đi vào, vậy ta đây có thể đi ra ngoài chứ.” Bối Bối có chút bực mình chống lại hai tên thủ vệ, làm bộ nghênh ngang đi ra ngoài. “Các ngươi không phải muốn tìm ta kết giao tình cảm sao? Vậy đi thôi.” Đôi mắt Bối Bối lạnh lùng quét qua mặt những nữ nhân này, không cần phải nói, các nàng nhất định là vì Huyên Trữ công chúa mà tới “đòi công đạo” rồi! Tuy nhiên, khi nàng đi ra ngoài tẩm cung, nàng có chút chùn bước, bởi vì… Bên ngoài những người đến, cơ hồ không ai có ánh mắt thân mật với nàng, nàng đi qua đâu, cũng nghe được sau lưng truyền đến thanh âm chửi rủa trầm thấp. “Nữ nhân ác độc như vậy muốn làm vương hậu của chúng ta?” “Nàng không xứng…” “Nếu như công chúa có gì không may xảy ra, vương sẽ phải tự tay giải quyết cái…nữ nhân xấu xa này.” Đủ loại lời nói khác nhau, giống như ác mộng đi theo nàng, đi tới đâu nghe tới đó, nàng cố gắng nhắc bản thân không cần nghe, nhưng những… thanh âm này cứ không ngừng đâm vào màng nhĩ nàng, rung động đến khiến thần kinh nàng gần như muốn sụp đổ. Nàng giả vờ như không sao cả tiếp tục bước đi, chỉ là, năm ngón tay nắm chặt, ngay cả khi móng tay đâm vào lòng bàn tay, nàng cũng không hề buông. Nguyên lai, áp lực của dư luận lại làm cho người ta bị ép đến không thể thở được. Dần dần, những người đó hình như chắc chắn nàng không dám đối đầu với bọn họ, nên thanh âm chỉ trích càng ngày càng lớn, cuối cùng, những người đi ngang qua nàng đều thẳng thắn, quang minh chính đại khịt mũi trợn mắt lên nhìn nàng. Chung quanh, những hơi thở không thiện cảm bao vây lấy nàng, nàng nghĩ, nếu bây giờ nàng không phải là nữ nhân của Cô Ngự Hàn, chắc đã sớm bị những người này xông vào đánh rồi.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang