[Dịch]Vương Thiếu, Mau Xin Lỗi - Sưu tầm
Chương 6 : Kinh Hỷ Hậu Hoa Viên
.
-" Hoa tú cầu nở đẹp quá"
Quả là phủ Thượng Thư có khác, rộng rãi thoáng mát trăng thanh gió mát, rất hợp để nghỉ dưỡng a...ta thích ta thích..quyết định đến đây quả không hề sai lầm mà.
Chỉ nhìn cái Ngự Biệt Uyển này xem,...rất tốn kém nha, đúng là người có tiền...mà ta lại thích những người có tiền còn biết hưởng thụ như vậy..haha
-" Hiếm khi thấy tiểu thư vui như vậy, hay mình đi dạo cả ngày nha tiểu thư?"- Linh Du lẻo đẻo theo ta, nịnh bợ, là muốn đi chơi mà, ta quá hiểu cái tật ham chơi này của ả mà, nhưng....bất quá ta thích thôi..
-" Haha..được thôi! Em thích đi thì cứ đi cho thoả thích!"
-" Tiểu thư thật tốt bụng!"- Linh Du liền nịnh bợ.
Tốt bụng à?? Dĩ nhiên, tìm đâu trong kinh thành này, một người xinh đẹp, khả ái, dịu dàng, thông minh, tốt bụng như bổn tiểu thư đây hahah....
Ơ....
Kia là.....
Đỗ Thiếu Doãn!!!
Hắn đang đọc sách à???
Quả biết hưởng thụ!!!
Lại chọn một nơi phong cảnh hữu tình như vầy luyện chữ...
Nhưng....
Điều đó không quan trọng...
Điều quan trọng là ta...
Mỏi chân rồi...
Ta muốn vào nghỉ chân...
Nhưng hắn thật không biết điều..
Lại cư nhiên ngó lơ ta..
Không mời ta vào...
Ta mỏi...
Nhưng cũng đâu thể mặt dày bước vào...
Người ta là chủ...mà...
Chịu hết nổi rồi...
Thì...
Bất quá ta gợi ý cho hắn..
-" Đỗ công tử! Huynh không mời ta vào à?"
Thiếu Doãn mắt khẽ nhìn như không nhìn, miệng nhếch lên.
-" Cứ tự nhiên!"- rồi tiếp túc đọc sách..
A..tức chết bổn tiểu thư, tức chết bổn tiểu thư...
Khoé miệng ta có chút giật giật, đáy ta cũng có chút giật giật,...
-" Dạo này có khoẻ không?"- không khí này ta quả không chịu được, được để ta chịu thiệt một lần mở miệng nói chuyện với tên hách dịch nhà ngươi..
Đỗ Thiếu Doãn nghe vậy liền hừ lạnh một cái, tiếp tục đọc sách..
Hả...
Dám không trả lời ta...
Lại cắm đầu đọc sách
Mà trong mấy quyển sách ấy có hình à, sách thời này có hình rồi à, có mấy cô chân dài, hay người mẫu hay hot girl...
Mà lại có ai xinh đẹp hơn ta sao??
Dám làm lơ ta...
Quá đáng thật là quá đáng...
Được..
Đã vậy, thì...
tiếp tục bút chiến...
Roẹt.. Roẹt...
Linh Du: kiếm đâu ra cây bút vậy...?
Sau đó thì một mảnh giấy có hai chữ to đùng đập thẳng vô mặt Thiếu Doãn..
[XIN LỖI]
Thiếu Doãn nhàng nhạ quét mắt qua mảnh giấy, lại hừ lạnh một tiếng, lạnh nhạt lên tiếng
-"Cưỡng ép không hay đâu cô nương!"
Đáng ghét!!
Cữơng ép à, là ai cưỡng ép ai phải làm như vậy..
Vò..vò...mảnh giấy liền bị ai đó vò nát...sau đó thuận tay thì đem ném lên mặt nam nhân nào đó...
Bặc...
Tuy nhiên..
Giấy chưa kịp ném, thì tay ai đó liền bị nam nhân trước mặt nắm lại..
-" cô nương dung mạo đoan trang..sao lại hành xử như vậy?"
Thiếu Doãn bỏ tay Thiên Ngư ra, sửa sửa tay áo, lạnh đạm nói tiếp.
-"Không sợ ế chồng à?"
Ế chồng??? Ế cái đầu nhà ngươi..ta mà ế à??
-"Không phải chuyện của ngươi!"
Thiếu Doãn đập bàn đứng lên.
-" A Sung đi thôi"
Sao?
Muốn đi à??
-" Đỗ công tử! Từ giờ xin bảo trọng"
Ta liền dùng âm thanh doạ người nhất từ trước đến nay ra, âm thanh chỉ doạ nhưng hành động là thật...
Đỗ Thiếu Doãn: vù....chợt một giây như đang ở bắc cực..nổi hết da gà....
********
Những ngày tiếp theo...
Thiếu Doãn sống vô cùng khó khăn..
Ngày thứ nhất, cư nhiên xuất hiện một con ma nữ rụng răng trên giường Thiếu Doãn, làm Doãn thiếu gia nhà ta xém chút té xĩu.
Ngày thứ hai, bình nước trà thượng hạng của Doãn ca biến thành bình nước ớt đậm đặc làm môi đôi môi mỏng của Doãn ca biến thành hai miếng thịt heo nái....(t/g: heo nái???..thật là không biết heo gì mới được..Doãn ca tha lỗi cho kẻ làm tác giả như em)
Ngày thứ ba, thì trong hàng trăm con quạ được ép khô được nhét vào những cuốn kinh thư yêu quý của Doãn ca, đúng là phá phách mà...Doãn ca khóc không ra nước mắt..nhưng chẳng lẽ gia chủ như huynh lại sợ người làm khách như cô...
Ngày thứ tư, Thiếu Doãn quần áo tơm tất định ra Ngự Biệt Uyển dạo thì...ào..ào...một trận bong bóng nước biến huynh ấy thành chuột lột...dội hết hứng thú ngắm cảnh của người ta...
-" công tử vẫn khoẻ chứ?"- nhận thấy sự việc vừa qua A Sung không khỏi lo lắng cho an nguy Đại thiếu gia
Thiếu Doãn khoé môi giật giật, khụ một tiếng, khó chịu trả lời..
-" bình thường"- ngữ âm phun ra làm sao lại khiến cho người khác cảm thấy có chuý gượng ép như vậy.
Thiếu Doãn có chút bất mãn, huynh không sợ mấy cái trò quỷ do Thiên Ngư làm ra, chỉ làm nó làm huynh có chút khó chịu tâm tình lại bực bội...nhưng không lẽ nam nhân như huynh lại đi chấp nữ nhi nhà cô à...
*********
Tại một nơi nào đó..
-" haha..mấy trò này vui quá"
-" vâng, tiểu thư quả là cao thủ...."
-" haha...ta là ai chứ?!...muội nhìn sắc mặt của hắn đi...chắc chắn ăn ngủ không yên mà...a chính là lo sợ..."
Cuối cùng bổn tiểu thư ta cũng cho nhà ngươi một bài học, chờ đấy đến khi ngươi xin lỗi ta vẫn sẽ còn dạy dỗ ngươi thật tốt...haha
-" Tiểu thư hôm nay tiếp tục chơi chứ"- Linh Du hào hứng
-" a, không được, phu nhân nhắn ta đến Xuyến Thu Đài ở hậu hoa viên một mình..."
-" ủa, sao lại một mình?, thật kỳ lạ"- Linh Du liền thắc mắc.
-" Ta cũng không biết, chắc là có chuyện riêng muốn nói với ta..."
-" Tiểu thư, muội đi theo không được à?, muội lo cho tiểu thư"- Linh Du năn nỉ, tiểu thư mà có chuyện gì làm sao ăn nói với lão gia
-" Không được, muội làm sao lại lo lắng, chúng ta ở đây lâu nay không phải rất an toàn sao, phu nhân muốn ta đi một mình chắc lag có chuyện riêng, ta đi nhanh rồi về, muội cứ ở đây chơi đi"
Miệng nói là không sao nhưng ta lại có linh cảm chẳng lành, Xuyến Thu Đài nghe nói rất ít người lui tới, từ lúc đến phủ ta cũng chưa từng đến đấy,..phu nhân làm sao gọi ta đến chứ?! Lo chết ta rồi..
A là bọn họ..
Vừa đến cổng đã gặp hai tên ôn dịch Thiếu Vũ và Thiếu Dương hôm nay ta ra ngoài không thắp nhang mà..thật xui xẻo..
-" Chào Thiên Ngư cô nương!"- Thiếu Vũ sắn tới..
-" Cô nương đi đâu vậy?"- Thiếu Dương cũng lên tiếng chào ta, a..sao ta có chút, không là vô cùng bất an, sao ánh mắt của bọn họ nhìn ta như muốn ăn tươi vậy...
Chỗ nay vắng người như vậy...có chuyện gì làm sao người khác nghe thấy tiếng kêu của ta chứ...
A...không thể không thể nào...ta nghĩ nhiều rồi, làm gì có chuyện đó....
-" Xin lỗi! Phu nhân tìm ta có việc! Xin cáo từ"
Linh cảm chẳng lành này là sao chứ??
Nhanh rời khỏi đây mới được..
...Á Á........
Thiếu Vũ vội ốm lấy Thiên Ngư...
-" Vội vàng gì chứ thư đó là do bọn tôi giả mạo đó!"- Thiếu Vũ khẽ nói vào tai Thiên Ngư..
Hả?? Giả mạo sao? Chết tiệt...lại bị mắc lừa anh em bon họ...a tại sao ta lại ngu như vậy?? Đúng rồi, chính là mấy hôm nay lo trả thù Thiếu Doãn mà không để ý...a tất cả là tại Thiếu Doãn chết bầm nhà ngươi...
Ta thoát ra được sẽ tìm ngươi trả thù...mà khoan, làm sao thoát ra..
Thiếu Vũ bất ngờ đem Thiên Ngư ép vào tường
-" Các..các người định làm gì?"- a tay chân ta bắt đầu rung rẩy, đúng hơn là mềm nhũng rồi, a ta, ta..ta, muốn khóc...hu hu..
-" Cô nương nghĩ ta muốn làm gì...với một người xinh đẹp như cô nương"- Thiếu Vũ vùi đầu vào cổ Thiên Ngư hít một hơi thật dài.
-" Ngươi... "- Biến thái, dâm loàn, dám thất lễ với ta...ta hận ta hận...
Thiếu Dương ngồi vắt chéo chân không xa, ánh mắt hướng lên trời :-" Yên tâm đi ở đây không có ai"
Yên tâm cái đầu nhà ngươi, ta sẽ không bỏ qua cho hai anh em các ngươi, được, ta tìm cách thoát ra đã...
-" Buông ta ra"- ta cho ngươi cơ hội cuối cùng, biết hối lỗi ta sẽ nhẹ tay..
Thiếu Vũ ôm Thiên Ngư thật chặc, hôn khắp gương mặt xinh đẹp của Thiên Ngư, cuối cùnh là nhìn là dừng lại tại đôi môi anh đào ngọt ngào của cô, từ từ dùng môi mình cắn lấy.
Biến thái dám dùng cái miệng thúi nhà ngừơi hôn ta, ta muốn nôn a, ta quá nhân nhượng rồi, hôm nay ta cho ngươi biết thế nào là lễ độ
Cua à! Cho ta mượn công phu kẹp người của nhà ngươi sài tý nha! Coi như ta với ngươi ân đoạn nghĩa tuyệt! a lộn, là không còn thù oán gì nữa nha!
Thiếu Vũ ngươi đã không biết điều vậy thì ta cho ngươi sứt môi haha...
-"Á á..cô.."- Thiếu Vũ bị Thiên Ngư cắn thật mạnh vào lưỡi đau đến điếng người, tức giận càng siết chặc tay Thiên Ngư hơn
Xin lỗi nha, ta chỉ muốn cắn cái miệng ngươi thôi, ai ngờ cái lưỡi ngươi không phận chui vào làm ta cắn nhầm, nào bây giờ ta cắn lại là được chứ gì.
Không được nếu như cắn lại không khác nào kêu hắn hôn mình nữa, không được, bây giờ chỉ còn một cách, phải tập trung, tập trung...
bắt đầu thôi...
Một.. hai..ba...
-" CỨU TÔI VỚI, CỨU TÔI VỚI"- Vừa la, Thiên Ngư vừa dồn sức vào chân trái mà đá lên, thế nhưng không biết trong quá trình lấy đà thế nào mà lại đá không tới.
Thế này là thế nào? Từ xưa đến nay, ta xem phim toàn thấy nữ chính đã ra chân thì nam chính còn không thoát huống chi mấy tên biến thái, không được chắc chắn là chân trái không thuận, phải chỉ là không thuận chân, được làm lại...
Lần này phải dùng hết công suất, la thật lớn, đá thật mạnh, à mà phải trúng....
Nào, chuẩn bị...
Hít vào..thở ra..
Hít vào.. thở ra..
...
Được rồi...
-" CỨU TÔI VỚI, CỨU TÔI VỚI"- đúng là có chuẩn tốt hơn nên lần Thiên Ngư la to hơn, đặc biệt là đá...vẫn không trúng..
Thiếu Vũ bị cô cắn vào lưỡi đến giờ vẫn còn đau, đành ôm chặc cô chưa làm gì nhưng mắt thì quan sát từng biểu cảm của cô, cộng với lần công kích bất thành lúc đầu nên có đã có phòng bị, thấy cô la lên liền khép chân không tạo một khe hở nào...
Kì lạ, làm sao lại không trúng, không được pjải làm lại...
Sao đó thì chân nữ nhân nhân nào đó liền đá loạn xạ bên chân một nam nhân, hết đá trái lại đá phải, hết đá phải lại đá trái...
Thiếu Vũ thấy hành động của cô thì vô cùng thì thích thú, liền đưa tay nắm lấy cái chân không yên phận của cô.
-" Sao? Khởi động đủ rồi chúng ta nên bắt đầu thôi Đoàn cô nương.."- liền mạnh tay kéo tuột chiếc áo của Thiên Ngư để lộ hai bờ vai trắng noãn
-" Ngươi..tên biến thái...cứu tôi với cứu tôi với"- Thiên Ngư khóc thét..
Phập.
Một mũi tên liền bay với tốc độ khủng khiếp ghim sát ngay bàn tay đang đặt lên tường để kiềm Thiên Ngư của Thiếu Vũ.
Thiếu Vũ nhìn thấy mũi tên sắc mặt liền trắng bệch, run rẩy quay ra xa thì bất gặp ngay gương mặt đang sinh khí của Thiều Doãn
-" Sư...sư huynh"-
-"KHỐN KIẾP"- Thiếu Doãn gầm lên sau đó mạnh bạo tán Thiếu Vũ một bạt tay khiến cho hắn nằm bẹp dưới đất.
Thiếu Dương thấy vậy liền hoảng sợ chạy đến đỡ lấy Thiếu vũ chạy mất.
Thấy hai vị thiếu gia bỏ chạy A Sung liền kéo Thiếu Doãn- " Công tử mau qua xem Đoàn cô nương đi"
Thiếu Doãn bước đến trước mặt Thiên Ngư liền ôn nhu:-" Cô nương ổn chứ?"
-" Tiểu thư...tiểu thư"- Linh Du vừa chạy đến cổng Xuyến Thu Đài thì thấy thân hình nhỏ bé của Thiên Ngư đang run rẩy không khỏi đai lòng mà hét lên.
Là Linh Du...đúng là tiếng muội ấy mà...
-" Linh Du..hu hu"- Thiên Ngư nức nở đứng lên ôm lấy người phía trước
-" Linh Du ta sợ quá hu hu.."
Linh Du: ơ..tiểu thư ôm nhầm người rồi..* quơ quơ hai tay*
A Sung thấy vậy liền lấy hai tay bịt mắt Thiếu Kỳ- em trai của Thiếu Doãn -" A, thiếu gia xin cậu đừng nhìn".
Còn nam nhân nào đó bị Thiên Ngư ôm thì đứng yên như phô tượng không nói, không động đậy, không nhúc chích, hít thở cũng hầu như không, gương mặt có chút hoá đá, ánh mắt thì châm chú nhìn cái sinh vật bé nhỏ nào đó đáng ôm dích lấy mình không rời.
Ủa? Sao hôm nay Linh Du cao lớn vậy? Ôm thật thoải mái nha! Mai mốt ta sẽ manh em theo ngủ cùng để ôm cho thật đã, tại sao bây giờ mới phát hiện em có ưu điểm này chứ..tối nay ta nhất định mạng em lên giường..haha
Khoan! Hình như có gì không đúng...
Chẳng lẽ là....
Thiên Ngư liền ngẩng đầu lên thì cùng lúc Thiếu Doãn cúi xuống hai ánh mắt vô tình chạm vào nhau, Thiên Ngư liền lặp tức đỏ mặt, đưa hai tay lên nhéo má Thiếu Doãn -" Hôm nay trời đẹp quá"
Sau đó lôi Linh Du -" Linh Du mau đi thôi"
A, chết ta rồi, làm sao lại đi ôm hắn, làm sao nhìn thấy hắn tim lại đập nhanh như vậy,..không được rồi nhất định phải uống thuốc trợ tim.. Đúng uống thuốc trợ tim.
Thiếu Doãn sau khi Thiên Ngư rời đi một lúc cũng lên tiếng-" A Sung đi thôi"
Nhóc Thiếu Kỳ chạy đến nắm tay Thiếu Doãn, tít mắt cười-" Sư huynh thích nhé"
A Sung vội bịt miệng Thiếu Kỳ -" Thiếu gia đừng nói bậy"
Thiếu Doãn khôi phục khuôn mặt lạnh lùng như thường ngày, thế nhưng trong đáy mắt lại thoáng có tia bối rối.
Thích à?
-Tố Ngư-
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện