[Dịch]Vương Thiếu, Mau Xin Lỗi - Sưu tầm

Chương 8 : Lồng Ngực Nhói Đau

Người đăng: 

.
-" Linh Du, tự nhiên gần đây ta thấy buồn sao ấy!?"- Thiên Ngư chống hai tay lên cằm chu mỏ thở dài. Linh Du vừa bước vào phòng thấy tiểu thư ngồi thẩn thờ, liền lo lắng. -" tiểu thư người bị bệnh sao? Muội đi sắt thuốc cho tiểu thư"- đặt tay lên trán Thiên Ngư, nhìn trước nhìn sau kỹ lưỡng. -" bệnh cái đầu muội"- Thiên Ngư gỏ nhẹ lên đầu Linh Du. Bệnh thì đỡ rồi, bệnh thì có thuốc, còn cái này.... Haizz bỏ đi.. -" không bệnh thì tiểu thư sao lại âu sầu như vậy.."- Linh Du thắc mắc, từ trước đến nay tiểu thư luôn rất vui vẻ, hoạt bát, đâu khi nào lại chịu ngồi yên một chỗ. -" ta cũng không biết nữa, em từng trải qua cảm giác khó chịu này chưa?"- Thiên Ngư liền thở dài. -" tiểu thư không biết thì làm sao muội biết được! Nếu tiểu thư thấy buồn như vậy thì chúng ta ra hoa viên chơi đi.."- Linh Du thấy Thiên Ngư phiền não trong lòng không nỡ, liền tìm cách làm cho tiểu thư vui vẻ -" cũng được.."- Thiên Ngư đứng dậy chỉnh chỉnh lại y phục,nắm tay Linh Du bước ra cửa Thôi kệ! Cảm giác gì thì sớm muộn mìn h cũng biết mà! Cứ ngồi đây buồn phiền cũng không phải phong cách của Thiên Ngư. -" Hoa tường vy hôm nay nở đẹp quá!" Thiên Ngư ngắm mấy bông hoa xinh đẹp tâm trạng liền trở nên dễ chịu hơn, liền ngẫu hứng nhảy múa khắp vườn hoa -" vâng thưa tiểu thư, hầu như cả vườn hoa đều nở hết ạ, chúng ta hái một ít về cắm vào bình"- Linh Du thấy Thiên Ngư vui trở lại liền mừng rở, nhảy múa cùng tiểu thư. -" Linh Du hái nhiều một chút ta muốn tặng cho phu nhân"- Thiên Ngư cười tít cả mắt. Cả hai say sưa chạy nhảy khắp nơi, những chú bướm trong vườn nghe thấy tiếng cười đùa của hai cô gái xinh đẹp như hoa này cũng bay đến chung vui, cả khu vườn bổng chốc trở nên sinh động vô cùng. -" Đỗ công tử?"- Tử Yên đang đi dạo cùng Thiếu Doãn chợt thấy huynh ấy chợt im lặng thì liền gọi. 'công tử đang nhìn gì vậy?' A Sung theo sau cũng nhận thấy sự khác lạ của Thiếu Doãn liền thắc mắc nhìn theo ánh mắt của Thiếu Doãn thì ngây người ra 'Là Đoàn tiểu thư, dễ thương quá' -" Đỗ công tử! Công tử sao vậy?"- Tử Yên dịu dàng hỏi. -" ơ, không có gì, chúng ta đi thôi!"- Thiếu Doãn trả lời nhưng mắt vẫn không rời nụ cười của Thiên Ngư. -" vâng"- Tử Yên vẫn nhẹ dàng đáp, trong lòng không khỏi thắc mắc, cũng lén nhìn về phía Thiếu Doãn nhìn thì khẽ mỉm cười ' Là Đoàn Thiên Ngư!' ********* -" công tử, lão gia và phu nhân cho gọi ạ!"- A Sung mở cửa bước vào thư phòng, cúi đầu. -" ta biết rồi!"- Thiếu Doãn mày hơi nhíu lại, gấp quyển sách và đứng lên, nhất định cha gọi ta đến vì chuyện đó. ********* -" Linh Du chúng ta đem hoa đến tặng phu nhân, nhất định người sẽ rất thích"- Thiên Ngư ôm một bó tường vy trong tay tươi cười rạng rỡ. -" dạ phải"- Linh Du cằm đèn lồng đi trước cũng cười theo. Đến trước cửa phòng phu nhân Thiên Ngư định gõ cửa, thì liền dừng lại.. -"cha mẹ, chuyện hôn sự không thể gượng ép được, con thấy chưa đến lúc" Là giọng Thiếu Doãn, lão gia và phu nhân đáng bàn về chuyện hôn sự của huynh ấy ư?! Thiên Ngư để tay xuống, nép vào cửa nghe lén, Linh Du thấy thế cũng làm theo, dù gì nhà người ta đang bàn chuyện quan trọng, mình là người ngoài không tiện vào lúc này, đành đợi họ nói xong đã.. -" Thiếu Doãn, cha đã chọn Tử Yên cho con nhất định không sai, vả lại Lý tể tướnh cũng muốn kêta sui gia với nhà ta, tháng mười một tới con tròn 20 tuổi nhân buổi lễ mừng ấy ta tiến hành hôn lễ cho con luôn." Huynh ấy kết hôn với Lý tiểu thư thật sao?! Ưm, lại là cảm giác đau nhói ấy, mình đang bị gì nè?! Hơ?! Là nước mắt ư ? Sao mình lại khóc chứ?! mình vì cái gì mà khóc?! -" hài nhi xin cáo lui" 'Đòan Thiên Ngư', Thiếu Doãn bước ra cửa liền nhìn thấy Thiên Ngư, liền bất ngờ Là huynh ấy, chết mình đang khóc, không thể để huynh ấy thấy bộ dạng thê thảm này của mình được. -" XIN CÁO TỪ"- Thiên Ngư quay mặt nói to, rồi nắm tay Linh Du vội chạy đi. Thiếu Doãn liền với tay theo: -" a, công nương đợi đã", nhưng chỉ bắt được giọt nước mặt rơi lại của Thiên Ngư, khẽ nhíu mày, là nước mắt ư?! Cô ấy khóc?! ********** Tại Thế Sa Đình.. -" ôi, tiểu thư đàn hay quá" Tối qua thật mất mặt, nhưng mình không hiểu tại sao mình lại khóc? Lẽ nào....?! Ơ? Là bọn họ... Thiên Ngư vô tình đưa mắt về phía Trúc Nha Đình, thì nhìn thì nhìn thấy Thiếu Doãn và Tử Yên đang ngồi đánh cờ thì chăm chú theo dõi từng hành động của hai người bọn họ,... Tại sao thấy hai người họ ở bên nhau ta lại buồn như vậy?! Bọn họ đúng là trai tài gái sắc, thật xứng đôi mà.. 'Cộp' -" Đỗ công tử đến lượt huynh"- Tử Yên đặt quận trắng xuống bàn cờ, đợi Thiếu Doãn đi, nhưng đợi mãi vẫn không thấy động tĩnh, ngước lên thì thấy huynh ấy nhìn đi đâu liền lên tiếng nhắc nhở. -" ờ.."- Thiếu Doãn nhìn lại bàn cờ không nhanh không chậm đặt một quân đen xuống, khoé môi bất giác hơi cong lên' Là cô nương ấy!' A, thôi chết! Bị phát hiện rồi,.. Thiên Ngư bất giác nép người sau tấm màn, xụ mặt.. Huynh ấy vừa nhìn mình ư?! Sao tim đập mạnh như vậy?! A cái chỗ lồng ngực này thật không biết nghe lời nha! Thiên Ngư từ từ ló đầu ra khỏi tấm màn, tiếp tục nhìn lén bọn họ.. Ở đâu đó có một nam nhân cũng không rời mắt khỏi tấm màn, vẫn là chống tay lên cằm, nhìn về phía nữ tử đáng lén lút... Tử Yên một lần nữa phải đợi Thiếu Doãn ta quân, nhưng hình như huynh ấy không chú tâm vào bàn cờ thì phải, bất đắc dĩ cô cũng nhìn theo ánh mắt của Thiếu Doãn. Là Đoàn tiểu thư ư? Nhìn thấy tình cảnh một người bên đây, một người bên kia, ánh mắt không rời thì Tử Yên hơi suy tư một chít rồi khẽ mỉm cười, xem ra ta đã xen vào hai người họ rồi!? Tử Yên quét mắt qua bàn cờ một lượt rồi lên tiếng: -" Đỗ công tử, hãy chuyên tâm đánh hết bàn cờ này đi! Huynh sắp thắng rồi đấy!" Thiếu Doãn khẽ thở dài, chán nản cầm một quân cờ lên: -" ừm" Đáng ghét! Sao huynh ấy cứ nhìn mình hoài vậy! Mà nghĩ cũng lạ, cứ mỗi lần chạm mặt là tay chân mình lại bủn rủn vậy nhỉ?! Đúng là thân thể không của mình thì khó mà điều khiển mà!? Hừ! Nhìn thì nhìn cứ nhìn đi! Chừng nào chưa mở miệng xin lỗi thì đừng hòng Đoàn Thiên Ngư này bỏ qua...haha Thiên Ngư càng nghĩ càng hăng say, khoái chí mà cười đầy man rợ. Linh Du bên cạnh liền toát mồ hôi, tiểu thư đúng là biến hoá một cách biến thái mà... -" Tiểu thư xin người kiềm chế chút"- Linh Du xoa xoa hai tay vẻ cầu xin, Tiểu thư muốn doạ chết người mà..nếu để ai vô tình đến đấy chắc tiểu thư mất hết danh tiếng quá.. Nhưng còn cảm xúc trong tim mình?! Tại sao mỗi khi nghĩ đến hình ảnh hai người họ nói cười bên nhau thì mình lại khó chịu đến vậy?! Mình không phải con ngốc! Mình biết mình đã yêu huynh ấy rồi?! Nhưng mình không không tin?! Chắc chắn chỉ là ngộ nhận thôi! Huynh ấy sắp thành thân rồi?! Mình đâu thể yêu huynh ấy! Nhưng dù sao, mọi thứ rồi sẽ kết thúc khi mình rời khỏi đây... Sẽ kết thúc thôi?! - Tố Ngư-
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang